Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Về đến nhà, Nghiêm Hạo Tường ngả người vào sofa, anh đã quá mệt sau khi chạy trốn khỏi đám fan tư sinh, sức lực cũng đã cạn kiệt. Anh lấy chiếc mũ lên của Chu Chí Hâm trên đầu mình ra, ngắm nhìn một lúc lâu, chính là thuộc dạng "nhìn vật nhớ người"

Được một lúc thì điện thoại hiện thông báo wechat, là những thành viên khác đang bàn luận về sự việc vừa nãy, xem chút nữa là lên hotsearch rồi.

Líu không giỏi Văn: Lúc nãy em hoảng muốn chết, cũng may trốn đi được

Mã Kỳ cục: Ừm, lúc nãy đúng là sợ thật. Lần sau mấy đứa nhớ cẩn thận

Trương bạo quyền: Chạy một lúc em đói lại rồi

Thằn lằn bự: Tớ cũng đóiiii, đặt đồ ăn đi, mang qua tớ ăn với!!!

Hạ Tiểu Lâm: Các cậu là heo hả, lúc nãy ăn quá trời ăn rồi đó nha. Đặt đồ ăn vậy không ăn hết thì đem qua tớ với, tớ cũng đói lại rồi

Đinh ca đại nhân: Mới về mà xôm quá trời, nhanh đi ngủ đi, đừng ăn nữa, không mai lại lên kí bây giờ

Líu không giỏi Văn: Em biết rồiiii, đi ngủ đây!

Mã Kỳ cục: Sao Hạo Tường không thấy nhắn gì hết vậy, ngủ rồi hay là đi lướt xem trang cá nhân của người ta đó @Nghiêmkhôngthiếutiền???

Nghiêm không thiếu tiền: Em đây, mọi người xôm quá em lười đọc tin nhắn, với cả "người ta" nào chứ, đừng đổ oan cho em, em mách Đinh ca

Đinh ca đại nhân: Anh ngủ rồi

Trương bạo quyền: Đúng là Đinh ca đại nhân, phũ dễ sợ

—————————

Nghiêm Hạo Tường ảo não tắt máy, cái gì mà xem trang cá nhân người ta, làm như anh biến thái lắm không bằng.

Dù trong lòng nghĩ vậy nhưng tay Nghiêm Hạo Tường vẫn không tự chủ được mở khoá máy rồi bấm vào lướt xem trang cá nhân của Chu Chí Hâm. Sau khi lướt đến cuối trang, Nghiêm Hạo Tường vẫn nhìn thấy tấm ảnh Chu Chí Hâm đang cười tươi, khả ái quá đi mất.

Vừa định tắt máy thì Chu Chí Hâm lại đăng bài, Nghiêm Hạo Tường cứ như fan cứng của cậu, lặng lẽ lướt xem từng tầm ảnh rồi bấm like.

Chu Chí Hâm lần này chụp bừa một vài tấm ảnh biểu thị mình đang học bài chăm chỉ, ở tấm cuối mới có hình cậu đang chơi cùng Quýt.

/Mèo nhỏ mèo lớn chơi đùa với nhau, người rung động là baba họ Nghiêm/

Dường như tương tác của Chu Chí Hâm cũng rất tốt, vài giây sau đã có một vài tài khoản khác vào bình luận rất nhiệt tình.

-Trương Cực khổ: Ùi, chăm ghê thế. Lần sau muốn chăm hơn thì đừng có vừa xem tư liệu của Nghiêm Hạo Tường vừa học nha, em thấy giãy đành đạch cả buổi chứ có học đâu.

-Bảo bối ngầu nhất của Nghiêm Hạo Tường: Anh là đang kết hợp cái đẹp với tri thức, chú nói thế người ta đánh giá anh

-Tô Tân Hạo nam súp pơ sì ta: Àaa, vậy mai em mua cơm nắm cá ngừ ở cửa hàng tiện lợi cho anh ăn nha

-Bảo bối ngầu nhất của Nghiêm Hạo Tường: Này, đừng có mà chọc quê anh, anh nóng lên là anh mở cửa sổ đó

-Tả Hàng mê bánh chẻo: Nếu anh không ngại có con ma lọt vào thì cứ tự nhiên

-Bảo bối ngầu nhất của Nghiêm Hạo Tường: Đáng ghét, anh ngủ, không học nữa
—————————

"Như mèo nhỏ xù lông í nhỉ"

Nghiêm Hạo Tường vừa đọc mấy dòng bình luận của Chu Chí Hâm vừa cười thầm, không ngờ lại đáng yêu như thế. Đột nhiên muốn bắt mèo về nuôi quá đi.

Khoảng tầm 23 giờ Nghiêm Hạo Tường mới chịu đứng dậy đi tắm, anh cũng chỉ tắm qua loa rồi lại lên giường nằm, đến tóc cũng không chịu lau khô, nước trên tóc cứ chảy xuống cổ rồi đến xương quai xanh, ướt đẫm cả mảng áo.

Nghiêm Hạo Tường rảnh tay chụp vài tấm hình rồi đăng weibo, caption chỉ vọn vẹn icon hình con mèo và trái quýt. Một bước lên thẳng hotsearch.

.

"Aaaaa, mấy đứa tát anh đi, đây là mơ có đúng không, Nghiêm Hạo Tường thật sự nhớ Quýt kìa. Anh ấy đăng caption mèo với quýt đó". Chu- người đang học đã bị bài viết của Nghiêm Hạo Tường làm cho thẫn thờ- Chí Hâm vội vàng xem đi xem lại để xác thực thông tin.

"Em thấy rồi, anh đừng hét nữa, thầy giám thị lên là chết đó"

"Chu Chí Hâm em muốn yên tĩnh"

Tô Tân Hạo và Trương Cực ở trên giường gào thét với Chu Chí Hâm. Họ vạn vạn cũng không thể hiểu được Chu Chí Hâm đang phấn khích như thế nào.

"Ngủ đi, mai học sớm đó"

"Ồ"

Chu Chí Hâm miễn cưỡng bước lên giường, dù thế nhưng cậu vẫn không thể chợp mắt, cứ lăn qua lăn lại không thôi, đôi khi rảnh tay là lại mở  bài viết Nghiêm Hạo Tường vừa đăng ra ngắm cho thật kĩ.

"Chu Chí Hâm, anh còn không ngủ nữa thì em đạp anh xuống giường luôn đó"

.

Quả như dự đoán, sáng hôm sau Chu Chí Hâm mang theo cặp mắt gấu trúc đến giảng đường, cũng may là không mấy ai để ý.

"Haha, Chu Chí Hâm, anh cầm tinh hấu trúc hả, cười chết mất"

"Thôi đi, đừng có trêu anh"

Mặc cho Chu Chí Hâm gật gà gật gù xuống bàn ngủ, cả ba người Tô Tân Hạo vẫn trêu cậu cho bằng được. Tả Hàng còn nhân cơ hội chụp lén Chu Chí Hâm, bức ảnh trông buồn cười đến không tả nổi.

"Tả Hàng, em chán sống rồi hả"

"Đâu có, em còn yêu đời mà. Muốn em xoá ảnh thì 300tệ nha"

"Em giữ lại luôn đi, anh kham không nổi"

"Em mang áo sơ mi trắng đang nói chuyện kia, đứng dậy trả lời câu hỏi này cho tôi"

Cả đám Chu Chí Hâm chợt khựng người lại, cả giảng đường chỉ có mỗi Chu Chí Hâm mang áo sơ mi trắng...

Chu Chí Hâm quay người lại, chầm chậm đứng lên để có thời gian đọc câu trả hỏi.

"Dạ...trường hợp bạn buộc phải phạm tội để nuôi đứa con đang bị đói, vậy bạn có phải là người xấu?"

"Bạn học, tôi bảo em trả lời, không bảo em đọc lại câu hỏi"

"Giáo...giáo sư Trần, em..."

"Chu Chí Hâm, dưới bàn, dưới bàn"

Chu Chí Hâm nghe thấy tiếng nói thỏ thẻ của Tô Tân Hạo thì vội cúi xuống mặt bàn, bên trên là tờ giấy với một đống chữ dài ngoằng.

"Thưa giáo sư, nếu xét về mặt tình cảm..."

Sau 5 phút trả lời, cuối cùng Chu Chí Hâm cũng thành công thoát nạn.

Cậu vội ngồi xuống rồi tự làm hành động khoá miệng với đám người Tô Tân Hạo, suốt buổi học còn lại Chu Chí Hâm chỉ ngồi im phăng phắc, đến cả mắt cũng không nỡ chớp.

Giáo sư Trần tắt máy tính cũng là lúc buổi học kết thúc, đợi mọi người ra ngoài hết ông mới gọi Chu Chí Hâm lại.

"Bố..."

"Chu Chí Hâm, con mà còn không tập trung nữa thì đống đồ của Nghiêm Hạo Tường con cũng không cần ngắm nữa đâu"

"Ơ kìa bố, con biết lỗi rồi, con sẽ hoàn thành bài tập mà, huhu, để chồng con lại cho con"

"Đấy, vừa nhắc đến cái cậu Nghiêm Hạo Tường đó là lại giãy nãy lên, tôi biết thừa anh nghĩ gì nhé, lo mà học hành đàng hoàng, không thì môn tôi anh đừng hòng tốt nghiệp"

"Bố..."

"Về đi, nhìn mặt là muốn đánh cho vài cái quá cơ"

"Hứ"

Nói rồi Chu Chí Hâm hậm hực bỏ về, cậu vừa ra cửa đã thấy đám người Tô Tân Hạo đứng đợi dưới góc sồi.

"Sao rồi, chú có mắng không". Tả Hàng vừa thấy Chu Chí Hâm ra đã vội nhào vào hỏi han.

"Còn có thể như nào nữa, chắc chắn lại doạ vất ảnh Nghiêm Hạo Tường, rồi Chu Chí Hâm lại giãy lên khóc lóc xin tha, sau đó chú Trần chốt lại câu nói đừng hòng tốt nghiệp chứ gì"

Trương Cực như thấu hiểu tất cả, cậu khoanh tay nói nói rồi tự gật đầu khen thưởng bản thân.

"Mặc kệ mấy đứa, anh bế quan tu luyện đây, không thì đến cả mặt chồng cũng không được ngắm".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#tuongchu