Cho Anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lãng lãng đinh 2
Cuối cùng cũng xong một ngày vất vả, buổi ghi hình thành công tốt đẹp, mọi người ai nấy đều chơi hết mình, vui đến đầu tóc đều là bột phấn. Đang bước ra ngoài cửa định về khách sạn thì Cung Tuấn nghe thầy Hà gọi với theo: "Này Cung Tuấn, mọi người đi ăn tối, đi cùng nhé"

Cung Tuấn nghe vậy gãi đầu cười, nhưng thầy Hà dẫu sao cũng là bậc tiền bối trong nghề, nếu trực tiếp từ chối thì cũng thật không phải phép: "Vâng, thầy gửi định vị, em về khách sạn tắm một lúc sẽ đến ngay ạ"

Thầy nghe vậy liền vỗ vai cậu mà cười: "Đi luôn thôi, toàn đàn ông với nhau, không ai chê cậu hôi đâu mà"

Cung Tuấn nghe vậy cũng không muốn từ chối thêm: "Vâng, Trương lão sư có đi cùng không ạ"

Thầy Hà nghe Cung Tuấn hỏi vậy hai khoé mắt đột nhiên phát sáng, đầy vẻ thích thú mà châm chọc: "Thằng nhóc ấy cũng nhanh tay lẹ chân lắm, vừa cắt ghi hình đã không thấy bóng dáng"

Dừng một lúc thầy Hà lại nói: "Nhưng tôi điện thoại cậu ta rồi, một lát cậu ta đến sau, không phải sốt sắng"

Cung Tuấn nghe vậy liền hiểu ra hình như bản thân có chút đường đột: "Thầy cứ đùa, em thì sốt sắng gì chứ"

Cung Tuấn mắng thầm Trương Triết Hạn trong lòng vài tiếng, đúng thật là anh ta rất nhanh, đạo diễn vừa hô cắt, cậu còn mải bàn giao công việc cho trợ lý thì ngoảnh lại đã chẳng thấy bóng người, cũng đâu cần chạy nhanh đến vậy, dù sao cũng không thoát được.

Trương Triết Hạn xưa nay là người cực kì sạch sẽ, cơ thể là dạng dễ tiết mồ hôi nên việc tắm với anh luôn được đặt lên hàng đầu, huống hồ cả ngày quay hình cơ thể đã nhớp nháp đến không chịu được.

Những chiếc cúc áo dần trượt ra ngoài, hai bên vạt áo dần tách về hai bên, bỗng một ý nghĩ xấu xa hiện lên trong đầu Trương Triết Hạn, anh cười một thầm một cái rồi quyết định cầm điện thoại lên chụp lại một tấm. Bình thường Trương Triết Hạn không có thói quen thích chụp ảnh tự sướng, nhưng hôm nay bỗng dưng muốn trêu chọc người nào đó nên dứt khoác chụp một bức ảnh bán thân trên.

Nhìn lại một cái, anh cười hài lòng rồi nhấn nút gửi đến một địa chỉ Weibo.

Chỗ Cung Tuấn cùng các vị khách mời đến là một nhà hàng cổ kính, đang lật menu để gọi món thì chuông điện thoại của Cung Tuấn vang lên. Cậu đẩy cuốn menu về phía người bên cạnh rồi cầm ly nước mà nhâm nhi, vừa nhấp vào xem tin nhắn được gửi đến.

Phụt...nếu không kiềm chế thì suýt chút nữa người ngồi đối diện cậu quả thật ra thảm rồi, Cung Tuấn ho đến sặc sụa, hai tai đỏ ửng cả lên, thầy Hà thấy vậy liền lo lắng mà hỏi han: "Tuấn Tuấn làm sao vậy, chỗ nào không khoẻ à"

Cung Tuấn vội vàng xua hai tay rồi nặn một nụ cười tự nhiên nhất có thể: "Không ạ, em chỉ sặc nước một chút"

Nghe vậy thầy cũng mỉm cười rồi quay đi gọi món. Bên này Cung Tuấn cố gắng hết sức để trấn an bản thân: "Trương Triết Hạn, anh tự tìm đường chết"

Tấm hình được gửi qua cũng quá sức giết người, là body tám múi của Trương Triết Hạn lấp ló sau vạt áo sơ mi, mồ hôi chảy dài từ cổ, nhìn kỹ sẽ thấy nơi ngực hơi tím một chút vì ấn kí mà Cung Tuấn để lại lúc ở phòng thay đồ.

Từ khi tấm hình được gửi đến, Cung Tuấn cả người rạo rực không yên, dù có cố gắng đến mấy thì hình ảnh gợi tình của người kia cũng không thể bị đẩy lùi ra khỏi tâm trí cậu.

Chiếc ghế trống bên cạnh bỗng bị kéo ra, Cung Tuấn hoàn hồn ngước mắt lên nhìn thì đập vào mắt là gương mặt của tên yêu nghiệt hại hắn thần trí điên đảo từ nãy đến giờ.

Trương Triết Hạn cười với cậu một cái xem như xả giao, với người khác nụ cười đó là bình thường, nhưng chỉ duy cậu thấy nó chẳng hề bình thường chút nào, nó mang nhiều nét khiêu khích cùng cả ngạo kiều.

Cung Tuấn lườm Trương Triết Hạn một cái ghét bỏ rồi quay nhanh đi. Trương Triết Hạn thấy vậy thì khoé môi bất giác kéo mạnh thành một đường cong hoàn mỹ.

Thầy Hà thấy Trương Triết Hạn đến thì nâng ly rượu về phía anh mà nói: "Triết Hạn đến trễ, phạt"

Trương Triết Hạn cười giã lã, không phản kháng mà nâng cốc rượu uống cạn: "Vâng, em nhận phạt"

Một ly rồi lại hai ly, cũng không biết qua bao nhiêu ly chỉ biết là chai rượu chỉ còn chưa đến một nửa, Cung Tuấn thấy vậy đôi mày thanh tú không khỏi chau lại: "Trương lão sư uống hơi nhiều rồi"

Trương Triết Hạn nghe vậy không đáp chỉ cười, đôi mắt tinh anh đanh đá ngày thường bây giờ bị men rượu làm cho mơ màng, gương mặt trắng trẻo bị ửng hồng lên thành một điểm ở gò má. Cung Tuấn nhìn mà nuốt khan từng ngụm, dứt khoác không nhìn nữa mà quay đi:

"Triết Hạn, tiếp nào" bây giờ cũng chẳng thể xác định là ai đang mời.

Cung Tuấn vội tiếp lời: "Tôi uống thay anh ấy nhé"

Mọi người nghe vậy không chút phản đối, nâng ly liên tục. Tửu lượng của Cung Tuấn phải nói là rất cao, đến khi mọi người đều ngà ngà say, riêng anh vẫn không hề hấn gì.

Cung Tuấn cất lời: "Thầy Hà, mọi người, Trương lão sư mệt rồi, tôi đưa anh ấy về trước, mọi người tiếp tục vui vẻ nhé"

Trương Triết Hạn nghe vậy liền phản kháng: "Anh không mệt một chút nào"

Cung Tuấn không vui quay sang nhìn thẳng về đôi mắt mơ màng kia, ánh mắt Cung Tuấn khiến Trương Triết Hạn im bặt: "Em nói anh có mệt"

Trương Triết Hạn vốn định phản kháng nhưng dường như mọi lời định nói ra đều bị vây hãm bởi ánh mắt kia, đành lắp bắp mà nói: "Thật ra anh rất mệt"

Cung Tuấn khôi phục dáng vẻ ôn nhu, chào tất cả mọi người rồi đỡ Trương Triết Hạn ra ngoài.

Lúc nãy trợ lý không đi cùng nên Cung Tuấn tự mình lái xe đến, đỡ được Trương Triết Hạn vào ghế phụ, cậu nghiêng người cầm lấy dây đai an toàn định thắt vào cuo anh, lúc kéo dây qua, hơi thở nóng hổi pha cùng hơi men của rượu từ người Trương Triết Hạn phả thẳng vào mặt cậu, khiến hơi thở của cậu rối loạn đến triệt để, không thể nghĩ được nhiều, dứt khoác Cung Tuấn đem môi mình mạnh mẽ phủ lấy cánh môi kia, mạnh bạo mà tiến vào khoan miệng, Trương Triết Hạn nắm lấy vai cậu mà dời đi: "Cung Tuấn, kiềm chế, lỡ bị phóng...."

Lời còn chưa nói hết đã bị đôi môi của người kia gắt gao chặn lại, bây giờ còn kêu cậu kiềm chế thì chi bằng một dao cắt đứt cổ cậu còn hơn.

Môi lưỡi quấn quýt đến hô hấp cũng khó khăn, lúc cả hai buông nhau ra thì quần áo cùng tóc tai cũng trở nên xộc xệch, thảm nhất là Trương Triết Hạn, chiếc áo sơ mi bị dày vò đến nhăn nhúm, cúc áo cũng đứt mất ba chiếc khiến Trương Triết Hạn nghiến răng ken két mà mắng: "Cậu đúng là biết phá của mà, từ lúc ở bên nhau đến giờ cậu bứt của anh trên dưới mười cái áo rồi đó"

Cung Tuấn không thèm tranh luận, đôi bàn tay thon dài kia vẫn còn bận tru du trên từng múi bụng anh: "Triết Hạn, anh nói xem, một con sói nếu bị một món mồi nó yêu thích không ngừng lỡn vỡn mà khiêu khích nó, thì con sói ấy sẽ làm gì"

Trương Triết Hạn bỗng ngốc đến không tả, ngây thơ mà đáp: "Đương nhiên là nhai đến xương cũng không nhả"

Cung Tuấn nghe thấy câu trả lời ánh mắt trả nên càng tà ý, gật nhẹ đầu như tán thưởng rồi nâng gương mặt mỹ miều kia lên mà nói: "Tốt, vậy bây giờ anh nói em là nên hấp luộc hay xào anh"

Trương Triết Hạn bỗng hiểu ra vấn đề, thiếu điều muốn đập mạnh đầu mà tự tử, không dưng lại lấy đá buộc vào chân mình, liền hạ tone giọng xuống cực đại mà nói: "Cung Tuấn, thật ra thì con mồi đó chắc cũng không cố tình"

Cung Tuấn nghe vậy không chút dao động lại càng thêm vừa ý: "Muộn rồi"

Lời vừa dứt Cung Tuấn đạp chân ga phóng nhanh về phía trước.

Trương Triết Hạn vì ngà say nên ngủ quên luôn trên xe. Đến nơi Cung Tuấn nhìn gương mặt đang say ngủ kia mà không nở đánh thức, chỉ lẳng lặng vòng tay mà bế anh vào nhà.

Vừa được đặt xuống giường, hai mí mắt Trương Triết Hạn dần mở ra: "Cung Tuấn, đang ở đâu vậy"

Cung Tuấn vừa nhàn nhã mở từng chiếc cúc áo trên người mình vừa từ tốn đáp: "Nhà em, hơi nhỏ nhưng đảm bảo đủ làm anh thoải mái"

Trương Triết Hạn bỗng đánh hơi được mùi nguy hiểm mỗi lúc một gần hơn: "Cung Tuấn, à thật ra chúng ta nên thảo luận một chút, hôm nay..."

Vốn định câu dẫn sự chú ý của Cung Tuấn đến nơi khác để dục khí của cậu hạ xuống, nhưng nào ngờ lời còn chưa dứt thì một bóng đen cao lớn đã đổ ấp xuống người cậu, gắt gao khoá lấy đôi môi còn đang định luyên thuyên trời đất kia, Cung Tuấn hôn được một lúc thoả mãn mới buông ra, chiếc lưỡi dần trượt xuống, định vị chính xác xương quai xanh của Trương Triết Hạn mà cắn một cái khiến Trương Triết Hạn không khỏi càu nhàu: "Cung Tuấn, em là chó hả"

Cung Tuấn bị mắng một chút cũng không tức giận, nụ cười tà dục lại xuất hiện khiến Trương Triết Hạn không khỏi run rẩy, vài tháng trước, cũng chính nụ cười này khiến cậu đi lại khó khăn hẳn ba ngày, ba ngày đó cũng khiến cái eo nhỏ của cậu không khỏi đau đớn mỗi lúc chạm vào.

"Anh nói đúng rồi, Triết Hạn, ban nãy em hỏi anh nên chiên hay xào anh thì đúng, bây giờ em nghiệm ra ăn thịt sống là ngon nhất"

Không để Trương Triết Hạn phân tán tư tưởng, chiếc quần jean của anh đã bị Cung Tuấn quăng phăng ra ngoài, đôi tay ma thuật không ngừng vuốt ve nơi hạ bộ căng cứng: "Bảo bối, anh khẩn trương hơn em nghĩ"

Trương Triết Hạn nổ ầm trong đầu ngượng ngùng mà mắng: "Câm miệng"

Cung Tuấn lại cười tà: "Được, đàn ông mà vẫn là nên hành động nhiều hơn lời nói"

Môi thì mút lấy cổ, tay thì không ngưng vuốt ve yêu chiều nơi tư mật kia khiến Trương Triết Hạn cả người run rẩy mềm nhũn như nước: "Cung Tuấn em...."

Cung Tuấn bỗng lật sấp người Trương Triết Hạn lại làm cho nơi tư mật của mình chạm vào giữa đôi mông căng tròn kia: "Triết Hạn, nhớ em không"

Trương Triết Hạn bị người bên cạnh bùa cợt đến khổ sở vậy mà tên đó vẫn còn nằm đó mà hỏi vớ vấn khiến anh không khỏi bực bội: "Không nhớ, không nhớ một chút nào"

Cung Tuấn nghe thấy câu trả lời không đúng ý, liền thực hiện hành động tiếp theo, làm gì có ai hiểu rõ Trương Triết Hạn hơn anh, cái người chân dài eo mềm miệng cứng, nếu không làm anh thần trí bay sạch thì đừng mơ mà nghe lời được lời nói thật lòng

Trương Triết Hạn đang được vuốt ve phần phía trước thì lại bị một cảm giác đau đớn truyền đến thì phía sau. Ngón trỏ của Cung Tuấn không biết từ khi nào đã đi sâu vào bên trong, xa nhau hơn mấy tháng liền, cơ thể của anh tuy rất nhớ cậu nhưng vẫn không thể tránh khỏi đau khi hậu huyệt non nớt bị tấn công khiến anh không khỏi kêu lên một tiếng, vẫn chưa hoàn hồn thì một lần nữa cơn đau nhân đôi khi Cung Tuấn đưa tiếp ngón tay giữa.

Lần này Trương Triết Hạn không thể không cầu hoà: "Cung Tuấn, anh sai rồi, anh...."

Cung Tuấn thong thả không chút mất kiên nhẫn mà hỏi, lần này giọng nói càng mềm mỏng: "Bảo bối, nhớ anh không"

"Có, nhớ.." Trương Triết Hạn khó khăn nặn ra từng chữ.

"Nhớ ai.." Cung Tuấn không quá hài lòng về đáp án này nên ngón tay sau và bàn tay trước lại gia tăng tốc độ luận động mà hỏi

Cái tên chết bầm này hôm nay nổi điên cái gì vậy, hành hạ anh đến như vậy, thật sự để mà nói, Cung Tuấn bên ngoài và khi trên giường như hai người hoàn toàn khác biệt, một chút liên quan cũng không có, hoạ chẳng điểm chung duy nhất là cả hai con người này đều yêu anh đến tê dại linh hồn.

"Tuấn Tuấn, em nhớ anh"

Trương Triết Hạn bên này gấp đến mức không thở được, vội vã mà cầu xin: "Tuấn, cho em"

Cung Tuấn kiềm chế đến cực đại đã không thể chần chờ lâu thêm nữa dứt khoát mà tiến vào nơi đã được cậu khuếch trương từ nãy. Giữa lúc đem cái "ngoạn ý" căng cứng của mình chôn vào nơi tiểu huyệt kia thì cả thể xác lẫn linh hồn của cả hai cũng quyện lại thành một.

Cung Tuấn tuy rất gấp nhưng vẫn rất yêu chiều anh, đưa tay lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên gò má mà hỏi: "Anh chịu được không"

Trương Triết Hạn thật sự muốn giết người, đã là lúc nào lại còn có tâm tình mà hỏi mấy câu này vậy: "Em nhanh lên một chút, hay là mới mấy tháng không gặp, em bất lực rồi"

Vậy là cũng chính câu nói đó khiến cả đêm Trương Triết Hạn không biết bị cậu lăn qua lăn lại bao nhiêu lần, từ phòng ngủ ra đến nhà bếp, phòng khách, cả căn nhỏ đều tràn ngập dư vị dâm mỹ của cả hai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net