Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự việc kia cuối cùng cũng lắng xuống theo thời gian, chớp mắt một cái đã là tháng mười hai, những sinh hoạt bình thường tiếp tục bắt đầu quay lại theo quỹ đạo ban đầu của nó.

Lúc này Trung học Giả Hoa có một thông báo về cuộc thi học sinh giỏi của khối mười một, nếu ai đạt được giải nhất sẽ có cơ hội được tuyển thẳng, đưa đến Bắc Kinh để tiếp tục học tập.

Khối mười một vì cuộc thi học sinh giỏi này mà náo loạn lên, mỗi lớp bắt buộc phải có một thí sinh tham gia để chọn ra người giỏi nhất của khối.

Lớp 5 cũng loạn không kém những lớp khác, vì thành tích của cả lớp mới được kéo lên gần đây thì bây giờ ai sẽ là người đăng ký tham gia đây. Chưa kể học thần lớp bọn họ luôn mang bộ dạng xa lánh, không quan tâm đến thứ gì thế nên ứng cử viên sáng giá liền gọi tên lớp trưởng Khương Hải.

"Ngày kia là thi vòng đầu tiên rồi, cậu đã ôn chưa vậy?" La Mậu lười biếng dựa lên người Khương Hải bên cạnh.

Khương Hải vừa giải đề vừa nói, "Có Lam Nhi đi theo cổ vũ, tôi nhất định sẽ thắng mà không cần ôn."

Hai ngón tay của La Mậu nắm lấy da thịt của người bên cạnh, nhéo.

"Ai nói tôi đi theo cỗ vũ cho cậu?"

Khương Hải đặt bút xuống, vẻ mặt tủi thân nhìn cậu ta: "Mậu ca không đi cổ vũ em sao?"

La Mậu ghét bỏ nói, "Đi thì đi, cậu đừng có gọi như vậy buồn nôn chết đi được."

Đạt được mục đích xong ai đó vui vẻ cạ cạ lên người La Mậu không thôi.

"Doãn Kì cậu xem, tôi vừa làm xong hết bài tập toán này, có phải rất giỏi không?" Hiệu Tích lay tay người bên cạnh.

Doãn Kì nhìn qua, "Giỏi."

Đuôi mắt Hiệu Tích cong lên, tiếp tục nói: "Cậu không định đi thi học sinh giỏi sao?"

"Ừ, không định."

Hiệu Tích bĩu môi, tiếp tục thuyết phục: "Nếu thắng giải nhất có thể được tuyển thẳng lên Bắc Kinh học đấy, điều kiện tốt lắm."

Doãn Kì vén tóc mai của cậu ra sau tai, "Cậu có muốn học cùng tôi không? Nếu tôi đến Bắc Kinh cậu có cùng tôi đến đó không?"

Hiệu Tích bị hỏi khó, miệng ậm ừ ậm ừ, đúng là nếu Doãn Kì đến Bắc Kinh hai người có lẽ sẽ không thể gặp nhau thường xuyên nữa.

"Tôi có thể thỉnh thoảng đến Bắc Kinh thăm cậu!" Cậu Trịnh nhỏ lúc này nghĩ mình trả lời rất thông minh nha.

"Thỉnh thoảng?" Doãn Kì nhíu mày.

"Đúng rồi, dịp lễ nè, ngày nghỉ nè, tôi đều có thể đến Bắc Kinh thăm cậu."

Doãn Kì bày vẻ mặt không hài lòng, nhéo má của cậu: "Tôi không thích chúng ta thỉnh thoảng gặp nhau, tôi muốn thường xuyên gặp nhau hơn."

Nhìn người trước mặt bình thường lạnh lùng xa lánh bây giờ như con cún bự bị bỏ rơi, Hiệu Tích có cảm giác là Doãn Kì đang nũng nịu đòi gặp cậu thường xuyên vậy.

"Ngoan ngoan, tôi vẫn luôn thường xuyên gặp cậu mà." Cậu đưa tay xoa trên đầu, xoa dưới cằm của Doãn Kì, hành động như đang vuốt ve một chú cún!

"Khương Hải, có người gọi cậu." Bạn học mở cửa lớp, hô to.

Khương Hải kéo ghế đứng dậy chạy ra cửa lớp.

Không biết Khương Hải và người ngoài cửa kia đã nói những gì chỉ thấy sau đó lớp trưởng đại nhân của bọn họ gấp gáp thu dọn đồ đạc vào cặp rồi không nói lời nào chuẩn bị chạy ra khỏi lớp.

"Cậu đi đâu vậy-" La Mậu mở miệng chưa tròn câu, Khương Hải đã phóng nhanh ra cửa.

Hiệu Tích ngó sang bên đó, "Cậu ấy có chuyện gì vậy?"

La Mậu lắc đầu: "Không biết nữa."

Hiệu Tích quay đầu ra cửa sổ, nhìn xuống sân thấy Khương Hải đang chạy nhanh ra khỏi cổng trường, leo lên một chiếc xe.

"Mấy cậu nghĩ xem lớp trưởng chúng ta gặp chuyện gì?" Mấy cô nàng bắt đầu tụ lại.

"Bây giờ tôi nhớ có một câu nói rất đúng thời đi học nha, là cái câu mà anh chị khóa trên truyền miệng lại "Khi đi học sợ nhất bị người ngoài gọi tên đột ngột." thứ nhất là sợ chuyện gia đình, thứ hai là sợ bản thân sẽ không bao giờ trở lại lớp học nữa."

"Vậy là gia đình lớp trưởng có chuyện rồi?"

"Mấy cậu giải tán đi, cũng không phải là chuyện của mấy cậu." Đào Nghi đập bàn vài cái nhắc nhở.

Thời tiết vào mùa đông bắt đầu lạnh, cửa sổ của phòng ký túc xá được Doãn Kì đóng chặt lại để khí lạnh bên ngoài không bay vào, trên giường anh còn có một cục bông tròn tên Hiệu Tích tay cầm cốc sữa nóng mà anh mới pha cho, uống như mèo ngửi.

Rầm! Một tiếng cửa phòng đột ngột mở ra, La Mậu và Chung Nhất Trác run rẩy cả người bước vào, hai hàm răng run cầm cập.

"L-Lạnh quá!" La Mậu muốn leo lên giường chui vào ổ ấm chung với Hiệu Tích liền bị Doãn Kì xách cổ áo kéo ra, vứt qua giường trống đối diện.

"Anh Mẫn, giường này không có chăn cũng không có gối, không ấm được như giường của Hiệu Tích!" La Mậu bất mãn nói.

Doãn Kì ngồi xuống ghế, "Đó là giường của tôi." chỉ Hiệu Tích được quyền nằm.

Chung Nhất Trác cũng lú đầu nhìn xuống, La Mậu trợn mắt cả kinh ngạc.

Ở chung ký túc xá một năm nay, hai người bọn họ còn thậm chí chưa được đụng đến giường của Doãn Kì chứ nói chi là ngồi lên hưởng thụ như Hiệu Tích.

"Sao không về phòng của mấy cậu?" Hiệu Tích đặt cốc sữa nóng xuống.

La Mậu bất đắc dĩ leo lên phía trên, ôm lấy chăn của Hiệu Tích: "Bên đó chán quá nên qua đây bồi chuyện với cậu.

Hiệu Tích bĩu môi, "Không có Khương Hải ủ ấm cậu nên cậu qua đây tìm tôi à?"

"Gì chứ? Sao lại nhắc cậu ta ở đây?"

"Cậu ấy không đi học, cậu thấy nhớ chứ gì." Hiệu Tích còn bổ sung thêm.

Khuôn mặt của La Mậu dần dần đỏ lên.

Doãn Kì cầm bút chì và mấy cái đề đi lại giường ngồi xuống bên cạnh Hiệu Tích.

"Nói mới nhớ, cậu ấy đại diện cho lớp chúng ta đi thi nếu ngày mai cậu ấy không tới thì lớp chúng ta có bị gì không?" Chung Nhất Trác hỏi.

Hiệu Tích nhớ lại, "Hình như là bị trừ điểm thi đua tháng, mà tôi cũng không chắc lắm, Doãn Kì cậu có nhớ không?"

Doãn Kì vứt cái đề và bút chì sang một bên, tùy tiện nằm lên đùi cậu: "Không nhớ."

Giây phút ấy anh cảm nhận được nhịp tim của Hiệu Tích đang đập rất nhanh, phải chăng Hiệu Tích cũng thích anh?

Mùi của Doãn Kì thì cậu đã quen, nhưng ở gần nhau thế này nó kích thích cậu rất nhiều, dễ làm cậu đỏ mắt ngại ngùng lắm. Hiệu Tích tự trấn tĩnh bản thân, đan những ngón tay trắng trẻo vào tóc của Doãn Kì, xoa xoa vài cái.

Hừ ~ cún bự cún bự.

La Mậu và Chung Nhất Trác ở giường trên thắc mắc, vừa nãy còn nói chuyện với bọn họ mà sao bây giờ lại phát cẩu lương rồi?

Bọn tôi dỗi!

Vậy là ngay sau đó hai bọn họ dỗi thật, phủi mông đi về phòng.

Buổi chiều không có tiết nên Hiệu Tích và Doãn Kì mặc áo khoác dày ra khỏi khu ký túc xá đi dạo, đi qua mấy sạp bán đồ giáng sinh Doãn Kì còn mua cho cậu một cái mũ len và khăn choàng cổ.

Đó là một cái mũi màu nâu có đôi tai gấu, khăn choàng màu kem ấm áp, tuy kết hợp không có thẩm mỹ nhưng tất cả đều là của Doãn Kì mua cho cậu, có cái gì mà không quý chứ.

Hiệu Tích mặc áo khoác dày, mũ len gấu nâu thêm khăn choàng che gần nửa khuôn mặt dưới, cái áo khoác dày và dài làm chiều cao của cậu bị dìm xuống mấy phần, làm Hiệu Tích nhìn như một học sinh cấp hai.

"Có muốn ăn gì nữa không?" Doãn Kì chỉnh lại khăn choàng cho cậu.

Hiệu Tích tươi cười trả lời, "Bánh cá nướng."

Doãn Kì sờ sờ mũi cậu: "Được, đứng đây đợi tôi."

Lúc Doãn Kì quay về, trên tay cầm một túi giấy nhỏ có khói bay lên từng đợt, anh cầm một cái bánh cá lên rồi thổi thổi cho bớt nóng tiếp đó mới đưa cho Hiệu Tích ăn.

Hiệu Tích nhận lấy bánh cắn một miếng, phô mai đã chảy ngập miệng cậu: "Nhân phô mai!"

Doãn Kì đi sóng vai với cậu, "Ừ."

"Sao cậu lại hiểu tôi tới như vậy! Tôi sẽ thích cậu mất." Nói xong câu này cậu còn vui vẻ cắn bánh.

Doãn Kì bên cạnh bình tĩnh đáp, "Vậy thì thích tôi đi."

Lúc này cậu mới nhận ra cả lời nói của mình và Doãn Kì có phần không đúng lắm...

"Haha hôm nay trời lạnh quá!" Hiệu Tích đổi chủ đề.

Chỉ thấy Doãn Kì im lặng, tiếp tục bước đi.

Thích Doãn Kì? Mình có thích cậu ấy không?

Hiệu Tích đắn đo suy nghĩ rất lâu nhưng cuối cùng tâm trí cậu lại hiện lên câu: "Tất nhiên là có, mình thích cậu ấy."

Cậu còn nhận ra đó không phải là sự yêu thích giữa bạn bè và bạn bè mà là tình cảm yêu đương của đôi lứa.

Trịnh Hiệu Tích thích Mẫn Doãn Kì.

Và có lẽ còn một điều mà Hiệu Tích chưa nghĩ tới, đó là Mẫn Doãn Kì cũng thích Trịnh Hiệu Tích.

Rất rất thích.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#yoonseok
Ẩn QC