1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Aleister đi cùng với Tulen trở về trại doanh của đoàn người trong cung điện. Đại đa số các tinh anh trong đoàn đều đã bị thương, một số không may trúng bẫy rắn độc đã bị chúng vây chết.

Tulen kiểm qua những người còn có thể chiến đấu được, sau đó lại quay sang nhìn Aleister với vẻ mặt ngây thơ.

"Em phải làm gì bây giờ?"

Hắn mỉm cười nhạt nhẽo. Hắn hiểu cậu đã biết là hắn gây ra những chuyện này rồi, có lẽ là để khích đểu hắn một phen đây. Hắn đáp lời.

"Cho tất cả mọi người ở đây đi kiểm tra cơ thể đi. Ta nghi ngờ chúng đã bị trùng độc trên đảo phục kích lắm."

"Tại sao cựu thần Aleister lại có mặt trên hòn đảo này?", một vị tinh anh gặng hỏi.

Aleister khoanh tay trước ngực, ánh mắt âm trầm nhìn gã.

"Hình như việc ta ở đâu làm gì không nằm trong phạm trù công việc của anh nhỉ? Nên nhớ là ta đã nghỉ hưu rồi, ta không còn là người của cung điện nữa. Đừng cố biết những điều anh không biết làm gì, người trẻ tuổi."

Gã tinh anh mặt mày nhăn nhó. Dưới ánh mắt áp lực của Tulen, gã an phận không gào lên nữa. Aleister tỏ vẻ hài lòng, hắn điều cầu phép tạo dựng lại cho họ mấy túp lều rồi bình tĩnh... Chạy.

"Thầy định đi đâu thế?"

Aleister ra vẻ đúng đắn: "Không làm phiền các ngươi nghỉ ngơi. Ta tìm chỗ khác dựng trại."

"Không, em không phiền đâu. Thầy có thể ở chung lều với em."

"Nhưng ta thì có phiền đấy.", hắn nhàn nhạt đáp lời.

"Em cho mượn chỗ rồi còn chẳng thấy phiền, thầy thấy có gì không được sao? Em sẽ sửa."

Hắn bị cái biểu cảm như cún con của cậu nhóc làm cho buồn nôn. Hắn đặt tay lên trán thở dài.

"Thế thì ta sẽ ngủ ở đâu? Lều của nhóc cũng chỉ có một chiếc giường nhỏ thôi mà?"

Đừng đùa quá lố, kẻo giỗ quá lớn. Mấy năm gần đây vì thói biếng ăn mà hắn có hơi gầy guộc, nhưng đừng vì vậy mà đánh giá thấp chiều cao của hắn. Hai người cao như cái sào ngủ chung một giường sao, điên rồi.

"Thầy ngủ trên giường đi, em trải thảm nằm đất."

Không chỉ có Aleister bất ngờ, hầu như tất cả mọi người đang có mặt đều thấy thế giới này điên mất rồi.

Nào có ai là không biết vị tân thần trẻ tuổi kia kiêu ngạo và khó hầu đến mức nào chứ, ấy vậy mà muốn bất chấp giữ cái người thầy chưa từng thật sự dạy gì cho mình kia ở lại. Hay là nên nói, tân thần đang muốn làm chuyện gì đây?

Aleister phát sầu thở dài. Hắn biết cậu nhóc sợ hắn lại đi mất, nhưng sự thật là hắn sẽ cần phải tiếp tục lên đường trong nay mai.

Một niềm hạnh phúc nho nhỏ đan xen trong tâm trí căng thẳng của hắn. Hắn bất giác thấy rất hạnh phúc, có lẽ là do có người vì lo lắng cho hắn mà muốn giữ hắn lại bên mình, dù là cách thức có hơi chút cực đoan.

"Ta nằm thảm là được rồi. Ngươi là thần, còn giờ ta chỉ là người phàm thôi. Thầy trò gì thì cũng nên nhìn tư cách xã hội mà đánh giá."

Hắn thấy vẻ mặt thất vọng của cậu nhóc, bất giác chính hắn cũng thấy thật tội lỗi. Hắn đã tổn thương cậu quá nhiều, bởi vậy mà hắn rất muốn đối xử tốt hơn với nó, theo khả năng và giới hạn. Hắn quay đầu lại phát biểu với các tinh anh.

"Ta ở đây hôm nay là để tiến hành nghiêm cứu hòn đảo lạ mặt này, các vị hẳn là đã biết hòn đảo này chưa từng xuất hiện trên bất cứ bản đồ nào đúng không?"

"Thưa ngài... Tôi...", một vị quang minh với vóc người nhỏ nhắn và khuôn mặt trẻ con giơ tay lên hỏi: "Tôi có thể tham gia nghiêm cứu cùng ngài... Được không?"

Vị đội trưởng của phân đội đó hào sảng cười lớn: "Đây là trưởng ban nhóm nghiêm cứu của đội chúng tôi. Cậu ta ngưỡng mộ tài trí của cựu thần đã lâu, mong ngài xem xét cho cậu ta tham gia cùng mình."

Aleister nghiêm túc đánh giá cậu ta. Là kiểu người khuôn mặt em bé và tính cách nhút nhát đáng yêu, hơn nữa xem ra là rất được tiểu đội quang minh kia chiều chuộng. Tốt.

"Ta biết tên cậu được không?"

"Là... Là Rea thưa ngài.", cậu ta đỏ mặt đáp lại.

Hắn cười mỉm, đuôi mắt khẽ nhếch lên kiêu ngạo: "Được rồi, Rea. Nếu như cậu muốn, ta có thể mang cậu đi theo nghiêm cứu cùng với mình. Nhưng sẽ là một công việc ngốn kha khá thời gian đi làm nhiệm vụ của cậu, và ta thì không nhận người chỉ muốn làm thêm. Cậu có đáp ứng được không?"

Rea nhìn vị đội trưởng với ánh mắt cầu xin. Ngay khi nhận được sự ngầm đồng ý của Tulen, đội trưởng vui vẻ gật đầu. Rea lập tức chạy lại bắt tay làm Aleister hơi giật mình một chút.

"Rất mong được ngài chỉ bảo."

Hắn nhàn nhạt gật đầu: "Được rồi. Lát nữa nhớ sang bên này ký kết hợp đồng lao động."

Rea vui vẻ đồng ý, bất giác cậu ta sợ sệt quay đi làm Aleister cảm thấy khó hiểu. Hắn nhìn về phía Tulen, cậu nhóc vẫn đang cười ngu rất vui vẻ, hắn bỗng cảm thấy bọn trẻ thời nay rất khó hiểu. Có lẽ là do hắn đã già rồi?

Aleister lục tục chạy đi lấy đồ, theo sau là vị tân thần dính người đang làm vẻ mặt khó đăm đăm. Hắn bất đắc dĩ dí cho cậu cầm một đống đồ, khó chịu trách móc.

"Nếu đã đi theo thì giúp ta cầm chút đồ này đi. Mặt nặng mày nhẹ như vậy ta cũng..."

"Không, em vui lắm ."

Aleister: "...?"

"Thầy chịu nhờ em rồi, em chờ mãi đấy."

Tulen mỉm cười vui vẻ. Aleister làm ra cái biểu cảm ghê tởm, trừng mắt với cậu một cái rồi tiếp tục thu gom đồ đạc. Cậu nhóc thích chí nghịch ngợm lọn tóc dài của hắn, cố gắng cảm nhận mùi hương thảo mộc từ cơ thể gầy gò của hắn.

"Cứ thế này mãi thì thích nhỉ?"

Aleister thở dài thườn thượt. Tulen có hơi bất ngờ nhìn hắn, thế này là... Thế nào?

"Cứ như ta được làm lại cuộc đời vậy. Làm một đứa trẻ đúng nghĩa, vô lo vô nghĩ."

"... Thế thì thầy cứ như vậy đi."

Hắn cũng bất ngờ: "Ta còn nhiều việc phải làm lắm, không thể như vậy được đâu nhóc."

"Vậy thì cứ ở bên em đi, em giúp thầy làm."

Tulen nhìn thẳng vào đôi mắt hồ ly của hắn, ánh mắt kiên định chắc chắn như một lời hứa hẹn. Aleister bất giác thấy mặt mình nóng lên như bị ai đốt lửa gần đó, hắn thật sự xem trọng lời này. Hắn nheo mắt nhìn cậu.

"Ta sẽ coi nó như một lời động viên."

Tulen gật đầu không đáp. Cả hai cùng nhau mang theo đống đồ lỉnh kỉnh về trại doanh của tháp quang minh.

Đoàn người nhìn thấy tân thần tự tay khiêng  theo đống đồ đạc thật sự đã bị doạ cho khiếp vía. Bọn họ thật sự đã rất muốn hỏi bí quyết làm cho vị đại nhân kia ngoan ngoãn của cựu thần.

Đối với việc nghiêm cứu địa chất và vẽ bản đồ, vốn là hắn đã tiến hành xong xuôi cả. Nhưng để tránh những tin đồn không hay về mình, hắn vẫn nên có một chút thủ tục thì hơn.

Hắn nghiêm túc dựng trại nghiêm cứu của riêng, bày lên bàn một mớ những dụng cụ khó hiểu và thiết bị ma thuật. Rea từ bên ngoài khúm núm nhẹ giọng xin vào. Aleister nhàn nhạt ừ một tiếng, bắt đầu xắn xắn tay áo tiến hành làm thí nghiệm.

Rea thật sự bị những thiết bị lạ mắt mà Aleister làm ra kích thích sự tò mò của một nhà nghiêm cứu. Cậu ta liên mồm hỏi hắn đủ thứ, Aleister thi thoảng trả lời một cách thoải mái. Không gian bên trong vô cùng thư thái, vị đội trưởng âm thầm nghe lén những gì diễn ra trong lều cũng an tâm đi khỏi.

"Rea, lấy cho ta mẫu đất số 3."

"Rea, thuốc thử."

"Rea, nước thánh đâu?"

"Rea, ghi lại cái này đi. Ta nghĩ cậu sẽ cần dùng nó trong tương lai."

"Rea..."

...

Quá nhanh đi? Mới đó mà đã thử xong hầu hết các mẫu đất ở 7 vị trí địa hình khác nhau. Ánh mắt ngưỡng mộ mà Rea dành cho Aleister đã dần trở thành cái nhìn của đứa con đạo đầy sùng bái. Cậu ta hỏi hắn.

"Thưa ngài, tiếp theo chúng ta sẽ làm gì đây?"

Aleister xoa xoa cằm mình. Hắn rất thích nhóc con chăm làm này. Hắn nhìn mấy mẫu đất đã thử chung chung, thấp giọng nhìn sang Rea.

"Tiếp theo mới là thí nghiệm đây. Ta sẽ cho thuốc độc vào chúng."

"Thuốc, thuốc độc ạ...?"

Rea bối rối hỏi lại, trong khi Aleister thì thích thú nhìn mấy mẫu thử như đang nhìn thấy mấy miếng mồi béo bở.

Hắn nhỏ thuốc độc tự làm vào từng mẫu thử một, chờ đợi một chút rồi bắt đầu cho vào bên trong từ thực vật, côn trùng cho đến một con rắn con chẳng biết từ đâu lấy ra.

Rea bị cuốn vào sự nghiêm túc của hắn. Cậu cùng hắn quan sát một hồi lâu, tận mắt nhìn thấy những mầm cây con bắt đầu mọc ra những chồi non đen kịt ghê tởm, mấy loài côn trùng đột nhiên biến lớn rồi nổ tung mà chết, ngay cả con rắn độc kia cũng bắt đầu quằn quại bên trong mẫu thử.

Có một sự phấn khích điên rồ nào đó ẩn sâu trong đôi mắt của vị cựu thần nghiêm túc kia. Rea không hiểu vì sao cậu ta cũng rất vui như hắn, có lẽ bởi cùng là dân nghiêm cứu nên cũng có chút thích thú với những thí nghiệm điên rồ này. Cậu ta hỏi hắn.

"Thế này thì tính là thành công phải không thưa ngài?"

Hắn phấn kích đáp: "Ừ."

Ngay khi hắn định cho tay không vào lấy con rắn nhỏ kia ra thì nghe tiếng Tulen gọi mình.

"Thầy ơi? Bữa tối đã xong rồi. Chúng ta cùng..."

Đập vào mắt cậu nhóc là bàn tay đầy máu của Aleister, Rea cũng đang bối rối tìm cách cầm máu cho hắn. Cậu lấp tức xông vào trong, miệng gào lên ầm ĩ.

"Sao lại thế này? Sao thầy lại để mình bị thương lớn thế này? Nhóc con còn không mau đi lấy đồ để trị thương cho thầy của ta đi còn đứng đực ra đấy à? Sao..."

"Dừng!", Aleister bực mình quát lên: "Ngươi ồn quá đấy. Ta chỉ bị con rắn kia cắn thôi. Độc của nó làm máu khó đông nên mới vậy."

Rea đưa cho Tulen một đống bông băng và thuốc từ lều của mình. Cậu nhóc sốt sắng vụng về băng lại cho hắn. Aleister bị cái cảnh này chọc cho bật cười, hắn nghiêm túc chỉ cậu phải làm thế này thế kia, trong nháy mắt đã cầm được máu lại, cậu nhóc thở ra như trút được gánh nặng.

"Băng cho ta làm nhóc khóc chịu đến vậy cơ à? Cũng phải, ngươi sợ bẩn. Lần sau không cần phải làm như thế đâu."

"Không, lần sau để em. Thầy làm em lo muốn chết đi được."

Tulen mỉm cười dịu dàng. Đôi mắt hồ ly của Aleister khẽ nhếch một cái như đang nghe được một điều gì đó rất thú vị. Hắn theo cậu nhóc ra ngoài dùng bữa cùng đám tinh anh của cung điện, miệng khẽ lẩm bẩm.

"Tính ra thế này thì ta cũng có được một chút lợi ích đấy chứ? Cũng không tệ."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net