Chương mở đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều nhạt, mưa rơi nặng hạt trên con phố nhỏ tại đất Sài Thành.

Tiếng người bán hàng rong vội vã, ôm đồm đẩy xe tìm chỗ trú khỏi cơn mưa rào bất chợt. Mưa bóng mây, rồi lại tạnh ngay, nhưng để hàng hóa ướt hết thì không thể bán được.

Tiếng chạy mưa trên vỉa hè của lũ trẻ con. Một đứa bé tay đang ôm quả bóng. Có lẽ tụi nhỏ vừa đi đá bóng về. Có vẻ cơn mưa đã khiến chúng gặp một ít rắc rối.

Tiếng sỏi đá va đập với sàn đường nghe côm cốp. Có lẽ bọn nhóc ban nãy đá vô tình đá phải những hòn sỏi nằm lăn trên mặt đường.

Năm phút.

Mười phút.

Mưa tạnh rồi. Quả thật.

Dòng người lại tản ra đường. Có vẻ như là, cơn mưa ngang qua đó đã khiến họ khá bực bội vì phải dừng chân chờ đợi trong khi công việc còn chất đầy phía trước. Có người vừa mặc áo mưa vào rồi thì trời đã tạnh. Chắc hẳn không phải cơn mưa nào cũng tốt.

"Buông tay ra!"

Một cậu thanh niên hét lớn. Nhưng tiếng hét đó chẳng thể nào làm thành phố hoa lệ và nhộn nhịp này chú ý đến.

"Em nói gì anh nghe không? Em nói giọng miền Nam cơ mà! Buông ra!" - Cậu lặp lại.

Mặc cho cậu đã lặp lại hai lần, hắn ta - một tên con trai khác, vẫn cố tình phớt lờ đi yêu cầu đó.

"Em đứng lại chút được không?" - Hắn không vui, nhưng kiềm chế không cho bản thân mất bình tĩnh.

Cậu dừng lại. Không hét nữa.

Cậu thở dốc. Cố lấy bình tĩnh. Quay người sang phía hắn. Tay hắn vẫn đang giữ chặt tay cậu.

"Anh muốn gì?" - Cậu hỏi, lạnh tanh đến đáng sợ.

"Nghe anh nói chút đi" - Hắn đáp

"Anh buông tay em ra được không? Chúng ta là nghệ sĩ đấy. Anh muốn bị fan bắt gặp cảnh này lắm à?" - Cậu gần như hét lên.

Hắn sững người. Giật mình nhận ra sự việc. Hắn nhìn cậu, cậu vẫn giữ nét nghiêm nghị, nhưng đôi mắt đã hằn lên vẻ khó chịu.

Cậu là Hoài Lâm. Còn hắn là Sơn Tùng M-TP.

Hắn thả lỏng tay, cậu giật phắt tay lại.

"Em chẳng giận cái gì cả. Cũng chẳng cần nghe giải thích, anh về đi Tùng"

Cậu nhấn mạnh.

"Rõ ràng là em đang giận" - Đôi mày hắn nhíu lại.

"Em đã bảo là không mà. Anh về đi!"

Sự căng thẳng tưởng đã dần trùng xuống, rồi chợt bùng lên.

Áo cả hai đã thấm nước mưa. Có lẽ cuộc trò chuyện này không chỉ vừa bắt đầu sau khi cơn mưa kết thúc.

"Vậy tại sao lại trốn anh?" - Hắn giận thật rồi. Nhưng hắn là kẻ có lỗi. Không, phải kìm lại.

"Việc gì em phải trốn? Là anh tìm em!" - Cậu phản biện

"Nghe anh nói một chút đi, được chứ?"

"Có gì để nói?" - Cậu thả lỏng người, lấy lại bình tĩnh.

Hắn lấy một tay vuốt phần tóc mái rũ xuống do ướt mưa, một tay choàng ra sau, gãi đầu.

"Nghe này Lâm. Thật ra giữa anh và cô ấy chẳng có gì cả"

Hắn nói thật chậm, từng chữ một.

Nhưng đáp lại là câu trả lời hờ hững của cậu.

"Thì sao?"

"Em giận vì việc đó sao?"

"Anh đừng có đùa. Em bảo là em chẳng giận gì cả. Nó vốn đâu có liên quan đến em!" - Cậu gắt.

Hắn chưa từng thấy cậu nổi giận như thế này.

Hắn luống cuống. Thật sự... hắn không biết phải làm sao.

Tại sao hắn lại bị cuốn vào việc này?

À phải rồi. Hắn nhớ về cuộc trò chuyện vài hôm trước khi đi với gã trợ lí.

"Thái Lan ấy hở?"

"Ừ! Bọn này đang muốn nghỉ hè nên rủ cậu theo cùng. Đi chứ, Tùng?" - gã đon đả

"Có ai đi?" - Hắn hỏi

"Tôi, cậu và Trâm. Ba đứa là đủ rồi"

"Trâm ấy hả?" - Hắn vò tóc - "thôi không đi đâu"

"Sao lại không đi?" - Gã sững người, hỏi gắt

"Lỡ bị thấy rồi hiểu lầm là chết. Tùng không muốn người ta hiểu lầm" - Hắn giải trần

"Người ta là ai?" - Gã hơi bực bội

"Ừm... Sky ấy" - Hắn đáp vỏn vẹn

"Trời ơi yên tâm đi. Tận bên đất Thái. Ai mà thấy. Bạn bè đi chơi vui thôi mà. Nể tôi đi. Đi đi Tùng!" - Gã thúc giục

"Ừm... Để về coi lịch" - Hắn lưỡng lự. Thật ra hắn là một kẻ sống tình cảm, hắn lại rất ngại phải từ chối bạn bè.

Cuối cùng lại không thể từ chối.

Quay trở về thời điểm hiện tại.

"Nghe anh. Thật ra anh đang đi trước và tay anh để trước cô ấy. Không hiểu tại sao khi lên hình lại thành tay nắm tay. Lâm, tin anh" - Hắn cố giải thích. Hắn không nói dối? Hay là có?

Không. Dù là thật đi chăng nữa, con người kia cũng tổn thương ít nhiều rồi.

Cậu đặt một tay lên vai hắn, hít thật sâu một hơi, thở ra. Nhìn vào mắt hắn.

"Anh" - Cậu lên tiếng - "Nếu cần, người anh nên giải thích là với Sky - fan của anh. Không phải em. Em chẳng liên can gì đâu. Mà từ tuần sau em kín lịch lưu diễn rồi. Thôi, tạm đừng gặp nhau nữa nhé anh"

Cậu cố vặn ra một nụ cười, dù là có phần gượng gạo.

Hắn sững người. Một Hoài Lâm hắn biết? Một Hoài Lâm hắn quen? Không. Cậu ta là ai? Hắn ghét phản ứng này của cậu. Ghét rất nhiều. Thà là cậu móc mẻ hắn, thà là cậu trách cứ, phàn nàn. Hắn ghét sự giả tạo trong nụ cười đó. Nụ cười ấy không phải dành cho hắn. Hắn cũng không cần. Ghét hắn cũng được, nhưng đừng tặng hắn một nụ cười như thế.

"Người ta chỉ cười giả lả khi không còn muốn được bên nhau"

Ai đó từng nói câu này. Hắn nghe. Khá lạ nhỉ. Hắn cảm thấy câu nói đó có phần đúng. Nhưng chưa từng nghĩ mình phải ở trong tình huống như vậy.

"Tạm? Thế khi nào sẽ gặp lại?"

"Em không biết. Hay là thôi, tốt nhất mình đừng gặp nhau nữa" - cậu cúi mặt xuống.

Hắn im lặng. Tay cậu vẫn đặt trên vai hắn. Tuy chỉ là đặt hờ nhưng cậu vẫn cảm nhận được vai hắn đang run lên. Đừng hiểu nhầm. Hắn không hề khóc. Lòng tự tôn của một người đàn ông không cho phép hắn khóc. Nhưng hắn lại run. Tại sao?

"Lâm..." - Hắn lẩm bẩm, đủ để người đối diện nghe được.

"Lâm..." - Hắn lặp lại. Cầm lấy bàn tay cậu đang đặt lên vai mình.

Nhưng có lẽ không đủ để níu kéo một trái tim đang tổn thương.

Phía xa, hình như một vài fan đã nhận ra sự tồn tại của hai thần tượng nổi tiếng. Cậu không muốn vùng vằng lâu. Cậu vẫy tay gọi một chiếc taxi chạy ngang qua.

"Có lẽ em nên về trước..." - Cậu thì thầm - "fan sẽ thấy chúng ta đấy. Thôi, chào anh nhé, Sơn Tùng"

Cậu vẫy tay rồi bước lên xe. Hai chữ "Sơn Tùng" thốt ra sao mà gượng gạo. Lại nữa. Lại là nụ cười giả tạo đáng ghét ấy. Chính cậu cũng tự ghét lấy bản thân mình. Cậu cũng ghét nụ cười đó giống như hắn.

Hắn vẫn đứng đấy. Nhìn xe cậu đi khuất. Hắn ngước lên trời.

Mây đã tan, sương đã tàn. Nắng rực lên. Nhưng có vẻ như nắng đã tắt trong tim ai đó.

Trên phố, có một kẻ thẫn thờ.

Trên xe, có một kẻ đang tự dằn vặt chính bản thân mình.

Sài Gòn nhỏ bé thế thôi, nhưng lại có những người vô tình băng ngang đời nhau.

Mưa Sài Gòn vương vấn là thế. Mưa tạnh hạt cũng là lúc ai đó cất tiếng chia xa.

Hắn đi lang thang trên phố. Hắn chẳng biết đi đâu. Hắn cứ đi. Rồi cũng hết một vòng. Hắn chưa muốn về Studio dù là có lịch gặp fan. Hắn không phải loại người thất hẹn. Nhưng tốt nhất nên tránh mặt fan ngay bây giờ. À không, là tránh mặt mọi người. Hắn chẳng muốn gặp ai lúc này cả.

Trừ cậu, tên con trai khiến cuộc đời hắn rẽ sai đường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net