Ep 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  '' Renggg ...renggg..reggg'' 

  '' Chết tiệt, mày im lặng đi được không hả'', tôi lấy tay ấn chặt nút đồng hồ và ném xuống đất.  Hôm nay là thứ 7, đương nhiên là tôi được nghỉ nhưng tại sao đồng hồ nó vẫn kêu? Chỉ có khi tôi đặt nó nên nó mới....

  '' Ối má ơi!!!'' Chết tôi rồi, hôm nay là ngày mà học sinh bắt đầu tập trung để nhận thông báo cho chuyến dự thi thể thao sắp tới. Tôi tất nhiên cũng được chọn nhưng lỡ béng quên mất hiện sự trong đại này. 

 Làm sao tôi quên được nhỉ? Trọng đại đời tôi thế cơ mà?Có lẽ giấc mơ đã khiến đầu óc tôi quay mù, đến mức tôi mơ gì cũng chả quan trong nữa.  Tôi yêu thể dục dụng cụ rất nhiều, nhiều hơn so với đá bóng. Các trường học ở Việt Nam rất ít tổ chức thi thể dục dụng cụ ngoại trừ trường tôi ( hiệu trưởng mê đến thế cơ mà ). Tôi được ứng tuyển đấy, bay sang China đấy nhé. Chúng tôi đượ chọn trong cuộc thi thể thao ở Châu Á trong khoảng gần 1 tháng. Trường tôi có 3 người được chọn.

 Phóc khỏi giường và phi thẳng tới nhà vệ sinh. Đánh răng, súc miệng, rửa mặt.....v..v. Rồi bay ra bàn ăn nhai ngấu nghiến món mà mẹ tôi đã để sẵn trên bàn. Nhét mấy cuốn sổ vào cặp dốc hết tốc độ chạy nhanh ra khỏi cổng và phi đến trường. Tôi vẫn ghe tiếng mẹ văng vẳng '' Chạy từ từ thôi con...-_-..... Ơ hay mẹ tôi đúng là con người điềm tỉnh mà, đến giây phút trọng đại còn kêu tôi chạy từ từ :). 

  ''Dương Đan Linh'', tiếng thầy tổng vọng lại. '' Dương Đan Linh?'' thầy lặp lại lần thứ 2. '' Em Dương.....''

  '' DẠ CÓ!!!'' Tôi hét lớn chạy 1 mạch đến chỗ tập trung. Tôi thở hồng hộc vì mệt, khát. Hồi sáng nhét miếng bánh mì vào họng mà chưa kịp uống miếng nước nào, hồi nãy còn hét lớn nữa chứ, haizzz họng tôi khô rát quá chừng.

   '' Cậu uống miếng nước đi'' Tuấn Anh đưa cho tôi chai nước lọc và nói 1 cách vô cùng từ tốn. '' 

   ''Cảm ơn nhé! ''Tôi cầm lấy và cho 1 ngụm thật lớn vào họng, nói thật ra Tuấn Anh là cậu bạn đối xử với tôi rất tốt, vô cùng tốt luôn ấy chứ. Cậy ấy 12A1 còn tôi 12A2, Tuấn Anh thi bóng bàn còn tôi thì thể dục dụng cụ nhưng mà cả hai đứa đều được đi Trung Quốc. Cậu ấy rất thân với toi tuy không hiểu tại sao nhưng cứ mặc kệ, chơi với '' soái ca'' của trường còn gì sung sướng bằng :v

''Được rồi, sáng ngày mai các em sẽ tập trung tại cổng sân bay Tân Sơn Nhất lúc 7h30 để làm thủ tục. Ba em Tuấn Anh, Đan Linh, Gia Quân sẽ có xe đến đón tận nhà, 5 em nằm trong đội cổ vũ sẽ phải tự túc đến sân bay'' Thầy tổng nói thêm

'' Tại đây tôi xin giới thiệu với các em, đây chính là đại diên của tập đoàn Hoàng Thịnh: Vương Khải Phong. Tập đoàn Hoàng Thịnh sẽ tài trợ cho chúng ta trong thời gian tham gia hội thao. Tiếp theo là người thừa kế tập đoàn Hoàng Thịnh....''

'' Ủa cậu ấy đi đâu rồi?'' tiếng thầy tổng hoang man lạ thường

'' Thôi đến đây, ngày ma chúng ta sẽ phải có mặt ở sân bay cùng với các vị đây để....''

''Thưa thầy!!'' 1 cô bạn học sinh trong đám cổ vũ lên tiếng.

'' Nhà em khá xa, bố mẹ em hôm nay vừa mới đi công tác, xin thầy cho em đi cùng xe với trường được không ạ? Nhà em gần nhà bạn Gia Quân đấy ạ'' 

'' Không được!! '' Thầy tổng kiên quyết ''xe trường là xe 4 chỗ làm sao có chỗ thứ 5 cho em?'' 

'' Thưa thầy'' tôi bỗng lên tiếng '' Em nhường cho bạn ạ!!'' Tự nhiên tôi cảm giác như mình là anh hùng bất giác vô tình cứu mỹ nhân :v

'' Nhà em gần với cả gần trạm Taxi nên em tự đi được ạ!!''

'' Được rồi, cứ như vậy đi'' thầy tổng an tâm

Từ tốn bước ra khỏi cổng trường, tôi bắt gặp 1 chiếc Lamborghini Centenario màu đỏ chói đậu sát cổng, xung quanh người dân tấp nập nghó nghiêng. Tôi cũng chả qua tâm nó là chiếc xe hiếm hay đắt trên thế giới mà bây giời tôi chỉ đang quan tâm rằng sáng sớm ngày mai tôi sẽ phải ngủ dậy thật sớm như thế nào?. 

'' Bịch..hh'' Một thằng điên va vào tôi, tức thật thằng này không có mắt hay sao mà nó đui giữ, người nó mặt áo Vet nữa mới ghê chứ, mặt thì tàm tạm ( nói thiệt chơ nó đẹp trai thiệt :v)

'' Cô không có mắt à?'' Thằng đó lên tiếng.

'' Ơ hay? anh va phải người ta rồi mà còn lên giọng à? Từ hồi bé anh chưa đi học thế nào là sai à hay 1 câu xin lỗi cũng không phát ra được.'' Tôi lên giọng nói lại

'' Cô là ai mà dám lớn tiếng với tôi? đồ rác rưởi'' Anh ta cười khinh nói tiếp và lần này có pha chút đểu đểu

Tôi phát bực '' Này anh kia, tôi nói anh nghe nhé, xã hội bây giờ nam nữ bình đẳng. Không phân biệt giới tính, anh là cha tôi hay sao mà anh lên giọng với tôi? Rõ ràng anh đâm phải tôi, anh còn chưa xin lỗi vậy mà anh còn thái độ như vậy à? Chừng nào anh làm chồng hay cha tôi rồi anh lên tiếng nhé!! Tôi cũng chả phải rác để anh nói tôi như vậy. Tôi là con người chứ không phải rác, tôi nói được tiếng người và độ văn hóa cao hơn anh hàng trăm lần!!!'' Tôi phát cáu hét lên, tôi biết tôi nói như vậy chẳng khác gi ném vào mặt anh ta vài thau nước lạnh.

 Hạnh phúc quá trời đất '' Hahahaha...'' tôi cười hả giận. Thiệt tình sướng phát điên lên mất, tôi vốn đâu dữ dằn như vậy chỉ tai thằng hồi bãy làm tôi phát cáu. Từ thời cha sinh mẹ đẻ tôi chưa chửi ai cuồng nhiệt như bây giờ, tôi vốn hòa đồng, thân thiện mà, bốm ẹ tôi bảo tôi phải là người như vậy nhưng bây giờ đến tôi cũng chả hiểu tại sao tôi cái như thế, không lẽ là do linh tính mách bảo?

-----------------------------------------

Trên chiếc Lamborghini màu đỏ

'' Cậu chủ có sao không ạ? Ông quản gia hỏi Hoàng Minh.

'' Tìm hiểu cô ta cho tôi, cô gái này thú vị đấy!!'' Hoàng Minh cười khẽ.

'' Vâng'' 

'' Sao vậy? Cậu có hứng thú với cô bé đó à?'' Vương Khải Phong trêu Hoàng Minh '' Mình không ngờ người thừa kế tập đoàn Hoàng Thịnh lại hứng thú với 1 cô nhóc 18 tuổi chuyên thể dục dụng cụ đấy''

'' Cậu quen cô ta à?''

'' Cô bé nằm trong đoàn thể thao tham dự hội thao ở Trung Quốc mà, công ti chúng ta đang tài trợ đấy.''

'' Mình thấy cô bé tốt bụng đấy, nhường cả vé xe đến sân bay cho cô bạn'' Khải Phong công nhận

'' Ừ thì tốt bụng, tớ bị ăn chửi no bụng rồi đây'' Hoàng Minh ấm ức

'' Hahahaha..., công nhận cô bé này đa tài đấy chứ'' Khải Phong cười toe toét

'' Ngày mai tôi tự ra sân bay 1 mình, mang vali ra sau dùm tôi!''

''Vâng '' Ông quản gia điềm tĩnh nói

----------------------

Sáng hôm nay tôi dậy thật sớm, mới 7h tôi đã có mặt ở sân bay. Đêm qua tôi ngủ rất ngon, mơ rằng tôi đến Trung Quốc sẽ làm gì. Tôi không hứng thú với Trung Quốc lắm, bởi vì những thức ăn, đồ uống, hàng lậu đều từ Trung Quốc nhập sang nhưng không phải là tôi không thích Trung Quốc ở đó từng có rất nhiều huy chưng vàng điền kinh, tôi rất muốn nhìn thấy thần tượng của mình, tóm gọn là như vậy. Nhưng tôi vẫn thích Thái Lan hơn, ở đó có đủ các yếu tố mà tôi thích.

'' Chúng ta gặp nhau rồi!!'' Hoàng Minh lại gần chỗ cô bé

'' Anh là.....người bất lịch sự hôm qua?'' Đan Linh nhận ra thằng nhãi hôm qua bị cô chửi.

'' Đúng vậy!!'' Hoàng Minh thừa nhận '' Cô chính là người đầu tiên mắng tôi đấy!''

'' Rất vinh hạnh khi được mắng anh :)'' Đan Linh cắm cúi nhìn vào điện thoại mà không quan tâm gì.

'' Cô không biết tôi là ai?Cô ngốc quá đấy, đúng là dân thường mà'' 

'' Vâng, tôi không biết anh là ai. Làm ơn anh tránh đi được không, anh đang làm phiền tôi đấy'' Tôi khó chịu nói

 Tôi không biết anh ta là ai nhưng tôi chẳng hứng thú gì với anh ta. Ăn nói thô lỗ, ngang ngược. Hội nhà giàu anh ta thích gì thì làm, muốn gì thì nói chả coi ai ra gì.

'' Ôi, thiếu gia!'' Thầy tổng reo lên

'' Thiếu gia?'' Tôi hoang mang quá chừng

'' Ôi Đan Linh, đây là thiếu gia Hoàng Minh- người thừa kế tập đoàn Hoàng Thịnh đấy !''

Tôi như muốn ngã ngửa ra, người tôi khó thở vô cùng, người trước mặt tôi đây là Hoàng Minh? Cái tên sáng rạng thế cơ mà, mắt tôi mù thật rồi. Tôi đang làm gì đây? Vô lễ với '' ĐẠI THIẾU GIA'' thì sẽ thế nào? Liệu anh ta có yêu cầu loại tôi ra khỏi đội vì lí do nào đó hay không chu cấp kinh phí đi lại cho tôi?

    TÔI TỰ GIẾT ĐỜI TÔI RỒI!!!

                                        Ep 2 sẽ được cập nhật vào ngày mai nhé mấy tềnh êu :) : )

                             Ep2 sẽ nói rõ hơn về giấc mơ của Đan Linh and Hoàng Minh





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#romantic