Part 27.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Nhất Bác có phải đang yêu đương không vậy? – Mợ Hai nhịn không được, hỏi.

- Nhìn qua rất giống đấy, tôi trước đây còn chưa thấy nó cười vui vẻ như vậy bao giờ. – Mợ Hai cũng gật gù.

- Đúng vậy, các cô xem, ngày thường, chúng ta nói mười câu, nó có thể đáp lại một câu đã là thực nể tình. Bây giờ lại còn cười đến cả người nghiêng ngả, nói lại nhiều như vậy. Thật là chưa thấy qua bao giờ.

- Này, có khi nào nó hẹn họ một tiểu minh tinh không đứng đắn nào không? – Cậu Hai ho khan một tiếng, nói dò.

- Nói không chừng cũng đúng, ta nghe người ta nói cái vòng giải trí kia hỗn loạn lắm hạng người. Nếu mà dính vào tiểu minh tinh buông thả nào đó, cọ nhiệt, tâm cơ. Sau này cô ta đạt được mục đích, lại ném Nhất Bác đi không tiếc.

Người nói có khi vô tâm, nhưng người nghe lại không thể vô tình. Mẹ Vương lặng lẽ nắm chặt tay ba Vương, trong mắt rõ ràng hiện lên nỗi lo lắng. Ba Vương cũng ho khan một tiếng, vỗ vỗ tay mẹ Vương trấn an. Vừa định mở miệng, liền bị Vương Thanh nói trước: "Tiểu Bác yêu đương không phải chuyện tốt sao? Sang năm cũng đủ tuổi kết hôn rồi. Nếu đến giờ mà chưa từng nói qua chuyện yêu đương, không phải mới đáng lo à?"

Ba Vương không trả lời, cúi đầu cầm lấy chén trà nhấp một ngụm, bảo Vương Thanh: "Đợi lát nữa con đi hỏi nó. Tốt nhất là hỏi cho ra là con cái nhà ai, làm gì, bao nhiêu tuổi. Dù sao thì hỏi kỹ càng, tỉ mỉ càng tốt. Nếu là con nhà đàng hoàng đứng đắn, chúng ta làm trưởng bối cũng không có gì phải phản đối."

- Sao lại là con? – Vương Thanh phản đối.

Mẹ Vương tiến đến kéo tay con gái, ân cần nói: "Tiểu Thanh, việc này mẹ và ba con hỏi đến không thích hợp. Con hỏi thì hay hơn, nghe lời mẹ."

Cái duy nhất Vương Thanh không thể kháng cự chính là lời nhờ vả của mẹ cô. Từ nhỏ đến lớn, cha thì nghiêm khắc, mẹ lại ôn nhu, em trai thì tùy hứng. Lúc trưởng thành, các sự vụ trong nhà dù lớn nhỏ, hay quan hệ với bên ngoài đều là do cô ra mặt, nhiều năm cũng thành thói quen. Đành thở dài nói: "Con phải nói trước, chỉ cần em trai con thích, con lập tức sẽ không phản đối. Đương nhiên, con cũng khuyên mọi người đừng phải đối. Tiểu Bác tính tình ngang bướng, quật cường, càng phản đối càng vô tác dụng. Cụ thể thì cứ nhớ lúc nó 12 tuổi, mọi người phản đối nó theo học vũ đạo, sau đó thể nào?"

Nhắc đến điều này, mọi người đều trầm mặc. Năm ấy mười hai tuổi, Vương Nhất Bác vô tình tiếp xúc với Street Dance, lập tức yêu thích vũ đạo. Chỉ là lúc bẩm sinh, cậu bị viêm cơ tim, đừng nói đến vũ đạo, ngay cả vận động mạnh chút thôi cũng không thể. Cha mẹ kịch liệt phản đối, chỗ đau trên người thậm chí có khả năng nguy hiểm sinh mạng, đều không ngăn cản được Vương Nhất Bác quật cường, cậu vẫn như cũ kiên trì không ngừng tiếp tục học nhảy, sau đó là xuất ngoại học chuyên sâu, rồi xuất đạo. Từ đầu đến cuối, Vương Nhất Bác không hề lay động ý chí hay tư tưởng. Cho dù là cha mẹ, cũng không thể làm cậu bỏ cuộc.

- Trước tiên đừng nói nghiêm trọng như vậy, nói không chừng có thể đang hẹn hò người tốt cũng nên. Con hỏi thăm trước, nếu người đó không phù hợp, vậy… Cái đó, chúng ta liền tìm hiểu xem người quen chung quanh, có ai phù hợp, bảo thằng bé đi xem mắt. Gặp được người thích hợp, nó sẽ từ bỏ thôi. – Mợ Hai nói.

Vương Thanh ha hả cười, liếc về phía Vương Nhất Bác, chép miệng một cái nói: "Nhìn nó đi. Trong mắt, ánh sáng vui vẻ hạnh phúc muốn giấu cũng không giấu được. Còn đòi giới thiệu đối tượng cho nó? Đề rồi xem…"

- Được rồi. Bớt tranh cãi đi. Con đi trước hỏi một chút. Cụ thể rồi lại nói tiếp. – Ba Vương lên tiếng.

Vương Thanh bất đắc dĩ đi ra khỏi phòng khách, đến chỗ hành lang Vương Nhất Bác ngồi. Thấy có người đến, Vương Nhất Bác nhanh chóng thu hồi biểu cảm vui cười, chào tạm biệt Tiêu Chiến rồi ngắt máy. Vương Thanh khó xử nhìn nhìn điện thoại của cậu, lại quay lại nhìn đến trong nhà kia một đống ánh mắt tha thiết chờ đợi. Đành nhún vai, ngồi xuống bên cạnh.

- Đệ, có phải là đang yêu đương rồi không? Chuyện khi nào vậy?

Vương Nhất Bác sửng sốt, ngay sau đó quay mặt đi, cũng không tính nói chuyện. Cậu vốn không nói dối, cũng không muốn ở trước mặt người nhà giấu giếm. Trừ im lặng ra, cậu thật sự không biết nên nói cái gì.

Vương Thanh kéo vai cậu, liếc mắt nói: "Bớt giả ngu với chị đi. Trong bụng em có mấy con giun đũa chị còn đoán được. Nếu không có yêu đương, em đã trực tiếp trả lời ngay là không có. Nếu không hé răng được, nghĩa là chị đoán đúng, nói đi, yêu đương thế nào? Người trong ngành? Tuổi nhiều ít? Nhà ở đâu?"

Vương Nhất Bác tiếp tục im lặng. Có người chị thứ gì cũng biết, hiện thực này so với tưởng tượng chẳng tốt đẹp gì. Khó trách Lam Vong Cơ đối với năng lực đọc tâm đệ đệ của Lam Hi thần lại đau đầu không thôi.

Thấy cậu vẫn không nói lời nào, Vương Thanh đành ra đòn hiểm: "Này, nhìn vào trong chút không? Bên kia một đám người đều đang ngóng ra đây. Vừa rồi mợ Hai có nói, nếu em đang quen biết dạng người không ra gì, mợ sẽ chuẩn bị phát động cho ba cô bên nội và tám dì bên ngoại giới thiệu đối tượng cho em. Đến lúc đó thì đừng hối hận."

- Chuyện của em, bọn họ có thể hay không đừng dài tay lo nữa.- Vương Nhất Bác nhíu mày. Cậu ghét nhất là những người bà con không có việc gì lại cứ đi tìm lo việc người khác.

- Cho nên, em vẫn nên thành thật nói đàng hoàng với chị đi. Trong nhà này, cũng chỉ có chị mới có thể vì em mà ngăn cản đám người trong kia thôi.

- ….. – Lại là một trận trầm mặc.

Vương Thanh nổi giận, tiếp tục nói:

- Vương Nhất Bác, em dám như vậy với chị, em có xem chị là chị nữa không. Được, em dám. Chị liền đi nói với ba mẹ, em đang qua lại với thứ lưu lượng tiểu hoa đán, mỗi ngày đều đem thân lên sân khấu nhảy nhót. Cái loại này, chỉ giỏi việc lôi kéo tình cảm để tiến thân mới vừa lòng!

- Tỷ, đừng nói hươu nói vượn! Người đó rất tốt! Vô cùng tốt, là người chân thật lương thiện! Em không thể để chị sỉ nhục người đó! – Vương Nhất Bác vừa nghe liền phẫn nộ. Cậu có thể chịu đựng cha mẹ nghi ngờ, có thể chịu đựng bị bà con thân cận nói ra nói vào, có thể chịu đựng thống khổ chửi rủa,than khóc. Chỉ duy nhất không thể chịu đựng, có người vũ nhục Chiến ca mà cậu thương yêu nhất. Bất kể là ai cũng không được!

Vương Thanh khóe miệng tràn ra ý cười thỏa mãn: "Vậy nói đi, chị biết mình đoán không sai. Tốt, vẫn là ngoan ngoãn trình bày đi? Như thế nào mà quen biết?"

Vương Nhất Bác quay đầu đi, trong miệng bất đắc dĩ nói ra câu trả lời: "Quen biết khi đóng phim."

- Thật là người trong giới giải trí? –Vương Thanh nhíu mày.

- Trong vòng giải trí cũng có nhiều người trẻ tuổi dùng thực lực để nỗ lực. Chị đừng mang thành kiến đó vào đây áp lên người khác.

- Được được được. Vậy cô gái kia là người ra sao? Gia đình? Gia thế? Cứ nói hết những gì em biết xem.

- Người đó là người Trùng Khánh. Dòng dõi thư hương, cha mẹ đều là giáo viên, gia cảnh khá, ổn định. Anh ấy thích đọc sách, nói chuyện thì dáng vẻ thư sinh, ôn nhu. Trước kia làm nhà thiết kế, bởi vì thích ca hát nên mới ngoài ý muốn xuất đạo. Kỹ thuật diễn xuất cực kỳ tốt, ca hát lại càng tốt, trưởng thành đặc biệt đẹp đến nghịch thiên. Em chưa gặp qua ai đẹp hơn so với anh ấy. Còn giỏi nấu ăn, em rất thích ăn mì do anh ấy tự tay cán bột…

(*Do đại từ xưng hô trong tiếng Trung nên cô ấy/anh ấy đều có thể sử dụng cùng một chữ)

- Khoan! Khoan, khoan! – Vương Thanh phút chốc cả người nổi da gà- Nói vậy, người kia trừ bỏ một đống ưu điểm kia, thì không có chút khuyết điểm nào? Thế giới làm gì có người hoàn mỹ như thế. Sợ là em tình nhân trong mắt hóa Tây Thi rồi, điên tình!

Nói đến Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác lại nhịn không được mà trên mặt tràn ra ý hạnh phúc: "Anh ấy quả thực rất tốt. Em theo đuổi mãi mới được. Nếu phải tìm ra có khuyết điểm gì…thì miễn cưỡng là…tuổi so với em lớn hơn một chút."

- Hơn mấy tuổi?

- 6 tuổi.

- Hả!!!... Vương Nhất Bác, bộ em từ nhỏ thiếu khuyết tình thương của mẹ sao? – Vương Thanh vừa nghe đến khoảng cách tuổi này, nhịn không được buột miệng thô bạo. Vương Nhất Bác chỉ mới 21 tuổi, cái người nữ kia so với cậu hơn tận 6 tuổi, là 27 tuổi, không bao lâu nữa thì 30 rồi… Cái này cũng thái quá rồi…

- Chị mới thiếu khuyết tình thương của mẹ! Hơn 6 tuổi thì có vấn đề gì? Em thích người lớn tuổi hơn, không được sao? – Vương Nhất Bác phẫn nộ đứng dậy. – Chị nhớ cho kỹ lời nói vừa rồi của em đi. Cái gì nên nói cái gì không nên nói, nên nói thế nào, tự chị suy nghĩ. Bằng không, ngày mai em liền đi, trong thời gian ngắn đừng mong em trở về.

- Vương Nhất Bác, em đây là đang uy hiếp chị đấy hả?

- Chị muốn vậy thì em cũng có thể làm vậy! – Nói đến đây, cảm thấy không có lời nào tốt đẹp có thể nói nữa, liền xoay người đi.

Vương Thanh trở lại phòng khách, mọi người nhanh chóng vây tới bên cạnh cô, tụm năm tụm ba dò hỏi: "Thế nào, hỏi han sao rồi? Là người thế nào? Khi nào thì đưa về nhà giới thiệu được?"

Vương Thanh bất đắc dĩ nói: "Cũng không hỏi gì nhiều. Trước đây làm nghề thiết kế, người Trùng Khánh chính gốc. Thích ca hát nên xuất đạo. Nó nói, cái người kia kỹ thuật diễn tốt, ca xướng càng hay, có thể nấu cơm, xinh đẹp…"

- Thực sự tốt như vậy sao? – Mẹ Vương vừa nghe đối tượng của Nhất Bác biết nấu cơm, ấn tượng tốt trong lòng liền có chút tăng. Thời buổi này, tìm được cô gái chịu xuống bếp nấu cơm thực sự không nhiều.

Vương Thanh nhún vai: "Không biết, nó nói vậy thôi."

- Trên thế giới làm gì còn cô nương nào vừa tốt lại ngoan ngoãn như vậy nữa? – Mợ Hai lắc đầu.

- Con bảo cô gái đó tốt nghiệp ra đi làm Thiết kế rồi, sau đó mới vào giới giải trí? – Ba Vương nhanh chóng nắm bắt trọng điểm hỏi. Vương Thanh gật đầu.
- Nói vậy, có lẽ lớn tuổi hơn Vương Nhất Bác?

Vương Thanh sửng sốt, cô vốn không nghĩ đến, ba mình lại tính toán nắm trọng điểm như vậy.

- Nói đi, hơn mấy tuổi? – Ba Vương hỏi lại.

- Nó nói… hơn 6 tuổi. – Vương Thanh cúi đầu, cô thậm chí có thể nghe được tiếng mọi người hít một ngụm khí nghẹn.

- Không phải chứ? Lớn hơn nhiều như vậy? Này không phải là trâu già gặm…. – Mợ Hai nhịn không được thầm nói.

- Thật ra cũng không đến mức nghiêm trọng. Vốn dĩ chính là yêu đương. Nếu lớn tuổi thì còn có thể chăm sóc Tiểu Bác nhà ta… - Vương Thanh cố vớt vát.

- Câm miệng! – Ba Vương giận dữ nói. – Nó tìm đối tượng hay tìm mẹ nuôi? Dám qua lại với đàn bà 30 tuổi, vậy mà nó dám… Không được! Không thể cứ để nó tự do hồ nháo như vậy mà tiền đồ bại lụi. Ngày mai ngay lập tức tìm người thích hợp, bắt nó đi xem mắt. Nó chưa gặp gỡ nhiều nữ nhân, cho nên mới nhìn đến hạng nữ nhân lung tung rối loạn như vậy mà dám qua lại!

Mặt khác, ở Trùng Khánh, Tiêu Chiến nói xong điện thoại với Vương Nhất Bác, trong lòng cảm thấy có chút không yên, làm việc gì cũng hơi thất thần. Mẹ Tiêu trông thấy, đi tới vỗ vai Tiêu Chiến hỏi: "Tiểu Chiến, làm sao vậy? Mẹ thấy con thất thần, gọt táo gọt bay hết thịt quả rồi, còn muốn gọt ở đâu nữa?" Tiêu Chiến nghe vậy, nhìn quả táo trong tay. Quả nhiên, quả táo ban đầu to tròn nhưng đã bị anh gọt bay hơn nửa.

- Không có việc gì ạ. Chỉ là có chút việc cần suy nghĩ thôi.

Mẹ Tiêu cười vui vẻ:

- Ngày mai mẹ hẹn dì Trương tới nhà mình, mẹ thấy con gái dì ấy đối với con rất có ý tứ, nếu không có việc gì thì ngày mai cùng nhau ăn bữa cơm đi?

Tiêu Chiến giật mình, vội nói:

- Mẹ, mẹ nói bậy bạ gì đó, con thấy con gái dì Trương đối với Vương Nhất Bác còn có hứng thú hơn với con đấy. Mẹ thôi đi…

- Ai, có khi cũng đúng, ngày đó ăn cơm xong, con bé liền đuổi theo Tiểu Bác muốn xin chữ ký. Đúng rồi, con hỏi Tiểu Bác xem khi nào rảnh lại nhà mình chơi đi, mẹ còn có thể làm mai cho thằng bé, nói không chừng lại thành đấy.

Tiêu Chiến bóp bóp trán, né tránh:

- Mẹ, mẹ vẫn là thôi đi. Vương Nhất Bác nhiều mối quan hệ xã hội, còn cần mẹ làm mai cho cậu ấy à?

Lời còn chưa dứt, di động Tiêu Chiến liền vang lên một tiếng, mở máy. Vương Nhất Bác gửi Wechat: "Chiến ca, mau tới cứu em. Trước 8h sáng mai."

Tiêu Chiến nhìn đồng hồ. 23h. 9 tiếng đồng hồ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net