Part 113

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Hơ, Vương Nhất Bác, anh tưởng em bảo cưới anh là nghiệp lớn chung thân của em mà? Như thế nào nghiệp lớn chưa thành đã mềm chân rồi hả?

- Em biết. Chỉ là em lo lắng quá… Nếu chú dì có đánh, anh cứ ở phía sau em, nhớ không? Em lên sân khấu lần đầu cũng không hồi hộp bằng lúc này…

Tiêu Chiến đỡ trán, mắt nhìn cẩn thận bốn phía. Sau khi xác định chung quanh không có ai mới gỡ khẩu trang xuống, khoanh tay trước ngực dựa vào cửa xe.

- Được rồi, xuống nào. Hoặc nếu em sợ quá, chúng ta có thể đi về.

- Không… Không được. Tới cũng đã tới rồi… Em còn phải xin kết hôn với anh. Không về được.

- Vậy đi thôi.

 Tiêu Chiến mỉm cười đưa tay tới, kéo Vương Nhất Bác xuống khỏi xe. Vương Nhất Bác cúi người sửa sang lại vest, trở lui sau xe cầm lấy một đống quà tặng trên tay, hỏi Tiêu Chiến:

- Không đúng a. Chiến ca, sao anh một chút cũng không thấy khẩn trương vậy? Em hồi hộp đến gấp, sao anh bình thản vậy? Anh cứ tuỳ tiện đưa em trở về như vậy, có phải sẽ khiến chú và dì chịu kích thích không?

Tiêu Chiến nhìn cậu một cái, Vương Nhất Bác ngay lập tức ngậm miệng, lắc lắc đầu, đứa ban nãy nói nhảm là ai chứ không phải em đâu anh Chiến. Nhìn thấy sư tử con ngốc manh như vậy, Tiêu Chiến rốt cuộc không làm mặt nghiêm được, cười nói:

- Không có việc gì, anh đã nói qua với mẹ rồi. Lát nữa em cứ đi theo anh là được, mọi chuyện có anh rồi.

Vương Nhất Bác im lặng nhìn anh, trong lòng vẫn lớp lớp bất an dồn nhau xô tới. Tiêu Chiến thở dài, đem cậu ôm vào trong ngực mình, nhẹ giọng an ủi:

- Đừng lo quá. Chuyện gì đến thì sẽ đến thôi. Thật ra, anh cũng giống như em. Muốn đưa mối quan hệ của chúng ta ra dưới ánh mặt trời. Tuy rằng không chiếm được hết thảy chúc phúc của thế gian, ít nhất, cũng nên được người thân trong nhà tiếp nhận đi.

Vương Nhất Bác đem đầu dựa vào cổ anh, thở sâu. Tiêu Chiến trên người có một mùi thơm rất dễ chịu, mùi hương giống như mùi sách giấy bên lò sưởi gỗ thông, khiến cậu chậm rãi an ổn, bình tâm trở lại.

Hiện tại mới hiểu được, lúc trước khi Tiêu Chiến gặp mặt cha mẹ mình, anh mang tâm tình như thế nào. Thế nhưng, chẳng sợ con đường phía trước nhấp nhô, chẳng sợ khả năng sẽ phải nhận hết khuất nhục, chính là, chỉ cần có Tiêu Chiến ở bên cạnh, đều sẽ có đủ dũng khí đối mặt.

Thấy nhịp thở của Vương Nhất Bác bình ổn lại, Tiêu Chiến mới chậm rãi buông ra, cười nói:

- Đi nào. Lấy ra dũng khí lúc trước em ngủ với con trai họ mà đối diện…

- Ặc…. Ca, anh đừng có tại đây lúc này nói chuyện đó chứ!

Vương Nhất Bác ngoài miệng cáu giận, trên mặt đã khôi phục được sắc mặt bình tĩnh thường ngày của mình. Ánh mắt kiên định nhìn Tiêu Chiến:

- Đi thôi anh.

- Ừm.

Hai người một trước một sau vào thang máy, đại khái là càng đến gần càng khẩn trương. Tiêu Chiến từ nhẹ nhàng tự nhiên, cơ hồ cũng trở nên căng cứng người, mà Vương Nhất Bác trên trán cũng bắt đầu tươm mồ hôi.

- Khoảng thời gian gần đây tư sinh quá nhiều, ở bên nhà cũ không còn đủ an toàn và riêng tư, cho nên anh nói ba mẹ dọn đến đây. Vốn là nhà ba mẹ mua cho lúc trước, muốn anh khi kết hôn thì dùng đến.

- Ừm, trông có vẻ rất tốt.

- Phòng không lớn đâu, chỉ có hai phòng ngủ…

- Ừm…

- Nếu ba mẹ anh chưa đồng ý, đêm nay có khả năng khiến em chịu uỷ khuất, phải tạm thời ở khách sạn một mình. – Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác ánh mắt thất thần, không có tiêu cự, thở dài.

- Ừm, cũng tốt… Khoan! Không phải, cái gì? Buổi tối em ngủ khách sạn một mình?

Vương Nhất Bác cuối cùng cũng phát giác ra chỗ không đúng, liền ngẩng đầu trợn mắt. Trước kia lúc cậu đến Trùng Khánh, luôn là Tiêu Chiến cùng cậu ngủ khách sạn, hiện giờ bảo cậu một mình…

- Không thì phải thế nào? Căn nhà này không đủ lớn, chúng ta làm thế nào còn muốn chen chúc ở đây trong khi còn chưa nhận được đồng ý?

- Không phải… ý em là… sao anh không thể cùng em ra ngoài?

Tiêu Chiến bất đắc dĩ, cầm di động chạm vài cái, gửi địa chỉ khách sạn cho Vương Nhất Bác, nhẹ giọng thủ thỉ:

- Buổi tối, bất luận kết quả ra sao, anh cũng có lời muốn cùng ba mẹ nói. Em cứ về khách sạn trước, ngày hôm sau anh lại sang đón em.

- Vậy… cũng được. – Vương Nhất Bác nhìn di động, bản đồ chỉ địa chỉ khách sạn cách đây không xa, miễn cưỡng gật đầu đáp ứng.

- Lát nữa, em kiên nhẫn một chút, có được không. Ba mẹ anh… vạn nhất nếu họ nói ra lời gì đó không xuôi tai, em… - Tiêu Chiến mím môi.

- Chiến ca, anh yên tâm. Ba mẹ anh cũng là ba mẹ của em. Em sẽ tuyệt đối không tức giận, không oán trách. Sẽ không làm anh khó xử.

Vương Nhất Bác khẳng định. Cậu từ trước đến nay nói lời một thì sẽ không làm hai. Tiêu Chiến liền gật đầu cười.

“Leng keng”. Chuông cửa vừa mới vang một tiếng, cửa nhà đã mở ra. Một khe hở lộ ra một góc mặt người phụ nữ ngũ tuần, nghi hoặc:

- Cậu là ai? Ở đây không có Tiêu Chiến, không có gì mà Nguỵ Vô Tiện, không có ca ca gì cả, tìm nhầm rồi.

- Mẹ, là con đây.

Tiêu Chiến cười cười, đem mũ và khẩu trang tháo xuống. Nhìn thấy đúng là con trai mình, mẹ Tiêu nhanh chóng dẹp bỏ cảnh giác, thần sắc lập tức trở nên vui vẻ. Sau đó nhanh chóng mở cửa, uỷ khuất đánh yêu con mình:

- Đứa con đáng giận này! Còn nhớ phải về sao!

Tiêu Chiến còn chưa kịp đáp lời, bà đã lại thở dài, oán giận nói:

- Cứ làm thiết kế thì tốt rồi! Tự dưng lại đi tham gia tuyển tú… Tuyển xong nhập vòng, bận rộn không về nhà… Lại chạy đi đóng phim truyền hình. Danh khí có, kéo theo một đống người không đứng đắn chạy đến nhà làm loạn. Mẹ bị doạ ra bệnh luôn rồi. Ba con còn phải xử lý về hưu sớm, đến đi ra ngoài tập thể dục cũng không dám…

- Mẹ, thực xin lỗi, khiến hai người chịu uỷ khuất rồi.

Tiêu Chiến ôm lấy mẹ, thở dài. Chuyện phiền não tư sinh gây ra đâu chỉ có chừng ấy. Ví như hành trình bay của anh mà bị lộ ra, chỉ cần ngồi xuống ghế máy bay, khẳng định trong chuyến đó cũng sẽ có ít nhất 1/3 số ghế là tiếp ứng fan hoặc tư sinh theo cùng. Chưa kể fan chờ đón ở sân bay vô cùng hỗn loạn, không ít lần còn khiến anh trễ chuyến. Nếu không phải vì những rắc rối khó chịu này, lần này trở về Trùng Khánh, anh việc gì phải ngàn dặm xa xôi tự mình lái xe.

Mẹ Tiêu ôm con mình một hồi, xoa xoa khoé mắt lau nước mắt xong, liền ngẩng đầu nhìn sau lưng anh, nghi hoặc hỏi:

- Lần này con về…

- Đúng ạ. Con đưa cậu ấy về cùng, Nhất Bác. – Tiêu Chiến nghiêng người, kéo Vương Nhất Bác đang muốn nhập thể với bức tường bên cửa ra, cười cúi đầu với mẹ Tiêu. – Mẹ, Vương Nhất Bác, cậu ấy…là bạn trai của con.

- Dì… Con chào dì!

Năm phút sau, Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác ngồi song song ở phòng khách. Trong tay mỗi người là một chén trà, cúi đầu im lặng ngồi, bên người là một đống quà tặng Vương Nhất Bác mang tới. Đối diện, đương nhiên là sắc mặt không hề tốt của ba Tiêu cùng mẹ Tiêu.

Ai cũng không mở miệng. Không khí đặc quánh đến ngứa ngáy. Ba Tiêu cùng mẹ Tiêu bốn mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm người thanh niên lúc trước họ còn vô cùng chào đón kia. Hiện tại cậu ấy lại lấy thân phận người yêu của Tiêu Chiến xuất hiện ở đây, làm sao có thể tự nhiên cho được.

Vương Nhất Bác từ đầu đến giờ vẫn luôn cúi đầu. Vốn dĩ lời nói xã giao thông thường cậu lại càng không nói được. Trên đỉnh đầu nóng rát như lửa châm. Chỉ sợ vừa ngẩng đầu lên đã bị ba mẹ Tiêu đánh đuổi.

Tiêu Chiến bấm móng tay vào lòng bàn tay, chân không chủ định được mà cựa quậy mấy lần. Anh biết thời điểm này, anh quả thật không thích hợp làm người mở miệng. Nhưng chờ mãi vẫn không thấy những người khác có ý định hé răng, chỉ đành nhẹ giọng nói:

- Ba mẹ… Chúng con…

- Câm miệng! – Ba Tiêu quát.

Tiêu Chiến ngay lập tức mím môi, bất giác nghiêng người, đem Vương Nhất Bác che ở phía sau, cố ngăn cản ánh mắt muốn ăn người kia của ba mẹ mình.

- Hai đứa đến tột cùng là muốn làm gì?

Ba Tiêu đã thấy được biểu tình thủ thế trên mặt con trai mình, còn có hành động đem Vương Nhất Bác bảo hộ ở sau người. Có thể thấy được, cứ tiếp tục dùng ánh mắt và sự im lặng công kích là không thể được.

Ông hít sâu một hơi, khó nhọc nói:

- Ta biết các con lúc đóng phim đều rất nỗ lực, rất mong muốn nhập vai hoàn hảo. Về điểm này ở giới giải trí, ta cũng không phải không biết. Khoảng thời gian trước, lão Vương có nói qua cùng với ta, con của ông ấy nói rằng, mấy bộ phim vẫn luôn tồn tại thoả thuận xào cp trong một thời gian hạn định. Tuy rằng không dễ nghe, nhưng cũng có trường hợp khác nữa, đó là mỗi ngày ăn uống cùng nhau, mỗi ngày sinh hoạt chung, mỗi ngày cùng đóng phim nên sinh ra chút cảm tình cũng là thường. Chính là quan hệ như vậy, sau khi đóng máy thì liền kết thúc. Hai đứa bây giờ về đây, ngồi đây, nói những lời này, đến cùng là muốn làm gì?

- Lão Tiêu, anh nói hươu nói vượn cái gì… Cái gì mà cũng thường?

Mẹ Tiêu nhíu mày. Hai người bọn họ đều là thầy giáo, cô giáo. Những lời này nói ra từ miệng một lão sư đại học, thật sự là… đồi phong bại tục!

- Bọn chúng làm ra chuyện rồi, em còn không cho anh nói?

Ba Tiêu tức giận gồng cứng người. Nhìn đứa con trai vẫn cúi đầu im lặng trước mặt, cho dù ông có chuẩn bị tâm lý đi nữa, tận mắt thấy loại sự tình này chói lọi xuất hiện trên người của con trai mình, muốn ông bình tĩnh như thế nào đây?

- Chúng con muốn kết hôn cùng nhau.

Tiêu Chiến ngẩng đầu, sắc mặt bình tĩnh, giống như việc anh nói đến chỉ là thời tiết hôm nay mà thôi.

- Cái, cái gì?

Mẹ Tiêu trừng lớn hai mắt. Bà còn chưa thể tiếp thu được việc hai đứa nhỏ này đang yêu nhau. Như thế nào… sao lại đột nhiên nảy ra thêm chuyện kết hôn.

- Chiến ca…

Vương Nhất Bác thoắt cái không che giấu được ánh mắt sáng ngời. Tuy rằng cậu vẫn luôn nghĩ đến điều này, cũng đã quyết định từ lâu việc gắn bó trăm năm với anh. Chính là sự nghiệp của Tiêu Chiến hiện tại đang thăng tiến rất mạnh mẽ. Cậu vẫn luôn cho rằng Chiến ca sẽ không vào thời gian này mà đề cập đến việc kết hôn.

- Ba mẹ, con sẽ cùng Nhất Bác kết hôn. Không chỉ hiện tại, về sau này con cũng sẽ ở cạnh em ấy. Con hy vọng… hy vọng được ba mẹ chúc phúc.

- Chúc phúc?- Ba Tiêu cố gắng cưỡng chế bản thân không chửi bậy, nói. – Hai đứa mày như vậy, còn bảo chúng ta chúc phúc?

- Ba…

- Thưa chú… - Tiêu Chiến còn muốn nói nữa, Vương Nhất Bác lại mở miệng.

- Chú, xin chú đừng nóng giận. Con… con biết chú không muốn nghe con nói chuyện, chỉ là, con muốn nói…

- Nhất Bác... – Lúc này mẹ Tiêu lại ngắt lời cậu. - Nhất Bác, từ lần đầu tiên cháu tới nhà chúng ta, dì vẫn luôn thực thích cháu. Tuy rằng Tiểu Chiến nói cháu là bằng hữu của nó, song dì vẫn luôn xem cháu như con mình mà đối đãi. Nhưng cháu nhìn xem, hiện tại cháu làm ra chuyện gì? Hai đứa đều là nam, có nhận thức được không? Tiểu Chiến nhà dì đã đến tuổi phải giục kết hôn rồi, nhưng cháu thì sao? Cháu vẫn quá trẻ. Hiện tại xem như hai đứa xúc động, kích động tuổi trẻ, nói muốn kết hôn là kết hôn. Có nghĩ tới hay không, kết hôn không phải chuyện của riêng hai đứa, nó là chuyện của hai gia đình, hai dòng họ.

- Dì, thực sự xin lỗi dì. Con biết con làm như vậy phiền lòng mọi người. Nhưng con đối với anh Chiến là thật chân tình. Con thật sự thích Chiến ca… Không đúng, con thật sự yêu anh ấy. Vô luận tuổi tác, hoàn cảnh, địa vị, thân phận, thậm chí là giới tính, người con yêu vẫn luôn là Tiêu Chiến. Dì, con đã định cả đời này chỉ ở bên cạnh Tiêu Chiến. Mặc kệ là nhiều năm, ít năm, hơn kém bao nhiêu tuổi, con chỉ nghĩ đến việc sống một đời này cùng Tiêu Chiến mà thôi.

- Nhất Bác, cháu nói xem, hai đứa dùng cái quan hệ này, có thể lâu dài đến đâu. Được, xem như cháu hiện tại chân tình với Tiểu Chiến nhà dì. Vậy cháu lấy gì bảo đảm, mười năm sau, hai mươi năm sau, tình cảm của cháu vẫn như cũ, vẫn yêu thích nó như vậy? Hai nam nhân, không có pháp luật bảo hộ, không có con cái ràng buộc, cứ như vậy cô đơn bên nhau mười năm? Hai mươi năm? Cả đời? Hai đứa lấy cái gì để đảm bảo cái gọi là “một đời” này?

- Mẹ… - Tiêu Chiến lại lần nữa nắm chặt tay. – Nếu không thể nói đến mười năm sau, hai mươi năm sau sẽ như thế nào, vậy thì ngay giờ khắc này, con cũng chỉ muốn ở bên cạnh Vương Nhất Bác.

- Con điên rồi! – Ba Tiêu cầm chén trà trên tay dằn mạnh xuống bàn. Chén trà vỡ rồi. – Được, vậy hai đứa, hai đứa bất chấp muốn ở bên nhau. Được, chúng ta không ngăn cản nữa. Chỉ là, từ nay về sau cũng không cần xuất hiện trước mặt chúng ta nữa. Ta và mẹ con không quản được con. Con ở bên ngoài lâu nay, chúng ta cũng không biết rốt cuộc làm những gì. Nếu đã khẳng định như vậy còn muốn về đây làm gì? Trực tiếp ở bên ngoài cử lễ đi. Nắm tay nhau mà thề nguyện đi. Qua ngày hôm sau, ta coi như không có đứa con trai này. Hiện tại về đây muốn làm gì? Muốn bức chúng ta sao? Bức chúng ta thưà nhận thứ quan hệ đồng tính luyến ái này của chúng mày sao? Bức chúng ta chúc phúc? Tiêu Chiến! Con…

Ông nghẹn lời, quay người lại đối với Vương Nhất Bác nói:

- Nhất Bác. Ta hiện giờ không có cách nào tiếp thu nổi quan hệ của hai người. Ta cũng mong cậu đừng hy vọng gì. Làm một người cha, quả thật ta không tìm được một chút nào liên hệ giữa đứa con ngỗ nghịch bất hiếu đang ở trước mặt ta đây, với đứa con hiểu chuyện ta sinh thành từ nhỏ trước đây… Hai đứa, đi đi!

- Lão Tiêu! Sao lại đuổi chúng nó!

- Em đừng nói gì! – Ba Tiêu đẩy tay mẹ Tiêu ra, nhắm mắt, lại mở mắt nhìn Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác. – Tiêu Chiến, ta biết, chuyện tình cảm là chuyện của cá nhân. Con muốn cùng ai trải qua cả đời, ta cơ bản không ngăn được, cũng không thể cả đời đi theo phản đối. Hiện tại, ta không cầu xin hai đứa chia tay, ta chỉ xin con, từ nay về sau đừng tái xuất hiện trước mặt chúng ta nữa. Đừng khiến ta phải nhìn đến….

Tiêu Chiến thở dài, cúi người kéo Vương Nhất Bác đứng dậy.

- Xin lỗi ba mẹ. Con biết việc này đối với ba mẹ hay bất kỳ ai cũng là một sự thật quá khó để tiếp thu. Nhưng chúng con cũng sẽ không từ bỏ. Chuyện hôm nay… là do con sốt ruột. Thực xin lỗi.

- Tiểu Chiến… con muốn đi đâu? – Mẹ Tiêu tiến đến giữ tay anh.

- Chiến ca, em không có việc gì. Chúng ta… - Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến muốn bỏ đi, cũng vội ngăn cản.

- Mẹ, con xin lỗi. Con cảm thấy chuyện này tạm thời không nên nói thêm, cũng chưa giải quyết được. Con cũng không muốn Nhất Bác đi theo con chịu uỷ khuất. Mẹ khuyên nhủ ba giúp con, giúp con đừng để ba quá giận. Chúng con đi trước…

Lạc giọng nói xong một câu, Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác, đem năm ngón tay đan vào tay cậu, mỉm cười an ủi rồi cùng nhau dứt khoát ra cửa. Tiếng gọi rát của mẹ Tiêu, tiếng chén trà bị ném vỡ… nhốt lại sau cánh cửa nhà đóng chặt. Tiêu Chiến vô lực đem thân thể dựa vào cửa, hít sâu vào một hơi.

- Chiến ca……

Vương Nhất Bác hoàn toàn không nghĩ tới cuối cùng người chủ động rời khỏi nhà lại là Tiêu Chiến, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì.

Tiêu Chiến mở mắt ra, duỗi tay, đem Vương Nhất Bác gắt gao ôm ở trong ngực, anh run rẩy đem đầu dựa vào cổ cậu nhẹ giọng nói:

- Ai…… Thực xin lỗi em, là do anh sốt ruột.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net