Part 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-- Ừm… e hèm… Sếp, thật sự không muốn phiền hai người, nhưng có chút chuyện cần nói. – Tiểu Vương đứng ở một góc, hắng giọng.

Tiêu Chiến ngẩng đầu rồi gật một cái. Vương Nhất Bác vừa bị đá qua ghế bên kia cũng giả vờ bình tĩnh, rồi hỏi có chuyện gì. Tiểu Vương vội nói:

- Cái đó, vừa rồi Trần đạo nhận được thông báo. Phim trường ở khu vực này ngày mai có đoàn phim khác cần thuê gấp một ngày. Vì thế, đêm nay Trần đạo yêu cầu nén cảnh để diễn. Các cảnh theo lịch trình ngày mai quay ở địa điểm này phải quay trong tối nay. Cho nên…

- Cho nên cái gì? Thì tận lực diễn thôi?

Tiêu Chiến nghiêng đầu hơi nghi hoặc hỏi. Tiểu Vương hé mắt liếc Vương Nhất Bác đang trợn mắt muốn nói bậy bên cạnh, xoay người hít một hơi, liều mạng kê sát tai Vương Nhất Bác nói nhanh:

- Cho nên phòng tổng thống đã thuê ở khách sạn kia phải hủy. Thật ra không phải là hủy ngang nên vẫn được hoàn lại 70% tiền thuê.

- Cái gì? Phòng tổng thống gì? Thuê làm gì? Lúc nào? Ai thuê?

Tiểu Vương rõ ràng đã áp chế âm thanh về mức rất nhỏ, nhưng vẫn bị Tiêu Chiến nghe thấy cả. Đã nghe cả rồi, vậy ở đây chắc không có việc cho mình nữa, liền cúi chào:

- Tôi nói xong việc rồi. Đi trước vậy.

Tiêu Chiến nheo mắt, tiến đến bên người Vương Nhất Bác, hai tay chắp sau lưng, hất cằm:

- Em nói xem? Vương Nhất Bác lão sư, có thể giải thích một chút được không?

Vương Nhất Bác chột dạ gãi cổ, nhìn đông ngó tây mãi vẫn không dám nhìn thẳng Tiêu Chiến. Một lúc sau mới cúi đầu, lí nhí:

- Em còn tưởng chắc là anh thích vậy… Em nghĩ là… (Nghĩ là giúp anh có cơ hội đem anh tặng cho em.)

Dĩ nhiên là nửa câu sau, cậu ngàn lần không dám mở miệng. Tiêu Chiến hừ mũi. Cậu cho rằng, cậu không nói ra thì anh cũng không đoán được cậu nghĩ cái gì sao?

- Nói! Xài bao nhiêu tiền?

Tiêu Chiến ưỡn người, vòng tay trước ngực, để tăng thêm uy hiếp còn gác một chân lên ghế, nhìn xoáy xuống người trước mặt. Vương Nhất Bác một mực chăm chú vuốt ve dải dây rua của chuỗi ngọc bội ở bên hông, chăm chú như thể lần đầu tiên nhìn thấy nó. Rồi lại tiếp tục lí nhí.

- Một ngàn hai trăm tệ…

- CÁI…? Em…mẹ nó…! Một ngàn hai trăm tệ…? Bộ em thiếu chỗ ở hay gì? Tiêu phí 1200 tệ một buổi tối? Có phải em bị dư tiền đến điên rồi không? Em… Aish….! Em nói xem, nói xem anh nên xử em như nào?

Tiêu Chiến nói đến đây thì cạn lời. Chỉ biết một tay chống hông, một tay chống trán nhìn Vương Nhất Bác. Hai người tuy là độc lập kinh tế, tiền đã sớm tự kiếm tự tiêu. Nhưng đối với Vương Nhất Bác, mỗi tháng vốn đã tốn không ít tiền vào ván trượt, moto, phí tài khoản âm nhạc... Hơn nữa, nếu nhìn trúng cái gì vừa ý, Vương Nhất Bác cũng không tính toán mà tiêu tiền. Cho nên có tháng, thu còn không đủ chi.

Nghĩ một hồi, ánh mắt lại chạm đến bạn nhỏ đang ngồi trước mặt ngoan ngoãn cúi đầu, nãy giờ tuyệt không dám nhìn lên, nội tâm Tiêu Chiến cũng sớm mềm lại. Vương Nhất Bác cùng lắm cũng chỉ là vì muốn được cùng với mình trải qua một buổi tối sinh nhật đáng nhớ thôi. Nói gì đi nữa, thì xuất phát điểm của việc này, cũng là vì anh.

- Được rồi. Em hiểu rồi. Sau này sẽ không phung phí nữa…

Vương Nhất Bác khẽ nói. Nói rồi lại nhìn chằm chằm xuống dây chuỗi ngọc bội. Tiêu Chiến xoa xoa nhẹ tóc cậu, thở ra một hơi, cười nói:

- Được rồi. Tiểu Vương nói tổ đạo cụ xếp đặt phân cảnh cũng phải mất ngót nghét một giờ nữa. Chúng ta có thể đợi lát nữa rồi đi thay phục trang.

Nói rồi, cúi xuống kéo tay Vương Nhất Bác, tiếp tục nói:

- Anh không giận em đâu. Bây giờ đang có thời gian rảnh, anh đưa em ra ngoài xe, xem món quà anh chuẩn bị cho em, được không?

Tiêu Chiến vừa dứt lời, Vương Nhất Bác ngẩng phắt đầu lên, ừ một cái rõ to, hai mắt sáng bừng. Trong một giây đem tất cả những mất mát, không vui vừa rồi cho chó gặm, cậu vô cùng tò mò về món quà mà Chiến ca đã chuẩn bị cho sinh nhật cậu.

Hai người đi cạnh nhau ra đến bãi đỗ xe của phim trường Hoành Điếm. Bởi vì đã vào giờ khuya nên bãi đỗ xe khá vắng vẻ. Xe bảo mẫu của Vương Nhất Bác là loại xe oto 7 chỗ. Do vậy nên vị trí đậu xe khá xa cổng bãi xe, phía cổng chủ yếu là vị trí dành cho các xe có diện tích lớn từ 16 chỗ trở lên. Hai người phải đi bộ vào một quãng tương đối xa.

- Chiến ca, chờ em có tiền, sẽ mua một chiếc xe lớn, đổi thành loại xe lớn kiểu nhà di động. Bên trong xe cũng sẽ chuẩn bị đầy đủ những gì cần thiết nhất. Nếu vậy, sau này đi quay hình ở đâu, chúng ta cũng đều không cần phải ngủ ghế xếp hay tìm chỗ ngả lưng nữa. Chỉ cần vào xe là có thể ngủ trên giường rồi.

Tiêu Chiến gật đầu, cười nói:

- Ừm, anh thấy em làm việc với nhiều nỗ lực như vậy, sớm hay muộn cũng sẽ có ngày làm được điều em muốn.

- Ừm, anh cũng vậy. Tiêu Chiến siêu giỏi, siêu tốt, là người tuyệt vời như vậy. Sớm hay muộn cũng sẽ có ngày cả thế giới biết đến anh!

Tiêu Chiến nghe Vương Nhất Bác khua tay khua chân, càng nói càng hào hứng thì cười:

- Anh à, anh không mong đến nổi tiếng cả thế giới đâu. Chỉ cần cái khu vực nhỏ nhỏ như thành phố Trùng Khánh kia, có nhiều người biết đến anh, anh đã thỏa mãn rồi.

Vương Nhất Bác còn đang toan nói lại, phản đối lời anh, thì Tiêu Chiến đã níu lấy tay cậu, kéo nhanh vài bước đến trước xe rồi mở cửa. Hai người lần lượt vào trong xe. Tiêu Chiến nhoài người ra sau tìm tìm một chút rồi lấy lên một chiếc hộp lớn được anh tự tay gói tỉ mỉ, đặt vào tay Vương Nhất Bác: "Lão Vương, sinh nhật mãn nguyện nhé!"

Vương Nhất Bác cười toét miệng, nhận lấy, cũng thuận theo trả lời: "Ừm, lão Tiêu, cảm ơn anh nhiều lắm!"

Lời vừa dứt, hai người nhìn nhau cười, trong mắt tràn ngập ấm áp. Vương Nhất Bác cẩn thận từng chút mở hộp quà. Nói thật, mỗi lần Tiêu Chiến tặng gì đó cho cậu, khoan nói đến món đồ bên trong, ngay cả giấy gói, cậu cũng không muốn làm sứt mẻ gì.

Cuối cùng cũng mở xong hộp quà, đập vào mắt Vương Nhất Bác là một chiếc mũ bảo hiểm chuyên dụng cho motor của hãng ARAI. Chiếc mũ này, ngoại trừ các hoa văn, hình trang trí ở trên thì màu nền của phần giữa mũ được chọn là màu đỏ. Hai mặt bên là màu lam nhạt, làm nổi bật thiết kế hoa văn ánh huỳnh quang màu xanh lục rực rỡ. Cuối cùng, ở phía sau ót mũ, là hai tiểu bản mang hình dáng hai người dựa vào nhau. Một người mặc áo choàng đen, một người một thân trắng, vừa nhìn qua liền biết, đây là dựa vào tạo hình nhân vật của hai người trong phim mà vẽ nên, Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện. Xung quanh hai tiểu bản này là hoa văn hình thỏ trắng, mỗi một con đều sinh động một dáng vẻ khác nhau.

- Ôi mẹ ơi…!!! Cái này quá sức lợi hại! Quá sức tuyệt vời! Anh làm sao có thể làm ra được món quà này? Toàn bộ các sản phẩm của ARAI em đều có. Thế nhưng chưa từng thấy qua mẫu hình này. Vả lại, xưởng sản xuất của bọn họ nhất định không nhận chế tác riêng. Anh làm sao làm được?

Tiêu Chiến nghe vậy cười ha hả, dùng ngón tay chỉ chỉ vào chính mình:

- Anh tự tay vẽ tất cả những hoa văn trang trí này, dùng loại sơn phản quang đặc biệt. Còn mấy con thỏ và tiểu bản, anh vẽ suốt một tuần. Sau đó tìm nhà xưởng sản xuất hoa văn đặt làm. Rồi lại mang về tự mình đính lên. Thế nào? Còn thích không? Không phải là hàng 100% của ARAI đâu.

Vương Nhất Bác ôm ghì cái mũ trong lồng ngực, đầu gật như chim gõ kiến:

- Thích! Siêu thích! Tuyệt đối hài lòng! Chính là, chỉ cần là quà của anh, em đều đặc biệt thích. À, mà, Chiến ca, vì sao ở trung tâm lại dùng màu đỏ? Em thích màu xanh lục hơn nha.

Tiêu Chiến trừng mắt nói:

- Đương nhiên anh biết em thích màu xanh lục. Xem cái phòng hơn 30 cái mũ của em là biết, 30 cái không có cái nào thoát được màu xanh lục. Dù sao, cái mũ này cũng chỉ để em trưng bày thôi, cũng không mang ra ngoài dùng được. Đặt ở trong nhà cũng có cái đặc biệt. Giữa một rừng xanh, có một điểm đỏ.

Nói trắng ra, là muốn chiếc mũ mà mình tặng đặc biệt hơn một chút.

Vương Nhất Bác ôm mũ bảo hiểm xoay qua xoay lại xem từng chút một. Nếu không phải là đang đội phát quan của Lam Vong Cơ, chắc chắn cậu đã đội thử ngay lên rồi. Tiêu Chiến thấy cậu không nói lời nào, có chút chột dạ, không rõ Vương Nhất Bác có thực thích món quà này không, e dè nói:

- Thật ra nếu em không thích thì không cần miễn cưỡng đâu. Nếu không thích cứ đưa lại cho anh, để sau anh sẽ lại tìm món quà khác tốt hơn tặng em.

- Thích! Thích! Ai bảo anh là em không thích?

Vương Nhất Bác ôm chặt thêm chiếc mũ trong lòng, lắc đầu:

- Chiến ca, mũ bảo hiểm này tặng cho em, đã thuộc sở hữu của em rồi. Làm gì có ai tặng quà rồi còn đòi lại?

Tiêu Chiến nghe vậy, nhẹ nhõm thở ra. Sau đó, anh cúi đầu, từ trong cổ áo luồn tay vào, lấy ra một sợi dây chuyền. Treo trong dây chuyền chính là đôi nhẫn mua một cặp với Vương Nhất Bác. Cả ngày hôm nay anh đã luôn đeo trên cổ, không hề lấy ra.

Vương Nhất Bác nhìn thấy, trong lòng liền vô cùng mãn nguyện. Bộc phát tâm tình liền đưa tay nắm lấy tay Tiêu Chiến, lôi anh ngã vào lòng mình. Tiêu Chiến không có phòng bị gì liền bị cậu kéo thẳng vào người. Không đợi anh kịp phản ứng, Vương Nhất Bác đã dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt Tiêu Chiến, kề sát trán mình với anh. Hai người cứ như vậy mặt đối mặt dán sát vào nhau. Thanh âm hô hấp vô thức mà dần trở nên gấp gáp, không khí ái muội cứ vậy mà phủ quanh. Vương Nhất Bác thì thầm: "Tiêu Chiến, thật ra anh biết em muốn nhất là món quà gì…"

Tiêu Chiến ngượng chín mặt, cúi đầu, tận lực cố gắng tránh hơi thở nóng rực của Vương Nhất Bác ra một chút, hít vào một hơi không khí mới, tự điều chỉnh bản thân rồi mới chậm rãi nói: "Anh biết. Tối nay về nhà…"

Nhưng Vương Nhất Bác trong từ điển cũng sớm vứt luôn chữ "chờ". Cho nên tay chân bắt đầu không thành thật đi du lịch khắp người Tiêu Chiến, làm cho không khí vốn đã ái muội lại càng thêm nóng rẫy. Tiêu Chiến bị những tiếp xúc với bàn tay Vương Nhất Bác khiến cho hô hấp gấp gáp thêm. Nhưng lí trí cho anh biết, ở đây thật sự là không được.

"Ca, cho em. Ngay bây giờ đi. Quà sinh nhật." Vương Nhất Bác gấp gáp đến giọng nói cũng trở nên khàn khàn âm thanh, vô cùng mê hoặc. Nói rồi lại áp sát đến hôn lên môi Tiêu Chiến. Tiêu Chiến còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Vương Nhất Bác ôm ngang hông, đặt lên phía ghế sau, cũng không biết cậu làm thế nào mà được. Xem phản ứng lúc này của Vương Nhất Bác, hai người muốn lui cũng không thể nào lui.

- Ê, vừa rồi mày bảo nhìn thấy Vương Nhất Bác đi hướng này phải không? Chỗ này là bãi đỗ, nhiều xe như vậy, rốt cuộc là xe nào?

- Sao tao biết được? Tao chỉ là nhìn thấy bóng người khá giống Vương Nhất Bác. Thôi bỏ đi, chỗ này tối thui, thấy khiếp người quá, chúng ta đi nhanh đi. Không chừng qua chỗ phim trường thì sẽ thấy cậu ấy.

- Cũng tại mày, nửa đêm lại rủ tao tới cái địa điểm vắng vẻ dọa người này… Đi thôi, đi thôi… Mày…nhìn gì đấy?

- Này, xem kìa, mày thấy cái xe góc kia không? Có phải nó đang rung lắc không? – Một cô gái chỉ đến xe của Vương Nhất Bác, chần chừ nói.

-------------------
*Nhắn nhủ mọi người xíu:

Hi mọi người, hiện tại fic đã được edit đến part 48, nghĩa là khoảng 2/3 so với toàn bộ fic.

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình, chịu khó đọc fic edit còn quá nhiều thiếu sót của một đứa mới toanh lần đầu tập tành edit fic như mình. Bộ fic này mình sẽ theo đến khi hoàn thiện nó, mọi người yên tâm theo dõi nha.

Có chút vấn đề là, trong tuần tới, có thể mình sẽ tạm ngưng cập nhật fic vì lí do sức khỏe đang có xíu không ổn. Mình sẽ sớm cập nhật đều đặn fic và sẽ cố gắng để mọi người không phải chờ lâu. ^^ Cảm ơn mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net