Part 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai cô gái bị sự thẳng thừng của Vương Nhất Bác làm cho vừa ngượng vừa sợ. Một người bắt đầu cúi xuống làm đồ ăn theo yêu cầu của Tiêu Chiến. Còn cô gái trang điểm kỹ lưỡng kia tuy có chút lúng túng, nhưng nghĩ ấm ức, liền buông lời khinh thường:

- Thật đúng là… Khen một cái thì tưởng rằng mình là minh tinh thật chắc? Ở cái Hoành Điếm này, còn lạ gì, quanh năm suốt tháng đều toàn là minh tinh, nghệ sĩ lui tới. Bình thường người ta tới nhìn thấy chúng ta còn khách khí, vui vẻ. Muốn ký tên thì ký tên, muốn chụp ảnh liền đến chụp chung. Nhìn các người, nhiều lắm cũng chỉ là đám hỗn loạn tiểu diễn viên tuyến 18. Còn muốn chảnh hơn ai?

- Ể, bọn tôi ít nhất còn vào được trong vòng này. Cô thì tuyến 18 cũng có với tới đâu. Xấu tính xấu cả người. Đừng có quên ban nãy các cô lì lợm không chịu làm việc của mình, còn kỳ kèo cái người tuyến 18 bọn tôi ký tên! – Kỷ Lý đứng sau chứng kiến một màn, nhịn không được mà nói tới.

- Anh kia!...

Cô gái đỏm dáng kia bị Kỷ Lý nói thẳng thừng. Gương mặt vốn đã hồng vì bị Nhất Bác làm nghiêm, lại càng thêm một tầng đỏ ửng do bị chọc tức. Tiêu Chiến quay lui lắc lắc đầu, ý bảo Kỷ Lý không cần nói nữa. Dù sao bọn họ cũng là người của công chúng, mấy chuyện tranh cãi này nếu bị người ta chụp đăng lên mạng, liền bị mang tiếng xấu không đáng có.

Cô gái làm xong thức ăn liền bưng đến đặt vào khay, rồi kéo kéo cái người đỏm dáng kia lui vào. Hai người đều đi làm thêm, nếu như bị giám đốc biết được trong lúc làm việc lại mâu thuẫn với khách, bị mắng là chuyện nhỏ, nhưng nếu bị đuổi việc, chi phí cuộc sống không dễ trang trải nổi.

Mọi người cũng không làm khó nhau thêm. Tiêu Chiến kéo Vương Nhất Bác quay lui. Bộ ba Tư Truy, Kim Lăng và Cảnh Nghi không hẹn mà cùng chia nhau cầm thức ăn, đồ uống. Đám người một đường lần lượt kéo nhau vào phòng chiếu phim.

- Nhất Bác, cậu đúng là không nói thì thôi, một khi mở miệng liền khiến người ta không rét mà run. – Kỷ Lý ôm bắp rang nhai nhai, trêu chọc.

- Nhưng mà Nhất Bác, có phải hôm nay cậu tâm tình không tốt lắm không? Nếu là bình thường, tính của cậu chắc sẽ trực tiếp im lặng gọi giám đốc bọn họ đến. Hôm nay đột nhiên lại dọa sợ đến nữ nhân, lại còn không chừa cho người ta chút cơ hội nào. Cái này, không hợp với tính cách cao lãnh của cậu nha. – Đại Thành nghĩ nghĩ liền nói.

Mọi người cũng thắc mắc gật gù. Cùng sinh hoạt trong đoàn phim nên đều biết, sự việc gì có thể trực tiếp hành động để giải quyết, Vương Nhất Bác sẽ tuyệt đối chỉ làm chứ không nói. Với tính cách đó, làm gì có chuyện đột nhiên cậu ấy lại đi tranh cãi với đám nhân viên nữ kia.

Huống hồ, người mà bọn họ trêu đùa lại là Tiêu Chiến, cũng không phải cậu ấy, tức giận như thế là vì cái gì?

Tiêu Chiến nhìn một vòng đám người thắc mắc, hơi xấu hổ, liền lảng đi:

- Đừng nói nữa. Phim sắp chiếu rồi. Vào tìm chỗ ngồi đi. Đại Thành, cậu đem vé ra đây, chia cho mọi người tìm ghế.

Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến trừng mắt, kéo vào, chỉ có thể nhịn tức mà đi theo vào phòng chiếu phim. Thử hỏi tâm tình cậu có thể tốt sao? Cái đám con gái kia cứ hở ra là tay chân không yên, còn muốn đụng đụng kéo kéo tay Tiêu Chiến. Là tay Tiêu Chiến đó! Nếu mà chạm đến cậu, có khi cậu còn có thể nhẫn nhịn chút. Nhưng chạm đến Tiêu Chiến thì không được. Huống chi từ lúc đến rạp phim, tâm lý chuẩn bị phải xem phim kinh dị vốn đã không được thoải mái, căng thẳng khó chịu liên hồi. Vì vậy, Vương Nhất Bác mới phát tiết chút thôi.

Trong phòng chiếu phim, ngoại trừ nhóm diễn viên bọn họ, một người khách khác cũng không có. Mọi người hết thảy hân hoan, Trịnh Phồn Tinh kêu lên: "Chúng ta bao rạp luôn nha! Đỉnh thật!"
Lưu Hải Khoan nhìn quanh, cười nói: "Hôm nay không phải cuối tuần, lại còn đang giữa trưa, thời tiết nóng như vậy, rạp chiếu phim vắng người cũng là chuyện thường. Bọn mình vận khí cũng tốt đó."

Mọi người lần lượt ngồi xuống, bộ ba Kim Lăng cùng hai diễn viên nữ ngồi ở trước nhất, Vu Bân cùng với Kỷ Lý, Tào Dục Thần ngồi ghế tiếp sau. Sau nữa là đến hàng ghế của Vương Dực Chu, Chu Tán Cẩm và nhóm Nghĩa Thành. Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác lúc nãy đã nhờ Đại Thành chọn chỗ ngồi phía hàng ghế trên cùng, cố ý chọn như vậy, để tiện Vương Nhất Bác nếu sợ còn dễ trốn. Nhưng không nghĩ tới Lưu Hải Khoan và Đại Thành cũng chọn hàng này. Hai người ở hai bên Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ngồi xuống.

Vương Nhất Bác sắc mặt hiện tại có thể dùng hai chữ "méo mó" để hình dung, trong đầu nảy lời oán thán: Nhiều chỗ ngồi như vậy, vì cái gì cứ phải chọn cái hàng này, hại tôi biết làm thế nào để cùng Chiến ca nói chuyện yêu đương đây. Cứ đinh ninh hàng này chỉ có hai người bọn họ, lúc đến đoạn kinh dị, còn có thể rúc vào người Tiêu Chiến mà trốn, giờ thì làm sao mới được?

Toàn bộ đèn trong rạp được đem tắt hết, màn ảnh từ từ sáng lên. Vương Nhất Bác lập tức cuống cuồng nắm chặt hai tay, trong lòng vạn lần hối hận, vì cái gì mà vứt não đi đáp ứng bọn họ cùng đến đây xem phim kinh dị.

Một bàn tay ấm nóng phủ lấy tay cậu, Vương Nhất Bác quay đầu. Cho dù đang tối đen, cậu chỉ nhìn qua cũng liền có thể thấy được ánh mắt dịu dàng của Tiêu Chiến. Tiêu Chiến mỉm cười nắm tay phải của Vương Nhất Bác, từ từ kéo xuống dưới, lại lấy hộp bắp rang đặt ở giữa hai ghế để che lại. Tay Tiêu Chiến cũng hệt như tính cách của anh, lúc nào cũng tỏa ra hơi ấm. Loại cảm giác ôn nhu dịu dàng này trong một khắc làm Vương Nhất Bác buông bỏ căng thẳng, trở nên trấn tĩnh, cậu quay sang nhìn Tiêu Chiến cười, gật nhẹ đầu, tỏ ý mình vẫn ổn.

Nhìn chung, bộ phim này không phải tự nhiên mà nổi như cồn. Tình tiết hấp dẫn, cảnh quay lẫn góc quay cũng rất đẹp và ấn tượng. Vương Nhất Bác cũng bất tri bất giác bị bộ phim hấp dẫn, hé mắt dõi theo. Phía hàng ghế trước, Tuyên Lộ cảm thấy sợ hãi, nhịn không được quay qua kéo Trịnh Phồn Tinh chắn phía trước. Vương Nhất Bác trông thấy, lại không tự chủ được nhìn qua Tiêu Chiến. Cậu cũng muốn như vậy, nếu có thể tránh ở sau lưng Tiêu Chiến thì chắn sẽ không còn sợ hãi nữa.

Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác cứ nhấp nha nhấp nhổm bên cạnh, thấy kỳ quái liền cúi đầu hỏi nhỏ: "Em sao vậy? Cứ thấy em đứng ngồi không yên, hay là muốn đi WC?"

Vương Nhất Bác một đầu chỉ nghĩ đến làm thế nào mới có thể quỷ không biết thần không hay nhào vào hướng Tiêu Chiến, không ngờ lại bị anh lý giải thành muốn đi WC, mắt trợn trắng, ủy khuất không thèm đáp lại.

Lưu Hải Khoan một bên vỗ vỗ vai Nhất Bác, cười nói: "Có phải em sợ không? Đừng sợ, đều là giả cả. Nếu thật sự xem không được thì trốn sau lưng anh, huynh trưởng bảo hộ cho." Vương Nhất Bác cười khổ. Huynh trưởng, cái người em muốn nấp vào thì không thèm hỏi em câu nào đây này.

Đang mất tập trung lơ ngơ, trên màn ảnh vang lên một tiếng thét chói tai, phịch một tiếng, một gương mặt nữ quỷ đầy máu tươi phóng ra tràn màn hình. Mọi người đều bị dọa bật ngửa ra sau. Bọn người ngồi hàng ghế đầu lại càng sợ hãi hét ầm, mắt mũi đều chỉ hận không vứt quách đi cho rồi.

Vương Nhất Bác là tên khoa trương nhất. Vừa nghe tiếng thét chói tai kia, cái gì gọi là hình tượng, cái gì gọi là nam nhi đại trượng phu, cái gì gọi là can đảm đều quên sạch. Cậu trực tiếp bổ nhào qua chỗ Tiêu Chiến, ngồi luôn trong lòng anh, kêu to:

- Không xem! Không nhìn! Chiến ca, chúng ta về nhà…

Hai nhân viên công tác trực ở cửa nghe tiếng, chợt buồn cười, nói qua lại:

- Động tĩnh lần này cũng lớn quá rồi. Trước kia trong rạp đông người, chỉ nghe bọn nữ nhân hét to nhất. Lần này đa số là nam, không ngờ lại nhát gan vậy á.

- Cậu lần đầu xem cũng bị dọa hét ầm còn gì? Bây giờ trực rạp, một ngày xem mấy lần, nghe mấy trăm tiếng hét, sớm đã thành quen rồi. Sao chê bọn họ được?

- Xong đoạn này cũng hết phim rồi. Chuẩn bị đợi bọn họ ra ngoài rồi vào dọn dẹp thôi.

Sau một màn hoảng sợ, ánh đèn trong rạp lại được bật sáng. Mấy dòng chữ về thông tin bộ phim từ từ chạy lên màn hình lớn, mọi người đồng loạt thở ra nhẹ nhõm.

- Nhất Bác, lá gan của cậu nhỏ quá vậy, cả rạp chỉ nghe mỗi tiếng của cậu hét thất thanh nhất!

Tất Bồi Hâm qua cơn sợ hãi, qua đầu lại tính trêu chọc Nhất Bác, không ngờ lại nhìn thấy trạng thái của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến, kinh ngạc đến miệng thành chữ O, lắp bắp nói:

– Cái…tôi bảo…hai người là tình huống gì vậy?

Mọi người nghe vậy liền quay lui nhìn bọn họ. Toàn bộ trạng thái hiện giờ, là Vương Nhất Bác ôm chặt cổ Tiêu Chiến, cả người xoay áp lại, mặt vùi vào cổ Tiêu Chiến, bả vai run lên, cái gì cũng không để ý. Còn Tiêu Chiến thì gắt gao ôm lấy hông Nhất Bác, một tay giữ chặt, sợ bản thân buông lỏng tay làm cậu ngã xuống, một tay vỗ nhẹ lên lưng, vừa ôn nhu vừa nhỏ nhẹ trấn an Vương Nhất Bác. Bộ dạng của hai người, chính là khiến người ngoài nhìn vào chỉ có thể dùng đến hai chữ người yêu, mà lại còn là cái kiểu đang yêu đường cuồng nhiệt, để lý giải. Đại Thành nhìn qua, thấy xong liền rống một tiếng thất kinh.

Tiêu Chiến giật mình, vỗ vỗ lưng Nhất Bác, ý bảo cậu xuống đi. Nhưng xem ra Vương Nhất Bác hiện giờ bị bản năng nhát gan dọa mất hồn, vỗ một hồi cũng không chịu buông. Nào biết được, Vương Nhất Bác chính là biết mà mặc kệ. Dù sao trong phim cũng là tình lữ, cậu ỷ lại Tiêu Chiến thì làm sao? Tôi ôm người nhà tôi cũng đâu đến lượt mọi người quản. Lại lì lợm đem cánh tay ôm chặt cổ Tiêu Chiến hơn, nhất định không buông, tiếp tục lảm nhảm:

- Hừ…hừ… Vừa rồi hù chết ông đây rồi… Ông đây thề, không bao giờ xem phim kinh dị nữa.

Tiêu Chiến thở dài, Vương Nhất Bác ở trước ngực anh vẫn còn run bần bật, khiến anh không đành lòng đẩy ra. Chỉ có thể tiếp tục vỗ nhẹ lưng cậu, nhìn đến mọi người bất đắc dĩ xấu hổ cười, vô ngữ. Tình huống như vậy rồi, anh còn có thể phân bua cái gì?

Vu Bân cười nhạt, nói thầm: "Tôi sớm biết hai người không giấu nổi mà. Chuyện sớm hay muộn mọi người cũng biết thôi." Nói xong thì giang tay tóm đám Trịnh Phồn Tinh, Tất Bồi Hâm và Quách Thừa ra ngoài trước.

Nhóm Kim Lăng nhìn cảnh, kinh ngạc ngây người, chưa kịp phản ứng đã bị Vu Bân tóm cổ ra ngoài. Quách Thừa còn muốn chạy ngược vào xem, liền bị Vu Bân tóm gọn, còn dùng giọng điệu của Ôn Ninh cảnh cáo:

- Đám tiểu bối các ngươi, cấm tò mò nhìn ngó!

Bên trong kia, người đầu tiên phản ứng lại được là Tuyên Lộ. Dù sao cũng là phụ nữ, tâm tư vẫn là tinh tế, hai người kia ái muội rõ ràng như vậy, sao có thể qua được mắt cô? Trước kia vẫn biết bọn họ thân thiết vô cùng, nhưng cùng lắm chỉ nghĩ là hỗ trợ để nhập diễn. So với bằng hữu bình thường thì bọn họ có tốt hơn chút thôi, cô cũng không quản nhiều làm gì. Nhưng tình huống hiện tại, xem ra cô không quản không được.

- Nhất Bác, em trước tiên từ người Tiện Tiện xuống đi, nhân viên rạp phim vào thu dọn bây giờ, người ta thấy không hay.

Vương Nhất Bác hơi nới tay, nhưng đột nhiên cái hình ảnh kinh dị ban nãy lại không mời mà hiện ra trong đầu, liền siết tay lại. Nhìn thấy thì nhìn thấy, cùng lắm là về lái moto kiếm sống.

Lưu Hải Khoan cười khổ. Cũng như Lam đại hiểu rõ Lam Vong Cơ, mối quan hệ mờ ám của Nhất Bác và Chiến ca, trước hôm nay anh cũng hiểu vài phần. Cuối cùng đành mở miệng nói:

- Vong Cơ, hết phim rồi, có chuyện gì ra ngoài rồi nói. Mọi người đều là người một nhà. Em xuống đi đã.

Tiêu Chiến hướng hai người gật đầu cảm ơn, rồi lại nhỏ nhẹ bảo Vương Nhất Bác:

- Em xuống đi. Còn không xuống thì ngày mai anh với em chia phòng mà ngủ, một tháng!

Quả nhiên, lời này hiệu nghiệm. Chưa dứt lời đã thấy Vương Nhất Bác tỉnh bơ đứng thẳng người bên cạnh Tiêu Chiến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net