Chapter 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Píp!! Píp!! Píp!!"___Cái điện thoại chết tiệt của tôi reo lên ầm ĩ, chắc tại hôm qua tôi nghỉ học mà quên tắt chuông báo thức.

"Ayyyzzzzzz!!!!"__ Tôi bực tức la lên với cái giọng còn đang ngáy ngủ, rồi "tiện tay" ném thẳng cái điện thoại vào tường!!

Vì là điện thoại "đập đá" nên có ném cỡ nào thì cũng chẳng ảnh hưởng gì nó! Thế là tôi chịu thua, lom khom bò dậy!

"Azzz!! Mới 5h50!!"__ Vừa ngáp, tôi vừa nói, vẫn còn đang "ức" cái điện thoại...!!

Thế là nằm cái "ịchh" xuống với tốc độ của rơi tự do của một con heo!! ( đùa vậy thôi chứ tôi có 46kg à:)) và ngủ tiếp đến tận 9h...!

Vừa ngủ dậy, tôi liền chộp lấy ngay cái Ipad, vì biết thế nào lũ bạn cũng kiếm tôi vì giờ đó là lúc tụi nó đang học tin học nên có thể online thoải mái. Y như rằng, khi tôi lên thì Quỳnh nhắn cho tôi đầu tiên, cơ mà nội dung thì cũng như vậy:
"Ê sáng mày nghỉ học là thằng Long nó chơi bóng rổ không ném được trái nào vô luôn!"
Ôi thiệt luôn?! Tụi bây đùa kiểu đấy không thấy ngán à? Hết con Hoàng Anh giờ đến con Quỳnh! Cơ mà riêng tao thì tao chưa thấy ngán đâu!=))) Hihi=))

Số là có lần buổi sáng học Tin Học thì trường tôi cúp điện, thế là máy tính tắt, mà giờ Tin thì thầy làm Power Point cho lớp chép bài mà máy tính tắt thì cũng không chép bài lẫn thực hành được, máy lạnh cũng tắt luôn thế là lớp được cho ra sân bóng rổ rồi chơi tự do.
Long thì buổi sáng đi học và thứ 7 thì cậu ấy luôn mang theo trái bóng cam cam ấy, thế là Long cùng mấy đứa con trai khác chơi bóng rổ. Còn tôi, Quỳnh, Hoàng Anh và hai cô bạn nữa là bạn thân Hoàng Anh- Kim và Vy thì tụ lại thành một nhóm chơi Uno.

Tôi ngồi xoay lưng lại với đám Long nên chẳng thấy được cậu ấy chơi, còn Vy, Kim thì ngồi đối diện, Quỳnh và Hoàng Anh thì ngồi hai bên tôi tạo thành hình chữ nhật, bọn nó chỉ cần xoay qua tí là có thể thấy được. Suy ra chỉ có mình tôi không thấy được cậu ấy!
Mà hình như là cậu ấy ghi bàn liên tục thế là tụi kia bắt đầu, mở màn là con Vy:
"Trời, có Lam Anh ngồi đây hèn gì Long ghi bàn liên tục!"

Con Kim "phụ hoạ" thêm:
-"Ờ đúng rồi á! Ném trái nào là vô trái đó luôn!"

Rồi tiếp tục là Quỳnh rồi Hoàng Anh, khiến tôi chửi cả bọn quá trời quá đất! Nhưng dĩ nhiên, 1 sao mà thắng 4 được cơ chứ!! Thế là tôi từ chửi, sang im lặng nghe và... lườm bọn nó. Nhưng rồi tôi cũng phải chịu thua, ngồi chơi mà miệng thì cười méo xẹo, trông thảm ơi là thảm!

Đến cuối giờ thì khi mọi người tản ra về gần hết thì tôi mới từ từ bước ra, cũng chả vội, vì ba tôi thường hay đón trễ. Nhưng Long cũng chưa về, vẫn đứng đó tập ném rổ. Thế thì tôi chả cần gì mà phải vội, chạy lại chỗ Long:
-"Ê, cho tao ném một trái thử coi"

Long cười, vẫn là nụ cười đầy nắng đó, rồi ném trái banh cho tôi. Tôi cầm, đưa lên, rồi nhắm, sau đó ném một cách rất-là-điệu-nghệ nhưng rồi... động tác cầm nhắm ném rất ư là "điệu nghệ" đó của tôi khiến trái banh văng tuốt ra ngoài sân đá cầu!
"Hahaha!!!"___Long cười ngặt nghẽo rồi chạy đi lụm trái banh cho tôi.
"Hic quê quá đi!!"__ Tôi nghĩ thầm.

Long lại cầm trái banh lên lần nữa, cánh tay, khuỷa tay, cổ tay...vv tất cả đều điệu nghệ và hoàn hảo, chính xác đến từng chi tiết. "Vèo" trái banh bay tuốt lên trên cao, cách rổ tầm gần 1 mét, xong sao đó lại rơi tự do xuống. "Cáchh" nó va nhẹ vào vành rổ và ngoan ngoãn rơi gọn gàng vào rổ. "Bụpp" trái banh rơi xuống, đập vào đất trước con mắt ngạc nhiên lẫn thán phục của tôi.
Long nhìn tôi, mặt vẫn bình thường, nhưng miệng thì cười nhẹ kiểu: "Cái này đối với anh đây là chuyện nhỏ=))!! Có gì đâu mà cưng nhìn ghê vậy?!=))"-.-

-"Wow!!"

-"Hihi"__Long nhe răng cười đáp lại

-"Ghê vậy??!!"
Tôi ngạc nhiên vì động tác của Long rất là đẹp và chuyên nghiệp và đây là lần đầu tôi xem cậu ấy chơi mà chỉ trái đầu tiên mà nó đã bay ngoan ngoãn vào rổ. Mấy lần coi cậu ta chơi giờ ra chơi thì tôi chỉ coi mà cũng chả mấy quan tâm. Mà với lại cái đó cũng đâu phải mục đích cho tôi xem nên cứ coi như đây là lần đầu đi..!!.-.

-" Ê, chỉ tao ném điiii"__Tôi nằng nặc đòi thằng bạn chỉ chơi

Thế là sân trường giờ không còn một bóng người ngoài hai đứa- một trai một gái đang chơi bóng rổ với nhau. À không, là đứa con trai chỉ đứa con gái chơi thì đúng hơn.

--  --  --  --  --  --   --

Cơ mà thế quái nào, tôi cứ tưởng là Kim với Vy hai đứa nó đã về từ lúc nào, tự dưng ngay đúng lúc tôi và Long đang chơi thì tụi nó bước vô. Thế là....
-"Trời ơi, ghê quá nha"__Con Vy cười "nham hiểm" nói

-"Bén bén, quá bén!!"__Cái giọng "bự hơn cái loa" của con Kim la oang oang lên.

Long thì vẫn cứ vậy, chả biết ngượng là gì, còn tôi gì giờ mặt đã đỏ như gấc, tức ơi là tức hai con bạn "quỷ quái", hai đứa nó thì chỉ thua con Hoàng Anh chứ chả thua ai.

Thế là tôi cười cười cho qua chuyện, rồi bảo Long:
-"Ờ thôi tao về nha, trễ rồi"__Tôi nhe răng cười hì hì rồi lấy lý do để đi về

Chiều hôm ấy, tôi vô để kể cho Quỳnh nghe, nào là Long chơi bóng rổ giỏi như thế nào. Rồi cậu ấy trông đẹp trai làm sao khi chơi...blabla. Thế là từ đó mỗi lần Long chơi bóng rổ là tôi lại bị tụi ấy chọc!

Quay lại nào:))
Thế là hôm đó, như tôi đoán, vào lớp là tôi lại bị chúng nó chọc.

----       ----      -----

Càng ngày tôi càng nhận ra tình cảm tôi dành Long không chỉ đơn thuần là tình cảm đơn giản, thứ tình yêu tuổi học trò rẻ tiền, thích thì thích cho có kiểu:" Ta đây thích một người."
Tình cảm tôi dành cho Long, ừ thì cũng là tình yêu tuổi học trò đấy như nó quý báo hơn nhiều. Thế là tôi đã quyết định một quyết định mà tôi cũng không bao giờ nghĩ là tôi dám làm: đó là tỏ tình.

Thời gian thấm thoắt trôi, chỉ còn vài tuần nữa là chúng tôi đã bước vào kỳ thi Học Kỳ hai, và sau khi thi tầm 1 tuần sẽ là sinh nhật của Long và tôi sẽ tỏ tình vào ngày hôm sau sinh nhật cậu ấy. Tôi chọn ngày ấy là do lúc đó là sau khi thi thì tôi vẫn sẽ tập trung để học chứ không bị sao nhãng, và hôm đó là ngay sau sinh nhật nên cũng là ngày đẹp để nói.
Khoảng thời gian trước khi thi khá là tuyệt, tôi dành thời gian của mình nhiều hơn cho lũ bạn vào những giờ rảnh rỗi.

----     -----     -----      -----
Hôm nay là một ngày khá là tuyện với tôi, tôi vừa có hai người bạn mới - một chị lớp 9 và một anh lớp 8.
Câu chuyện khá là buồn cười: tối hôm ấy, tôi đi ăn với gia đình đến tận tối khuya mới về, định bụng lên Facebook check thông báo thôi, thì có tin nhắn đến từ một chị cùng trường với tôi, Phương Khanh.

Mà khoan... quay lại thời gian tí... bao nhiêu ta? À tầm 2 tuần trước...

Hôm ấy tôi đang xếp hàng thì thằng bạn chung lớp với tôi chạy lại:
-"Ê Lam Anh"

Tôi thì kiểu: " Gì đây??"__ Tại vì tôi và thằng ấy cũng chả thân nhau mấy

-" Mấy đứa bên A6 kêu mày kìa!"__ Nó hỏi tiếp
Một loạt dấu chấm hỏi hiện trong đầu tôi?? Tụi nó gặp tôi làm chi?? ( Vì bạn phải biết là tôi không được thân với những đứa A6 cho lắm, mặc dù lớp tụi nó là "hàng xóm" lớp tôi. Và phải nói tụi A6 khá... "giang hồ", p/s: tôi chỉ nói một số đứa thôi nha, chứ không có ý nói hết lớp đâu). Vì thế tôi lúc đó kiểu: " Ơ tụi nó định đánh mình hay gì mà sao hỏi vậy??.-. .-. **hoang mang.-.

Tôi chưa kịp hỏi thì nó đã biến đi đâu mất tiêu.

-"Facebook mày tên gì??"___ Thằng bạn tôi quay lại và hỏi tiếp

-" Ơ chi thế??"___ Tôi nhớ không lầm là nó và tôi có kết bạn với nhau rồi

-" Mấy đứa A6 hỏi"

-"Ờ thì Lam Anh"____ Vẫn còn hoang mang.-.

Rồi xong thằng bạn ấy lại biến đâu mất tiêu lần nữa, và rồi, trở lại với nguyên..."băng" gồm mấy đứa con gái A6.
Tôi thì kiểu:" Ơ!!.-. WTF??.-. Gì thế?!".-.

Nhưng rồi nhận ra Phương Vy- cô bạn dễ thương, giỏi võ kiêm lớp trưởng của A6 thì tôi mới thở phào nhẹ nhõm! (Au: Làm hơi quá=.= Người ta còn chưa làm gì hết mà như sắp chết rồi ấy)=.=

-"Hi! Bạn là Lam Anh đúng hong?!"___ Vy nở nụ cười tươi như hoa chào tôi

-"Uhm Hi=)) Ừ mình là Lam Anh nè!"__ Tôi cũng cười chào lại

-" Ủa Facebook bạn tên gì vậy?"

-"À Lam Anh luôn nha bạn"

Nói rồi cả đám lại biến mất tiêu thêm lần nữa (như ma ý), và... chạy lại lần nữa...
-"Bạn về add nick Phương Khanh nha!"

Tôi chả biết Phương Khanh là ai, nhưng cũng chả quan tâm nên trả lời đại:
-"Okie bạn"

Cơ mà sao tôi lại thấy tên Phương Khanh quen quen, cứ như là biết cái tên ấy trước đây rồi. Và như để chứng minh là tôi không nhớ lầm, hôm ấy lướt trên newfeed tôi lại thấy cái tên đó lần nữa, thì ra là người tôi vừa Addfriend cách đây hai hôm.
Chị đó hình như học lớp 9 trường tôi, và hình như cũng chơi chung bóng rổ với Long lẫn là bạn của nhỏ bạn thân tôi bên A11- Hoàng Thanh. Tôi chỉ biết nhiêu đó về chị... đến hôm tối thứ 7...

(Quay lại nào);)
------     ------     ------
Chị Khanh nhắn tin cho tôi:
"Hello Hello=))"

"Huz Huzz, Lam Anh ơi cho Khanh làm quen=))"
Haha, tôi phì cười vì cách nói chuyện quá-ư-là-thân-thiện này, tôi thì là người thân thiện, nhưng không vui tính đến mức này. Cơ mà tôi lại rất thích những người có tính cách dễ gần như thế này:))

"Hihi hi chị^^"___ Tôi trả lời

Lập tức từ dòng chữ " Khanh đã online 15 phút trước" chuyển thành chấm xanh:
"Định đi ngủ mà thấy em rep nên thức luôn=))"

"Haha sorry sorry chị!! Vậy chị ngủ đi, có gì mai mình nói chuyện!!😂"____ Ayy!! Thiệt là có lỗi quáaa đi àa!!

"Thoi kệ bà nó đi=))"___ Chị trả lời:) với giọng điệu làm cho con người ta dễ gần nhau hơn:)

Tôi định hỏi chị Khanh làm sao biết tôi thì... biểu tượng cục wifi trên màn hình biến mất tiêu..!!
Huhu!! T__T   "Đắng lòng thanh niên" xài 3G   T__T  mà còn không phải 3G bình thường nữa chứ!! T__T

Số là nhà tôi không có wifi, tôi thì cũng chẳng có 3G, mỗi lần muốn xài là tôi qua nhà nội hoặc share wifi từ 3G của máy mẹ. Nên... mỗi lần muốn tôi không chơi nữa, mẹ tôi chỉ cần "bấm" là...!! (xong phim)=.=

Rồi "người phụ nữ quyền lực" đó bước từ trong phòng ra:
-"Đi ngủ!! gần 12 giờ rồi biết không?!!!"

-" Dạ con biết rồi"__ Tôi giọng xỉu xìu như bún, lê chân đi vào phòng. T_T
----      -------     ------
Con Au nay đã hết ý tưởng, và đã chạm đến đỉnh điểm của sự lười. Mong mọi người thông cảm. T__T
#ngưngđọcchùa:)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net