Part 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác đã dùng hết tốc lực để lao ra khỏi cửa, đánh xe thẳng đến quán bar mà Vu Bân nói. Vừa đến trước cửa liền thấy Vu Bân sốt ruột chờ sẵn, tay trái không ngừng xoa xoa bắp tay phải.

- Chuyện gì xảy ra? Các người vì sao lại cùng đi uống rượu? Tại sao lại phải vào bar? Anh không biết tửu lượng anh ấy không được tốt sao? Nói!

Vương Nhất Bác túm lấy Vu Bân ngay lập tức đổ ập trên đầu hắn một đống câu chất vấn giận dữ. Vu Bân mặt mày ủ ê, nói như van nài:

- Tôi biết Tiêu Chiến uống không tốt, nhưng không ngờ được anh ấy bình thường, lịch sự nho nhã, rượu vào lại kinh khủng như vậy.

Nói rồi vén tay áo lên, để lộ một cánh tay đỏ ửng những vết cắn chi chít vô cùng đáng sợ đưa đến trước mặt Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác hất tay hắn ra, sốt ruột hỏi:

- Tiêu Chiến đâu, dẫn tôi vào đó. Các người không phải đi uống cùng nhau sao? Anh nghĩ gì mà để lại anh ấy trong bar một mình mà ra đây chờ? Mau lên!

Vu Bân nhìn thấy Vương Nhất Bác tức khí đến mắt long sòng sọc, lại một hướng nhắm cửa quán bar lao vào, sợ xảy ra náo loạn lớn, vội bất chấp kéo tay Vương Nhất Bác lại:

- Khoan đã. Cậu nghe tôi nói trước, anh ấy hiện giờ bảo đảm không có việc gì, thật sự, cậu bình tĩnh đã…

Nghe hắn nói không có việc gì, Vương Nhất Bác vô thức nhẹ người không ít, nhưng nghĩ đến bản thân vẫn chưa nhìn thấy Tiêu Chiến, ngay lập tức quát Vu Bân:

- Bỏ tôi ra! Tôi đưa anh ấy ra ngoài trước đã! – Thấy Vu Bân vẫn không dám buông ra, liền quay người hất mạnh tay hắn, ngay sau đó tóm lấy cổ Vu Bân, nghiến răng. – Anh không nói không có việc gì thì lôi kéo tôi lại làm gì? Anh dám ném lại anh ấy một mình trong kia, một khi có việc gì, tôi lập tức hỏi tội anh!

- Nói thật, cậu trước hết bình tĩnh đã. Chiến ca của cậu thật sự chỉ uống nhiều quá mà náo loạn thôi. Quán bar này nhỏ, chuyện ai đó say xỉn náo loạn cũng không lạ gì. Nhưng nếu cậu mất bình tĩnh, vào đó náo loạn lên, chắc chắn sẽ có người tò mò ghi hình lại. Cậu nghĩ một chút… Còn nhiều ảnh hưởng xấu…

Vương Nhất Bác càng nghe tâm tình càng rối loạn. Lại nhớ đến dáng vẻ bán manh của Tiêu Chiến khi uống say, mỗi lần là một kiểu biến đổi khác nhau, trong lòng liền luống cuống, cũng mặc kệ Vu Bân ngăn trở cách gì, nhanh chóng chạy vào trong quán bar.

Lúc này, trong quán bar ánh đèn lờ mờ, chỉ có sân khấu trung tâm là tập trung nhiều ánh sáng xoay chiếu đủ màu sắc từ đèn laser. Chung quanh vô cùng ồn ào, đám đông vây quanh sân khấu trung tâm la ó phấn khích. Âm thanh đập liên tục vào tai Vương Nhất Bác đến ong óc. Cậu leo đại lên một chiếc sofa nhìn quanh một vòng nhưng vẫn không nhìn thấy Tiêu Chiến bởi đám đông và ánh sáng hỗn loạn. Sau đó lại chạy đến quầy bar tìm một lần, trong lúc sốt ruột tìm Tiêu Chiến lại bị hai cô gái đi đến tỏ ý làm quen. Vương Nhất Bác bằng một ánh mắt phát ra khí lạnh liền bức hai người kia lùi lại không nói thêm lời nào.

- Tìm không thấy! Anh ấy xảy ra chuyện gì rồi? – Vương Nhất Bác lo lắng muốn chết, xoay người tóm lấy Vu Bân vừa chạy theo vào tra hỏi.- Không phải anh nói anh ấy ở trong này, không xảy ra chuyện gì sao?

Vu Bân cười khổ, nâng ngón tay lên bất đắc dĩ chỉ về sân khấu trung tâm:

- Tôi nói anh ấy chỉ vì say nên náo loạn thôi… Không phải anh ấy ở bên đó sao?

Vương Nhất Bác theo ngón tay hắn nhìn tới, quả nhiên nhìn thấy, ở sân khấu trung tâm, chính là cái người khiến cậu cả buổi tối lo lắng đến bốc hỏa. Mà bộ dáng của người kia lúc này, một bước khiến cơn giận của Vương Nhất Bác lên đến đỉnh điểm.

Quanh sân khấu ánh đèn chiếu đủ màu bay nhảy, còn trung tâm chỉ có một cụm ánh sáng trắng đang chiếu sáng cho độc nhất một người con trai. Chiếc áo sơ mi trắng tinh thanh lịch anh mặc ban đầu đã bị bung vài cúc phía trên, vạt áo một nửa trong quần, một nửa rơi hững hờ ra phía ngoài, Tiêu Chiến cứ vậy mà nhảy đi nhảy lại một đoạn vũ đạo bằng cơ thể đã sớm xiêu xiêu vẹo vẹo. Vũ đạo này trước kia Vương Nhất Bác đã nhìn thấy qua, là vũ đạo của Cực Lạc Tịnh Thổ- tiết mục mà Tiêu Chiến vẫn thường biểu diễn cùng Xnine. Tiêu Chiến vốn đã sẵn có gương mặt đẹp đến phản thiên địa, giờ phút này ánh mắt anh lại càng ma mị, mỗi một động tác đều hết sức dụ hoặc, nhất cử nhất động đều khiến mọi người không rời được mắt.

Chung quanh sân khấu đám đông bu đến, gào thét chói tai hết đợt này đến đợt khác theo từng bước nhảy của anh. Đặc biệt là đến đoạn vũ đạo đánh hông, tiếng gào thét kích động đến nỗi tưởng chừng gào bay luôn nóc nhà. Ban đầu, ở trên sân khấu vốn là các vũ công nữ nhảy sexy, nhưng lúc này cũng chẳng còn người nào nhớ tới nhiệm vụ của mình, tốp năm tốp ba chụm lại, vây quanh Tiêu Chiến cổ vũ nồng nhiệt.

Không khí nóng rẫy của quán bar được đẩy lên đỉnh điểm, Vương Nhất Bác phẫn nộ lẫn nổi ghen đến mức chút nữa ngất xỉu. Tùy tay ở trên quầy bar chỉ đến một chai rượu, ừng ực ừng ực nuốt xuống vài ngụm, mới có thể làm bản thân bình tĩnh hơn một chút.

Bartender đứng quầy trông thấy Nhất Bác và Vu Bân nhìn chằm chằm phía sân khấu, liền có ý muốn gợi chuyện để bàn tán:

- Này, các anh nói người này ở đâu ra? Hôm nay tôi cũng không nghe gì đến việc giám đốc quán bar này mời vũ công mới đâu, đột nhiên lại xuất hiện như vậy. Nhảy như thế kia, cảm thấy vô cùng mê hoặc. Tôi còn là lần đầu tiên thấy nam nhân khiêu vũ cũng có thể dùng từ xinh đẹp mê hoặc để hình dung đấy. Ây, nói thế nào thì cũng là vũ đạo mê hoặc, không phải, là bộ dạng mê hoặc. Đẹp mỹ mãn như vậy, không biết tại sao lại đi làm cái nghề này, bộ dạng của cậu ta, đi làm minh tinh cũng còn thừa sức!

Vu Bân cười giả lả, không biết làm sao để chặn họng tên bartender nhiều chuyện kia lại. Vu Bân cảm thấy Vương Nhất Bác đã vận đủ sức để chuẩn bị xông lên kia lôi Tiêu Chiến xuống. Vậy mà tên bartender kia vẫn cứ lắm lời tiếp tục:

- Hôm nay xem ra giám đốc bọn ta hời to rồi, không khí quán bar này trước giờ cũng chưa có bao giờ nóng đến vậy đâu. Hiện tại chưa đến 2 giờ sáng, nhưng doanh số bán hàng đã hơn hẳn mấy ngày trước. Nãy giờ có không ít người đẹp đến gọi thêm rượu, chỉ chờ người kia xuống khỏi sân khấu, thì dụ hoặc hắn uống. Chà, chà, không biết đêm nay, người đẹp may mắn nào có thể bò lên giường với cậu ta, làm tình với người như thế kia chính là mãn nguyện rồi!

Vương Nhất Bác không thể nhịn được nữa, vươn tay tóm chặt cổ áo tên bartender, ánh mắt lẫn toàn cơ thể phát ra khí lạnh đến run người:

- Mày dám nhả thêm một câu nữa, thì ngay cả một đêm làm tình cũng không có, mà nửa đời sau, có muốn làm tình cũng đừng nghĩ đến có thể làm được!

Tên bartender kia thật sự bị ánh mắt của Vương Nhất Bác dọa đến cứng lưỡi, chỉ ú ớ vài âm thanh vô nghĩa trong cổ họng, trợn tròn mắt kinh hoảng.

Đúng lúc này, Tiêu Chiến đột nhiên ngồi bệt xuống giữa sân khấu, bất động. Đám đông lại cho rằng anh chuẩn bị biểu diễn tiết mục gì đó đặc sắc hơn nữa, lại tiếp tục sôi nổi háo hức. Đám vũ nữ ở rìa sân khấu cũng tò mò bước gần đến xem tình hình.

MC sân khấu liền tóm lấy một cô, dò hỏi: "Người này ở đâu ra vậy? Có phải do uống quá chén rồi không?"

Mấy vũ nữ gật đầu: "Người này không phải vũ công nam của nhóm bọn tôi đâu. Anh ấy chắc là khách đến bar nhưng lỡ uống quá chén. Hiện giờ ngủ ngồi luôn rồi, chúng ta làm gì bây giờ?"

"Hay là tìm ai đó đỡ anh ta xuống đi đã?" MC cũng lớ ngớ không biết nên làm gì, nghĩ một hồi thì nhún vai. "Mặc kệ, tôi dùng mic gọi đám bảo vệ vào trước."

Nói xong liền cầm micro định gọi lớn cho đám bảo vệ vào giúp, đột nhiên micro trong tay bị giật phắt lấy. Anh ta ngẩng đầu lên liền thấy người ban nãy ngồi im tưởng ngủ gục kia, giờ đang dùng đôi mắt đỏ au, lạnh băng nhìn anh ta. MC thốt nhiên há miệng kinh ngạc, cũng không tiện đối xử thất thố vì người kia là khách của quán. Liền để mặc Tiêu Chiến ở sân khấu, vội chạy xuống đi tìm sếp lớn xem nên làm thế nào.

Vương Nhất Bác dùng sức đẩy ra tầng tầng lớp lớp người chen kín trước sân khấu, chật vật đi về phía Tiêu Chiến. Tiêu Chiến cầm được micro rồi, lại chậm rãi ngẩng đầu, vầng sáng trắng từ chụp đèn trung tâm chiếu thẳng trên người anh, cảnh tượng đẹp như thoát tục. Tiêu Chiến mở miệng, cất lên giọng hát thanh khiết, nam tính mà ôn nhu, dịu dàng như nước. Bài hát của Tôn Yến Tư, cũng là ca khúc yêu thích của anh- "Anh đã yêu một ngôi sao cô đơn".

Không thể đợi được đến khi em trở thành ngôi sao lấp lánh nhất trong ngân hà của anh.

Anh nguyện ý đem tất cả ánh sáng của anh cho em, chiếu sáng cho em.

Cho đến khi ánh sáng của em nhẹ nhàng chiếu tỏa ở bầu trời xa xăm kia…

Không có nhạc đệm, không có thanh âm hỗn tạp, chỉ có giọng hát linh hoạt, thanh khiết của Tiêu Chiến phiêu đãng ở sân khấu kia. So với dáng vẻ cuồng nhiệt ban nãy, giờ phút này Tiêu Chiến tự như một vương tử đẹp đẽ mà tịch mịch, đứng ở giữa đám đông, nhắm mắt đem tâm tư hát thành lời. Tất thảy mọi người đều gần như nín thở chiêm ngưỡng, thậm chí một âm thanh trò chuyện cũng không nghe ra. Khung cảnh an tĩnh đẹp lay động như vậy, không một ai muốn phá vỡ.

Anh bằng lòng cất tiếng hát vang vì em.

Chớp lóe chớp lóe sáng rực rỡ tựa như em.

Dù em ẩn trong rất nhiều ngôi sao cô đơn, anh vẫn sẽ tìm thấy em.

Ánh sao treo trên bầu trời phát ra ánh sáng.

Phản chiếu sự lẻ loi của anh.

Nhắc nhở anh rằng, anh cũng chỉ là một ngôi sao cô đơn.

Khúc hát kết thúc, xung quanh vỗ tay như sấm dậy, Tiêu Chiến ở trên sân khấu mơ hồ di chuyển đầu như đang tìm kiếm gì đó. Ánh mắt thẳng đến giữa mênh mông biển người, anh nhìn thấy Vương Nhất Bác.

Mọi người cũng theo ánh mắt Tiêu Chiến quay lại nhìn, nhìn đến liền cảm thán cuộc đời bất công. Vừa rồi, Tiêu Chiến khiến hết thảy nữ nhân ở đây cảm thán một mỹ nam tử ôn nhu, mị hoặc, thì giờ khắc này, lại sững sờ bởi một thanh niên cao ngạo, vừa có chút cảm giác non nớt của thiếu niên, lại vừa tỏa ra sức hút của một người đàn ông lạnh như băng đầy mê lực. Hai người mang hai khí chất gần như bất đồng. Bọn họ cứ như vậy đối diện nhau ở cự ly xa, bất cứ lời nào cũng không nói nhưng lại giống như có thiên ngôn vạn ngữ chảy xuôi giữa không gian của hai người.

Lúc này, tức giận, lo lắng hay điên cuồng, Vương Nhất Bác đều không có. Hiện tại, trong mắt cậu chỉ có một thân ảnh như bừng sáng kia của Tiêu Chiến. Anh từng nói Vương Nhất Bác là người tỏa sáng nhất ở trên sân khấu, anh bảo cậu như một viên minh châu hấp dẫn mọi người. Nhưng anh không biết rằng, giờ phút này, anh đứng ở đó, chẳng hề làm gì, lại khiến Vương Nhất Bác cảm thấy trong tâm tự phát lên một lời nguyện, sẽ vì anh mà bảo hộ một đời, vì anh mà cam tâm vượt mọi chông gai, dẫu có phải đứng đầu sóng ngọn gió, cũng mãi mãi bảo vệ ánh sáng dương quang của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến bất thần nhảy xuống sân khấu, bước đi từng bước một, có chút liêu xiêu mà đến trước mặt Vương Nhất Bác. Ánh mắt Tiêu Chiến đỏ hồng. Đứng trước mặt cậu rồi, đột nhiên anh nở nụ cười ấm áp như nhật nguyệt, nháy mắt hòa tan lớp băng lạnh quanh người Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác nhất thời sững người, lại bị Tiêu Chiến trong một giây, đem cậu bế bổng trên tay. Giữa tiếng gào rú điên cuồng của mọi người, Tiêu Chiến mỉm cười như một thợ săn ngạo nghễ săn được con mồi quý hiếm, bình thản bước ra khỏi cửa quán bar. Vu Bân từ lúc Vương Nhất Bác tiến lại gần sân khấu cho đến lúc này, nín thở theo dõi, trong đầu thầm khấn cho đừng xảy ra chuyện gì chọc giận Vương Nhất Bác thêm nữa. Nhìn thấy hai người ra khỏi quán bar, cũng nhanh chóng ra theo, xe taxi cũng không gọi được, nghĩ một hồi đành đuổi theo Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến cứ như vậy đem Vương Nhất Bác vào một khách sạn ngay cạnh đó. Rồi cứ như vậy mà ôm hôn, cọ cọ trên người Vương Nhất Bác. Cuối cùng, Vương Nhất Bác lần nữa bị Tiêu Chiến ném lên giường, một đêm bị anh đè chết đi sống lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net