Chương 1: Trở về Hoa Quan (P4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy nhờ bé chuông đồng hồ báo thức giục giã báo. Mở tung cửa sổ, hít cái trong lành mát mẻ của buổi sớm. Mặt trời tỏa nắng nhè nhẹ, mây trắng tung bay đuổi bắt nhau, gió vờn hoa trên cây. Những chú chim líu lo hót ca. Một buổi sáng thật bình yên và ấm áp. Lâu lắm tôi mới thấy thanh bình như thế này.
- Oáp... còn sớm mà cậu đã dậy rồi à? Sao không ngủ thêm lúc nữa? Hôm qua về khuya thế còn gì? – Ni Sa giọng ngái ngủ, vừa tỉnh dậy hỏi tôi.
- Tôi quen rồi. Lúc còn ở cùng phòng với Hàn Phi, tôi dậy sớm lắm. Hôm nay còn muộn đấy. Thôi cậu cũng chuẩn bị đi. Tôi đi đánh răng đây. Hẹn gặp lại nha.
- Uhm. Bye bye.
Sau khi mặc quần áo chỉnh tề, tôi đi ra sân tập. Đã hơn 6 tháng qua mà sân tập vẫn thế. Thảm cỏ xanh mượt ,lung linh trong nắng.
- Huýt!!! – Tiếng còi báo hiệu vang lên. Tôi vội chạy đến tập hợp. Một cô giáo trẻ măng đi đến. Mái tóc dài được buộc cao trông thật khỏe khoắn. Dáng người thon gọn chuẩn không cần chỉnh.
- Xin chào các em. Tôi là huấn luyện viên đội điền kinh nữ. Vũ Gia Hân. Tôi sẽ là người dạy các em trong suốt những năm là sinh viên. Hi vọng các em sẽ chăm chỉ luyện tập và mang lại nhiều thành tích tốt về cho trường.
- Rào rào.- tiếng vỗ tay hoan hô nhiệt liệt của mọi người chào mừng cô giáo huấn luyện viên mới.
- Trước tiên chúng ta sẽ chọn ra đội trưởng đội điền kinh nữ. Xét những thành tích của các em, tôi thấy em Từ Linh Na là người có nhiều thành tích với Huy chương vàng trong các cuộc thi khi còn học ở Mĩ và cũng là người nhiều tuổi nhất, tôi quyết định, bầu em Linh Na làm đội trưởng. Có em nào ý kiến gì không, nếu không có ý kiến gì tức là đồng ý nhé.
Cô nhìn quanh, không thấy ai có ý kiến gì liền tuyên bố một câu:
- Không có bạn nào ý kiến gì, vậy Linh Na sẽ làm đội trưởng nhé. Chúng ta bắt đầu học nào. Trước tiên các em hãy chạy một vòng quanh sân tập.
Gì cơ??? Mình được làm đội trưởng á? Thật hay mơ vậy?? 0_0 Thôi kệ, cứ tập đi đã. Vừa nghĩ tôi vừa chạy xung quanh sân. Sân tập gì mà dài quá thế? Hồi còn học ở đội điền kinh nam cũng không ngờ nó lại dài thế. Chắc lâu lâu không tập đây mà. Bỗng, một bóng người chạy đến song song với tôi.
- Chào chị, em là Khải Hòa, sinh viên năm nhất. Em ở xa mới lên, không biết ai cả. Em có thể làm quen với chị không? – Hóa ra là một cô gái cũng là thành viên đội điền kinh. Trông cô bé thật dễ thương. Khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn đen như trân châu. Chiếc mũi dọc dừa thẳng tắp. Nhìn yêu quá đi mất.
- Tất nhiên là được, chị cũng rất thích được làm quen với nhiều người. Rất vui được làm quen với em. – Tôi mỉm cười trả lời.
- Thật ạ? Em cũng rất vui. – Cô bé vui vẻ cười tít cả mắt.
Sau khi làm quen với một cô sinh viên năm nhất và chạy xung quanh sân, chúng tôi trở lại vị trí.
- Buổi học hôm nay chúng ta sẽ kiểm tra để phân tài năng của các em hợp với chạy ngắn hay ma-ra-tông hay là nhảy xa... Trước tiên là nhảy xa. Các em xếp hàng rồi bắt đầu thực hiện. Bạn Sóc Con sẽ đo giúp các em.
- Trương Mĩ Hoa chuẩn bị..
Mĩ Hoa lấy đà rồi chạy hết tốc lực với sức bật khá tốt.
- 9,2m. Đạt. – Sóc con vẫy cờ đỏ chúc mừng.
- Tiếp theo, Phạm Uyên Nhi.
Từng người từng người một được gọi tên. Cuối cùng cũng đến lượt tôi.
- Chị ơi cố lên. – Tiếng Khải Hòa cổ vũ. Tôi mỉm cười nhìn cô bé. Sau khi nghe hiệu lệnh, tôi chạy với tốc độ nhanh nhất có thể và bật thật cao người.
- 8m. Đạt
Phù! May quá, tôi cứ tưởng mình sẽ không đạt cơ.
- Mọi người chú ý, Chúng ta sẽ nghỉ 5 phút rồi tiếp tục cuộc thi tiếp theo.
Cuối cùng cũng được giải lao. Tôi đến chỗ phòng nghỉ rồi lấy nước uống.
- Khăn của chị nè.- Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên tai tôi. Thì ra là Khải Hòa.
- Uhm. Cảm ơn em nhé. – Tôi đón lấy chiếc khăn từ cô bé, nhẹ nhàng cảm ơn.
- Hì. Không có gì ạ. ^0^ Mà cũng sắp hết giờ nghỉ rồi, chị em mình mau ra sân thôi.
- Uhm, phải đó.- Tôi gật đầu đồng tình.
Khi chúng tôi ra sân thì cũng là lúc hiệu lệnh tập hợp. Tôi nhanh chóng ổn định vị trí của mình. Phần thi tiếp tục bắt đầu. Đó là một cuộc thi chạy ma-ra-tông. Đúng là sở trường của mình rồi. Tôi thầm nghĩ. Ngay sau tiếng còi bắt đầu, tôi cố gắng hết sức để đạt thành tích tốt nhất.
-Oa, nhanh quá đi mất, không hổ danh là đội trưởng. – Một giọng nói ngưỡng mộ cất lên.
- Đương nhiên rồi, chị ấy đã từng đoạt nhiều giải cao khi ở bên Mĩ mà, cậu không nhớ sao?
Nghe mọi người ca ngơi, tôi cũng thấy vui vui trong lòng. Chạy càng nhanh hơn nữa, cuối cùng chỉ còn cách vạch đích là 2m nữa thôi.
- 40, 5s. Đạt.
Tôi là người về đích đầu tiên nên cảm thấy rất vui. Ngay sau tôi mấy giây, các thành viên khác cũng về kịp.
- Hoét!!. Tất cả chú ý. Hôm nay chúng ta kiểm tra đến đây thôi, mai chúng ta sẽ kiểm tra tiếp. Các em nghỉ. – Huấn luyện viên thổi còi, báo hiệu kết thúc buổi học. Chúng tôi ai nấy đều vừa mệt vừa đói.
- Linh Na.- Đang mải uống nước, tôi chợt nghe thấy tiếng gọi.
- Ni Sa, Hàn Phi, Sài Cách..Mọi người học xong rồi à?
- Uhm. Bọn tôi đang định đi ăn nè, qua rủ cậu đi cùng luôn cho vui.- Ni Sa khoát tay tôi nói.
Đến phòng ăn, tất cả đội điền kinh nam và Bối Nhuế, Bối Chân Ni, Đỗ Quyên đều ở đó.
- A Hàn Phi, Linh Na, Ni Sa, Sài Cách, ngồi xuống đây cho vui. – Trần Tiêu vừa thấy bọn tôi liền giơ tay vẫy vẫy.
- Đến ngay. – Đúng là Sài Cách, vừa nói đến ăn là vội chạy như bay.
Chúng tôi cũng bước đến chỗ của Sôcôla và Trần Tiêu.
- Á.. Hàn Phi kìa mọi người. – Một giọng nói của nữ sinh vang lên, cả phòng ăn nhộn bắt đầu nhộn nhịp hẳn.
- Đâu đâu. Uầy, đẹp trai quá đi mất. Cả anh Sài Cách nữa kìa. Cute quá đi.- Những lời khen, hâm mộ càng lúc càng nhiều.
Tách, tách.- Những nữ sinh hâm mộ vội đem máy ra chụp ảnh lia lịa. Nhưng điều đó hình như làm Hàn Phi cảm thấy khó chịu thì phải. Ngồi xuống bàn, tôi khẽ thì thầm:
- Anh được hâm mộ quá nhỉ?- Nói xong tôi còn nháy mắt một cái như để trêu tức Hàn Phi vậy. Ai ngờ chỉ đáp lại bằng khuôn mặt lạnh như băng với một câu nói:
- Cảm giác như bị làm phiền vậy. Ăn cũng không yên.
Hazz. Người đâu mà băng giá thế không biết. Tôi lắc đầu rồi quay sang nhìn Sài Cách đang cười vui vẻ vẫy tay chào fan của mình thì bị đập một nhát đau điếng.
- Anh chào mãi không thấy mệt à? Ăn cơm đi.- Thì ra là Ni Sa thấy Sài Cách cứ cười mà không chịu ăn nên ghen đây.
- Chị Linh Na, chị Linh Na. – Một giọng nói nhè nhẹ vang đến tai tôi. Quay người lại thì tôi thấy Khải Hòa đang đứng cạnh mình từ lúc nào.
- A, Tiểu Hòa( mình gọi vậy cho thân mật ^ ^), em cũng đến ăn cơm à, ngồi xuống ăn cùng đi.
- Dạ thôi, em tí nữa ra chỗ kia cùng ngồi với mấy bạn. Thấy chị đang ngồi ở đây nên ra chào một tí. – Tiểu Hòa cười, nụ cười thật dễ thương.
- Cô bé đáng yêu này là ai thế? – Sôcôla nhìn chằm chằm Tiều Hòa nãy giờ mới lên tiếng.
- À, đây là Khải Hòa, thành viên trong đội điền kinh của tôi. Cô bé giỏi lắm. Những bài kiểm tra vừa rồi đều làm rất tốt.
- Hì, em làm sao giỏi bằng chị được. – Cô bé khiêm tốn đáp lại.
- Em là sinh viên năm nhất phải không? Cho anh xin số điện thoại. – Quách Lạc cũng ngước lên nhìn, miệng khẽ nói.
- Dạ..- Khải Hòa đỏ bừng cả mặt. Hai má phúng phình hồng hồng trông thật yêu! Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cô bé, tôi không khỏi phì cười.
- Quách Lạc, mới lần đầu gặp mà cậu nói thế, làm em ấy sợ đó. – Sôcôla lập tức giải vây.
- Mà chị ơi em phải ra kia với đám bạn rồi. Hẹn gặp lại các anh chị sau.
- Uhm. Hẹn gặp lại nhé.- Sài Cách vừa vẫy tay vừa chào Khải Hòa làm cho ai đó đã giận lại càng thêm giận.
- Ui da, đau quá đi mất. Sao em lại nhéo anh? – Sài Cách vừa ôm tay, vừa quay sang nhìn Ni Sa.
- Nếu không thì anh có chịu tỉnh lại không? Suốt ngày lăng nhăng. Lại còn cái gì mà"Hẹn gặp lại nhé" ngọt xớt. Có phải anh muốn tán tỉnh cô gái khác không hả?- Ni Sa tức giận, mặt đỏ bừng bừng.
- Anh đâu có ý đó. Em đừng giận mà. – Sài Cách mếu máo trông đến tội làm tôi phải phì cười.
- Không có? Phạt anh một tuần không được ăn kem( cái này mà là phạt á)
- Á. Không được. Anh rất thích ăn kem. Em mà phạt như thế khác nào giết anh.
- Nếu không thì đừng gặp em một tháng nữa.- Ni Sa quả quyết, không chịu để Sài Cách giải thích.
- Híc. Được rồi. Anh sẽ không ăn kem nữa. – Bộ dạng của Sài Cách bây giờ trông thật tội nghiệp. Tôi định nghĩ cách giúp nhưng với tính khí nóng nảy của Ni Sa chắc không được rồi.
-Này, em ăn đi chứ, sao cứ ngồi ngây ra vậy.- Hàn Phi gắp một miếng gà vào bát tôi rồi nói làm tôi ngượng cả mặt.
- Hì hì. Không có gì.
- Đấy, Hàn Phi quan tâm Linh Na thế cơ mà, anh chả được bằng cậu ấy gì cả.
- Sài Cách cũng tốt bụng và ga lăng mà. Chẳng qua cậu không nhận ra thôi.- Tôi vội thanh minh cho Sài Cách.
- Ga lăng gì chứ. Có mà lăng nhăng thì có. Mà hôm nay học thế nào? Có gì khác hơn so với hồi cậu học ở điền kinh nam không?
- Không, vẫn thế. Cô huấn luyện viên cho bọn tớ làm bài kiểm tra để xem bọn tớ hợp với môn nào. Chỉ mỗi tội bị cô bắt làm đội trưởng thôi.- Cứ nghĩ đến là tôi lại buồn chán.
- CÁI GÌ CƠ...CẬU ĐƯỢC LÀM ĐỘI TRƯỞNG Á? THẬT KHÔNG?- Mọi người nghe thấy liền quay sang tròn mắt nhìn tôi ngạc nhiên.
- Thật, ngạc nhiên lắm sao?-Tôi xúc miếng cơm, vừa ăn vừa trả lời.
- Không, nhưng không nghĩ cậu lại trở thành đội trưởng nhanh như thế.- Quách Lạc sửng sốt.
- Tôi cũng thấy thế. Nhưng mà vậy cũng tốt. Hàn Phi là đội trưởng đội điền kinh nam, Linh Na lại là đội trưởng đội điền kinh nữ. Chả phải quá đẹp đôi sao!
-Đúng thế! – Mọi người đều đồng thanh nói.
Haizz, đúng là hết thuốc chữa!!- Tôi thở dài ngán ngẩm.  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net