Part 100

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối cùng, mọi người vẫn cùng nhau kiên trì ngồi xem xong hai tập phim đầu tiên. Quan điểm của khán giả đối với mỗi người không đồng nhất, cũng có khen chê nhưng đại loại có thể thấy phản ứng không tệ lắm.

Mâu thuẫn nhiều nhất chỉ có đặt lên vai diễn Lam Vong Cơ của Nhất Bác. Cơ hồ nghiêng về chê bai. Đây là điều mà tất cả các diễn viên lẫn đoàn phim không ngờ đến.

Hai tập phim chiếu xong. Vì những lời chê bai không lưu tình của khán giả, mọi người cũng không có tâm tình hàn huyên bàn tán cùng nhau, lần lượt tạm biệt rồi rời đi.

Tiễn mọi người ra cửa rồi. Tiêu Chiến quay vào nhà, vòng tay ôm Nhất Bác, xoa xoa tóc cậu an ủi:

- Cún con, em đừng lo lắng. Lúc ấy em diễn như thế nào, cả đoàn phim, bản thân em và anh là biết rõ nhất. Đây chỉ là hai tập mở đầu. Chờ cốt truyện kế tiếp phát triển, mọi người sẽ phải có cái nhìn khác với em.

- Chiến ca, em không có việc gì. Đóng phim đối với em mà nói đúng là một công tác mới, cần trau dồi nhiều hơn. – Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn Tiêu Chiến, trấn an anh. – Chỉ là, em sợ ảnh hưởng đến anh và mọi người.

Tình cảnh công việc của Tiêu Chiến có bao nhiêu gian nan, Vương Nhất Bác đương nhiên hiển rõ.

Mỗi một công tác nhận được đều tự mình chạy đôn chạy đáo, quảng cáo lại không có, phỏng vấn cũng không ai ngó ngàng.

Ngay cả Khánh Dư Niên, nhìn qua cũng là nhân vật quan trọng. Nhưng thù lao cũng chỉ khoảng hai ngàn tệ. Vất vả lắm mới có được cơ hội đóng nam chính, cho nên Vương Nhất Bác không muốn mọi người chê bai bộ phim này.

- Nhất Bác, tự nhiên nói ngốc vậy? Anh đâu có mong manh vậy? Vả lại, công sức đã bỏ ra, chính mình cảm thấy không hối hận là đủ rồi. Khán giả 9 người 10 ý, làm sao chúng ta hài lòng hết mọi người được.

Tiêu Chiến thở dài, buông bàn tay đang ôm Nhất Bác ra, đưa đến mân mê khuôn mặt cậu, cúi đầu hôn nhẹ lên môi, vừa hôn vừa nói:

- Bạn trai anh đẹp trai như vậy. Nhưng mọi người chưa nhìn ra được. Thật tiếc quá đi. Cún con trong lòng anh là soái nhất!

- Ca…

 Vương Nhất Bác ngẩng đầu, vòng tay ôm eo Tiêu Chiến lại càng chặt hơn, nhẹ giọng kêu lên.

Tiêu Chiến đã hôn từ trên môi xuống đến hõm cổ Vương Nhất Bác, ở bên tai cậu nhẹ giọng nói:

- A Lệnh đối với anh vô cùng quan trọng, vô cùng ý nghĩa. Không có A Lệnh, anh đã không thể có cơ hội được gặp em, được yêu em.

Nói rồi, Tiêu Chiến cầm tay cậu áp lên ngực:

- Ở chỗ này, em so với bất kỳ điều gì cũng đều quan trọng hơn.

- Ưm… vậy… ca, hôm nay cho anh thượng em đó, được không?

- Đấy là bồi thường cho anh hả? – Tiêu Chiến bật cười.

- Ừm. – Vương Nhất Bác đỏ mặt, gật gật đầu.

- Vậy được. Anh sẽ làm em nhẹ nhàng. Ha ha.

Lụa đỏ trướng ấm, một đêm không ngủ. (Trời ơi H đâu? H của tui đâu!!! Kéo rèm đến phát cáu!!!)

Hai người liên tục ba ngày sau không chú ý đến diễn biến của “Trần Tình Lệnh” nữa. Có lẽ do bóng ma ngày đầu tiên quá mức nghiêm trọng, cả hai lúc ở bên nhau đều cố tình lảng tránh chuyện này, sợ làm đối phương tâm tình không tốt.

Thời điểm bọn họ chính thức cảm nhận được Trần Tình Lệnh đã bạo là vào ngày công chiếu thứ năm.

Tiêu Chiến đang ở phim trường Đâú La Đại Lục, đột nhiên có đến mấy chục fan xông vào. La hét, kích động khi thấy anh, đòi được anh ký tên.

Tuy rằng trước nay Tiêu Chiến cũng có một số lượng fan nhất định của Xnine. Nhưng trải nghiệm fan cuồng náo như thế này quả thật là lần đầu tiên. Không chỉ anh, mấy người nhân viên đoàn phim cũng bị sự kích động của nhóm fan này doạ sợ.

- Tiểu Lộ, chuyện gì vậy?

Nhờ nhân viên đoàn phim can thiệp ổn thoả xong, Tiêu Chiến gọi trợ lý của mình đến dò hỏi nguyên nhân.

Tiểu Lộ là bạn học của Tiểu Vương. Chẳng những nghiệp vụ trợ lý nghệ sĩ so với Tiểu Vương không phân cao thấp, mà ngay cả miệng mồm lời nói cũng quản tốt vô cùng. Nói năng, làm việc, kế hoạch đều rất cẩn thận.

Tuy rằng biết quan hệ của Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác, nhưng kể từ lúc làm việc cho Tiêu Chiến đều chỉ làm tốt việc của mình. Việc riêng của sếp cô xem như không nghe không thấy, tuyệt không bàn đến. Có thể nói là một người phụ nữ công tư phân minh chuyên nghiệp.

- Sếp, anh không biết sao? – Tiểu Lộ rốt cuộc từ lúc vào làm đến nay cũng lần đầu tiên dẹp bỏ vẻ mặt nghiêm túc của mình. Tròn mắt hỏi Tiêu Chiến.

- Biết cái gì? Không nói sao mà biết? – Tiêu Chiến nheo mắt.

Trần Tình Lệnh đại bạo. Phim của anh đại bạo rồi. Mấy ngày nay điểm Douban tăng chóng mặt. Mỗi ngày tên anh đều treo trên hotsearch. Anh không biết thật hả?  

- What the f…? Cái gì? Mới kêu cái gì bạo đó?  

Tiêu Chiến nhảy dựng, không tin vào tai mình, xém tí chửi thề.

Tiểu Lộ dùng khuôn mặt cực kỳ nghiêm túc của mình, nói ra hai từ mà hiện tại mọi người đều biết:

- Anh bạo!

“Ủ một bầu sinh tử bi hoan……” Chuông di động vang lên, cắt ngang lời Tiểu Lộ.

- Alo, Nhất Bác. Anh đây.

- Chiến ca, hôm nay anh quay xong đi về cẩn thận một chút. Nhớ rõ, ngồi xe che chắn lại. A! Hàm ca! Cứu em!  

- Bên chỗ em ồn quá vậy? Xảy ra chuyện gì rồi? – Vương Nhất Bác đột nhiên gọi cứu làm Tiêu Chiến căng thẳng.

- Không biết. Em cũng không biết sao tình thế thành như vậy. Hôm nay vừa ghi hình Thiên Thiên xong ra khỏi cửa, đến mấy trăm ngừoi ùa tới, làm hỏng cả cổng vào của đài Hồ Nam rồi! Em vừa thử tránh đi để ra ngoài nhưng người thật sự quá nhiều. Bảo an của đài kéo em lại vào trong rồi. Xem ra hôm nay có thể không về nhà được…

- Nguyên nhân là gì? Tiêu Chiến sốt ruột nói.

- Là A Lệnh. Em thấy, tất cả đều là băng rôn về A Lệnh, về chúng ta. Ca… - Vương Nhất Bác ở đầu dây bên kia đột nhiên dừng một chút.

- Sao? Làm sao rồi?  - Tiêu Chiến lại hỏi.

- Chúng ta…bạo hồng rồi! - Vương Nhất Bác thanh âm vừa kích động lại vừa mang theo ẩn nhẫn.

Đây là kết quả mà bọn họ ngày đêm hy vọng và mong đợi. Nhưng khi thời khắc này đột ngột xảy đến, dường như cũng không dám tin tưởng. Cảm giác như chưa thể tiếp nhận ngay được.  

Ngắt điện thoại rồi, Tiêu Chiến vẫn mơ mơ hồ hồ không thể tin được. Anh nỗ lực bình phục tâm tình của mình, nghiêm túc diễn xong hai phân cảnh cuối cùng của ngày hôm nay. Tiểu Lộ đưa áo khoác cho anh, Tiêu Chiến có chút nóng lòng muốn đi tháo trang điểm.

- A Chiến…-  Đạo diễn e dè bước tới

- Đạo diễn, có việc gì vậy ạ?

Đạo diễn xoa xoa mặt mình, nhẹ giọng nói với anh:

- Cái đó… Tôi trước kia hay quát cậu… là vì muốn mấy cảnh quay được hoàn hảo…

Tiêu Chiến gật gật đầu, cười nói:

- Tôi biết. Nếu không có đạo diễn nghiêm khắc chỉnh lý, việc quay phim sẽ không thể thuận lợi như vậy được.

- Cái đó… Đấu La vẫn còn một thời gian nữa mới quay xong. Tôi biết, đúng là thù lao của đoàn phim cho cậu không quá cao… Chỉ là, cậu cũng thấy rồi, dự toán của đoàn có hạn, hợp đồng đã ký với cậu trước đây….

Đạo diễn càng nói càng bí lời. Ông làm đạo diễn nhiều năm rồi. Vẫn là lần đầu tiên gặp phải trường hợp này. Khi vào đoàn vẫn là một diễn viên tuyến 18 không có danh khí, vậy mà phim còn chưa quay xong đã bạo hồng. Điều này khiến ông không biết phải làm sao.

Tiêu Chiến không ngốc, nghe đạo diễn ấp úng hai ba câu đã hiểu ý tứ. Trên mặt vẫn giữ nguyên nét cười ôn nhu khiêm tốn, nói:

- Đạo diễn, anh yên tâm, hợp đồng ấn định từ trước không có gì thay đổi đâu ạ. Tôi cũng chỉ là một diễn viên nhỏ. Bất luận là nhân vật nào, đã nhận vai là sẽ nghiêm túc diễn. Là anh đồng ý cho tôi nhận vai diễn này, cho tôi công việc, tôi nhớ rõ.

Đạo diễn rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi, hiện tại giới giải trí biến động nhanh như vậy. Có một vài diễn viên bởi vì muốn được bạo mà hồng hay hắc gì cũng bất chấp tìm đường.

Tuy rằng hơn nửa năm làm việc chung, ông cảm thấy Tiêu Chiến không phải kiểu người như vậy. Nhưng trong cái vòng tư bản vây quanh này cũng chẳng nói trước được điều gì. Cho nên trước hết phải tránh đụng chạm gây hấn cái đã.

Nếu Tiêu Chiến có thể giữ được nhiệt trong thời gian dài một chút, năm sau Đấu La phát sóng, lại có thêm Ngô Tuyên Nghi được chống lưng, vậy thì bộ phim này cũng được đảm bảo rating cao.

Đạo diễn vỗ vỗ vai anh tỏ vẻ cảm ơn. Sau đó lại căn dặn:

- Cậu làm gì làm đi. Tôi cũng không quấy rầy nữa. Nhưng hiện giờ cậu cẩn thận một chút. Đi ra ngoài thì cứ đi từ cửa sau, che chắn cẩn thận vào.

Tiêu Chiến mỉm cười gật đầu rồi tạm biệt đạo diễn. Nhưng cuối cùng anh vẫn là xem nhẹ lực ảnh hưởng của mình. Tuy rằng cũng đã cẩn thận mang khẩu trang, đi từ cửa sau, nhưng không ngờ người còn chưa tới được bãi đỗ xe đã bị một đám đông người bao quanh làm loạn.

- Nhường một chút. Làm ơn nhường đường đi!

Tiểu Lộ tận chức tận trách che cho Tiêu Chiến đi trước, song người thật sự bu đến quá đông, cô cùng lắm cũng chỉ là một cô gái nhỏ. Lại không thể mắng, không thể động đến người hâm mộ. Ngoại trừ để Tiêu Chiến vất vả không ngừng vừa ký tên vừa trấn an đám đông, biện pháp khác đều không có.

Con đường từ cổng sau đến bãi đỗ xe chỉ hơn 10 mét, hai người đi hơn nửa giờ mới len được lên xe.

Ngồi trên xe, Tiêu Chiến chỉ cảm thấy đầu rất đau, tháo xuống khẩu trang sau đó thở ra một hơi thật sâu. Cảm giác ngỡ ngàng vui sướng nhưng gặp phải tình cảnh mệt mỏi như vậy cũng bay biến không còn sót lại chút gì.

- Tiểu Lộ… - Anh gọi.

- Dạ, sếp?

- Về sau đều như vậy sao? – Tiêu Chiến mơ hồ hỏi.

- Ít nhất là sẽ như vậy chừng nào anh còn hồng. – Tiểu Lộ nhún vai, nói sự thật vô tình mà nghệ sĩ đều phải trả giá cho việc nổi tiếng.

- Làm gì bây giờ? - Tiêu Chiến lầm bầm lầu bầu hỏi, không biết là đang hỏi cô vẫn là đang hỏi chính mình.

- Trần Tình Lệnh rất bùng nổ, sẽ còn tiếp tục toả nhiệt như vậy lâu đấy sếp. Sau này fan còn cuồng nhiệt như thế nào hay làm ra chuyện gì không ai biết được. Tôi kiến nghị sếp thuê vệ sĩ bảo an.

Tiêu Chiến lắc lắc đầu:

- Không được, hiện tại không được. Nếu vừa qua một hai ngày đã thuê vệ sĩ bảo an sẽ rất dễ bị hắc. Mọi người sẽ bảo tôi mới vừa hồng đã bệnh ngôi sao.

Tiểu lộ gật đầu, nói:

- Cũng đúng… Hay anh cùng công ty thương lượng một chút vấn đề bảo an đi?

Tiêu Chiến cũng lắc lắc đầu:

- Lúc tháng 5 tôi đã trình đơn giải ước với công ty chủ quản. Hiện giờ hai bên đều đang giằng co. Nếu lúc này nhờ công ty trợ giúp thì tôi sẽ vào thế bị động. Sau này công việc không tự chủ được.

Hai người tính tính lại thở dài, thôi vậy, hết thảy về sau lại nói, về nhà trước đi.

Cùng lúc đó, trong phòng nghỉ ở đài truyền hình Hồ Nam, Tiền Phong cùng mọi người vây quanh Vương Nhất Bác nín cười. Vương Nhất Bác tặc lưỡi, vẻ mặt bất đắc dĩ.  

- Nhất Bác cũng có ngày lúng túng như này hả? – Cao Thiên Hạc thật sự không nhịn được, đành cười thành tiếng.  

Vương Nhất Bác phồng lên mặt hầm hừ trả lời:

- Cao Thiên Hạc anh im miệng! Không cho cười!

- Mặt cậu bị fan nữ cào rách à? – Tiền Phong cũng nhịn không được bụm miệng cười.

Vương Nhất Bác cao lãnh cuả chúng ta. Lúc đầu thấy fan vẫn nghĩ quản được, liền mạnh mẽ lạnh mặt cool ngầu xông ra tiền tuyến.

Vừa ra khỏi cửa, không biết bị fan nữ điên cuồng nào tóm được ống tay áo, còn chưa kịp phản ứng, mọi người liền điên cuồng tiến công. Trong lúc hỗn loạn cũng không biết mặt bị fan cào rách lúc nào.

Hiện giờ trên khuôn mặt trắng sữa kia từ má đến cổ có đến mấy vệt cào đỏ chói. Đại biểu cho việc đã anh dũng ra tiền tuyến nhưng thất bại quay về.

Đại Trương Vĩ cầm một lọ thuốc bôi sát trùng đi vào, nhìn Vương Nhất Bác khổ sở cúi đầu hoang mang cũng nhịn không được cười nói:

- Nhất Bác, không ngờ đến phải không? Mấy ngày trước vẫn còn bình thường đi làm rồi về. Hôm nay lại biến chuyển như vậy.

- Biết trước thì đã không thế này rồi… - Vương Nhất Bác bụm mặt, miễn cưỡng nói.

- Sếp! Anh mau xem đi. Mau xem bình luận mấy ngày nay của A Lệnh! – Tiểu Vương cầm cứng điện thoại trong tay, lao đầu vào phòng nghỉ, nhìn thấy Vương Nhất Bác liền bay tới, nói gấp. – Mau mau! Sếp, mau xem!

 “Oa, vừa mới bắt đầu còn không cảm thấy được, Lam Vong Cơ như thế này mới là bạch nguyệt quang trong lòng tôi đó!”

“Quá soái, tạo hình này cũng quá phù hợp nguyên tác rồi, trước kia không cảm thấy, nhưng mấy ngày nay càng xem lại càng thấy quá thích Lam Vong Cơ rồi! Bá đạo tổng tài thời tiên hiệp Lam Vong Cơ!”

“Yêu Lam Vong Cơ +1”

“Yêu Lam Vong Cơ +2”

“Yêu Lam Vong Cơ +N”

Vương Nhất Bác: “……”

Tiểu vương lấy ra một vài bài đăng tổng hợp số liệu, vô cùng đối lập với tin tức về số liệu đánh giá mấy ngày hôm trước, cười đến không thấy mắt nói:

- Lướt một vòng cũng không xem hết tin về A Lệnh! Tin tức về A Lệnh đã vượt mức mong đợi thông thường của một bộ phim truyền hình rồi! Mỗi bài đăng đều có lượng tương tác đến hàng trăm triệu!

- Nhất Bác, chính xác là em đã bạo hồng rồi! – Uông Hàm cười đi vào cửa, đem một đống lớn thư quà thả xuống bàn. – Anh vừa từ cổng vào đã bị một đống người nhét trong tay. Xem đi, tất cả đều là gửi cho em.

Vương Nhất Bác kinh ngạc nhìn trên bàn thư và qùa như một ngọn núi nhỏ, lắc lắc đầu.

Chuyện này có chút chưa tiếp thu nổi….

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net