Part 57.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nhất Bác đi ra khỏi phòng hóa trang, áo vest trên người cởi ra rồi trực tiếp đưa cho Tiểu Vương cầm, cà vạt cũng bị cậu mạnh bạo lôi ra, tận lực hít thở thật sâu, hô hấp mấy luồng không khí mới, dần dần mới có thể làm cho bản thân thoáng bình tĩnh một chút.

- Nhất Bác!

Lý Vấn Hàn nhìn thấy Vương Nhất Bác ra tới hành lang, liền cười chào vui vẻ.

- Không cần chào em đâu. Anh đi cùng em chút đi.

Vương Nhất Bác cũng không có ý định dừng chân hàn huyên, chỉ một mực đi thẳng nhanh chóng.
Tiểu Vương thở dài, nhìn Lý Vấn Hàn rồi nhún vai nói:

- Lý lão sư, tôi cần mua vé máy bay cho anh, không biết có thuận tiện hay không, phiền anh cho tôi mượn chứng minh nhân dân của anh một chút.

Lý Vấn Hàn ngây ngẩn cả người. Vé máy bay gì? Cho ai?

Một giờ sau, Lý Vấn Hàn ngây ngốc nhìn bản thân ngồi bên cạnh Vương Nhất Bác trên máy bay, muốn nói lại thôi. Cái này rốt cuộc là chuyện gì vậy trời, anh chính là có việc đến đài truyền hình, thuận tiện qua thăm Nhất Bác, chỉ định hàn huyên đôi câu. Vậy mà không hiểu A cũng không hiểu B, nhìn qua nhìn lại đã bị lôi lên máy bay đi Bắc Kinh cùng cậu ta rồi.

- Cái kia…… Anh bảo này, Nhất Bác…… Cậu đi Bắc Kinh làm cái gì? Ngày mai buổi chiều anh còn có một hoạt động nhỏ, đi như thế này khả năng……

Nhìn đến Vương Nhất Bác bên cạnh mặt vẫn đen như đít nồi, Lý Vấn Hàn lắc lắc đầu, thở dài, vẫn phải tiếp tục nói:

- Này… Thật ra, nhóm của anh cũng nhiều người, sự kiện này không lớn, vắng mặt anh cũng không phải chuyện quá quan trọng. Nhưng mà, ha ha, Nhất Bác, có thể nói một chút không, chúng ta đến tột cùng đi làm cái gì?

- Bắt gian tế!

Vương Nhất Bác lạnh lùng đáp lại vỏn vẹn ba chữ.

- Cái…… Cái gì? Bắt gian tế? Nhất Bác, cậu không phải nói giỡn chứ?

Lý Vấn Hàn cảm thấy chính mình như đang bị ảo giác, thời buổi này còn có người dám cho Vương Nhất Bác đội nón xanh? Hẳn là chán sống rồi….

Quay đầu nhìn về phía ghế sau Tiểu Vương đang ngồi, trong miệng làm khẩu hình, hỏi: “Thiệt hay giả?”

Tiểu Vương đỡ trán, cúi đầu, thật sự muốn giả mù giả điếc luôn cho rồi. Nếu Lý lão sư đó chỉ là xui xẻo không biết gì mà bị lôi đi, thì cậu chính là xui đến tám đời nên mới phải chứng kiến chuyện của Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến, đôi khi còn phải tự mình làm bia đỡ đạn cho hai người, trong lòng yên lặng vì vừa muốn bảo vệ Tiêu lão sư, lại vừa giận. Tiêu lão sư à Tiêu lão sư, anh làm gì mà gây chuyện đến nông nỗi này rồi? Mới rời đi hơn mười ngày liền nháo ra như vậy, thật sự là…

Không có được đáp án từ Tiểu Vương, Lý Vấn Hàn chỉ có thể lại lần nữa chuyển hướng Vương Nhất Bác, thật cẩn thận hỏi:

- Này…Anh hỏi, cậu có phải hay không có cái gì hiểu lầm? Bạn gái cậu hẳn là sẽ không…
- Anh im miệng giùm đi!

Vương Nhất Bác trừng mắt nhìn anh, liếc mắt một cái, ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ tới mức Lý Vấn Hàn giật mình, ngoan ngoãn nhắm chặt miệng.

Cùng lúc đó, bên trong căn hộ nhỏ mới thuê, Tiêu Chiến đen mặt ngồi ở trên sô pha, gắt gao trừng mắt với người khởi xướng ra chuyện này – Chu Vũ Đồng.

Chu Vũ Đồng cũng ngồi ở đối diện, bị cậu trừng thật sự khó chịu, nhịn không được mở miệng nói:

- Em cứ ngồi đó nhìn chị làm cái gì? Còn không phải là chị giúp em nhận điện thoại của bạn bè em sao? Làm gì mà trừng mắt như vậy với chị, cũng không phải bạn gái của em, hà tất em phải khẩn trương như vậy?

- Chị biết cái gì! Em vừa rồi không phải đã dặn đi dặn lại chị, không cho chị đụng đến đồ vật của em sao? Chị chẳng những động vào, còn tự nhận điện thoại của em! Chị có biết hậu quả có bao nhiêu nghiêm trọng không?

- Có thể có bao nhiêu nghiêm trọng? Còn không phải chỉ là một cuộc điện thoại sao? Chẳng lẽ cậu ta đúng thật là lãnh đạo của em à, tuổi trẻ như vậy liền lên làm cao tầng rồi?

- Chị còn nói lý? Nếu là bởi vì bị chị làm chấn kinh, hại cậu ấy xảy ra chuyện gì, em cả đời này đều sẽ không tha thứ cho chị!

Nói xong, cúi đầu tiếp tục gọi điện thoại cho Vương Nhất Bác.
"Số máy quý khách vưà gọi hiện không liên lạc được…."

"Số máy quý khách vưà gọi hiện không liên lạc được…."

"Số máy quý khách vưà gọi hiện không liên lạc được…."

Bất luận anh có gọi bao nhiêu lần, đối diện truyền đến vẫn luôn chỉ có một câu lạnh như băng máy móc này. Cứ mỗi lần câu nói này lặp đi lặp lại, tâm trí Tiêu Chiến cũng càng ngày càng trầm mặc.

Chu Vũ Đồng bị anh không nể nang gì, giận dữ nói đến như vậy. Càng nghĩ càng so ra đối với một tên lãnh đạo, cô xem ra chẳng có giá trị gì, liền giận dữ:

- Tiêu Chiến! Em dám nổi giận như vậy với chị! Nhiều năm như vậy, là ai giúp em vượt qua cái hố sâu thăm thẳm thất tình ngày trước? Là chị đó! Ngay cả lúc trước Trịnh Hảo Mỹ bỏ rơi em, em thất tình uống rượu đến chết đi sống lại, cũng là chị đây kéo em đi suốt mấy con đường mới đưa em về được nhà! Chị nói em nghe, em hôm nay bởi vì một người xưa nay không quen biết mà trách giận chị! Tiêu Chiến! Chị đi cho em vừa lòng!

Chu Vũ Đồng làm bộ phải đi, vốn nghĩ rằng Tiêu Chiến tính tình nhanh cứng nhanh mềm, khẳng định sẽ kéo cô lại mà xin lỗi, không nghĩ rằng vừa quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Chiến vẫn như cũ cúi đầu không ngừng gọi đi gọi lại điện thoại.

Mặc dù vẫn còn đang vô cùng tức giận, nhưng cô lại cũng là lần đầu tiên nhìn thấy anh bởi vì một người mà khẩn trương thành như vậy, có lẽ người này trong công việc thường xuyên nâng đỡ, cho nên đối với Tiêu Chiến quả thật rất quan trọng.

Trong lòng tưởng tượng như vậy, tức giận tiêu hơn phân nửa, mặt dày tiến lại Tiêu Chiến ngồi xuống đối diện, nhỏ giọng khuyên nhủ:

- Kỳ thật em cũng không cần khẩn trương như vậy, cậu ta vừa rồi nói muốn tới tìm em. Cho nên xem ra không chỉ có em, mà cậu ta cũng quả thực xem trọng em, bằng không sẽ không bởi vì một chút việc nhỏ liền tự mình tới cùng em gặp mặt…

- Chị nói cái gì? Lặp lại lần nữa?

Tiêu Chiến tiến lên nắm lấy bả vai Chu Vũ Đồng, không để ý mà dùng vài phần lực mạnh, vội vàng hỏi.

- Ây! Khoan đã! Đau chết chị!

Tiêu Chiến hiểu ý, vội buông lỏng tay, xin lỗi nói:

- Vũ Đồng, thực xin lỗi, chị vừa rồi nói cái gì? Lặp lại lần nữa em xem.

Chu Vũ Đồng xoa chỗ đau ở bả vai, mắt trợn trắng tiếp tục nói:

- Cậu ta nói sẽ đến Bắc Kinh tìm em, còn hỏi chị địa chỉ, Bắc Kinh nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, bay đến chắc tầm ba giờ, sau đó ngồi xe điện ngầm có lẽ cũng sắp đến nơi rồi.

Tiêu Chiến nghe vậy, lập tức đi xem thời gian trò chuyện. Thật sự đã hơn ba giờ đồng hồ kể từ lúc Vương Nhất Bác gọi điện thoại đến.

- Sao chị không nói sớm!!!

Trường Sa đến Bắc Kinh nếu là đi chuyến bay gấp, có khi cũng chỉ tầm hơn hai giờ đồng hồ là có thể đến nơi.

- Em cũng không hỏi…… Vừa rồi, mới vào đến căn hộ, em cầm điện thoại lên rồi nhìn nhật ký trò chuyện. Sau đó vẫn luôn đen mặt ngồi một chỗ gọi điện thoại, chỉ hỏi chị có phải hay không đã nhận điện thoại của em, cũng không hỏi chị là nói việc gì. Rồi cũng nổi giận với chị, cũng còn chưa kịp nói gì với em…

- Không được, vậy giờ chị không thể ở chỗ này được, chị về trước đi đã. Lát nữa em còn có việc. Có gì ngày mai sẽ liên lạc với chị.

Nói rồi thuận tay cầm lấy túi xách của Vũ Đồng, ấn vội vào tay cô, đẩy cô đi ra ngoài.

-Ây, ây, tốt xấu gì chị cũng giúp em dọn nhà cả ngày trời. Vậy mà em bảo bận là đuổi chị về vậy hả? Quá sức tàn nhẫn rồi. Về sau có còn muốn làm chị em nữa không hả?

Một bên nói, một bên ôm cứng sô pha không chịu buông tay.

Tiêu Chiến thật sự bất đắc dĩ, chỉ có thể thuận thế nhấc cô vác luôn trên vai, cứ bắt chị ấy rời khỏi đây cho an toàn đã rồi nói sau. Tóm lại không thể để cho Vương Nhất Bác nhìn thấy cảnh mình cùng với một cô gái lạ ở chung một phòng.

- Ê! Tiêu Chiến! Em dám vứt chị ra khỏi cửa bằng cách này! Quá sức giận rồi!

Bị Tiêu Chiến vác ở trên lưng, Chu Vũ Đồng não bộ sung huyết, muốn đấm chết đứa em này cũng có, la hét ầm ĩ.

Mở cửa. Trong nháy mắt, thời gian đình chỉ.

Vương Nhất Bác cùng Lý Vấn Hàn đang đứng ở cửa. Lý Vấn Hàn thậm chí còn đang đưa tay lên làm tư thế chuẩn bị gõ cửa, không nghĩ tới, cửa lại chưa gõ mà bật mở.

Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác bốn mắt nhìn nhau, trong khoảng thời gian ngắn đều ngây ngẩn cả người.

- A…… Tiêu Chiến, em buông chị xuống! Máu dồn hết lên đầu chị rồi! Mau buông chị xuống! Không xong rồi, dạ dày khó chịu, chị muốn nôn ra!

Tiêu Chiến theo bản năng đem Chu Vũ Đông đang vác trên vai gần như hất luôn xuống mặt đất.

Anh bằng tất cả động tác dứt khoát của mình, thể hiện ra mình đang thật sự muốn tránh Vũ Đồng, không muốn Vương Nhất Bác nảy sinh bất cứ hiểu lầm nào.

- Nhất Bác, em nghe anh nói…

Tiêu Chiến vội vàng.

- A, Tiêu Chiến, em dám đối xử với chị như vậy! Thật muốn giết em!

- Chị im lặng ngay đi! Vương Nhất Bác!

Tiêu Chiến bước lên một bước, đưa tay định nắm lấy Vương Nhất Bác, lại bị cậu nghiêng người né tránh, ánh mắt lạnh như băng của cậu nhìn anh khiến Tiêu Chiến cảm thấy vô cùng đau lòng.

Vương Nhất Bác cười lạnh, nói:

- Anh còn muốn giải thích chuyện gì nữa nhỉ? Xem ra em đại khái là đầu óc có bệnh, trên tạp chí cả hình ảnh lẫn thông tin đều viết như vậy rõ ràng, thế nhưng lúc đọc được, em vẫn còn chưa từ bỏ ý định, em muốn tin rằng anh không như vậy. Em bỏ công việc, chạy đến Bắc Kinh đợi anh cho em một câu trả lời. Nhưng đến rồi cũng chỉ chuốc nhục! Tiêu Chiến, anh làm tốt lắm, em chúc phúc anh…

Nói xong xoay người liền đi.

"RẦM!"

- A! Tiêu Chiến!

Tiếng thét kinh hoảng chói tai của Chu Vũ Đồng vang lên, Vương Nhất Bác theo bản năng xoay người, nhìn đến lại thấy Tiêu Chiến bị Lý Vấn Hàn tung nấm đấm vào mặt, khiến anh ngã xuống đất.

Vương Nhất Bác vô cùng tức giận và xót xa, quát Lý Vấn Hàn:

- Lý Vấn Hàn! Anh đang làm cái gì! Ai cho anh được phép đánh anh ấy!

Cậu đưa tay đẩy mạnh Lý Vấn Hàn qua một bên, lao thẳng đến Tiêu Chiến đang ngã trên mặt đất. Trên ngón tay của Lý Vấn Hàn có đeo nhẫn, một đấm vừa rồi, trực tiếp đánh vỡ khóe miệng Tiêu Chiến, máu tước ra từ khóe môi, nửa bên mặt trong nháy mắt đỏ bừng.

Lý Vấn Hàn xoa xoa ngón tay có chút đau, trừng mắt Tiêu Chiến:

- Mày dám nghĩ tới chuyện giành người của anh em tao? Khiến cho cậu ấy phải bỏ việc đến đây. Hôm nay tao đến để giáo huấn mày, người phụ nữ nào thì mày có thể động vào, người phụ nữ nào mày tuyệt đối không thể nhìn tới!

Nói xong duỗi tay đi kéo Chu Vũ Đồng vẫn còn kinh sợ mà ngồi bệt trên đất đứng dậy, tiếp tục hét lên với cô:

- Cô có mắt không hả! Tên đàn ông như vậy so với Vương Nhất Bác có gì tốt hơn để cô phải lén lút quan hệ? Em dâu, tôi khuyên cô suy xét rõ ràng, loại đàn ông này… A!!!

Chu Vũ Đồng tức giận lên cực điểm, nhấc một chân đạp thẳng vào hông Lý Vấn Hàn. Cú đá này của cô thực sự trí mạng, làm đau Lý Vấn Hàn đến ngồi xổm trên mặt đất nửa ngày không dậy nổi.

- Ai là em dâu của anh! Tôi nói cho anh biết, em trai của tôi mà anh dám đánh nó, hôm nay tôi cho anh thành tàn phế!

Nói xong, không e dè mà dùng tay đánh tới tấp trên người, bả vai của Lý Vấn Hàn, vừa đánh vừa mắng anh ta làm người không dùng đến não. Lý Vấn Hàn khổ sở ôm hông, lại khổ sở tự mình tìm cách che vai, che đầu, tìm đường đứng dậy. Vô cùng thảm.

- Anh có đau lắm không?

Vương Nhất Bác duỗi ngón tay đụng nhẹ nhàng vào khóe miệng Tiêu Chiến, lại sợ làm anh thêm đau, trong khoảng thời gian ngắn trở nên vô cùng lúng túng, không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt.

Tiêu Chiến đưa tay mình lên, nắm lấy bàn tay của Vương Nhất Bác đang chạm vào vết thương nơi miệng anh, lắc đầu, nói:

- Anh không có việc gì, em đừng đi, được không? Nghe anh giải thích.

- Còn có cái gì để anh phải giải thích nữa?

Vương Nhất Bác cúi đầu, che giấu trong ánh mắt nỗi đau lòng không nói nên lời, nói cậu không khổ sở khi nhìn anh bị thương, đó là gạt người.

Nhưng vừa rồi cũng đã tự mình tận mắt nhìn Tiêu Chiến ôm người con gái kia trên vai. Cậu thậm chí còn giận đến mức trong một giây muốn giết người, chính là lý trí nói cho cậu, Vương Nhất Bác đến một cú đánh làm Tiêu Chiến tổn thương, cũng là không thể.

Chu Vũ Đồng xử xong Lý Vấn Hàn, cảm thấy đủ hả dạ, cũng chạy đến cạnh Tiêu Chiến, lấy ra khăn giấy đè lại ngăn máu ở miệng vết thương, một bên còn hướng tới Vương Nhất Bác giận dữ hét:

- Các cậu rốt cuộc là ai, vào cửa liền đánh người? Cậu ấy thiếu cậu tiền? Hay cậu ấy cướp bạn gái của cậu? Có gì cũng phải nói rõ đã! Nếu không thì cút ngay đi!

Vương Nhất Bác không cho Vũ Đồng đến một tia nhìn, chỉ giữ nguyên ánh mắt dán vào vết thương của Tiêu Chiến:

- Cô bảo tôi cút sao? Cô biết tôi là ai à?

Chu Vũ Đồng cũng mặc kệ. Lăn lộn ở Bắc Kinh nhiều năm như vậy, cũng không còn dạng thiếu nữ hiền lương thục đức ai muốn bắt nạt thì bắt nạt nữa rồi. Cho dù có là ai đi nữa, động tay động chân với anh em của cô, cô cũng liều được.

- Tôi mặc kệ anh là ai! Thiên hoàng giáng thế tôi cũng không cho phép ông ta vô cớ đụng đến cậu ta!

Tiêu Chiến nghe vậy, lập tức ngắt lời Chu Vũ Đồng, trong giọng nói mang theo ẩn ẩn tức giận, nói:

- Vũ Đồng, bảo chị im lặng từ nãy rồi! Đừng nói với cậu ấy như vậy!

Vương Nhất Bác đứng dậy muốn rời đi, Tiêu Chiến vội vàng kéo cậu lại, nói:

- Nhất Bác, có thể bình tĩnh lại đợi anh chút không?

- Còn muốn tôi ở lại làm gì? Xem cô ta trị thương cho anh? Xem hai người cô một câu anh một câu, ân ái qua lại chăm sóc nhau? Xin lỗi, Tiêu Chiến, tôi làm không được!

Tiểu Vương vất vả tìm chỗ đậu xe, đỗ xong xe, vừa vào cửa nhìn đến chính là một khung cảnh hỗn loạn, người kéo kẻ đẩy, ầm ầm ĩ ĩ không ai chịu nghe ai.

Ngồi ngay trước cửa lại là Lý Vấn Hàn ôm hông bộ dạng đau đớn, một cô gái thì tay chỉ vào Vương Nhất Bác, tay còn lại cứ dúi đến Tiêu lão sư một mảnh giấy mềm, Tiêu lão sư nửa mặt sưng đỏ, khóe miệng chảy máu, còn có sếp cậu- Vương Nhất Bác thì vẫn đang bị Tiêu lão sư nắm lấy nhất định không buông.

Tiểu Vương cảm thấy đầu óc muốn nổ tung, cùng lắm chỉ là cậu mất mười phút đi tìm chỗ đỗ xe. Nơi này đến tột cùng đã xảy ra cái gì?

Vẫn là Tiểu Vương xứng đáng với cái danh xưng trợ lý chuyên nghiệp, cậu ngay lập tức đẩy Lý Vấn Hàn và mọi người vào trong, xoay người đóng cửa lại. Bọn họ đều là một đám thần tượng, nghệ sĩ, nếu là cái bộ dạng này bị chụp tới trên mạng, thì đi giải nghệ luôn là vừa.

Sau đó, ngay lập tức rống lớn:

"Dừng lại hết xem!!! Nói cho tôi đã xảy ra chuyện gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net