Chương extra 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bây giờ là 11 giờ đêm.

Nhưng căn phòng của Sơn Tùng vẫn chưa tắt đèn.

Lịch ngày mai của hắn sẽ là tham gia trao giải Làn sóng xanh, giải thưởng hắn đã bị thẳng tay gạch tên chỉ vì scandal vào năm ngoái. Vậy là sau một năm, hắn cũng đã đường đường chính chính được trả lại thanh danh ngày nào.

Vốn cũng không có gì. Nhưng hắn không ngờ là ở đó cũng có tên cậu. Danh sách khách mời in rất rõ cái tên Hoài Lâm. Cậu và hắn sẽ ngồi cùng dãy ghế. Nhưng ban tổ chức đã khéo léo sắp xếp cho bọn họ người đầu sông, kẻ cuối sông. Kể có chút hụt hẫng, nhưng thôi, hắn đã suýt la um sùm lên khi thấy tên cậu lúc nhận giấy, may mà hắn chỉ hơi khùng chứ không có ngốc, vẫn biết giữ mồm kín miệng.

Hắn đi diễn xong, bây giờ mới về. Giờ hắn mới có thời gian mân mê lại tờ giấy. Hắn nghĩ giờ đã khuya, cũng không nên gọi cậu. Cậu chưa liên lạc gì, có lẽ không biết rằng hắn cũng có tên. Được, hắn sẽ tạo cho cậu một bất ngờ.

Nói đoạn, Sơn Tùng cắn dở miếng bim bim trong bịch snack mới mua. Nói gì đi nữa, 21 tuổi vẫn còn rất trẻ, cũng nên tận hưởng đi chứ.

Ăn xong bịch bánh, hắn leo lên giường, chợt nhớ mình chưa đánh răng, lại chồm dậy nhích từng bước vào phòng tắm. Nếu cậu ở đây, cậu sẽ đè hắn ra mà la làng rằng ở đây có một kẻ vừa điên vừa ở dơ. Hắn là nghệ sĩ, hắn tự biết giữ thể diện chứ. Hắn không thích ai chọc quê mình, nhất là cậu. Nên mỗi khi cậu vô ý hay cố tình chọc hắn, hắn sẽ ngồi lì một góc để tự kỷ. Cậu thấy thế cũng mặc kệ hắn vì biết tính hắn không giận dai. Chỉ cần cậu bảo "anh giận vậy em về nha" là hắn tự theo phản xạ mà la "đừng". Người ta nói phải, ngoài bác Thiện dì Bình ra, chỉ có Hoài Lâm mới trị được hắn.

Vệ sinh cá nhân xong, hắn nhảy tọt lên giường, chui vào chăn, tranh thủ selfie vài cái. Thật ra lả chụp rồi để đó, chứ chẳng up được tấm nào ra hồn. Chụp xong mệt lả, hắn ngủ quên lúc nào chẳng biết.

Hôm sau, do ngủ dậy trễ hơn bình thường nên hắn đã đến trễ, hậu quả là, hắn đã bị anh em phạt một chầu thịt nướng.

"Nghe bảo chiều nay mày diễn bài Buông đổi tay nhau ra hả Tùng?". Một cậu bạn vừa nhai thịt vừa hỏi hắn.

"Ừa. Ăn xong tí tôi đi luôn nè. Ông muốn xem ké không?"

"Thôi má. Anh còn công việc, không có thời gian đi xem chú tổng duyệt. Chiều xem luôn nhé"

"Oke. Ông đến ủng hộ tôi là được". Hắn cười.

"Tùnggg! Còn anh thì sao?". Chàng trai ngồi phía trái hắn quay sang. "Không chừa anh một vé à?"

"Tất nhiên là có. Chiều nay em dư mấy vé, anh cứ đến đi nhé". Hắn vừa gắp thịt xiên vừa đáp lại.

Chả hiểu sao vừa ăn mà hắn cũng có thể liên tưởng tới cậu. Hắn nhớ rằng cậu thích ăn thịt xiên nướng lắm, hôm nào đó, hắn sẽ đãi cậu một bữa ra trò.

Ngồi ăn tới 1 giờ trưa thì hắn có hẹn tổng duyệt nên đành về trước. Bắt chiếc taxi chạy đến trường quay, hắn ngáp một hơi rõ dài. Buồn ngủ thật. Trưa thế này mà còn phải biểu diễn, tập dợt, đời nghệ sĩ có khổ không chứ? Nhưng hắn yêu cái khổ đó. Hắn thích cảm giác được chìm vào khoảng khắc được mọi người gọi tên, được nghe tất cả đồng ca những bài hát của mình, vất vả ấy mà vui.

Hắn tập tới 3 giờ chiều rồi giả vờ gọi điện cho cậu.

"Alo? Sao thế anh?". Cậu bắt máy.

"Tối nay em rảnh không? Mình đi chơi nhé?"

"Tối nay em bận rồi. Có gì mai đi. Anh không bận gì sao mà còn tâm trí hẹn hò vậy?". Cậu ngang giọng.

"Anh đã bảo đi chơi là đi chơi mà. Vậy nhaaa. Bái baii". Hắn tuôn một tràng rồi cúp máy.

"N-Này". Cậu gọi với theo nhưng không kịp vì hắn đã cúp máy rồi. Cậu cũng không gọi lại vì biết có hỏi hắn cũng không nói. Suy nghĩ của Sơn Tùng hâm hâm dở dở, ai mà đoán cho ràng. Chẳng biết cái tên khùng ấy đang toan tính cái gì nữa.

"Lâm ơi". Ngoài cửa có tiếng gọi.

"Vâng ạ?".

Cậu mở cửa, bất ngờ hơn, đó là ca sĩ Ái Phương, đàn chị mà cậu đã quen biết sau khi chị tham gia Gương mặt thân quen mùa ba.

"Ủa?! Chị Phương!". Cậu reo lên. "Lâu rồi em mới gặp chị"

"Ừa. Mấy tháng rồi còn gì. Chị có tin bất ngờ cho em nè, tối nay tụi mình sẽ song ca bài hát sáng tác đầu tay của em đó!"

"Có khi ấy ạ?". Cậu hơi ngạc nhiên.

"Đúng rồi đó. Chị báo trước cho em chuẩn bị thôi. Giờ chị có công việc rồi. Chị đi nha". Ái Phương quay sang cười tươi tắn.

"Được ạ! Chào chị!". Cậu gật đầu, vẫy tay chào.

Cậu hơi ngẩn tò te một tí. Nhưng mà thôi kệ đi. Cũng còn vài tiếng nữa là cậu phải đến lễ trao giải rồi. Lâm mở cửa tủ chuẩn bị một bộ vest đen khá sang trọng, thứ mà cậu chỉ dùng khi có dịp gì quan trọng. Cậu tính gọi điện hỏi ý hắn xem mình nên mặc gì tối nay. Nhưng nghĩ lại thì thôi nhỉ. Gu ăn mặc của hắn kỳ lạ lắm, nhìn như tắc kè bông. Nếu cậu nghe theo hắn, có thể bố Linh sẽ phi thẳng đến trường quay cạo đầu cậu ngay khi vừa nhìn thấy ảnh cậu xuất hiện.

----------------------

Trời về chiều, khi màu nắng cuối cùng của hoàng hôn lặng đi, nhường chỗ cho ánh trăng lung linh kia tỏa sáng trên bầu trời cũng là lúc hai chàng trai đi đến buổi lễ trao giải. Để tránh lùm xùm, họ đã đợi trước khi lễ bắt đầu khoảng nửa tiếng rồi mới đến. Có vẻ rằng, Lâm vẫn chưa hay biết gì về sự xuất hiện của đối phương. Cậu ngồi xuống ghế, hai tay đặt lên gối, mắt nhìn về phía sân khấu từ trong cánh gà. Bỗng có một giọng nói khiến cậu giật nảy mình.

"Hùùù!". Hắn nhảy chồm ra ôm lấy cổ cậu.

"Ủa? Anh? Anh cũng đến hả?". Phản xạ của cậu khá là bất ngờ.

"Tất nhiênn! Cuộc vui đêm nay phải có tên anh chứ!". Hắn tự tin nói.

"Ngưng nhảm. Mà anh ngồi ở đâu?"

"Cuối dãy một. Còn em cũng dãy một hả?"

"Ừa. Nhưng mà là giữa dãy". Cậu ngoái nhìn.

"Buồn thế. Vậy không nói chuyện được rồi". Hắn xụ mặt.

"Nói linh tinh cái gì vậy? Muốn fan hai bên gây lộn hay sao?". Cậu càu nhàu. "Đừng có tự tiện nghe chưa?". Cậu chọt má hắn.

"Ờ..." Hắn ngán ngẩm ngồi bệt xuống bên cạnh cậu. Tay vô ý thức cầm lấy tay cậu. Cậu thấy nhưng cũng không nói gì vì hắn đã cho tay cả hai vào túi áo khoác. Do cậu đang lạnh nên sẽ miễn cưỡng cho qua lần này. Khí trời mùa đông ở Sài Gòn coi thế chứ cũng lạnh mà. Rồi cậu để ý tới bộ đồ của hắn. Hôm nay hắn mặc vest sao? Sao lại trùng hợp đến khó tin đến vậy dù chẳng ai bảo ai? Đôi khi cậu cũng không dám tin đó là duyên tiền định như nhiều người thường nói. Ồ ha ha, cậu bất giác nghĩ thế rồi phát ra tiếng cười.

"Cười gì vậy? Khùng hả?". Hắn quay sang.

"Bộ anh không thấy hôm nay trang phục của chúng ta ra sao à?". Cậu cười.

"Hử?". Hắn đưa mắt nhìn. "Ủa ớ? Hôm nay em cũng mặc vest á? Anh tưởng mỗi anh". Hắn ngớ người trước sự trùng hợp.

"Ừ. Em cũng mới thấy"

"Vậy là đúng rồiii. Thần giao cách cảm giữa mấy người yêu nhau nó mạnh lắm ááá!". Hắn reo lên.

"Im". Cậu lấy tay chặn họng hắn. "Anh im lặng thì có lẽ em sẽ nghĩ anh đáng yêu hơn đấy"

Hắn đưa tay kéo ngang miệng, ý ám chỉ khóa miệng và đưa tay ký hiệu ok. Nhưng thay vì nói thì hắn lại chọc điên cậu bằng ba trò phùng mang trợn má, chu môi chu mỏ, trợn ngược mắt, bẹo má cậu, làm mặt xấu chọc cười cậu, cù léc cậu và hơn hết là khiến cậu quay lại tẩn hắn một trận vì dám chồm lên hôn vào má cậu. Dù là đánh giả nhưng cuộc chiến này chỉ ngừng khi có người anh em của cả hai vào can, trong khi đó Sơn Tùng lại cười muốn ná thở. Hai tên này làm cánh gà cười muốn nghiêng ngả. Sau đó là một màn giận dỗi kinh điển của Hoài Lâm vì độ giỡn nhây của tên này. Sơn Tùng cũng không kém cạnh gì khi làm mặt nghiêm túc kiểu như nghỉ chơi cậu. Nhưng chẳng hiểu sao hắn chỉ nhìn vào mặt cậu chừng 5 giây lại phá lên cười. Làm sao hắn giận cậu cho được đây?

"Lâmmm ới ơiii". Hắn đưa tay bắt hình cái loa, gọi sang cậu. Cậu liếc hắn rồi kéo ghế xích ra. Hắn cũng kéo ghế xích sang. Rồi cái trò kéo ghế này đã dừng lại sau khi chân ghế đã chạm tới chân tường.

"Anh thôi đi". Cậu gầm gừ.

"Xin lỗi mààà". Hắn kéo kéo áo cậu.

"Kệ anh". Cậu quay mặt đi.

Nhân viên nhà đài vào thông báo cho các nghệ sĩ rằng đã đến giờ cử hành buổi lễ. Cậu vùng vằng đi một mạch, trước khi ra cánh gà, cậu còn quay lại lè lưỡi tỏ vẻ bảo hắn là đồ khùng. Hắn lại thấy cậu mắc cười biết mấy. Hắn ngồi dậy thì thấy ông bầu kiêm quản lý - anh Quang Huy đang vẫy hắn ở ngoài. Hắn nhanh chóng ngồi vào chỗ và thưởng thức chương trình. Nhoài người ra, hắn đưa mắt tìm cậu. Cậu đang ngồi cạnh Trung Quân, bất nhiên cậu cũng quay sang nhìn hắn. Hai cặp mắt quay lại nhìn nhau làm cả hai ngượng chín mặt. Nhưng họ biết đã đến lúc cần phải tiếp tục diễn kịch trước công chúng. Tiếp tục vậy, đành xem nhau như hai người dưng thôi.

Còn tiếp.
Do nó dài quá nên mình chia làm hai chap. Chap này cũng đi được 2/3 diễn biến rồi nên chap sau chắc sẽ ngắn thôi. Chương extra mà dài thòn, thiệt là =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net