Part 122

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến mấy hôm nay vẫn luôn mê man nằm mơ. Trong mộng, cả người đều lơ lơ lửng lửng. Trong đầu, đủ lại hình ảnh không ngừng hiện rồi lại mất.

- Tiểu Chiến, mẹ biết con là một đứa con tốt. Cũng biết hai đứa ở bên nhau là thật tình thật nghĩa. Chính là… ta và ba con, rốt cuộc cũng chỉ có duy nhất đứa con này là con trai ruột thịt. Cũng không muốn làm Vương gia chúng ta tuyệt hậu.

- Tiêu Chiến! Em thích anh nhiều như vậy, kết quả anh thế nhưng lại thích đàn ông?

- Em ở đây có hình ảnh hai người ra vào chung cư, vào cùng khách sạn. Nếu tung lên mạng, anh biết hậu quả rồi đấy! Anh không nói, nhưng Vương Nhất Bác, cậu ta lúc sang Hàn cùng luyện tập với em có bao nhiêu khát khao, bây giờ có thể sẽ trực tiếp lui sàn.

- Tiêu Chiến, yêu cầu của em đâu có khó. Chỉ cần anh cùng với em, em có thể bảo đảm, tất cả những thứ này vĩnh viễn biến mất.

- Lại cũng không bảo anh ngủ với em, chỉ là gần gũi một chút. Vương Nhất Bác còn có thể, vì sao em không thể?

- Tiểu Chiến, không phải chúng ta không đồng ý chuyện của con và Nhất Bác. Chỉ là ba mẹ chỉ có mỗi mình con là đứa con duy nhất, con nỡ lòng vì nó mà từ mặt ba mẹ sao?

- Tiêu tiên sinh. Tôi đã nhận tiền anh gửi rồi. Chính là, phương pháp thụ tinh double-J trong ống nghiệm vẫn còn trong giai đoạn nghiên cứu. Cho dù đã được cấp phép tiến hành nhưng vẫn nhiều rủi ro. Cho dù miễn cưỡng có con, cũng không cách nào bảo đảm đứa bé sinh trưởng bình thường. Hơn nữa cái này yêu cầu tài chính liên tục đắp vào duy trì. Tôi vẫn cảm thấy anh vẫn là nên suy nghĩ kỹ rồi hẵng làm.
-
Tiêu Chiến, đại ngôn này cậu bắt buộc phải nhận! Chỉ cần cậu một ngày còn dưới trướng Wajjiwa, cậu phải ngoan ngoãn đáp ứng.

- Tiêu Chiến, em mệt rồi, em chịu không được chơi trò lừa gạt với anh. Chúng ta chia tay đi!

- Chiến Chiến, em thích anh! Em chờ anh một ngày bị hắn bỏ rơi, chờ anh khóc lóc cầu xin em!

Tiêu Chiến cứ như vậy nằm trên giường, nhắm chặt hai mắt, nước mắt không ngừng chảy xuống, trong miệng không ngừng lẩm bẩm:

- Tránh ra!... Đừng ép tôi nữa!... Không cần ép nữa… Tránh ra… Vương Nhất Bác… Nhất Bác… em ở đâu… em… con mẹ nó… khốn nạn!

- Ca! Chiến ca! Em đây! Em ở đây rồi. Anh tỉnh lại đi. Được, là em khốn nạn, em sai rồi. Chiến ca… em đây…

Anh bị người ôm vào ngực, thanh âm quen thuộc quanh quẩn bên tai. Chỉ là anh cố mở mắt nhưng không thể, cũng không rõ đây là thực hay mơ. Thôi nào, cậu ấy nói chia tay, lúc này làm gì còn có thể đến đây… Coi như là mơ đi, vậy cũng khá tốt.

- Làm sao bây giờ? Tiểu Chiến như vậy hai hôm nay rồi, vẫn luôn mê sảng. Dì cũng không biết nó nói cái gì, chỉ nghe rõ nhất tên của con. – Mẹ Tiêu lau nước mắt, lo lắng nói.

- Chiến ca, anh tỉnh lại, tỉnh lại đi. Là em, Nhất Bác. Tỉnh nào, anh tỉnh lại đi. Bây giờ phải truyền nước cho anh, anh ngoan nào, ngoan một chút, đừng cử động, có được không.

- Nó gật đầu! Nó có thể nghe thấy con nói! – Mẹ Tiêu kinh hỉ.- Mấy hôm nay dì đút thuốc cũng không vào được. Cố ý nhờ bác sĩ đến truyền nước cho nó, nhưng không cách nào châm kim vào được. Nó vẫn luôn giãy giụa. Như thế nào cũng không chịu nghe. Hiện giờ nó nghe được con rồi! Dì vẫn nghĩ con có đến cũng vô ích, chỉ còn cách đi bệnh viện… Chỉ là tình huống của nó bây giờ nếu phải đưa đi bệnh viện… dì cũng không biết đối mặt với truyền thông như thế nào…

- Ư… Đau… Nhất Bác, anh đau quá…

- Chiến ca, không có việc gì, không có việc gì… Anh nghe em, đừng nhúc nhích, nghe lời…

- Nó chịu nằm im rồi? – Lần này là ba Tiêu lên tiếng, ông thở dài. – Tuy rằng ta không biết các cháu xảy ra chuyện gì, chính là, tình huống như vậy còn cố ý muốn cháu đến đây, thật sự ngại quá…

- Chú, chú đừng nói vậy. Lần này là cháu sai… cháu có lỗi với anh ấy… Đều vì cháu…

Giấc mộng ngắn ngủi, cho dù người có lưu luyến mộng đẹp, cuối cùng vẫn phải tỉnh. Tiêu Chiến chầm chậm nhấp nháy mắt, từ từ mở ra, ánh sáng bừng vào làm anh trong chốc lát không thích ứng nổi, bất giác đưa tay chắn.

- Tỉnh! Tỉnh rồi! Chiến Chiến tỉnh rồi!

Lọt vào tầm mắt anh là dáng vẻ kinh hỉ của mẹ Tiêu. Ba Tiêu cũng vì tiếng gọi lớn của mẹ Tiêu mà nhanh chóng đi đến, nhìn thấy Tiêu Chiến quả thực đã tỉnh mới thở ra một hơi dài.

- Con, cái đứa nhỏ thối này, hơn nửa năm không về nhà, một lần về lại liền thành cái dạng này, con là muốn hù chết ai? Hả?

Tiêu Chiến chật vật thích ứng với ánh sáng, nhìn đến ba mẹ, đôi môi khô khốc miễn cưỡng cười. Lại quay đầu nhìn bốn phía, bản năng tìm kiếm thân ảnh quen thuộc trong mộng kia. Không có. Quả thực không có đến. Đúng là anh nằm mơ.

- Con tìm cái gì? Tiểu Bác sao? Hôm qua sau khi con chịu truyền nước, thằng bé liền rời đi rồi. – Mẹ Tiêu thở dài, đem gối lót sau lưng anh, đỡ Tiêu Chiến ngồi dậy, dịu dàng cười nói.

- Cậu ấy… đã tới? – Tiêu Chiến ngơ ngác hỏi, mặt đầy mong chờ, chỉ muốn nghe được một đáp án khẳng định.

Mẹ Tiêu gật đầu:

- Tới rồi. Con mê man mấy ngày trời. Vẫn luôn mê sảng, cái khác mẹ không nghe ra, chỉ nghe con vẫn liên hồi kêu tên thằng bé. Thật sự không có cách nào, chỉ đành tìm nó. Tuy rằng mẹ không biết đến cùng là hai đứa xảy ra chuyện gì. Nhưng mặc kệ thế nào, con cũng không thể dùng phương thức ngược đãi bản thân đến mức này. Chỉ một lần này thôi, ba mẹ lớn tuổi rồi, không chịu đựng được phải nhìn con vật vã.

- Mẹ… - Tiêu Chiến không nói được lời nào.

- Còn nữa… Chuyện của hai đứa, con và Tiểu Bác… - Mẹ Tiêu nhìn ba Tiêu một cái, quay đầu nói. – Chúng ta không quản nữa… Muốn yêu như thế nào thì cứ yêu đi. Ba mẹ cũng không trông mong gì, chỉ mong con bình an vui vẻ…

Tiêu Chiến cả mặt ngời sáng, chừng như chưa tin, còn quay lại hỏi ba Tiêu:

- Thật ạ?

Ba Tiêu nắm tay lại, đưa lên che miệng ho khan hai tiếng, trầm giọng nói:

- Dù sao, con cũng đừng làm đến mức như lần này là được. Chúng ta tuổi lớn rồi, không đành được nhìn tuổi trẻ các con lại chật vật khổ sở đến vậy. Lần này, ít nhiều… Tiểu Bác…

- Ba… - Tiêu Chiến vui vẻ cười, nhưng lại nhớ đến chuyện, lần nữa suy sụp. – Nhưng… chúng con chia tay rồi.

- Chia cái đầu gối! Xem hai đứa các con sống không được chết không xong, ở đâu có một chút ý định chia tay? Hai đứa còn trẻ tính tình bộc phát, không lẽ muốn đem tình cảm vứt bỏ mới vừa lòng? Ba nói cho rõ một chút, con quen bạn trai, ba không phản đối nữa. Nhưng cũng chỉ giới hạn là Nhất Bác. Nó là giới hạn cuối cùng, đổi lại là người khác, con nghĩ cũng đừng nghĩ.

- Được ạ.

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Chiến ăn mặc chỉnh tề, đẩy vali ra khỏi cửa phòng.

Mẹ Tiêu vừa mới chuẩn bị cơm sớm, nhìn thấy bộ dạng Tiêu Chiến, không khỏi nhíu mày:

- Con lại muốn đi đâu? Ngày hôm qua vừa mới hạ sốt, hiện giờ sắc mặt còn tái nhợt như vậy. Như thế nào mà đòi đi? Trong nhà có chó rượt con hay gì? Một ngày cũng không muốn ở lại?

- Không phải, mẹ. Mẹ đừng nghĩ vớ vẩn. – Tiêu Chiến ngồi xổm xuống, bế Kiên Quả đang quanh quẩn dưới sàn lên, cọ cọ cười nói. – Chà, mẹ, mẹ cho nó ăn cái gì vậy? Sao con nuôi thì nó cứ gầy gầy. Mẹ mới chăm bao lâu đã béo thành quả cầu bông. Chà, chà, Kiên Quả, con béo xấu như vậy làm sao mà gả đi đây?

- Mẹ chăm ai mà không được. Ngay cả con, đều là được mẹ nuôi lớn đấy. Vốn dĩ mập mạp mới tốt, vậy mà cứ một hai đòi giảm béo. Hiện giờ còn chưa đến ba lạng thịt mà cũng không chịu ăn nhiều cơm vào.

- Mẹ, tính chất công việc của con vậy mà…

- Ừ ừ, được, cứ nói đến là do công việc, thân thể còn chưa khoẻ hẳn mà cũng phải chạy loạn. Nửa đường lại phát sốt thì làm sao?

Tiêu Chiến cười, xoay một vòng trước mặt mẹ Tiêu:

- Mẹ, mẹ nhìn xem, con hoàn toàn khoẻ rồi. Lần này vì con bệnh mà chậm trễ công tác không ít. Cũng may Lâm tỷ đối với con không tệ lắm, bằng không thì không biết phải ăn nói thế nào với các nhà đầu tư và các nơi tổ chức chương trình.

- Đúng rồi, Tết âm lịch năm nay con có về nhà không? Nếu mà về, nhớ phải đưa Tiểu Bác cùng về. Nó thích ăn cơm mẹ nấu lắm.

- Mẹ, chắc Tết âm lịch năm nay con không về được rồi. – Tiêu Chiến vòng ra ôm sau lưng mẹ Tiêu, cọ cọ vào vai bà, cười nịnh. – Con chưa nói với mẹ phải không? Năm nay con phải tham gia Xuân Vãn. Tuy rằng không thể cùng mẹ ăn Tết, nhưng mà mẹ có thể nhìn thấy con trên tivi nha.

Mẹ Tiêu vừa rồi mới cảm giác mất mát, lại bị tin tức này làm cho kinh hỉ ngỡ ngàng:

- Thật à? Là Xuân Vãn của đài truyền hình trung ương sao? Thật hay đùa vậy?

Tiêu Chiến chun mũi:

- Đương nhiên là thật rồi. Mẹ, con trai mẹ được mời tham gia Xuân Vãn nha. Có phải là con rất lợi hại không?

- Lợi hại. Con trai mẹ thật sự lợi hại. Không được, không được, mẹ phải gọi cho cô lớn, cô nhỏ của con thông báo con trai mẹ được tham gia Xuân Vãn. A, mẹ còn phải đổi sang tivi lớn hơn nữa. Đến lúc đó, mời tất cả bà con đến xem con biểu diễn.

- Mẹ, quá khoa trương rồi đó…

- Cái này mà khoa trương gì? Con trai mẹ lợi hại trâu bò như vậy, phải khoe. Đúng rồi, Tiểu Bác thì sao? Nó có cùng tham gia Xuân Vãn với con không?

- Cậu ấy à… chắc là không.

- Hai đứa… làm hoà chưa? – Mẹ Tiêu cẩn trọng hỏi.

Tiêu Chiến lắc lắc đầu, khoé miệng lại vô thức mỉm cười nhẹ:

- Vẫn chưa. Nhưng mà, con tin, bạn nhỏ của con không đi đâu xa đâu. Chờ con đem cậu ấy trở về, đem về cho mẹ hầm cậu ta thành canh.

- Lại nói bậy cái gì… - Mẹ Tiêu lắc đầu.

Tiêu Chiến trở về. Công việc đầu tiên là ghi hình cho hai kỳ của chương trình “Minh tinh đại trinh thám”. Việc này anh đã ký hợp đồng từ trước. Cũng là chương trình của đài Hồ Nam mà lúc trước anh đã tự thông qua lịch trình Vương Nhất Bác mà tính toán, nếu tham gia thì sẽ tiện cho cả hai gặp nhau. Vừa vặn là lúc Vương Nhất Bác ngoại trừ tham gia lễ trao giải, cơ bản đều sẽ ở Hồ Nam ghi hình cho Thiên Thiên Hướng Thượng.

- Sếp! Sếp! Ghi hình xong rồi à? Mau, đạo diễn đài có việc tìm cậu. Bảo cậu ghi hình xong thì gọi cho ông ấy.

Tiểu Vương hớt hơ hớt hải chạy đến, đưa điện thoại di động trong tay cho Vương Nhất Bác.

- Tìm tôi?

Vương Nhất Bác ngạc nhiên, trước giờ nếu có vấn đề gì thì đạo diễn sẽ tìm Hàm ca. Cho dù có thay đổi lịch trình hay chi tiết ghi hình thì cũng không đến lượt cậu được bậc cha chú trong đài hỏi đến. Sao giờ lại đột nhiên tìm cậu?

- Alo, đạo diễn trưởng, chào chú. Cháu là Nhất Bác.

- À, Nhất Bác à. Thế này, có chút việc thật sự muốn cháu hỗ trợ.

- Làm gì ạ? – Vương Nhất Bác kỳ quái hỏi.

- Còn không phải bởi vì Tiêu Chiến sao? Hôm nay người đại diện của cậu ấy gọi điện thoại đến đây. Xác nhận không đến dự chương trình tiệc tất niên lần này. Vốn dĩ hợp đồng đã thống nhất rồi, lúc họp báo chú cũng đã nhỡ miệng thông báo cho truyền thông. Nhưng phía cậu ấy, đột nhiên huỷ bỏ lịch trình, chúng ta vô cùng khó xử. Cháu có thể hay không giúp chú nói vài câu? Phương diện chi phí, chỉ cần cậu ấy muốn, chúng ta có thể thương lượng lại.

- Gì ạ? Chiến ca… à Tiêu Chiến, không đến tham gia chương trình tất niên? – Vương Nhất Bác cũng sửng sốt. Lúc trước đài Hồ Nam quả thật đã thông qua lịch trình này với cậu cùng Tiêu Chiến. Vốn dĩ cho rằng vẫn sẽ giống như lúc tham gia đêm hội Song Thập Nhất Nhật, tại sao đột nhiên lại huỷ bỏ?

- Sao chú biết được? Nhất Bác, chuyện người trẻ các cháu chú không hiểu, nhưng cũng không thể vì chuyện tình cảm mà ảnh hưởng công tác chứ? Cháu và cậu ấy… Dù sao, cháu giúp chú khuyên nhủ cậu ấy đi, cháu nói một câu còn hơn chúng ta nói mười câu. Cậu ấy hiện giờ ở cách vách chỗ cháu, ghi hình Happy Camp. Cháu qua đó đi, kỳ này hình như ghi hình ở ngoại cảnh đó. Chậm tí nữa bọn họ đi bây giờ. Việc này chú nhờ cháu… nhờ cháu nhé…

Đối phương nói xong ngắt điện thoại.

- Cái đệt… Tình huống này bảo tôi đi khuyên cái gì? – Vương Nhất Bác đứng tại chỗ rối bời, lại hỏi Tiểu Vương. – Tiêu Chiến ở Trường Sa? Vì sao tôi không biết?

Tiểu Vương bị ánh mắt của Vương Nhất Bác doạ cho nhảy dựng:

- Sếp, không phải cậu mấy hôm trước tự mình nói, từ nay về sau không muốn biết chuyện gì về Tiêu lão sư, bảo tôi không cần thông báo sao? Huống chi, không phải hai người chia tay rồi à? Tôi không nói với cậu còn không phải do sợ cậu khổ sở…

- Im miệng! – Vương Nhất Bác trên mặt nóng lên. Lời này đúng là cậu nói. Lúc ấy chỉ là giận quá mất khôn, nhưng lời nói ra không thể thu lại. – Anh ấy giờ ở đâu?

Tiểu Vương nhanh chóng lấy di động ra, vội nói:

- Để tôi hỏi Tiểu Lộ giúp cậu. May mà Tiêu lão sư không vì chuyện với cậu mà đổi trợ lý, nếu không tôi cũng không biết đi đâu mà hỏi.

Chỉ một lúc, Tiểu Lộ nhắn tin trở lại, thuận tiện còn gửi theo ảnh chụp.

- Cái đó là biểu tình gì đấy? Anh ấy ở đâu, tôi có việc cần tìm. – Vương Nhất Bác nói rồi cũng không màng Tiểu Vương có nguyện ý hay không, trực tiếp giật lấy điện thoại trong tay cậu.

- Đừng sếp ơi! Sếp….cái đó… Tiêu lão sư…

Mở màn hình chat ra, đối diện rõ ràng là một ảnh chụp Tiêu Chiến lúc vừa kết thúc công việc. Tiêu Chiến mặc một áo khoá đỏ dài có cầu vai. Thân người cao thon, sáng sủa vừa soái khí vừa đĩnh đạc.

Mà lúc này, bên cạnh anh còn có một cô gái mặc váy trắng tươi cười. Nét cười không giống diễn kịch, hơn nữa, kết thúc công việc rồi, cũng không có camera để diễn. Tiêu Chiến căn bản không cần cùng người khác diễn kịch.

Vương Nhất Bác nhìn đến, một trận tức giận dâng lên. Hai ngày trước anh không phải vì chia tay với em mà đòi sống đòi chết sao? Như thế nào vừa xoay người liền như chẳng có việc gì? Còn có cô gái này… cô ta… vì sao lại ở Trường Sa? Vì cái gì mà chạy đến đây tham ban? Hai người bọn họ rốt cuộc quan hệ gì? Muốn cùng nhau đi đâu?

Một loạt vấn đề trong đầu chạy loạn, cuối cùng, một vấn đề cũng có đáp án. Tiểu Lộ nhắn bổ sung một tin:

- Em giúp anh hỏi sếp rồi. Anh ấy nói không rảnh. Anh ấy muốn đi ăn với Mạnh tiểu thư ở nhà hàng Tây dưới lầu. Có việc gì thì nhắn em, em sẽ truyền đạt.

Tiểu Vương bất đắc dĩ cầm lại di động:

- Tôi đã bảo cậu đừng nhìn rồi. Sếp, bởi vì anh với Tiêu lão sư chia tay mà Tiểu Lộ mấy ngày nay cũng không thèm nói chuyện với tôi. Cậu cũng thật là, cứ một hai đòi hỏi làm gì. Nhìn thấy chưa, tôi đã sớm nói với cậu. Đừng thấy Tiêu lão sư bình thường ôn nhu dịu dàng, gió thổi qua liền ngã. Nếu thật sự xảy ra chuyện, năng lực hồi phục lẫn năng lực giải quyết so với người khác đều mạnh hơn. Xem ra Tiêu lão sư đã thoát khỏi ám ảnh về cậu rồi, có lẽ sẽ cùng người khác bắt đầu tình cảm mới.

- Đừng có nói hưou nói vượn! – Vương Nhất Bác xoay người.

- Sếp, cậu đi đâu?

- Đi mời Đại lão sư đến nhà hàng ăn cơm! Ăn cơm Tây!

 Lúc Vương Nhất Bác vội vội vàng vàng kéo Đại lão sư đuổi đến cửa nhà hàng, Tiêu Chiến cũng chỉ mới cùng Mạnh Mỹ Kỳ vào đến bàn ăn.

- Không phải, Nhất Bác, ăn cơm thì ăn cơm chứ? Chúng ta trốn cái gì vậy?

Đại Trương Vĩ vô ngữ đi theo Vương Nhất Bác nép một bên cầu thang, nhìn qua cửa kính. Vừa lúc có thể nhìn thấy Tiêu Chiến kéo ghế cho Mạnh Mỹ Kỳ, đỡ cô ngồi xuống.

- Kéo ghế cái gì mà kéo! Bộ cô ta không tay không chân à! Không tự mình kéo được à mà anh phải kéo!

- Khoan đã, Nhất Bác, cậu bảo mời anh đi ăn cơm Tây, là vì theo dõi Tiêu Chiến hả? Cậu không sao chứ?... Cái đó là phép lịch sự cơ bản mà? Có gì mà phải ghen? Huống chi không phải hai đứa là chia tay rồi à?

Vương Nhất Bác sửng sốt quay đầu:

- Sao anh biết?

Đại Trương Vĩ nhún vai:

- Ai mà không biết? Cậu không có WeChat của Chu Vũ Đồng à? Con bé hai hôm trước ở trong vòng bạn bè trên WeChat mắng cậu cả một ngày. Ai nên biết thì biết hết rồi…

- Anh từ lúc nào mà có WeChat của Chu Vũ Đồng?

- Lúc tới nhà cậu lần trước thì thêm đó. Ai, khoan nói chuyện đó đã, cậu rốt cuộc muốn trốn ở đây đến khi nào? Chiều còn phải ghi hình mà anh vẫn chưa ăn cơm đâu. Thời gian có hạn đó.

- Đi đi. Ăn cơm. Vì cái gì mà anh ấy ăn được còn em không được?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net