Chương 13. Thế Sự Đổi Dời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tương Dương Vương Truyền Kỳ.
Chương 13. Thế Sự Đổi Dời.

"Mặc kệ vì sao nàng không muốn gặp ta, ta đến gặp nàng là được rồi."

Lục Yên không thể ngờ rằng, những lời ngang ngược như vậy lại thốt ra  từ miệng của một người xuất gia  được thiên hạ tôn kính gọi  là "thánh tăng"? Đây là tình huống gì đây, tính tới thời điểm hiện tại thì giữa  nàng và hắn chỉ mới gặp nhau hai lần, mà cả hai lần đều là không tình nguyện gặp gỡ, vì cớ gì mà lời nói của hắn giống như đang ẩn chứa nhu tình, pha thêm chút sự ấm ức, giống như là... bị nàng phụ bạc?

Này này tên yêu tăng chết tiệt kia, ngươi quên ngươi là người xuất gia rồi sao?

"Tên đầu trọc, ngươi đừng quá đáng, nàng là thê tử của ta, không cho ngươi gặp." - Lăng Chi tức giận, chắn ngang tầm mắt của thánh tăng Họa Thế đang nhìn về phía Lục Yên. Phải biết rằng, để được xuất cung tìm "thê tử", tiểu Lăng Chi đã phải  vận dụng hết tất cả trí thông minh của mình rồi đó, thật sự là không muốn bị quấy rối chút nào.

"Thê tử? Gọi một lần hai lần thì tính là tuổi nhỏ vô tri, nhưng mà gọi liên tục như thế này thật sự là... Lệ phi không dạy cửu Hoàng Tử rằng không được nói bừa sao?" - Thánh tăng Họa Thế nhàn nhạt nói, lời nói nhẹ nhàng nhưng mang theo sự cay nghiệt không sao hiểu nổi.

"Được rồi, không cần tranh cãi, người đến là khách. Kính mời thánh tăng dời bước vào đình mát, cùng ngồi xuống, Lục Yên xin thịnh tình tiếp đãi."

Để kết thúc tình huống trớ trêu này, Lục Yên đành lui một bước mà vui vẻ mời thánh tăng Họa Thế cùng "thưởng thức trà ngon" mà nàng tỉ mỉ chuẩn bị. Thật là tức chết mà, không biết giữa lúc nguy cấp thế này A Nhất lại biến đâu mất? Nếu có người ở đây thì những chuyện ngượng ngùng như thế này chắc chắn sẽ không xảy ra... 

Trong lúc vô thức, không hiểu sao Lục Yên lại ý thức được tầm quan trọng của thủ lĩnh Ám Vệ nhà nàng, chứ bình thường nàng cứ hay càm ràm hắn phiền phức thế này phiền phức thế kia.

"Thê tử, ta ngồi cạnh nàng được không?" - Lăng Chi nhanh nhẹn  kéo ghế ngồi gần sát bên Lục Yên, như có như không liếc qua nhìn thánh tăng  Họa Thế thị uy.

"Đừng gọi ta là thê tử, ta lớn tuổi hơn cửu Hoàng Tử, ngươi nên gọi ta là tỷ tỷ." - không để thánh tăng Họa Thế cay nghiệt lên tiếng chế giễu, Lục Yên đã giành trước phản bác

"Được, tỷ tỷ." - Lăng Chi vui vẻ cười đáp ứng.

Nhìn thấy nụ cười đẹp điên đảo đó, Lục Yên như bị mê hoặc, nàng vô thức đưa tay xoa đầu Lăng Chi, miệng lại khẽ cười nói rằng: "Ngoan lắm!"

"Nam mô a di đà phật!"

Thánh tăng Họa Thế vừa lúc lên tiếng niệm, kéo Lục Yên ra khỏi ảo tưởng bị sắc đẹp mê hoặc. Các tỳ nữ xung quanh không kiềm được mà cười khúc khích, Tương Dương Vương điện hạ và cửu Hoàng Tử càng nhìn càng thỏa mãn đôi mắt, cảnh đẹp ý vui, thật sự là đẹp cả đôi.

"Khụ khụ... Làm trò cười trước mặt thánh tăng rồi. Lăng Chi ngồi yên ăn hết điểm tâm của đệ đi, đừng phiền ta cùng thánh tăng nói chuyện." - mới gặp nhau hai lần, không biết sự thân thiết này bắt nguồn từ đâu, Lục Yên lại không kiêng kị gọi tên Lăng Chi. Đều này, quả thực khiến cho thánh tăng Họa Thế ngồi đối diện không vui vẻ chút nào, so sánh với bản thân hắn, muốn gặp được nàng đã phải khó khăn như thế nào, còn tiểu ngu ngốc kia, chỉ cần cười một cái nàng đã thân thiết gọi tên, không công bằng.

"Không biết hôm nay thánh tăng đến gặp Lục Yên có gì chỉ điểm sao? Lần trước vô tình gặp ở Kinh Kỳ, những lời của thánh tăng giúp cho Lục Yên sáng tỏ được rất  nhiều sự việc." - Lục Yên khiêm tốn nói.

Thánh tăng Họa Thế gương mặt nghiêm trang, ngài ngồi đó,  tăng y trắng muốt theo làn gió nhẹ nhàng lay động, người đẹp, phong cảnh lại càng đẹp.

"Có một số việc muốn nói rõ, nhưng lại rất dài dòng." -  thánh tăng Họa Thế trầm giọng đáp, thanh âm trong trẻo không pha lẫn tạp chất.

"Vậy thì thánh tăng nói thẳng đi." - Lục Yên không kiên nhẫn tiếp tục nói.

"Ta chuẩn bị trở về Tây Thái Cực Vãn Sinh, không biết Tương Dương Vương có muốn cùng đồng hành không? Đừng vội từ chối, ta biết mục đích của nàng là gì."

Giống như một thói quen, khi nghe thánh tăng Họa Thế đề cập đến chuyện đồng hành, Lục Yên đã vội vàng muốn lên tiếng từ chối, nhưng lời còn chưa kịp thốt ra thì đã bị chặn lại. Lục Yên nhíu mày tỏ vẻ không vui, mục đích của nàng là gì chứ? Tương Dương Vương một đời vui vẻ chí công vô tư, làm gì có lòng riêng mà đặt ra mục đích để hoàn thành? Yêu tăng đừng ra vẻ mình thông thái, tỏ tường  hết thảy chuyện trong thiên hạ.

"Vương gia, có tin tình báo từ Thiên Hà Sơn gửi đến, Hàn Vân Vương đang trên đường trở về Tiên kinh!" - từ trong bóng tối, một giọng nói lặng lẽ truyền vào tai Lục Yên. Chủ nhân giọng nói này chính là A Thất đứng hàng thứ bảy trong ám Vệ, kẻ này là một quỷ tu chuyên gia làm việc trong bóng tối.

"Hoàng Đế hiện tại vẫn còn đang hôn mê, vì sao thánh tăng lại vội vàng trở về Tây Thái Cực Vãn Sinh?" - Lục Yên lười biếng che miệng ngáp, nàng bình tĩnh cất tiếng hỏi, dường như lời nói mới nãy  của A Thất kia chỉ là do tưởng tượng mà ra.

"Hắn muốn trường sinh, ta không giúp được, nhưng mà nàng thì có thể. Thế nên, trước khi kẻ kia trở về, ta muốn mang nàng đi." - Thánh tăng Họa Thế không nhanh không chậm đáp lời, sau đó lại thở dài thườn thượt liếc mắt nhìn qua Lăng Chi đang ngoan ngoãn ngồi cạnh bên Lục Yên. Ngốc đúng là có phúc của ngốc.

"Lời nói này của thánh tăng có ý gì?" - Lục Yên khó hiểu hỏi.

"Nếu như ngay từ đầu nàng không rời khỏi Hoàng Thành thì sẽ không có chuyện gì xảy ra, nhưng nàng lại rời khỏi Hoàng Thành quá sớm dẫn đến nhiều sự  việc phải thay đổi theo. Tương truyền rằng: Tương Dương Vương nhập thế, thần tiên ma quỷ chiến tranh, thế sự đổi dời, nhân tâm khó phòng... Chỉ một chữ thôi, "LOẠN". Cũng giống như Cửu Hoàng Tử, do mất đi ba phần hồn phách, cho nên khi sinh ra đã là kẻ ngốc nghếch, từ nhỏ tới lớn sống trong vô tâm vô phế, lại không nhiễm khói lửa nhân gian, một người thuần khiết như vậy chính là nguyên liệu tốt nhất để làm thuốc dẫn luyện trường sinh đan mà phụ hoàng hắn truy cầu. Tương Dương Vương, nếu nàng không tin thì đợi đi, trong vòng ba canh giờ tới Hoàng Đế sẽ tỉnh dậy, thánh chỉ được ban ra chính là...."

"Đủ rồi! Có một số chuyện không cần phải đi quá xa" - Lục Yên tức giận cắt ngang lời của thánh tăng Họa Thế - "Ta chính là có ý định đến Vô Cực Thiên, thật là trùng hợp thuận đường đi ngang qua Tây Thái Cực Vãn Sinh của thánh tăng, vậy thì thật vinh hạnh khi được đồng hành cùng thánh tăng."

"Dẫn hắn theo?" - thánh tăng Họa Thế nở nụ cười thỏa mãn, không để ý mà chỉ vào Lăng Chi thăm dò.

"Tất nhiên, đường xá xa xôi, có thêm một mỹ nhân bên cạnh bầu bạn, cảnh đẹp ý vui còn gì bằng. Đúng không Lăng Chi? Có muốn cùng tỷ tỷ đi du ngoạn không?" - Lục Yên tươi cười hỏi.

"Thê tử.... À, tỷ tỷ đi đâu ta đi đó. Hoàng huynh có  dặn dò ta rồi, chỉ có bên cạnh tỷ tỷ ta mới tìm được đường sống.... Huynh ấy nói rất nhiều, ta nghe không hiểu, rồi lại sai người đưa ta đến đây tìm thê à tỷ tỷ." - Lăng Chi thành thật nói, dáng vẻ đáng thương treo trên gương mặt khuynh quốc khuynh thành thật sự là một đòn chí mạng đánh thẳng vào tâm can.

"Nam mô a di đà phật!"

Thánh tăng Họa Thế nhắm mắt, thành tâm cất tiếng  niệm. Nam nhân xinh đẹp quá, chắc chắn sẽ là một hồi tai họa.

Lệ Quỳnh cung.

Bên khung cửa sổ, Lăng Cẩn trầm tư nhìn về một phương hướng, xuyên qua bức tường bị vây kín kia, là tâm tư hắn chôn giấu. Còn nhớ năm đó, lúc đó  hắn vẫn còn có thể chạy nhảy vui đùa, mà lúc này đây cũng chỉ có thể.... Thật hy vọng Chi nhi được bình an.

Hết chương 13.








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net