Xưa kia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi sinh ra ở miền trung , xa lắc xa lơ chốn thành thị. Lúc nhỏ tính tình dễ bảo, hiền lành ít nói.
Tôi trong giấy khai sinh không có ba, chuyện nhà tôi ly kỳ lắm. Tôi lười kể nhiều không lại như kiểu than vãn, bởi khối người có hoàn cảnh cực khổ hơn tôi.
Nhà tôi cả thảy là 5 người, bà ngoại, mẹ, hai em gái.
Tôi thần tượng EXO đặc biệt là chanyeol

Là 1 fan nhưng tôi chưa bao giờ mua được 1 album nào cả.
Nhà tôi khó khăn lắm, nhưng vẫn đủ ăn. Nhờ có ngoại tôi cả đấy, với số tiền mẹ đi phụ thợ hồ, ngoại chắt chiu từng đồng nuôi tụi tôi lớn. Ngoại từng mua 3 nghìn tôm về nấu canh rau khoai. Mua 10 nghìn thịt về bóp với xà lách , cứ tới mùa rau xà lách là tụi tôi ăn đến xanh mặt ( vì nhà ai cũng trồng nên bán không ai mua). Mười nghìn cá thôi cũng ăn được hai bửa rồi. Ngoại mua 10 nghìn nang thịt bò về nấu được cả nồi cháo. Và tỉ tỉ thứ ngoại nghỉ ra có thể ăn được mà tôi không biết nói sao nửa. Tôi là chúa kén ăn và đã lớn đến 20 tuổi như vậy đó. Hiện tại mục tiêu của tôi là tăng đến 40kg, chiều cao chỉ đến m52 thôi 😂😂😂 đúng thảm. Do kén ăn chứ hai đứa em tôi cũng khá lắm.
Hồi nhỏ đi học về lúc nào cũng bị mấy đứa trong xóm chắn đường , chỉ biết khóc, (hồi đấy vô dụng ghê) ngoại phải hay đi nửa đường đón về. Ngoại từng vì đuổi theo tôi với nhỏ em mà ngã ở bờ mương. Ngoại khóc vì tôi nhiều lắm. Nhưng giờ tôi mới biết thương ngoai. Biết là biết mà vẫn không làm được gì cho ngoại. Năm nay ngoại 74 rồi.
Học xong năm lớp 4 tôi được gửi vào chùa ở Sài Gòn, là chùa dành cho trẻ mồ côi. Tiễn tôi đi có đám bạn trong làng, tôi năn nỉ ỉ ôi lắm mẹ mới làm sinh nhật cho tôi. Là sinh nhật đầu tiên của tôi, cũng là buổi chia tay, năm đó tôi tròn 12 tuổi. Đám bạn người tặng đôi bông, cái vòng, con heo đất, cuốn vở, ngòi bút... Mà tôi có giữ được đâu, mất hết rồi.
Tôi đi làng xóm đến thăm, họ biết tôi phải vào chùa, mặt mày ai cũng ủ dột, riêng tôi thì hào hứng lắm. Tôi được đi xa mà, tít tận Sài Gòn cơ mà. Sau buổi đấy tôi có tầm 110 nghìn bỏ túi, đó là tiền hàng xóm cho tôi.
Tôi đi với ngoại, êm ru chẳng say gì 1 mạch từ Quảng Trị vào Sài Gòn. Vào chùa ở Nhà Bè, ngoại ở với tôi mấy hôm rồi về. Ngoại gửi gắm tôi cho chị D ở cùng quê với số tiền 110 nghìn, rồi ngoại về.Bây giờ chị có chồng rồi, có 1 nhóc trai nửa. Lúc ngoai về ,tôi không khóc, mỗi ngày cứ lẽo đẽo theo chị D.Gặp sư thầy trụ trì tôi sợ lắm, không biết làm sao chứ cứ thấy bóng thầy là co giò chạy 😂😂😂.Lúc mới vào là thời điểm chùa đang xây, tụi tôi phải làm việc. Chùa to lắm xây hẳn hai năm mới xong, tôi ở trong đó tổng cộng 4 năm. 2 năm ở cô nhi viện và 2 năm xuống tóc đi tu, tôi từng quậy phá lắm. Tôi không kể ra đâu, không mọi người lại ghét, tôi sợ bị ghét lắm.
Ở chùa có nhiều đứa như tôi lắm, nhưng mà tới từ nhiều nơi. Năm đầu tôi khó khăn chuyện ăn nói lắm. Ở với nhau lâu dần mới quen, tôi dạn dĩ hơn, nói nhiều hơn và phá hơn nhiều. Bốn năm ở chùa có nhiều kỷ niệm lắm, quen nhiều bạn lắm, đứa nào cũng khổ. Mà nhiều lúc ghét tụi nó ghê, muốn đánh lắm mà tôi bé tí có mà bị dần cho tơi tả. Nên nhịn, tôi nhịn giỏi lắm, nhưng lại có lúc cọc tính với tủi thân. Nói chung là tổ hợp khó hiểu, khó chiều, khó trăm đường. Năm học lớp 5, vào cuối kỳ 2,ngoại tôi vào thăm. Ngày đó tôi đi học, xe chở qua ngã 5 đông đúc ở chợ Phú Xuân, đang ngơ ngác nhìn dãy tiệm vàng, (hồi nhỏ tôi thích nhìn vàng bạc đá quý lắm 😁😁😁) Trong biển người nườm nượp đó tôi thấy ngoai, cách 1 khoảng xa tôi vừa khóc vừa gọi ngoại. Ngoại nghe thấy, còn vẫy tay với tôi, lúc đó tôi mới biết mình nhớ nhà nhớ ngoại như thế. Suốt buổi học đó tôi chỉ mong trôi qua thật nhanh để về chùa gặp ngoại. Gặp ngoại rồi, nghe ngoại kể nhà tôi sắm bếp gas, xây lại nhà bếp. Em tôi phải bắc cả ghế mới nấu ăn được, rồi có cả điện thoại bàn,... Toàn thứ mới mẽ. Ngoại kể 2 đứa em tôi được ăn trứng vịt lộn, bánh kẹo... Tôi ganh tị lắm, mặc dù tôi không ăn được trứng vịt. Con người tôi lúc đó ích kỷ lắm. Bởi lúc ở nhà, tôi xin cách nào mẹ cũng không cho 200 đồng đi mua kẹo chanh. Làm mất 2 nghìn không dám về nhà, dép đi chơi bị chó tha cũng không dám về nhà. Lấy tiền thưởng 10 nghìn học sinh giỏi năm lớp 2 để mua cái mủ đội không vừa đầu vì không dám xin thêm 1 đồng. Không có lấy 1 con búp bê để chơi. Chiều chiều chỉ biết ngước đầu nhìn những con diều chúng bạn thả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#kiều