Chương 1: Kính bơi và trứng luộc trong nước trà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thành phố Z sau khi bước vào tháng mười, thời tiết vẫn luôn luôn không được tốt cho lắm, liên miên mưa nhỏ, mưa phùn không ngớt, ẩm ướt, giá lạnh, cả thành phố rơi vào u tối, mông lung như một bức tranh ấn tượng bị mưa tưới nước vừa ẩm ướt vừa nặng nề....

Thời tiết vẫn luôn duy trì như vậy cho đến một ngày, Vân Đóa đến thành phố Z, ngày hôm sau, bỗng nhiên trời quang mây tạnh , mười ngày không thấy mặt trời treo cao trên thành phố, ánh mắt trời rực rỡ bao trùm vạn vật, thoáng chốc, khiến cho cả thành phố này biến thành một bức tranh sơn dầu tươi sáng.

" Thực là một thành phố hiếu khách nha !" Vân Đóa không khỏi cám thán. Cô mang trên lưng một bao lô thật to, một tay đỡ máy ảnh treo trước ngực, một tay kia xách túi túi ny lon chứa trứng luộc và nước trà. Trứng luộc trong nước trà là bữa sáng còn dư lại của cô, không đành lòng phí phạm lượng thưc bởi vậy cô một mực xách theo.

Sóng vai cùng cô chính là một người đàn ông trung niên dáng người thấp, Vân Đóa gọi ông là: " Tôn sư phụ"

Sau khi tốt nghiệp đại học mùa hè năm nay cô làm việc tại " Thế giới thể thao tuần báo ", vẫn là Tôn sư phụ giúp đỡ cô. Hiện tại cô cũng vừa mới qua khỏi thời gian thử việc.

Tôn sư phụ quay đầu liếc nhìn cô một cái, cười cười. Ông là một người rất yêu thích cười, đối xử với mọi người hoà hợp êm thấm. Tôn sư phụ trêu ghẹo cô: " Vân Đóa, mang theo trứng luộc trong nước trà đến trung tâm bơi lội còn ra cái thể thống gì?"

Vân Đóa cười hì hì, đem túi ny lon thắt nũi, thuận tay niềm vào trong túi áo rộng thùng thình.

Tôn sư phụ lại hỏi cô: "Lần đầu tiên chính thức làm phỏng vấn, có khẩn trương không?"

Vân Đóa tỉ mỉ cảm nhận một chúy tâm trạng lúc này, rồi mới đáp: " Không khẩn trương ha, cho dù thế nào cũng có Ôn sư phụ che chở cho con mà !"

" Nhìn xem cô đúng là không có tiền đồ" Tôn sư phụ lắc đầu: " Lần sau có trường hợp như vậy, ta sẽ để cô một mình đơn độc đi nước ngoài".

Vân Đóa biết rõ ông đang nói đùa, việc quan trọng như vậy làm sao có thể để cho con tôm như cô một mình đi phỏng vấn chứ"

Đúng vậy, lần này là một việc quan trọng. Bởi vì, bên trong trung tâm bơi lội kia đang tổ chức giải thi đấu mỗi năm một lần cả nước.

Cho tới nay, bơi lội ở Trung Quốc cũng không phải là hoạt động thể thao được chú ý hạng nhất, một cái Thế Cẩm thi đấu bơi lội giá trị ít hơn một cầu thủ bóng đá quốc gia bình thường, cho dù có vào bên trong cũng chưa chắc lập nên thành tích.

Tình trạng có chút khó xử, mãi cho đến năm ngoái tại thế vận hội Olympic tài năng mới được khai phá. Bởi vì thế vận hội Olympic thiên tài Kỳ Duệ Phong vượt ra khỏi Trung Quốc, ở hạng mục bơi lội thu được một giải huy chương vàng và hai huy chương Bạc, còn phá kỷ lục thế giới, khiến cho Trung Hoa dân quốc một phen mở mày mở mặt

Thành tích tốt như vậy, đương nhiên trong phạm vi cả nước dấy lên mong mỏi như nhau về bơi lội

Khi Vân Đóa đến, trung tâm bơi lội cũng đã ngồi đầy người, có thể thấy được mọi người có nhiệt huyết cao. Ở phía tây khán đài, có một mảng lớn người đang kéo cao giọng hò hét, khẩu hiệu trên lá cờ: " Kỳ Duệ Phong, cố lên"

Ngoài ra còn đủ các loại bảng viết chữ tỏ tình, vẽ tranh cổ vũ.... Nhìn không khí này rất giống đang tham gia tiếp đón minh tinh.

Thời gian canh tranh bơi lội rất ngắn, như vậy sẽ rất tốn kém, không một chút nào cân nhắc giá cả mà rất hăng hái cổ vũ, đó nhất định là tình yêu đích thực.

Không hổ là quán quân Olympic ha, Vân Đóa cảm thán, ngay cả tình yêu so với người khác cũng đẳng cấp hơn.

Cũng không trách những thứ này, tình yêu đích thực cao như vậy, bởi vì hôm nay thi đấu có Kỳ Duệ Phong tham gia: Vòng đấu loại tự do nam 100m, vòng bán kết và chung kết

Nhắc tới Kỳ Duệ Phong sở trường đúng là bơi lội, anh ta Olympic Games huy chương vàng cũng đạt 1500m bơi tự do, đến nỗi đó lần này tạo sao muốn đăng ký tham gia 100m, có lẽ cũng chỉ muốn khiêu chiến chính mình một chút.

Dĩ nhiên, ở trong mát người hâm mộ, Kỳ Duệ Phong nhà bọn họ tham gia bơi tự do 100m tất nhiên là bách chiến bách thắng.

Thực ra sự tự tin đó cũng không phải là mù quáng, bởi thành tích Kỳ Duệ Phong đạt được ở vòng đấu loại và bán kết cũng đều xếp hạng nhất

Không hổ là quán quân Olympic Games, Vân Đóa lại muốn cảm thán.

Đáng tiếc, nhà vô địch vĩ đại này, vận động viên thi đấu vòng loại và bán kết xong liền rời đi với lý do không muốn phóng viên phỏng vấn mà ảnh hưởng đên trận đấu kế tiếp.

Nếu muốn phỏng vấn đến anh ta, cũng chỉ có thể chờ trận chung kết kết thúc.

Các ký giả không dám than phiền, đều ngoan ngoãng chờ ở chuyên khu truyền thông. Trận chung kết sắp bắt đầu, Tôn sư phụ trong chốc lát đã làm xong mang theo Vân Đóa cướp vị trí chuẩn bị phỏng vấn, anh lo lắng Vân Đóa lưng đeo bao lô chạy sẽ không thuận tiện, chủ động đem ba lô trên lưng cô chính mình các trên vai.

Vân Đóa rướn cổ lên nhìn vận động viên tiến vào, vận động viên đều rất nhanh chóng vừa đi vừa cởi quần áo. Vai rộng, cơ bụng rắn chắc, chân dài đúng là những vận động viên bơi lội đích thực, tuy nhìn nhiều lần, nhưng cô vẫn còn thấy một trận hoa cả mắt.

Gần như toàn bộ ký giả đều nhìn chằm chằm chằm Kỳ Duệ Phong, anh ta ở đường bơi thứ 4. Anh lộ diện một cái, những người hâm mộ sẽ không ngừng hò hét chói tai: " Kỳ Duệ Phong ! Vô địch! Vô địch !"

Mấy vận động viên chuẩn bị sẵn sàng, giống như là sức lực chứa đầy. Theo tiếng súng vang, bọn họ nhanh chóng xông vào trong nước, hệt như một loại cá kiếm phá vỡ mặt nước, lần lượt đi về phía trước.

Vân Đóa không thể thoát khỏi sức hấp dẫn của bơi lội. Cuộc tranh tài này để lại ấn tượng sâu sắc cho cô chính là: " Nhanh, quá nhanh"

Cùng với ồn ào là rất náo nhiệt

Từ lúc các vận động viên bắt đầu vào nước, bên trong trung tâm tiếng la hét càng tăng lên một bậc, Vân Đóa cảm thấy lỗ tai ong ong vù vù, nửa ngày chưa tỉnh hồn lại.

Bơi tự do 100m, trong vòng 1p đã kết thúc, Đóa Vân càng đang ù tai, Tôn sư phụ đã vỗ vai cô: " Đóa Đóa, mau chuẩn bị !'

Tôn sư phụ đương nhiên là rất gấp, bởi vì các vận động viên đã lên bờ, Kỳ Duệ Phong đang hướng bên này đi tới, lúc này không giật lấy còn đợi lúc nào !

Các phóng viên như ong vỡ tổ mà xông tới, mục tiêu của tất cả đều là Kỳ Duệ Phong. Đề tài Kỳ Duệ Phong gần đây rất hot, vừa công khai bạn gái lại vừa cùng huấn luyện viên có mâu thuẫn nữa. Các phóng viên nhìn ánh mắt của anh ta vô cùng đói khát.

Vân Đóa bởi vì phản ứng chậm nửa nhịp, bất đắc dĩ chỉ có thể ở vòng ngoài nhìn, cô tìm không được Tôn sư phụ.

Lúc các vận động viên khác lần lượt đi qua, Vân Đóa nghĩ thầm thế nào cũng là nhàn rỗi, liền dự định tuỳ tiện cản lại một người phỏng vấn một chút. Vừa muốn mở lời, cô phát đột nhiên phát hiện ánh mắt thoáng chốc như bị dao động.

Người này, a, cũng đẹp trai quá đi...

Anh ta tháo mũ và kính bơi, lúc này trên mặt vẫn còn giọt nước. Có thể là ngày ngày ngâm trong nước nên da tay anh ta vô cùng là trắng. Khuôn mặt vừa phải, sống mũi thẳng. Lông mày anh tuấn, đuôi mắt có chút nhướn lên, một đôi mắt con người sáng như ngôi sao, giờ phút này đang nghiêm túc nhìn Vân Đóa, thấy cô một hồi không có ý tứ.

Do anh thẳng thắn nhìn, Vân Đóa có chút mất tự nhiên cúi đầu. Tầm mắt của cô lại rơi vào trước ngực anh, giọt nước trong suốt đang dọc theo cơ ngực rộng rãi rắn chắc chậm rãi chảy xuôi xuống phía dưới. Xuất phát từ bản năng, Vân Đóa ánh mắt đi theo chiều hướng giọt nước mưa, chậm rãi di động xuống phía dưới. Giọt nước chảy xuống cơ bụng săn chắc, da thịt trắng ngần bao quanh thân hình cường tráng cân xứng, chúng nó chỉnh tề xinh đẹp như màu tráng của chocolate nhưng lại ẩn chứa sức lực tràn trề.

Từ khi sinh ra cho đến nay, Vân Đóa lần đầu tiên ở khoảng cách gần như vậy mà quan sát bụng một người đàn ông, cô cảm thấy vô cùng bối rối, chột dạ nghiêng tầm mắt, vừa vặn thấy quần bơi màu đen của anh ta cái kia nửa ẩn nửa hiện.

" Khụ" Cô cảm giác được nhiệt lượng trên mặt mình dâng lên không ngừng.

" Cô không sao chứ?" Anh có hơi nghiêng một chút cái đầu, giống như là gợi sự chú ý của cô.

"...." Cô đã quên mất mình muốn hỏi gì, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Anh mới vừa nhấc chân muốn rời khỏi, Vân Đóa cuối cùng cũng khôi phục đại não như bình thường, bước ngắn, vội vàng ngẩng đầu nhìn anh, buột miệng nói ra: " Anh có cảm giác mình đã phát huy được hết chứ?" Nói thì là nói ra, tâm tình của cô vẫn còn bị mắc kẹt trong khoảnh khắc bối rồi đó.

" Cũng không tệ lắm"

" Được, vậy đối với thành tích của mình anh có hài lòng không?" Hít thở sâu hai cái, tâm tình Vân Đóa bình tĩnh không ít.

" Hài lòng" Anh đơn giản như vậy mà đáp lại, lẳng lặng nhìn ánh mắt của Vân Đóa, chờ câu hỏi khác của cô.

Ánh mắt ôn hòa mà kiên định khiến Vân Đóa không khỏi chột dạ: " Cái đó... ừm.., kế tiếp mục tiêu của anh là cái gì?" Cuối cùng cũng đưa ra được một vấn đề. Cô tự cảm thấy câu hỏi của mình thật thật không có trình độ, tự khinh thường bản thân !

Anh ta không trả lời, mà lại nhẹ nhàng cười một tiếng. Anh cười một tiếng, cặp mắt kia càng thêm sinh động, tròng mắt sáng trong suốt, đuổi mắt quyến rũ , đùng là rất giống câu dẫn con gái nhà lành. Nhưng mà ánh mắt của anh lại rất sạch sẽ, sạch sẻ khiến người ta không nỡ hiểu sai.

Vân Đóa vì chính mình nêu câu hỏi không có chút nào trình độ mà cảm thấy xấu hổ. Cô còn lo lắng về điểm này điểm kia, cảm giác mình như là người lính đi trên chiến trường, binh khí còn chưa rút đã thua trận, thật là làm sao chịu nổi ! Bất đắc dĩ, cô không thể làm gì khác hơn là đỏ mặt nói: " Thật xin lỗi, tôi là lần đầu tiên phỏng vấn"

" Không sao, tôi cũng rất lâu không có nhận phỏng vấn"

Lời này có chút kỳ quái, Vân Đóa không định nghiên cứu đến cùng. Cô gãi đầu một cái, hỏi:" Xin hỏi anh tên gì?"

Đây là câu hỏi quá không lễ phép, ngoài câu lúc đầu đáp vốn dĩ cô căn bản không biết đối phương là ai, thật sự là quá bi thương... Vân Đóa hỏi ra vấn đề này sau đó liền hối hận.

Thật là óc heo, làm sao lại có thể đi hỏi vấn đề này. Cô hôm nay thực sự quá kém !"

Vậy mà ngoài dự liệu, phản ứng của anh không có không vui, chỉ là nghiêm túc đáp: " Tôi tên Đường Nhất Bạch"

Vân Đóa vẫn như cũ đắm chìm trong ngượng ngùng. Cô cúi đầu, không muốn mở miệng nữa

" Cố gắng lên. Cô là người đầu tiên phỏng vấn tôi sau mấy năm nay" anh dừng một chút, giống như là đột nhiên nhớ ra chuyện gì, vẻ mặt trong nháy mắt không rõ, sau đó anh chìa tay đưa tới một món đồ: " Cái này tặng cho cô làm vật kỷ niệm, mong cô nhận lấy"

Đó là kính bơi của anh. Vân Đóa nghĩ thầm, anh đại khái đó là phương thức an ủi cô. Vì vậy trong lòng cô ấm áp, tâm tình khẩn trương cũng hòa hoãn không ít. Nhưng mà... vị sư huynh này cũng hào phóng quá đi...

Cô không muốn tùy tiện nhận đồ, thế nhưng cô nhìn thấy ánh mắt trong veo sáng lên chân thành của anh, cũng không dành cho người bình thường ánh mắt đó. Trong lúc nhất thời, dĩ nhiên nói không nên lời cự tuyệt, cô không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt nhận lấy kính bơi: " Cảm ơn... Anh là người đầu tiên tôi chính thức phỏng vấn, tôi cũng muốn đưa anh đô làm kỉ niệm"

" Được". Anh vui vẻ đáp ứng

Vân Đóa muốn trở mình lật ba lô, lúc này mới nhớ tới ba lô bị Tôn sư phụ cầm, một loại dự cảm không ổn leo lên tim của cô. Cô không thể làm gì khác hơn là móc khắp người, càng móc càng lúng túng, bởi vì trong túi rỗng tuếch... Đến cuối cùng, cô móc ra một quả trứng luộc trong nước trà. Một viên quả nhỏ bé trứng luộc trong nước trà.

Vân Đóa cúi đầu thấp, buồn rười rượi hướng về phía quả trứng luộc trong nước trà

Sau đó cô liền nghe được tiếng cười của anh, thanh âm trầm thấp mà từ tốn, nhẹ nhàng đập vào màng nhĩ của người ta, hết sức êm tai và dễ chịu. Thế nhưng Vân Đóa lòng dạ nào mà thưởng thức, cô hiện tại chỉ muốn đi tìm chết

Một bàn tay trắng ngần đưa tới, cầm đi quả trứng luộc trong nước trà trên tay của cô. Tiếng cười vui tai vẫn còn tiếp tục: " Cảm ơn cô" anh dừng một chút nhìn lướt qua trước ngực cô thẻ thông hành truyền thông: " Vân Đóa"

Vân Đóa giống như pho tượng vẫn duy trì dáng vẻ đứng ngẩn ngơ rất lâu, khi Tôn sư phụ đi tới, toàn bộ vận động viên đều đã rời đi. Tôn sư phụ vỗ vỗ bả vai Vân Đóa, an ủi cô mấy câu. Vân Đóa ngẩng đầu lên mênh mông mịt mù quét nhìn một vòng, cuối cùng tầm mắt rơi vào trên màn ảnh điện tử to lớn, phía trên ghi lại thành tích của trận đấu vừa rồi.

Hạng nhất Đường Nhất Bạch, thành tích 48 giây 52

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net