Chương 2: KTX và nhóm Nam thần thực sự

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 Trước mắt Ung Diệp, một nhóm nam nhân kẻ cởi quần người thay áo đang nhìn về phía người con gái với tên con trai. Trước khi người khác kịp mở lời, Ung Diệp liền ôm lấy cánh tay Lâm Mộ An, cô bĩu môi nhìn lên nam nhân mình đang ôm, dở giọng vừa nhõng nhẽo vừa trách mắng: "Ôi! Honey à, anh bảo muốn đưa em đi gặp bạn mà sao lại gặp lúc người ta thay quần áo chứ, đã bảo anh gõ cửa rồi còn gì?!"

Nói xong không thèm nhìn mặt Lâm Mộ An, vờ cau mày nhìn sang đám nam nhân kia. Nhíu mi tâm, giọng thập phần cười khinh nói luôn: "Ai cha! Xin lỗi nha, bạn trai tôi quên gõ cửa rồi. Để sau sang nha~" – nói xong liền đổi mặt, hầm hầm nói: "Mặc quần áo vào đi còn nhìn cái gì?" rồi *RẦM!!!* đóng sầm cửa lại trước vẻ mặt ngơ ngác của bọn họ.

Ung Diệp liền buông tay Lâm Mộ An, chống hông nói: "Khụ, Lâm tiên sinh. Rốt cục tôi đã đắc tội gì với anh?"

"Cô dám sỉ vả tôi, cũng hay là cô vừa mới thông minh chạy xa rắc rối. Nếu không..." – khuôn mặt Lâm Mộ An nâng lên cái cười khinh khỉnh, chưa kịp nói xong Ung Diệp đã cắt ngang câu.

"Anh sẽ tố cáo tôi nhìn trộm người ta thay đồ. Nhưng mà, nếu anh muốn đổ tội cho tôi có thể đem tôi sang KTX nữ đi rồi tính cũng được mà." – vừa nói hết câu, Lâm Mộ An đã đờ mặt ra. Nhìn vẻ mặt thất thần của Lâm Mộ An, Ung Diệp không khỏi nhịn cười cứ thế ôm bụng thắt ruột cười.

*********Sang đến KTX nữ*********

[Lâm Mộ An thoại]

Vừa đưa Ung Diệp đến cửa KTX nữ, tôi liền nhanh chóng bỏ đi. Chứ nếu không cô ta mà còn có mưu trả thù sợ tôi lúc đấy muốn chạy không kịp. Vừa bỏ trở về Hội, tôi đã bắt gặp nhóm "Kiêu tử" bọn họ có vẻ vừa chạy LIVE xong, tâm trạng rất thoải mái a. Tôi đi ngang liền đụng phải tên William trưởng nhóm mội cái, bọn họ liền nổi cồn lên.

Tôi khẽ cau mày đáp lại: "Xin lỗi rồi mà, cái đụng đấy xem như đáng tiền lắm sao?"

Tên Tôn Phàn liền nổi cồn, mắng tôi: "Này nha! Tụi tôi không chấp loại như cậu đâu, đồ Lâm Mộ An xấu tính!! Pleeeee."

"Không có mắt hả? Không đáng tiền cũng gây thương tổn đấy!!" – Triều Triệt liền tiếp tay thằng Tôn Phàn.

Tôi khẽ chau mày, phất nhẹ áo quay đi rồi bỏ thẳng vào phòng hội.

Vừa vào phòng Hội, bọn người cứ quay ra nhìn tôi rồi ríu rít chào hỏi. Tôi liền đập mạnh tập hồ sơ xuống bàn. Nói: "Có việc!! Ra đây lấy đồ đi."

(Kết thoại của Lâm Mộ An)

Vừa đưa Ung Diệp tới trước KTX nữ thì Lâm Mộ An liền bỏ đi, Ung Diệp khẽ thở dài oán trách: "Haizz, vừa nãy may mình nhanh trí. Cái tên Lâm Mộ An đáng ghét, không thèm giúp người ta bê đồ chuộc lỗi gì cả!!" – cô dậm dậm chân xuống đất mấy cái cho bõ tức.

Trước mắt là cái đống hộp mà mụ mụ và baba chuẩn bị cho a... Ung Diệp vừa nghĩ thôi mồ hôi đã đổ ra, bọn họ mà sắm đồ thì bê đến gãy lưng mất! Vừa định cười hả hê trong đau khổ, cô đưa tay lên nhìn vào đồng hồ mới hối hả kêu gào: "Bỏ mợ rồi!! Gần 6 giờ rồi, chết tiệt. Sao mà kịp đây!! Sinh Mạch, Mạch ca!!"

Sau một hồi kêu gào, Ung Diệp mới bắt tay vào, ôm lấy hộp đồ thứ nhất đẩy cửa KTX bước vào. Bên trong hoàn toàn trống không, chỉ có bộ sofa với cái TV inch cong, trang trí thêm mấy bình hoa cho đỡ.

Tôi ôm hộp đồ của mình lên đi được hai tầng thì đâm vào người ta, xong thì hối hả xin lỗi. Giọng nói cất lên dịu dàng vô cùng: "À, không sao. Cậu mới chuyển tới sao."

"À, ừm. Tên tớ à Ung Diệp, Trụ Ung Diệp.aA!! Đợi nói sau nhé, tớ phải dọn đống đồ đã!!" – Ung Diệp luống cuống đi lên đúng tầng ba, đẩy cửa bước vào căn phòng 2 giường. Uwa, cô đến choáng ngợp với căn phòng hoa lệ này.

"A.. xin lỗi nhưng, tên tớ .. a! Diệp Diệp, vậy là cậu chung phòng với tớ rồi!" – cô gái vừa định giới thiệu, thấy Ung Diệp chạy thẳng vào phòng liền vui mừng reo lên.

Ung Diệp khẽ quay đầu nhìn cô gái, giật giật mi mày. Mặt đổ sắc tối lại: "Ahhhhh.. tớ.. tớ cùng phòng với cậu sao?!"

"A, xin lỗi. Chắc cậu không thích người lập dị như tớ.. đâu nhỉ?"

"A! A! Không!" – Ung Diệp liền vứt hộp xuống sàn nhà, nắm lấy tay cô gái cười cười nói: "Không không, tớ chỉ sợ cậu sẽ biết tật xấu của tớ mà ghét tớ thôi.."

"Hì, vậy chúng ta làm bạn nhé! Bạn thân luôn cũng được!" – Cô gái vui mừng cười nói, đưa tay ra sau gãi gãi đầu. Mặt có chút ngượng ngịu nhìn Ung Diệp.

"B... Bạn?! Thật chứ!! Có thể sao?!" – Ung Diệp thốt lên đầy ngạc nhiên.

"Ừm, được mà. Cậu sẽ là người bạn đầu tiên của mình."

"Người bạn... đầu tiên? Vậy là cậu.. không có bạn?"

"Ừm.." – cô gái gật đầu đầy miễn cưỡng, cuối gằm mặt tỏ chút u sầu. Ung Diệp thấy thế liền cười nói vỗ vai cô.

"Ha! Lo gì, có Trụ Ung Diệp này làm bạn thì còn đổi được cả trăm bạn ấy!"

Cô gái thấy Ung Diệp hiền lành tốt bụng, vui vẻ tiếp nhận mà cười cười.

Ung Diệp thấy cô có vẻ đã trực tiếp đồng ý, cũng vui vẻ vỗ vai. Sau có người liền cúi xuống như cạn hết sinh lực, cô gái liền hỏi có chuyện gì. Ung Diệp nước mắt ngắn dài, sụt sịt nói: "Ahh~ tớ chưa có lấy đồ lên... chắc chắn không kịp!!"

"Đâu có sao! Tớ giúp cậu là được mà!"

"Thật sao?! Cảm ơn cậu, à..ừm.."

"Bạt Lam, Niên Bạt Lam."

'Lam Lam.''

Thống nhất xong, cả hai liền chạy xuống chỗ đống đồ. Còn khoảng 20 mươi hộp nữa, vừa lúc có một nhóm người đi ngang qua. Ung Diệp không tránh tò mò huých nhẹ Bạt Lam dò hỏi.

'À, đó chính là nhóm nhạc Kiêu tử đấy.''

'Nhóm Kiêu tử sao ?''

'Nói cho cậu biết nha, nhóm đấy chính là người đối đầu với Lâm Chủ tịch Học sinh đấy.''

'Ồ ! Cậu có biết thông tin về các thành viên trong nhóm không ?''

'Đương nhiên là biết !'' – Bạt Lam tự tin đấm đấm vào ngực, hếch cằm lên cao đắc ý. Đương nhiên là cô biết chứ ! Nhìn thế chứ thực ra Niên Bạt Lam là một con mọt công nghệ đấy ! Trong trường này cô mà xưng nhì thì nhất định Giáo viên môn học đấy không dám xưng nhất nha !

Nghe thấy Ung Diệp liền lộ bản tính, liền chân chó* nhìn Bạt Lam, hai mắt sáng ngời, phía sau tựa mọc cái đuôi ngoe ngẩy như con cún ngoan ngoãn ham muốn nhìn chủ nhân.

(*Chân chó : nịnh bợ, xun xoe. Nữ chính hiện đang rất muốn thu thập thông tin các 'Phú nhị đại'' trong trường hehe, ý đồ xấu mà .)

Bạt Lam nhìn cái dáng vẻ hạ mình của cô bạn mà không khỏi bật cười. Ha ! Đương nhiên là sẽ nói, cô ít ra cũng phải lên mặt cho Ung Diệp biết khả năng 'vô địch bá đạo'' của mình chứ !

Bạt Lam liền xua xua tay, cười nói hạ giọng : 'Ok ! Nói cho Diệp Diệp biết đây, nhóm nhạc Kiêu tử nổi danh...''

Ung Diệp bất cần quan tâm liền cắt ngang, cau có nói : 'Vào chủ đề chính, vào chủ đề chính đừng có vòng vo a !''

Bạt Lam nhận phản ứng này của Ung Diệp như bị tạt thẳng gáo nước vào mặt a, dám không quan tâm thần tượng của cô nàng như thế.. haizz, cũng may ở đây không phải là trước đám nữ nhân a !

Bạt Lam nhanh chóng đáp ứng ý của Ung Diệp, liền chỉ tay vào nam nhân tóc màu xám trắng, điểm cái áo khoác da màu đen dịu đi đầu đấy, mắt tỏ ra chút tinh tường nói : 'Anh ấy là Hàn Điểm, soái ca độc mồm lạnh băng, ca sĩ chính.''

Cứ một câu mà Bạt Lam nói ra, Ung Diệp liền bút giấy ghi lại.

'Người tóc màu nâu khói, vẻ mặt có chút năng động tinh nghịch tay cầm dùi trống đấy là Triều Triệt, biệt hiệu là Triều cậu chủ ! Tay trống cừ khôi của nhóm. Còn nam nhân vận áo thun mix quần trắng là Will, William trưởng nhóm, đồng thời là tay guitar a ! Người còn lại, vẻ đáng yêu mái tóc xanh lam, áo ba lỗ kiểu Hàn độc đáo phong cách chính là Tôn Phàn, cậu chủ hàng guitar nhạc nhẹ !!''

Vừa nói vừa hâm mộ như thế nào có còn ai ngoài hai người.. ấy chết ! Vơ đũa cả nắm rồi, còn ai ngoài Niên Bạt Lam đâu a~

Vừa nghe xong lí lịch, Ung Diệp bắt đầu cắm đầu vào YY : Ha ! Danh tiếng không tồi chút nào, nếu mà có đấu khẩu với tên Lâm Mộ An thì bọn họ là đồng đảng của mình muahaha !! Nhưng cũng may, bọn họ tính ra lịch trình phải dầy đặc, có khi tối mặt mày cũng chưa chắc thấy bọn họ đâu a. Xem ra là hôm nay gặp may, được tận mắt thấy nam thần a~~

Một tràng suy nghĩ cùng vẻ mặt tớn lên vui mừng của Ung Diệp liền bị cắt ngang bởi một giọng nói trầm ổn cùng cái cười khúc khích vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ loạn xạ của cô nàng : 'À... hai người sao lại trốn trong bụi rậm vậy ?''

Không cho người ta một lối phản kháng, cái giọng thờ ơ khiến người ta cảm giác gió đông thổi lướttttt qua phang thẳng một câu vào mặt Ung Diệp : 'Chắc chắn là thấy thần tượng ngang qua, muốn xin chữ kí đấy.''

Cái khỉ gió, mẹ nó chứ. Chả biết sao lại chui vào cái xó xỉnh này nhìn người ta. Bà đây có chết cũng không thèm đi hâm mộ mấy chú !!

Ung Diệp bị nói thế thành ra điên tới không kiểm soát được, tối mặt mày đứng dậy bước ra khỏi bụi rậm. Phủi phủi bộ đồng phục, thấy thế Bạt Lam cũng liền đứng vội phủi phủi bộ đồng phục.

Trụ Ung Diệp liền ngẩng lên, trơ ra một cái cười ôn hòa đầy sát khí. Khiến người ta cảm thấy có cơn gió nhè nhẹ thổi qua sau gáy, Ung Diệp khoanh tay nhìn cả nhóm nam nhân trước mắt, thốt ra mấy chữ : 'Đưa chữ kí đây.''

Vừa dứt lời, William liền đờ đẫn nhìn cô. Triều Triệt, Hàn Điểm đều trở nên lẫn cả, Tôn Phàn khẽ ôm cái bụng cười ha hả.

Ung Diệp chậm rãi nói mấy chữ 'Cười- Cái- Gì- ?'

William cũng không nhị cười, cái phản ứng trời giáng đấy kẻ hững người hờ khó tránh khỏi. Tôn Phàn liền ngượng ngịu gãi đầu nói : 'A, cô nương nha. Bây giờ bọn tôi không có bút cũng chẳng có giấy. Có thể để sau được không ?''

'Không !'' – lập tức phản ứng, Ung Diệp nói chắc như đinh đóng cột.

Sau khi suy nghĩ một chút lại liền vuốt vuốt cằm nói tiếp : 'Nhưng.. có thể làm giúp bọn tôi một việc.''

'Đồng ý, chuyện gì cũng có thể. Trừ việc bán thân cho hai người.'' – Triều Triệt liền vui cười nói, khoác lên vai William toàn lực dựa vào bên cạnh.

'Xem ra đã thống nhất xong rồi nhỉ.'' – Ung Diệp liền chỉ tay về phía KTX nữ cách có cái vườn. 'Đống đồ của tôi, có thể bê hộ hay không. Phải bê xong trước 6 giờ. Làm phiền mấy người rồi, t-h-ầ-n t-ư-ợ-n-g !'' – cương nghị nói, mấy chữ cuối nhấn mạnh lại. Không cần biết bọn họ làm hay không, Ung Diệp kéo tay Bạt Lam còn đang vui đến câm nín nhìn bọn họ đối đáp kéo trở sang KTX nữ.

William nhún vai, đã nói rồi. Nhất ngôn vi định, bọn họ kéo nhau sang bên đó.

********* 5 giờ 30 phút**********

Sau khi vác được đống hộp chất thứ đồ khó ai biết đây lên tầng 3 của tòa KTX, Ung Diệp chỉ vỏn vẹn thốt hai chữ cảm ơn rồi xua đuổi về liền a.

Bọn họ đến cũng nhanh chạy cũng rất nhanh a. Mới chốc đã mất tăm rồi, xem ra là sợ nữ sinh đến phát hiện bọn họ, haha. Đúng là chọc cười người ta.

Ung Diệp trèo tót lên giường nằm, nhìn cái đống đồ xếp ngay ngắn trong góc hì hục cười: 'Haha.. không ngờ đi có đội xếp cũng có ngũ* a~''

(*Đi có đội xếp có ngũ: Cái này do A Ninh không biết dùng từ gì nên đành phải tách hai từ đội ngũ để làm thành. Ý nói xếp đồ rất ngay ngắn như đi đội.)

Bạt Lam ngồi xuống ghế liền dịch lại gần giường Ung Diệp, vẻ mặt có vẻ rất vui. Trong mắt chỉ toàn yêu với yêu thôi, tất nhiên là vui. Được gặp mặt tận mắt còn được họ giúp tận chân thế không vui mới lạ.

Ung Diệp nhìn Bạt Lam. Nhịn không được liền bật ra tiếng cười cắt đứt mơ mộng của cô nàng.

Bạt Lam liền mất hứng, phồng hai cái má nhìn Ung Diệp: 'Diệp Diệp!''

'Haha.... Rồi rồi, không cười.. không.. cười nữa... haha..''

�>Z/����P

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net