15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

15.

Đã một thời gian kể từ lần cuối cậu tới phòng khám.

Mọi thứ vẫn vậy, dường như chẳng có gì thay đổi, nghĩ lại thì, cậu cũng đã làm "khách" ở đây được ba năm, lại giống như chỉ vừa mới ngày hôm qua thôi, Nghiêm Hạo Tường dẫn cậu tới cửa tòa nhà, khiến cậu sợ hãi giãy dụa cho rằng anh muốn đưa cậu vào trại tâm thần.

Trời đã vào thu, bình hoa oải hương tím nhung lộng lẫy trên bàn nay đã được thay thế bằng sắc tím xanh mộng mơ của loài thạch thảo.

Bác sĩ Trương vẫn với dáng vẻ phong độ như xưa, điềm đạm đón tiếp cậu.

"Tôi còn tưởng là cậu sẽ không tới nữa."

Như thường lệ, cậu nhận lấy cốc trà ấm nóng khẽ nhấp một ngụm, để hương thơm dịu ngọt dần lan tỏa quanh vòm họng.

"Dạo gần đây tôi khỏe hơn nhiều rồi, nhưng Nghiêm Hạo Tường vẫn muốn tôi tới chỗ anh kiểm tra thường xuyên một chút."

Bác sĩ Trương gật đầu đồng ý, mỉm cười nói.

"Tôi hiếm khi thấy gọi cả tên cậu Nghiêm."

Tiếp đến là hỏi han tình hình cụ thể của cậu.

"Gần đây cậu không gặp phải ác mộng nữa đúng không?"

Hạ Tuấn Lâm đặt cốc trà xuống mặt bàn "cạch" một tiếng êm tai, cậu nghiêng đầu hỏi lại.

"Có phải là anh nhầm với bệnh án của ai rồi không?"

Mặc dù chưa từng gặp bệnh nhân hay chuyên viên nào khác ở đây, nhưng vẫn cậu ngầm hiểu rằng tay nghề của bác sĩ Trương không phải hạng thường, lại làm việc rất có quy tắc, nên không nhận khám cho nhiều người mà thôi.

"Nửa năm nay tôi ngủ rất ngon giấc, hiếm khi mơ thấy gì, ác mộng thì lại càng không."

Nụ cười trên môi bác sĩ Trương như ngưng đọng trong khoảnh khắc, nhưng chỉ dừng lại ở một thoáng lướt quá đó mà thôi. Anh rút một tờ giấy trắng đặt trên bàn, ôn tồn nói với cậu.

"Chúng ta sẽ cần trả lời một vài câu hỏi nhỏ để kiểm tra tình trạng phục hồi của cậu."

Nét chữ của anh thoăn thoắt trên mặt giấy, tiếp tục trấn an .

"Cậu đừng quá lo lắng, chỉ là những câu hỏi đơn giản thôi."

Hạ Tuấn Lâm chậm rãi gật đầu, thế nhưng toàn bộ sự chú ý của cậu lại vô tình tập trung vào tiếng bấm bút liên tiếp xuống mặt bàn của người trước mặt.

Âm thanh bấm bút ngày càng lớn, tạo nên một loại ảo giác rằng cậu đang tham gia một loại nghi thức rùng rợn nào đó, xung quanh văng vẳng tiếng kim loại va chạm đến đinh tai nhức óc.

"Cậu Hạ, cậu còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không?"

"Tôi nhớ, là Hạo Tường nói rằng, có một người bạn học chuyên khoa thần kinh, rất giỏi, muốn giới thiệu với tôi."

"Cậu có thể kể chi tiết hơn một chút được không, chẳng hạn như cậu Nghiêm giới thiệu tôi cho cậu để làm gì?"

Hạ Tuấn Lâm ngẫm nghĩ một lúc, sau đó đáp lại.

"Sau tai nạn, tôi cần một bác sĩ tâm lý hỗ trợ trị liệu, nên chúng tôi mới tìm đến anh."

Bác sĩ Trương không hề ghi chép, nắp bút tiếp tục bấm xuống bàn với tốc độ đều đều như một quy luật đã được lập trình sẵn.

"Vậy cậu có nhớ được, lần đầu tiên gặp nhau tôi đã nói gì với cậu không?"

Hạ Tuấn Lâm gật đầu.

"Anh nói mình không phải bác sĩ, không cầm dao mổ, không làm phẫu thuật, vậy nên đừng gọi là bác sĩ Trương."

Bác sĩ Trương âm thầm nhận xét, toàn bộ ký ức sau tai nạn được ghi nhớ tương đối rõ ràng, khi đó quả thật anh đã nói như vậy, còn đùa thêm một câu rằng cậu gọi là gì cũng được, nếu đã quen gọi "bác sĩ" rồi thì không cần đổi. Nhưng dựa trên những biểu hiện kia thì không thể nào là chẩn đoán sai được. Chẳng lẽ....

"Anh nói rằng có thể gọi anh là anh Trương."

Hạ Tuấn Lâm hiện tại như đã hoàn toàn đắm chìm vào chuyển động của đầu bút bi trên mặt bàn, khiến cậu rơi vào một trạng thái gần tương tự với liệu pháp thôi miên. Thời điểm này bất kỳ ai cũng sẽ trả lời đúng với những gì đại não nhận thức được, không có khả năng nói dối.

Bác sĩ Trương lập tức nắm được mấu chốt vấn đề, bàn tay gõ bút vẫn không ngừng tiếp tục.

Lần đầu tiên cả hai gặp nhau, là do Nghiêm Hạo Tường giới thiệu.

Nghiêm Hạo Tường kéo một cậu nhóc tới trước mặt anh, trông cứ như đang ra mắt người yêu vậy, hất hàm tự hào khoe khoang.

"Anh Trương, đây là người mà tôi nói."

Rồi rất tự nhiên khoác vai người kia kể lể.

"Tôi cũng kể với cậu rồi. Đây là bạn từ nhỏ của tôi, cậu ta học bên quân y, chuyên khoa thần kinh, vô cùng giỏi luôn, là học trò cưng của viện trưởng đấy."

Cậu nhóc kia tính tình có vẻ khá cởi mở, mỉm cười bắt lấy tay anh chào hỏi.

"Chào bác sĩ Trương, tôi là Hạ Tuấn Lâm."

Anh cười cười vỗ vai Nghiêm Hạo Tường.

"Ôi dào, cậu đừng nghe tên này nói đùa, tôi vẫn chưa lấy bằng chuyên khoa, còn chưa chính thức cầm dao mổ làm phẫu thuật, sao dám nhận danh "bác sĩ" được."

Nghiêm Hạo Tường cười như được mùa, lại bị cậu nhóc kia thụi cho một cái vào bụng nhắc nhở.

Anh lắc đầu nhìn đôi bạn trẻ đùa giỡn, trong lòng thầm cảm thán, thanh xuân thật là tốt.

"Cậu là bạn của Hạo Tường, có thể gọi tôi là anh Trương."

Hạ Tuấn Lâm vậy mà thực sự nhớ ra lần gặp đầu tiên giữa hai người.

Mọi chuyện gần như đã rõ như lòng bàn tay, nhưng bác sĩ Trương vẫn cần thêm một câu khẳng định chắc chắn.

"Nghiêm Hạo Tường có vết thương ở chân, mặc dù không gặp trở ngại trong việc đi lại nhưng cũng không thể tham gia tập luyện những bài tập thể lực mạnh." Anh dẫn dắt một cách trôi chảy. "Cậu biết chuyện này chứ?"

Hạ Tuấn Lâm máy móc gật đầu.

"Vậy khi đó cậu đã dùng súng bắn vào chân nào của cậu ta?"

Một khi đã phá bỏ được lớp phòng ngự của hệ thần kinh, phải ngay lập tức đưa ra đòn tấn công bất ngờ khiến đại não không kịp phản xạ.

Chân tướng sẽ hiện ra trước mắt.

"Chân trái."

Căn phòng bỗng dưng im bặt, xung quanh không có lấy một tiếng động, không còn tiếng bấm bút đều đều, thậm chí ngay cả âm thanh hô hấp của hai người trong phòng cũng như tan vào trong bầu không khí căng thẳng ấy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net