Nhà ngoại (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Năm nghỉ hè năm lớp 2 tôi được mẹ cho lên nhà bà ngoại, mục đích chính là cho chị tôi đi học còn tôi chủ yếu lên cho rảnh nợ. Tôi còn nhớ như in con đường vào nhà bà là con đường đất đỏ  quanh co khúc khuỷu, bụi mịt mù, mà còn chưa kể những ngày mưa con đường ấy lầy lội như bùn. Mẹ tôi đèo hai chị em trên chiếc xe máy cũ, tôi ngồi trước hít đủ bụi (có lẽ bởi vậy mà bây giờ tôi rất thích mùi bụi) tuy biết nó không tốt nhưng tôi vẫn cố chấp hít mặc kệ mẹ tôi có mắng thế nào.

   Từ nhỏ đến lớn tôi chưa bao giờ ngồi xe máy lâu đến như vậy nên mông có chút ê ẩm. May là con đường vào nhà bà không bị sốc. Đến nơi tôi vô cùng thích thú chạy nhảy khắp nơi may là nhà bà không có chó cái đẻ chứ không chắc tôi chết mất. Nghĩ lại, ngày ấy tôi thật lạc quan, tuổi thơ gắn liền chủ yếu với hai nơi: một là nhà, hai là bệnh viện có khi thi thoảng mới đến trường học, vậy mà tôi vẫn vô tư đến vậy.

   Nhà bà tôi có 5 đứa con mẹ tôi là con thứ tư cũng là con gái duy nhất trong nhà, các bác đều đã lập gia đình, nhà xây gần nhà bà. Tôi sợ nhất là con chó nhà bác Phương bác là con thứ hai trong nhà, bác hiền lắm nên tôi rất thích xuống nhà bác nhưng khổ nỗi nhà bác có con chó dữ quá, có lần tôi suýt bị nó cắn may có anh chị ở nhà. Từ lần suýt bị chó cắn tôi đã không còn dám tự chạy xuống đấy chơi một mình nữa, có khi là gọi anh chị đón còn không thì sẽ đi cùng ông ngoại. Tay ông tôi thô ráp sần sùi nhưng nó ấm lắm đến bấy giờ tôi vẫn nhớ cảm giác khi ông cầm bàn tay tôi dắt tôi đi nhưng giờ tôi không còn được ông ngoại cầm tay dắt như vậy nữa. 

   Những ngày trên nhà bà ngoại tôi hết ăn lại ngủ không thì lại chạy nhảy khắp nơi nhiều lúc chán tôi còn đi trêu con trâu nhà bà nữa cơ, mấy lần bị nó rượt té khói vừa chạy vừa khóc nức nở mà vẫn không chừa.

   Hôm ấy như mọi lần, khi tôi đang gặm ngô luộc trước thềm thì chị tôi chạy đến hỏi tôi :

   - Thanh! Đi chăn trâu trên đồi cùng các anh chị không ?

   - Không đi đâu, em phải trông nhà cho bà với lại leo đồi mệt lắm. 

   Tôi ỉu xìu như bánh đa ngâm nước 

 - Đồi thấp thôi còn có nhiều hoa sim nè, hoa mua nữa nè. Đẹp lắm!

   - Nhưng em còn phải trông nhà.

   - Không sao, khóa cửa lại rồi bảo với các bác là được!

   Có tôi đi cùng chị tôi hào hứng lắm, đi cùng các anh chị nhưng mặt tôi thì cứ dày da môi thì bĩu, anh tôi bảo mặt tôi khi đó giống hệt con cá chê.

    Mới đi một quãng tôi đã kêu gào đòi về, anh họ tôi liền bếch tôi lên lưng con trâu, tôi hãi quá không dám hí he ôm chặt lấy con trâu. Rõ là đang giữa hè nhưng tôi vẫn không cảm nhận được cái nóng của nó, gió hiu hiu thổi ru tôi ngủ lúc nào không hay.                                                               

   Tôi tỉnh dậy khi anh chị đã dắt trâu lên đồi, tuy rất muốn xuống nhưng tôi không dám xuống cũng không dám cựa quậy cứ nằm im lìm trên lưng con trâu. Anh họ tôi đứng đó không xa nhìn thấy tôi tỉnh ngủ rồi liền ra trêu :

   - Tỉnh rồi mà không xuống à, hay tối ở luôn trên lưng trâu mà ngủ nhá! 

   - Anh ơi, anh bế em xuống đi, em sợ lắm!

   Tôi sụt sịt khóc, nhưng anh họ tôi vẫn dửng dưng. Thấy thế tôi gào lên khóc  

   - Oa oa anh Hiếu ơi! Bế em xuống với anh Hiếu bế em xuống đi mà! Huhu 

    Anh tôi thấy tôi ăn vạ ghê quá đành bế tôi xuống. Chân vừa chạm đất đã vội chạy đi đến mức ngã lăn ra đất tay chân trầy xước hết cả. Đất ỏ đồi trên nhà bà ngoại tôi chủ yếu là đá, sỏi ngã xuống đau phải biết và tôi lại tiếp tục bài ca ăn vạ của mình, anh tôi nhìn tôi đầy bất lực. Đến bây giờ nhắc lại anh tôi vẫn gọi trêu tôi là đồ ăn vạ. 

   Năm lớp 3 tôi không còn được lên nhà bà lúc nghỉ hè nữa chỉ có mình chị tôi đi vì tôi bị ốm phải lên viện nằm. Ngày ấy tôi chỉ biết chờ những lúc bố lên trông cho mẹ về rồi bảo bố gọi cho chị, lúc bấy giờ nhà bà chỉ có cái máy điện thoại để bàn sóng yếu chả nghe được cái gì nhưng tôi vẫn hóa hức lắm.

Năm ấy cũng là cái năm mẹ tôi đẻ em tôi. Mẹ bảo từ nay giở đi tôi đã là chị phải biết yêu thương em, thế là từ ấy tôi luôn xí trông em với chị tôi đến cả trên nhà bà, tôi cũng xí chơi với em. Em tôi gọi là Bình vì bố mẹ nói muốn bớt ồn ào, nhưng trên nhà bà các bác cứ gọi em là Bùm,Bông,... Lớn lên một tí có lẽ vì một lý do nào đó mà tôi vô cùng ghét em tôi, có lẽ vì ghen tỵ đi.









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net