Part 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Tiêu Chiến đeo ba lô từ trong sảnh thử vai ở khách sạn ra ngoài thì Vương Nhất Bác đã sớm chạy xe đến chờ sẵn ở con hẻm nhỏ cách đó không xa. Cậu ấy đi qua đi lại trong hẻm, tiện tay đội luôn mũ bảo hiểm lên đầu.

- Thế nào? – Vương Nhất Bác hỏi.

- Chẳng ra gì, cũng không hỏi được là ai đề cử anh. Dù sao lúc anh đến thử vai, mọi người đều rất khách khí. Lúc anh thử vai cũng tận lực chiếu cố, chắc là với trình độ của đoàn phim hiện tại, khả năng họ có thể tuyển diễn viên tên tuổi lớn không cao.

Vương Nhất Bác gật đầu, kiểu phim điện ảnh huyền huyễn này nếu quay tốt thì cũng có thể xem là có vận khí, còn nếu quay nát thì diễn viên chính có khi còn phải đội nồi, có được vai diễn hay không cũng không phải là vấn đề lớn.

- Không có gì đâu, từ từ rồi tính.

- Giờ chúng ta đi đâu? – Tiêu Chiến hỏi.

- Trở về nấu cơm, tối hôm nay có cảnh quay Bất Dạ Thiên đại sát. Bọn mình cũng cần nghỉ ngơi, nếu anh không nghỉ dưỡng sức, buổi tối sẽ khó diễn lắm.

- Ừm, vậy nấu gì đó đơn giản thôi. Em thích ăn mì sợi, để anh cán bột làm mì cho em, thế nào?

- Chỉ cần là món Chiến ca làm, em đều thích.
………..

Ngụy Vô Tiện ngồi ở nóc nhà, xoay xoay Trần Tình. Phía dưới các tiên môn thế gia liên tục lớn tiếng mắng chửi, hắn cũng không hề mở miệng, bình yên đứng nhìn.

Một người đứng ở trong đám tu sĩ tỏ ra vô cùng thất vọng nói: "Ngụy Vô Tiện, ngươi làm ta quá thất vọng! Bản thân ta trước đây còn vô cùng ngưỡng mộ ngươi, còn khen ngươi có công khai tông lập phái. Hiện giờ nghĩ lại, chỉ thấy buồn nôn. Từ giờ phút này trở đi, ta và ngươi thề không đội trời chung!"

Ngụy Vô Tiện đầu tiên ngẩn ra, ngay sau đó bộc phát một trận cười điên cuồng: "Ngươi ngưỡng mộ ta? Ngươi nói ngươi ngưỡng mộ ta, vậy sao trước đây ta chưa từng thấy qua ngươi? Mà hiện giờ ta bị tiên môn bách gia đòi giết, ngươi liền nhảy ra phất cờ hò reo?"

Lời còn chưa dứt, yết hầu hắn bỗng nhiên nghẹn lại, trước ngực truyền đến một trận đau thình lình. Cúi đầu liền thấy, một mũi tên cắm ngay giữa ngực, sâu đến hai xương sườn bên trong.
(Ở đây lược bỏ một đoạn, nếu cần, vui lòng xem phim để biết chi tiết)

Ngụy Vô Tiện hét lên một tiếng thê lương thảm thiết. Lam Vong Cơ thốt nhiên quay đầu lại, vừa vặn phát hiện Giang Yếm Ly nằm ngay giữa lồng ngực Giang Trừng. Mà Giang Trừng thất thần, ngơ ngác, hoàn toàn không có phản ứng.

Ngụy Vô Tiện nổi sát khí bừng bừng, bay vọt đến trước mặt người kia, bóp xiết lấy cổ hắn. Diêu tông chủ hạ kiếm, quát: "Ngụy Vô Tiện, ngươi buông ra!" Lam Vong Cơ lúc này, dáng vẻ bất nhiễm hay phong thái tiên khí đều không rảnh lo, thẳng tay gạt, chém một đám người chặn đường, hướng thẳng phía Ngụy Vô Tiện chạy đến.
(lược bỏ một đoạn.)

Ngụy Vô Tiện hủy diệt Âm Hổ Phù, nhìn tiên môn thế gia trước mắt hỗn loạn tranh giành vũ khí hắn tạo ra, đâm chém lẫn nhau. Hắn nhìn cười điên loạn, ánh mắt dường như đã chết rồi, cái gì cũng không nhìn vào, cái gì cũng không cần nữa. Hắn, cái gì cũng mất cả rồi. Ngụy Vô Tiện chậm rãi đi đến bên miệng vực, tất thảy mọi thứ trên đời này đối với hắn trở thành vô nghĩa.
Cứ như vậy tìm đến cái chết thôi. Còn những món nợ với những người này, hay còn những tình cảm với người kia cũng mặc kệ, chết đi rồi, sẽ không vướng bận mà đi tìm sư tỷ thỉnh tội.

Lam Vong Cơ sắp điên rồi, hắn nhìn Ngụy Vô Tiện từng bước một hướng về miệng vực, chỉ cảm thấy trái tim như bị đào ra, một mực khẩn cầu: "Ngụy Anh, quay lại đi, Ngụy Anh… "
Ngụy Vô Tiện dường như không nghe lời hắn kêu gọi, nhắm mắt lại, buông mình từ vách núi ngã xuống… Lam Vong Cơ dùng hết toàn lực, cuối cùng nắm được tay hắn.

Máu tươi từ vết thương chảy tràn theo cánh tay đi xuống, Ngụy Vô Tiện nhìn người trước mắt, khóe miệng tràn ra một tia cười đầy ý giải thoát, hắn nói: "Lam Trạm, buông tay đi."

"Keng!" Kiếm của Giang Trừng cắm vào vách đá. Ngụy Vô Tiện ngay lập tức dùng sức hất tay Lam Vong Cơ đi, thẳng tắp rơi xuống đáy vực sâu.

"Ngụy Anh!!!"

"Cắt! Hoàn mỹ!" Trần đạo vỗ tay. Diễn viên quần chúng chung quanh cùng nhóm đạo cụ cũng cùng nhau vỗ tay cho một cảnh quay nhập tâm quá xuất sắc. Đã có không ít người cầm khăn giấy ở một bên lặng lẽ lau nước mắt.

Tiêu Chiến nằm ở trên đệm mềm, cảm giác sức lực toàn thân đã bị rút cạn. Trong đầu chỉ tồn tại hình ảnh sư tỷ ở ngay trước mặt mình chết đi, cùng với thân ảnh Lam Trạm tê tâm liệt phế gào tên mình, thật lâu vẫn không thoát ra được.

Nước mắt theo gò má Tiêu Chiến chảy tràn, anh cứ như vậy nằm, nhìn chằm chằm không trung không nhúc nhích. Tiểu Vương là người đầu tiên phát hiện ra trạng thái khác thường này của Tiêu Chiến, hét lớn một tiếng:

- Tiêu lão sư! Không ổn rồi! Như thế nào mà không hề nhúc nhích?

Mọi người đều chấn kinh, Trần đạo đầu tiên phản ứng, gọi kiểm tra dây thép vừa rồi rơi xuống có phải làm anh bị thương rồi không? Vội cùng vài vị nhân viên y tế tiến lên xem xét.

- Tránh hết ra! – Vương Nhất Bác đẩy mọi người ra, lao đến ôm Tiêu Chiến.

Cậu nhẹ nhàng vỗ lưng Tiêu Chiến, nhẹ nhàng kêu tên anh: "Tiêu Chiến! Chiến ca! Đã xong rồi. Em ở đây, không có việc gì, đã hết cảnh rồi. Ngụy Vô Tiện không có việc gì, anh cũng không có việc gì, ra vai mau! Tiêu Chiến! Tiêu Chiến! Anh là Tiêu Chiến! Không phải Ngụy Vô Tiện, tỉnh táo lại! Mau tỉnh táo lại! Nhìn em!"

Có lẽ bờ ngực ấm áp của Vương Nhất Bác có tác dụng, hoặc là cứ mỗi tiếng nói ra, Vương Nhất Bác lại kêu gọi thần trí anh trở về, nên Tiêu Chiến chậm rãi ngẩng đầu. Nhìn thấy Vương Nhất Bác trong trang phục của Lam Vong Cơ, trong lòng tức khắc tràn lên vô hạn ủy khuất, cũng mặc kệ ánh mắt của người khác, ghé vào lồng ngực Vương Nhất Bác mà khóc òa lên. Mọi người đồng thời nhẹ nhàng thở ra. Ai cũng hiểu rằng, làm diễn viên, sợ nhất là nhập tâm vào nhân vật không thoát vai được. Đã có rất nhiều diễn viên thậm chí sau khi đóng máy một thời gian dài đều bị ám ảnh bởi vai diễn, không cách nào trở lại sinh hoạt bình thường.
Trần đạo tiến lên, vỗ vỗ bả vai hai người, thở dài, hướng về Vương Nhất Bác nói: "Trời tối rồi, cậu giúp cậu ấy, buổi tối phải cố gắng thoát vai. Ngàn vạn lần đừng vì một phân cảnh mà tổn thương tâm trí." Xoay người lại nói với đoàn phim: "Được rồi, không cần nhìn nữa, thu dọn một chút. Hôm nay kết thúc công việc ở đây."

Tiêu Chiến cũng không khóc quá lâu. Chỉ qua hơn mười phút, tâm tình cũng dần bình phục. Dù sao cũng là đại nam nhân 27 tuổi, tâm trí so với thanh thiếu niên vẫn phải nói là mạnh hơn nhiều.

Anh ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt tối tăm của Vương Nhất Bác, không biết nghĩ thế nào mà bỗng nhiên lại cười.

- Nhất Bác, chúng ta về nhà đi.

Vương Nhất Bác im lặng gật đầu, cái gì cũng chưa nói, chỉ nâng Tiêu Chiến dậy, đỡ đến phòng hóa trang.

Dọc đường về, Vương Nhất Bác lái xe như bão táp, Tiêu Chiến ngồi ở phía sau lưng ngây ngô cười. Anh rất thích cảm giác kích thích này. Vốn từng nghĩ rằng sở thích cảm giác mạnh này anh không có, không giống Vương Nhất Bác.

Mới vừa vào cửa, cả hai đều không ai rảnh bật đèn, từ cửa một đường hôn luôn đến phòng ngủ. Gần hai giờ sau, Tiêu Chiến vô lực ôm gối thở dốc. Mà Vương Nhất Bác liền từ phía sau gắt gao ôm lấy anh. Hai người cũng chưa hé răng, Tiêu Chiến chỉ cảm giác phần lưng có chất lỏng lạnh lẽo chảy qua.

Anh ngây ra một lúc, nhỏ giọng nói: "Nhất Bác…"

Vương Nhất Bác ôm anh càng thêm chặt, mang theo âm vực khàn khàn nói: "Chiến ca, thật tốt, còn may… anh ở đây."

Tiêu Chiến nghe vậy, cười.

Lam Trạm chung quy bị Ngụy Vô Tiện đánh cắp mất mười sáu năm. Một cái buông tay, chính là mười sáu năm li biệt. Nếu không có Nhiếp Hoài Tang, có lẽ với bản tính của Ngụy Vô Tiện, Lam Trạm dẫu có vấn linh thêm vài cái 16 năm, hắn cũng không về nữa.

Mất đi chính là mất đi…

Còn may, anh và Nhất Bác vẫn ở đây.
Thật may, Chiến ca vẫn còn ở đây.

Một đêm không mộng mị, hai người cứ như vậy ôm nhau mà ngủ. Ngủ đến khi tự nhiên tỉnh.
Tiêu Chiến rời khỏi giường trước, anh hôn hôn Vương Nhất Bác vẫn đang còn ngủ ngon lành, mỉm cười vì cậu mà kéo chăn lên cẩn thận.

Tắm rửa xong, Tiêu Chiến lén vào thư phòng. Qua một thời gian nữa chính là đến ngày sinh nhật của Vương Nhất Bác, anh muốn vì cậu mà thiết kế một món quà độc đáo chỉ thuộc về riêng cậu.

Đến khi Vương Nhất Bác thức dậy, Tiêu Chiến đã ở bên trong làm việc hơn một giờ.

- Chiến ca, sớm như vậy anh vào đây làm gì? – Vương Nhất Bác miệng ngậm bàn chải đánh răng, xuất hiện ở cửa phòng thắc mắc.

- Không có gì, có một học đệ nhờ anh chỉ cho một vài mẫu thiết kế, anh giúp cậu ta một chút. – Tiêu Chiến vô cùng tự nhiên đáp.

- Ừm, cái đó, không cần quá vất vả… Anh đóng phim mệt nhiều rồi, vất vả được mấy ngày nghỉ còn muốn giúp người khác làm việc.

- Không có việc gì đâu. Đúng rồi, mấy ngày tới được nghỉ, em về nhà sao?

Vương Nhất Bác gật đầu. Đây vẫn tính là lần đầu Tiêu Chiến nghe cậu nói phải về nhà. Không tính lần ở Trùng Khánh.

- Ừm, lâu rồi không về. Mẹ em thúc giục về một chuyến. Anh thì sao? Nếu không có việc thì cùng về với em đi, vừa lúc để ba mẹ em trông thấy anh.

Tiêu Chiến lắc đầu: "Cho ba mẹ em thấy cái gì? Cho họ thấy con dâu họ là nam? Nếu vậy đầu họ không bốc khói mới là lạ. Anh cũng muốn về nhà, ba ngày nữa phải đi Hồ Nam."

- A, đúng rồi. Anh có nói phải đi Hồ Nam quay Happy Camp? Vừa lúc, em cũng phải đi quay Thiên Thiên Hướng Thượng. Em đưa anh đến gặp các Thiên Thiên huynh đệ nhé?

- Em sao cứ muốn mang anh đến gặp mọi người vậy? Em phải biết là, quan hệ của chúng ta thật sự không thể bố cáo với thiên hạ! – Tiêu Chiến nhăn trán.

Vương Nhất Bác súc miệng, không để ý gì, chỉ nói: "Anh tốt đẹp như vậy, lại còn không được thừa nhận? Chỉ cần em thích, em không để ý nhiều như vậy. Công khai liền công khai, nếu không phải vì anh cứ ngăn cản, em đã sớm công khai rồi!"

- Em dám! Vương Nhất Bác, anh nói em biết, em nếu dám bỏ qua sự đồng ý của anh mà công khai, anh sẽ đánh chết em! – Tiêu Chiến uy hiếp nói, tuy rằng cái uy hiếp này một chút cũng không có lực.

- Rồi rồi rồi! Nghe anh, em chịu đựng là được. Ai da, đợi ngày công khai yêu đương nha!

- Em… Có tin anh thượng em không?

Vương Nhất Bác cười hì hì, tới gần Tiêu Chiến nói: "Anh nếu muốn thượng em, đời này cũng đừng nghĩ đến chuyện leo xuống."

Tiêu Chiến mỉm cười đẩy cậu ra, trên mặt lại nổi không ít vệt đỏ ửng.

- Chiến ca, chúng ta bên nhau cũng không phải ngày một ngày hai, anh vẫn cứ dễ đỏ mặt thẹn thùng như vậy? – Vương Nhất Bác ghé sát vào mặt, nhịn không được mà trêu.

Tiêu Chiến đẩy bay mặt cậu, sờ mũi đứng lên, nói tránh đi: "Ăn cơm sáng thôi. Muốn ăn gì? Anh làm cho em."

Vương Nhất Bác ngăn lại nói: "Đừng nấu nữa, anh mệt rồi. Dưới lầu có bán bữa sáng, đợi lát nữa em đi mua một chút lên là được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net