Chương 1 . Số phận định sẵn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có người từng nói : "Đứng dưới ánh sáng, tất cả đều bình đẳng như nhau, mặt trời vẫn luôn công bằng nhất"
Hình như người đó nói sai rồi .
Cô chưa từng làm việc xấu, nhưng vận mệnh từ khi sinh ra đã được cái mác đồ không có cha, thứ bỏ đi. Không rõ từ khi nào, chắc là trước khi trút hơi thở cuối cùng, có thể là sự thật hoặc là hoang tưởng, cô biết thế giới mình đang sống vốn là 1 cuốn truyện tình yêu ngọt ngào.
... Có lẽ sẽ tốt biết bao nếu cô là nhân vật chính, có tuổi thơ bất hạnh rồi khi lớn được rất nhiều người yêu thích, tìm được tình yêu chữa lành mọi đau thương. Nhưng cô lại là một nữ phụ
"độc ác", bị cả thế giới căm ghét. Cuộc đời đã định sẵn là chết trong đau khổ...

Hoặc có lẽ người đó nói đúng, nhưng ngay từ đầu vốn không có tư cách chạm đến một góc của ánh sáng, vậy làm sao biết thế nào là công bằng ?

Cô tên Họa Hy Lạc, sau khi cha và mẹ chia tay, cô được toà cho ở với mẹ, có lẽ mẹ thật sự căm ghét cha, một đồng tiên trợ cấp cũng không nhận, chuyển đến một nơi rât xa chỗ cha ở. Nhưng mẹ suốt ngày ra ngoài với những bộ đồ sặc sỡ, cũng có lúc sẽ đem người đàn ông lạ về nhà rồi đóng cửa đuổi cô ra ngoài. Như vậy không sao, cô có thể ngồi ở cầu thang chơi... Nhưng ánh mắt của những người đàn ông đó rất kì lạ... Cô không thích điều này. Tình trạng ấy kéo dài một năm, sau đó có một ngày, mẹ vội vã vào phòng thu sắp đồ:
"Chúng ta chuyển nhà hả mẹ? " Cô buồn bã hỏi, khó khăn lắm mới quen được một người bạn mới, cô chưa muốn rời đi nơi khác đâu. Lúc ấy, Hy Lạc 10 tuổi bị mẹ nhìn một cách vô tình, bà ta nói:" Phải,Hy Lạc , mày ở với bà ngoại, từ nay tao với mày không còn là mẹ con, tao không muốn nhìn thấy bất cứ thứ gì của ông ta. "
Hy Lạc không khóc, chỉ lặng lẽ cắn môi tới chảy máu, kể từ đó cô chưa hề gặp lại mẹ mình.
Cô ở cùng bà ngoại, có lẽ lúc nhận nuôi mẹ thì bà không nghĩ mình sẽ phải nuôi tiếp đứa cháu này. Lúc được mẹ đưa tới gặp bà ngoại, ánh mắt bà nhìn cô lúc đó cho tới về sau cô mới hiểu được. Vốn tưởng là phiền hà chán ghét, nhưng dường như không phải...
Bà ở cùng Hy Lạc đến năm Hy Lạc chuyển lên ở nội trú tại một thành phố.  Bà ngoại bên ngoài hay cáu gắt, bên trong thì như quả hồng mềm, vẫn thương cô rất nhiều. Quãng thời gian đó, không dài, nhưng nhớ lại thì là thời gian đẹp nhất trong cuộc đời u tối của cô.
Vào lớp mười,  Hy Lạc chẳng hề có một người bạn, suốt ngày cô lầm lì một góc với quyển sách dày cộp.
Bạn bè cũng không ai chơi cùng, chẳng ai nói chuyện với cô... Cô đã quen rồi. Không rõ hồi nhỏ bản thân như nào nữa, chỉ nhớ càng lớn càng không thích giao du, không có chỉ cầu tiến, chăm chăm đọc sách học bài.  Cô... sợ ánh mắt của người khác, không muốn nghe họ nói " đồ không cha không mẹ" ...

Thế nhưng lớp trưởng lớp Hy Lạc, một bạn nam học giỏi, đẹp trai, thể thao cũng rất cừ... Quả là ông trời ưu ái cho cậu ta mười phần. Gia đình của cậu ấy cũng giàu có vô cùng , hình như là một gia tộc lâu đời.
Cậu lớp trưởng điển trai đến hỏi Hy Lạc về bài toán thầy vừa giảng, cậu giới thiệu: "Chào Hy Lạc , tớ là Viên Hải Tuấn, cậu có muốn trao đổi với tớ về bài học một chút không? "
Kể từ hôm đó, Hải Tuấn ngày nào cũng ngồi cùng Hy Lạc, hỏi Hy Lạc về nhiều thứ, cũng quan tâm cô thật nhiều.
Trong ký ức của cô, ngoài bà ngoại ra thì đây là người đầu tiên quan tâm tới cô đến vậy. Dần dần tính cách thật của cô mới lộ ra, cô vui vẻ và hoạt bát... Tất cả là vì người con trai ấy.
Mọi chuyện chấm dứt khi vào đầu năm lớp 11, một cô gái quê nhận được học bổng vào lớp cô. Cô gái ấy là Vũ Hạ Yên, xinh đẹp đơn thuần, học giỏi và cởi mở. Giá như cô gái này đừng xuất hiện, cô chính là nữ chính phán quyết số phận nữ phụ Hy Lạc.
Hy Lạc và Hạ Yên trở nên thân thiết gắn bó rất nhanh. Hải Tuấn cũng thật ưa thích cô bạn Hạ Yên. Đặc biệt thích giúp đỡ và ở bên Hạ Yên.
Một lần, trong chuyến dã ngoại của lớp, Tuấn Hải tỏ tình với Hạ Yên, cô nàng không nhận lời cũng chẳng từ chối, chỉ nói họ còn phải học. Dĩ nhiên... Hy Lạc không biết điều ấy.
Có lần Hy Lạc rủ Hạ Yên ngủ lại nhà mình... Đêm đó, cả hai tâm sự thật nhiều, những giọt nước mắt thấm đầy xót xa của cả hai đều rơi.
Hy Lạc cũng đã kể cho Hạ Yên về tình cảm của cô với anh chàng lớp trưởng. Hạ Yên im lặng không nói. Cả hai chìm vào giấc ngủ.
Hai hôm sau, khi Hy Lạc tới trường thì trên diễn đàn trường đăng tin " Họa Hy Lạc yêu Hải Tuấn nhưng Hải Tuấn thích Hạ Yên. Hy Lạc mù quáng tiếp cận dành người yêu Hạ Yên."
Ngày đó cả trường nhìn cô, ánh mắt của họ quá rõ ràng, cóc ghẻ mà dám mơ tưởng tới thiên nga, không biết tự lượng sức mình.
Cô nuốt nhẹn sự đau khổ... Cô thích Hải Tuấn... Một mình Hạ Yên biết...
Từ ngày đó, Hải Tuấn lạnh nhạt không nói chuyện với cô, chắc anh cho rằng vì Hy Lạc đe doạ mà Hạ Yên không chấp nhận anh.
Hạ Yên không nói gì, chỉ im lặng đi theo Hải Tuấn mỗi ngày như công chúa lọ lem và hoàng tử bạch mã, khiến cả trường hâm mộ họ. Cả trường tẩy chay cho cô ra rìa.
Đôi lúc còn có người ghét cô tới mức nhét chuột vào tủ giày, vẽ bậy lên bàn cô hay phá hỏng bức tranh cô vẽ trong phòng mĩ thuật... Thậm trí có người ác ý tới mức nhắn tin rủa cô, gọi điện phá rối. Phải, cô nhận ra mình là nữ phụ xấu xa...
Cuối cùng cũng thoát 3 năm cấp 3 đầy đau khổ,  Hy Lạc theo học một trường thiết kế. Thời gian ngoài lúc ở ký túc xá và trên trường thì cô đi làm thêm tại một nhà hàng.
Tại đây cô quen chàng trai Kỷ Dạ, anh ta mang vẻ lạnh lùng khó nói, không ấm áp như Hải Tuấn.
Kỷ Dạ lúc đầu còn không để ý tới cô gái làm thuê cho nhà hàng của mẹ anh. Nhưng lâu dần, cô gái này thu hút anh bởi nhiều thứ. Cô không khóc lóc khi bị quản lý mắng khi làm vỡ chiếc cốc hay cái bát. Cũng chẳng năn nỉ hứa không tái phạm bởi... Ba ngày sau cô lại chứng nào tật ấy, làm hỏng lung tung. Mỗi khi cô cười nhìn rất duyên. Và đặc biệt, Hy Lạc không hề biết lo cho bản thân, cô bị thương do mảnh vỡ... Xả dưới vòi nước sau đó không cần băng bó. Bữa trưa của người ta là bữa sáng của Hy Lạc. Hơn nữa, cô còn thường xuyên nhịn qua bữa...
Mỗi lần như thế Kỷ Dạ lại kéo ghế ngồi gần cô, đưa cô mấy miếng bánh, giúp cô sát trùng và băng vết thương. Anh ta là người con trai thứ hai quan tâm cô... Nhớ đến ánh mắt ghét bỏ của Hải Tuấn, Hy Lạc rụt tay lại.
Cô coi Kỷ Dạ là một người bạn, cũng thường xuyên tới nhà dọn phòng cho anh, mỗi lần như vậy cô không tính tiền công mà chỉ đòi một gói bánh hay vài cây kẹo ...
Chẳng có gì tốt đẹp hơn vậy... Đó là điều Hy Lạc nghĩ. Chỉ tiếc... Nữ chính âm hồn không tán thích bám theo cô hay sao ấy.
"Hy Lạc, em mang hộ anh một cà phê, một ly sữa nhé. " Hy Lạc vui vẻ nghe theo lời Kỷ Dạ, còn chú ý bỏ thêm sữa vào ly cà phê của Kỷ Dạ, anh không thích đắng !
Chỉ có điều, khi cô mang đồ đi ra... Người ngồi bên cạnh anh là cô ấy... Hạ Yên...
Vâng, lần này Hy Lạc đặt vội khay nước xuống bàn bỏ đi. Hạ Yên càng ngày càng xinh đẹp , nét cười thiếu một phần ngây ngô của tuổi học sinh, thêm một phần hiền dịu, Hạ Yên chạy vội ra kéo tay Hy Lạc. Theo phản xạ Hy Lạc gạt mạnh tay cô ra. Hạ Yên ngã sõng soài trên sàn. Mọi người nhìn cô chỉ trỏ như trách sao cô có thể làm vậy với thiên thần kia cơ chứ? Rồi Kỷ Dạ chạy vội ra đỡ nàng ấy lên, trách Hy Lạc đã làm cái quái gì vậy.
Hạ Yên nhẹ nhàng xin lỗi vì đã làm ảnh hướng tới Kỷ Dạ và Hy Lạc, cô nàng cúi đầu ủy khuất xin lỗi.
Hy Lạc biết mình phải tránh chỗ khác, trong mắt người ta thì cô đang sợ tội bỏ chạy, thiệt là...
Kỷ Dạ ít tới nhà hàng hơn, cô trở về thói quen nhịn bữa như trước. Cơn đau dạ dày của Hy Lạc ngày càng nặng. Ngày hôm đó cô quằn quại trong gian bếp, bụng quặn thắt đau đớn. Cô... Cô không thể khóc. Họa Hy Lạc trước tới giờ chưa từng khóc thì bây giờ cũng vậy , cô mạnh mẽ lắm.  Cánh cửa sắp được Kỷ Dạ mở ra, nhưng tiếng gọi của Hạ Yên khiến anh dừng động tác. Biết sự việc đang diễn ra bên ngoài, một giọt lệ trên đôi mắt  Hy Lạc mới nhẹ rơi. Nửa tiếng sau, đầu bếp bước vào thì  Hy Lạc đã ngất lịm, ông gọi người đưa Hy Lạc tới bệnh viện.

Tại sao nữ chính luôn gián tiếp hành hạ cô?
Trong cơn say, Kỷ Dạ lao tới ôm hôn lên cổ Hy Lạc. Cô cố vùng lên thì thấy Kỷ Dạ khóc... Anh nói : Tại sao em luôn tránh né tôi, anh yêu em hơn hắn ta nhiều.

Vế sau anh nói nhỏ nhi nhí, Hy Lạc không hề nghe thấy. Cô không phòng bị, anh lại lao vào ôm, hôn nhẹ lên môi Hy Lạc, nụ hôn đầu đời của cô sao lại là tình huống thế này?

Cô trao thân cho anh, mặc anh luôn miệng gọi Hạ Yên, Hạ Yên anh yêu em,...
Sáng hôm sau mọi chuyện đã lỡ, vốn cô tới đây tạm biệt anh, nào ngờ... Anh nhìn cô xin lỗi, đưa cô một tấm thẻ bạc. Thù lao? Bồi thường? Trước giờ cô vốn ở cạnh anh không phải vì những thứ này.
Cô đau lòng bỏ đi... Ôm nỗi đau như vậy rời đi, vậy mà Kỷ Dạ chưa mãn nguyện, anh trách cô hại anh, hại anh không đến được với Hạ Yên. Trách cô đi kể với Hạ Yên khiến nàng ấy khóc... Cô đã làm ư? Sao cô không biết nhỉ?
Anh một lần nữa đuổi cô, cho người đe dọa đuổi cô ra khỏi trường học, rời khỏi thành phố này. Anh... Tuyệt tình đến thế sao?
Khi chuẩn bị lên tàu rời thành phố, ba cô dịu dàng xuất hiện, ngỡ rằng ông chính là người cứu vớt cuộc đời cô, nhưng lại đẩy cô vào một hố sâu khác... Cuộc đời nữ phụ là vậy...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC