Part 79

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mấy ngày nay Tiêu Chiến vô cùng an tĩnh, phi thường an tĩnh, mỗi ngày ngoại trừ chăm sóc Kiên Qủa và cùng Vương Nhất Bác gọi điện thoại, thời gian còn lại là học lời kịch cùng nghiên cứu cốt truyện của Tru Tiên. Chu Vũ Đồng vẫn đều đặn đến nhà anh ăn cơm cùng. Tiêu Chiến cũng không có vấn đề gì. Bản thân anh cũng không muốn ăn cơm hộp. Cho nên Chu Vũ Đồng đòi ăn cũng là cách để Tiêu Chiến ăn cơm nhà thường xuyên hơn.

Ngày 17 Tru Tiên khai máy, Tiêu Chiến sang sớm liền rời giường, mang theo một hộp bánh quy đã chuẩn bị sẵn để tặng cho mọi người ở đoàn phim.

Mới vừa xuống xe, từ xa liền nhìn thấy một bóng người lao nhanh về phía anh, chẳng khác nào đầu đạn . Xuất phát từ bản năng, Tiêu Chiến lựa chọn tránh né.

- Ơ, Tiêu lão sư... Anh thấy tôi chạy đến rõ ràng, vậy mà còn không nỡ đỡ giúp tôi chút ư... Đau quá!

Mạnh Mỹ Kỳ vừa rồi chạy quá nhanh, lại không ngờ đến Tiêu Chiến né tránh dứt khoát, đầu gối đã va vào mép cửa xe oto của Tiêu Chiến.

- Cô không sao chứ?

Tiêu Chiến chậm rãi đi lên trước, gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói.

Mỹ Kỳ xoa xoa đầu gối, ngồi xổm trên mặt đất đáng thương vô cùng nói:

- Vừa rồi nghĩ không sao, nhưng hiện tại đau quá, có lẽ bị bong gân rồi... Tiêu lão sư, phiền anh đỡ tôi vào kia nghỉ ngơi chút được không?

- Đỡ cô sao? Đau đến vậy à?

Tiêu Chiến không biết như thế nào liền nhớ tới câu nói kia của Vương Nhất Bác: "Cô ấy đối với anh là có ý đồ! Vô cùng rõ ràng!"

Tiêu Chiến do dự nói:

- Cái này......

Mỹ Kỳ cũng không đợi được lâu như vậy, liền giơ tay nắm lấy khuỷu tay Tiêu Chiến, mắt đã kịp ầng ậng nước, vô cùng đáng thương nói:

- Tiêu lão sư, tôi đã làm gì khiến anh ghét rồi ạ? Tôi không cố tình mà lại bị thương, thế nhưng đỡ tôi một chút cũng không được sao?

Tiêu Chiến vội xua tay nói:

- Không phải, không phải, cái kia, nếu không tôi đưa đi phòng y tế đi?

Mỹ Kỳ lắc đầu, vô tình cố ý đứng lên, lại dựa nửa người vào Tiêu Chiến, vẻ mặt vô tội nói:

- Không có việc gì, Tiêu lão sư, anh đỡ tôi qua bên kia ngồi một hồi, nghỉ ngơi một chút là được.

Tiêu Chiến bất đắc dĩ, lại cũng không thể đem người ném đi. Đành chỉ có thể đỡ cô đến một bên ghế đá ngồi xuống.

Mỹ Kỳ cười nói:

- Tiêu lão sư, không ngờ tới chúng ta có duyên như vậy, lần này có thể cùng anh diễn vai diễn phối hợp. Tiêu lão sư nhờ anh chiếu cố tôi. Tôi là lần đầu tiên diễn phim, không biết có thể diễn tốt hay không...

Tiêu Chiến lịch sự gật gật đầu, cười nói:

- Yên tâm đi, cô cố gắng là được. Khẳng định lập tức là có thể tiến vào trạng thái tốt.

Mỹ Kỳ đỏ mặt hỏi ngược lại:

- Thật vậy sao?

Tiêu Chiến cười an ủi nói:

- Ừm, không thành vấn đề."

- Tiêu lão sư...... Tôi...... Tôi vẫn luôn ngóng trông hôm nay. Rất muốn được gặp lại anh...

Mỹ Kỳ thẹn thùng cúi đầu, nhưng chưa kịp nói cái gì lại nghe đến đằng xa có người gọi tên Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến ngẩng đầu, thấy được Lý Thấm tỷ tỷ hướng đến anh vẫy tay. Như được đại xá, vội đối bên cạnh Mỹ Kỳ nói:

- Ngại quá! Thấm tỷ kêu tôi rồi. Cô cứ nghỉ ngơi cho khoẻ. Tôi đi trước.

Còn không đợi Mỹ Kỳ kịp phản ứng lại, Tiêu Chiến liền vác balo của mình lên vai chạy đi.

- Ấy! Tiêu lão sư! Anh từ từ! Đợi tôi với!

Mạnh Mỹ Kỳ tức tối dậm chân, thật vất vả mới tự tạo được cơ hội có thể cùng Tiêu Chiến đơn độc ở chung, lại bị người khác đem phá huỷ mất!

Tiêu Chiến chạy nhanh đến đỏ mặt, thở hổn hển chạy đến bên cạnh Lý Thấm, cười hỏi:

- Thấm tỷ, đã lâu không gặp!

Lý Thấm cười trêu chọc nói:

- Bộ chị đang phá thời gian hẹn hò của cậu với mỹ nữ kia hả?

Tiêu Chiến vội xua tay, cảm kích nói:

- Thấm tỷ, chị không cần trêu chọc em, nếu không phải nhờ chị gọi, ra tay cứu giúp, em cũng không biết làm sao để thoát thân."

Lý Thấm ha hả cười, nói:

- Soái ca không hổ soái ca, còn chưa chính thức tiến tổ đâu, mà cậu đã đem chúng tôi nữ thứ của đoàn phim này mê mẩn thần hồn điên đảo.

Tiêu Chiến gãi đầu, xua xua tay nói:

- Thấm tỷ, chị đừng đùa em nữa.

Lý Thấm cũng không trêu chọc anh tiếp tục, gật gật đầu, nói:

- Đi thôi, chị đưa cậu đi gặp đạo diễn cùng các vị tiền bối, về sau có cái gì không hiểu còn có thể nhờ các tiền bối thỉnh giáo, cơ hội như vậy không dễ dàng gặp được đâu.

Tiêu Chiến nghiêm túc gật gật đầu, đối Lý Thấm cảm tạ nói:

- Cảm ơn Thấm tỷ.

Lý Thấm vỗ vỗ bờ vai của anh, cười nói:

- Dễ gì mà chị với cậu có duyên cùng đóng bộ phim này nhỉ. Cậu gọi một tiếng "Chị" này, chị sẽ không để cậu chịu ấm ức gì trong đoàn phim này đâu.

Dọc theo đường đi, Lý Thấm thay thế trợ lý giảng giải một vài tình huống của bộ phim cùng với vài mối quan hệ trực tiếp ảnh hưởng đến bộ phim này.

- Bộ phim này không phải là kiểu điện ảnh thương nghiệp, nhắm đến doanh thu. Cậu cũng đừng ôm hy vọng qúa lớn. Thật ra cả chị lẫn em đều không phải những cái tên bảo chứng cho doanh thu phòng vé. Cho nên cũng không trong đến đại nhiệt đỉnh lưu. Chỉ lần có thể thu hồi hoàn vốn sẽ được đánh giá thành công.

Tiêu Chiến gật gật đầu, khó hiểu hỏi:

- Nếu không nghĩ tới kiếm tiền, vì sao lại nhất định muốn quay vậy ạ?

Lý Thấm cười cười, tiếp tục nói: "Cho nên mới gọi là Tru Tiên 1, bộ phim này xem như là dùng để lót đường thăm dò. Nếu mà phương hướng điện ảnh cải biên này cùng với diễn xuất của chúng ta có thể được khán gỉa tán thành. Thì phần quay tiếp theo sẽ tăng lượng lớn đầu tư, mời cái tên đỉnh lưu đến quay. Còn nếu không chiếm được tán thành của khán giả, cùng lắm thì chị và cậu đội nồi thôi." Nói rồi lại vỗ vỗ bả vai Tiêu Chiến, cười nói: "Tiểu thịt tươi sao, thời điểm này thì cậu xem như là được gọi bằng cái danh này đó.

- Không phải đâu, Thấm tỷ, chị đừng làm em sợ chứ!

Tiêu Chiến nghe Lý Thấm nói, bắt đầu hối hận chính mình vì cái gì muốn tiếp nhận vai diễn này.

Lý Thấm bị anh chọc cười, an ủi nói:

- Dọa cậu rồi à. Thật ra cũng không nghiêm trọng như vậy đâu. Không phải còn có Trình đạo sao. Kinh nghiệm như ông ấy, trời có sập cũng còn cứu được. Cậu là diễn viên mới, kỹ thuật diễn có thiếu khuyết một chút cũng không làm người xem bị phản cảm đâu. Huống chi, cậu cũng thấy cô diễn viên Mạnh Mỹ Kỳ rồi đấy. Cô ấy hiện tại là lưu lượng đảm đương cho bộ này. Thật ra bộ phim này nghe nói không dễ được xét cho quay đâu. Chính là vì muốn nâng cô gái đó cho nên mới tiến hành quay, xem như cho fan cô ta phúc lợi. Chúng ta cứ lo làm tốt phần mình là được. Dù gì cũng là một bộ điện ảnh đàng hoàng, cũng có phương diện tốt cho cậu sau này.

- Ừm, em hiểu rồi.

Tiêu Chiến gật gật đầu, anh nhập giới lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên nghe được một tiền bối nói đúng trọng điểm và không che giấu như vậy.

- Còn có một phương diện cần cậu chú ý nữa.

Lý Thấm nhìn anh lắng nghe, gật đầu tiếp tục nói:

- Lần này có mời rất nhiều diễn viên gạo cội làm khách mời, tuy rằng chỉ là khách mời, nhưng đều là cơ hội xem các tiền bối biểu diễn cùng kinh nghiệm, nếu có thể học được một chút, đối với cậu về sau trợ giúp cũng sẽ rất lớn.

Tiêu Chiến nghiêm túc nghe, đem lời của Lý Thấm nói từng câu từng chữ ghi tạc trong lòng, hai người một đường đi tới sân, nơi làm lễ khởi động máy. Tiêu Chiến cùng với Lý Thấm nhất nhất chào hỏi qua tất cả tổ đạo diễn, nhân viên công tác lẫn các diễn viên. Anh còn đem một thùng lớn bánh điểm tâm chuẩn bị trước làm quà chào hỏi chia tặng cho mọi người, khẩu vị cùng tâm ý đều được các nhân viên lẫn các tiền bối cùng khen ngợi.

Mỹ Kỳ cũng là diễn viên chính chi nhất, từ nãy đã theo sau Lý Thấm và Tiêu Chiến, cũng cùng chào hỏi tổ đạo diễn và mọi người. Còn có chút cố tình, ra vẻ vô ý mà đứng cạnh Tiêu Chiến, cùng một bên mời nước, một bên mời bánh. Tự nhận định rằng, thật ra cô đứng bên cạnh Tiêu Chiến cũng rất có hương vị yêu đương, hợp đôi. Sau đó lại nhìn thấy Lý Thấm, lúc sáng đã phá vỡ cơ hội được ở riêng cùng Tiêu Chiến của cô. Hiện tại, cũng không chịu nhìn ra bản thân là bóng đèn, cứ một hai phải đi cạnh bọn họ, thật quá đáng ghét.

Một vòng chào hỏi xong, Tiêu Chiến cũng có chút mệt mỏi, nên tìm một chỗ ngồi ở một bên nghỉ ngơi.

- Tiêu lão sư, cầm lấy đi ạ. Tôi lấy nước cho anh.

Mỹ Kỳ ân cần đem một chai đồ uống đưa tới trước mặt Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến vội xua tay cự tuyệt nói:

- Cảm ơn. Không cần đâu. Tôi có mang theo nước rồi. Xin lỗi, tôi khá cũ kỹ. Không thích uống nước có ga.

Nói rồi từ trong balo của mình lấy ra ly giữ nhiệt, ừng ực ừng ực uống hai ngụm lớn, cười nói.

Lý Thấm cũng lấy bình nước của mình ra, uống hai ngụm, ý cười không che giấu, hỏi:

- Tiêu Chiến, lần này cậu đi quay phim cũng đi một mình à. Không mang theo trợ lý hay chuyên viên trang điểm sao?

Tiêu Chiến lắc lắc đầu, nói:

- Dạ, em tự chăm sóc bản thân mình được. Vả lại cảm thấy cũng chưa cần thiết phải làm phiền người khác làm trợ lý cho mình.

- Chà, cậu vẫn chẳng khác gì ngày trước nhỉ. Nhưng mà lần này, cậu nói như thế nào cũng là diễn viên chính, không nên cùng diễn viên quần chúng chen chúc một phòng hóa trang. Vậy đi, tôi để Thanh Thanh sang giúp cậu làm hoá trang.

Tiêu Chiến ngượng ngùng gãi gãi đầu, do dự nói:

- Như vậy có ổn không ạ? Làm vậy lại tăng gánh nặng công việc cho Thanh Thanh tỷ. Lúc trước diễn viên phụ không nói, hiện tại làm diễn viên chính, hẳn là việc hoá trang cho em sẽ nhiều phiền phức.

- Cậu khách khí với chị làm gì. Thanh Thanh nhắc cậu mãi. Con bé bảo, làm việc hậu trường đã lâu nhưng cũng chưa thấy qua nghệ sĩ nào ôn nhu lại kính nghiệp, khiêm tốn lễ phép như cậu. Lần này đến đây, nó cũng bảo trước với chị rồi. Nếu cậu không có chuyên viên trang điểm, thì bảo nó giúp cậu làm.

- Vậy ạ? Vậy, Thấm tỷ, nhờ chị nói với Thanh tỷ, vẫn là nhờ chị ấy giúp em hoá trang, chờ kết thúc diễn, em sẽ gửi chi phí và phong bao cảm ơn cho chị ấy, lúc đó, chị ấy đừng cự tuyệt là được.

Mỹ Kỳ nhìn hai người cậu một lời tôi một câu, bản thân không thể chen vào nổi một lời, cảm giác còn bị xem như không khí. Thế nhưng, tức giận lại không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể oán giận trừng mắt nhìn Lý Thấm, rủa thầm: "Ai dám tình cảm với Tiêu lão sư, tìm chết đi!"

Mà bên kia Vương Nhất Bác không dưng lại cảm thấy lưng phát lạnh, bất an bốn phía nhìn thoáng qua, thầm nghĩ: "Không phải là Chiến ca lại phát tiết đào hoa, hại chính mình lại bị người rủa đấy chứ?

- Nhất Bác, anh thấy cậu thất thần vậy?

Uông Hàm cười vỗ vỗ bờ vai của Nhất Bác, nói.

Vương Nhất Bác lắc đầu:

- Vậy sao ạ? Không có gì đâu...

- Cậu không phải vừa mới mấy ngày ở bên cạnh bạn gái đấy à? Không lẽ mới đó mà đã thấy nhớ nhung rồi?

Tiền Phong cười nói.

Vương Nhất Bác ngượng ngùng xoa xoa tóc, cười nói:

- Không phải...

- Các cô cậu người trẻ tuổi yêu đương thật tốt. Mới tách ra mấy ngày lại suy nghĩ, nhớ nhung người ta, anh nghe nói còn mỗi ngày kiên trì gọi điện thoại? Nếu là anh ấy a, công tác như vậy mệt, mỗi ngày về nhà chuyện thứ nhất muốn làm chính là nằm ở trên giường, đến động cũng không muốn động.

Uông hàm cười nói.

Vương Nhất Bác lắc lắc đầu, nghĩ đến cái gì lại xoay nhìn Uông Hàm nói:

- Hàm ca, có chuyện này muốn hỏi anh một chút?

Uông hàm gật đầu, Vương Nhất Bác lại tiếp tục nói:

- Nếu em đem ký túc xá hiện giờ ngừng thuê tiếp, thì có phải là đài Xoài sẽ ngừng khoản chu cấp nơi ở cho em không?

Mọi người sửng sốt, Đại Trương Vĩ thắc mắc:

- Không có việc gì em trả ký túc xá làm gì? Một tháng em có ít nhất 3 đến 6 ngày phải ở Trường Sa ghi hình Thiên Thiên Hướng Thượng. Ngày thường em cũng không về nhà. Có thể nói Trường Sa là một nửa nhà em rồi. Nếu em trả lại, sau này em ở đâu? Khánh sạn à?

Vương Nhất Bác gật gật đầu, nói:

- Vâng ạ. Em tính dọn đến Bắc Kinh. Sau này ngoại trừ mấy ngày cố định ghi hình Thiên Thiên,em cũng không cần ở Trường Sa. Cho nên em mới định trả lui ký túc xá. Dù sao cũng không ở nhiều, không cần phải giữ nữa.

- Chuyển nhà?

Mọi người đều kinh ngạc.

- Nhất Bác, cậu không phải là định ở chung với bạn gái đó chứ?

Cao Thiên Hạc phản ứng nhanh nhất, lập tức hỏi.

- Không phải chứ? Nhất Bác, anh bảo này, cái chuyện ở chung đó đối với nghệ sĩ chúng ta là chuyện quan trọng. Em đừng vội kích động quyết định...

Đại Trương Vĩ lo lắng nhìn cậu nói.

Vương Nhất Bác nghe rồi chỉ đơn giản gật đầu:

- Kỳ thật em đã sớm có ý định này. Chỉ là hai người bọn em tính chất công tác đều không ổn định. Mỗi lần bay tới bay lui, vô cùng khó gặp mặt. Lần này anh ấy ở Bắc Kinh đã thuê được một căn hộ, muốn định cư ở Bắc Kinh. Mà em thì không có địa phương nào cố định. Cho nên cũng tính dọn qua đó cùng ở với anh ấy.

- Chính là......

Đại Trương Vĩ lại muốn nói cái gì đó, lại bị Tiền Phong cắt đứt:

- Đại lão sư, anh sao lại thế? Cậu ấy nói vậy nghĩa là quan hệ của cậu ấy với bạn gái rất tốt. Anh từ khi nào thành ra bảo thủ vậy?

Quay đầu lại đối Vương Nhất Bác nói:

- Nhất Bác à, đây là việc riêng của em. Anh không cản ngăn gì. Chỉ là em hiện giờ còn trẻ, tính toán chuyện kết hôn thì còn sớm lắm. Cho nên, trong sinh hoạt hàng ngày, mấy biện pháp an toàn vẫn phải chú ý đấy nhé.

- Tiền Phong, cậu đừng có nói hươu nói vượn. Nhất Bác, ký túc xá của em cứ giữ lại đi. Sau này đến Trường Sa ghi hình, không phải lo mỗi đến mỗi thuê khách sạn. Vả lại, thuê dài hạn tiền thuê vẫn là được khuyến mãi hơn. Hiện tại, yêu đương sinh hoạt cần chi tiêu nhiều. Để qua mấy hôm anh đi nói chuyện với người trên đài, xem có thể giúp em cải thiện lương thưởng không.

Uông Hàm ngắt lời Tiền Phong, điềm đạm nói.

Vương Nhất Bác đỏ mặt gãi gãi đầu, cười nói:

- Cảm ơn Hàm ca.

- Chỉ là, em tính khi nào thì mang người yêu đến đây ra mắt anh em? Bọn anh đến tên của người yêu em cũng không biết, mặt mũi càng chưa thấy đâu. Vô cùng tò mò đó?

Vương Nhất Bác đơ người, vừa định nói thì Đại Trương Vĩ lại trước một bước nói:

- Hàm ca, có gì mà tò mò. Chờ Nhất Bác có thời gian thì tự nhiên sẽ đưa đến giới thiệu thôi. Thôi, đi thôi, đạo diễn gọi rồi. Mọi người nhanh lên!

Uông Hàm đôi mắt híp lại, thầm nghĩ: "Đại Trương Vĩ đối với bạn gái Vương Nhất lại biểu hiện phá lệ quan tâm, thật là kỳ quái..."

Nghi thức khởi động máy kết thúc, Tiêu Chiến cùng mọi người cáo biệt. Trình đạo cho mọi người mấy ngày tự do, thoải mái nghỉ ngơi và xử lý việc cá nhân. Sau đó sẽ đúng ngày chính thức tiến tổ. Tiêu Chiến vai mang balo, vừa ra khỏi cổng lớn liền thấy được Mạnh Mỹ Kỳ một thân áo khoác đỏ tươi mỏng manh bay bay trong gió, chờ anh ở trước cửa. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net