Chương 3 : Gương vỡ lại lành?.không có khả năng ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


_" con mẹ anh, tôi thích loại phụ nữ nào thì liên quan gì tới anh chứ?! " Hạ Tuấn Lâm nhịn không được văng tục

Nghiêm Hạo Tường thu lại ý cười,  vẻ mặt trịnh trọng _" cậu muốn duy trì cuộc hôn nhân này, níu kéo người phụ nữ kia là không có khả năng "

_" anh dựa vào cái gì mà nói như thế? " Hạ Tuấn Lâm thở phì phì hỏi

_" bởi vì cô ta mê tôi " Nghiêm Hạo Tường đắc ý vô cùng, giống như tất cả đều dễ như trở bàn tay _" đương nhiên nếu như cậu có thể khiến cô ta hồi tâm chuyển ý, tôi nghĩ mọi chuyện còn có tia hi vọng "

Nghiêm Hạo Tường nói đúng, bất luận loại phụ nữ nào cũng không thể kháng cự lại được mị lực của anh ta, ván cờ này có lẽ khó mà xoay chuyển .

_" anh đến tột cùng là muốn làm gì? " Hạ Tuấn Lâm khó hiểu nhìn người trước mắt

_" không có gì, với tư cách là người bạn cũ, cùng ăn một bữa cơm " Nghiêm Hạo Tường vô cùng phong độ mà mời chào

_" không !" Hạ Tuấn Lâm không muốn để ý đến anh ta ,cậu trái lại cảm thấy thật nực cười. Một năm trước, cậu và Nghiêm Hạo Tường mỗi người một ngả, đã không còn là bạn bè nữa rồi

Bạn bè cái con mẹ anh ấy! . Cậu mới không muốn làm bạn bè với anh ta, cái loại hoa hoa công tử * như Nghiêm Hạo Tường đây. Cậu chỉ cầu cho cái ' thứ kia ' của anh ta cả đời không lên được!. Cho nên cậu đã hiểu rõ, nhìn thấu rồi. Thà rằng tạm nghỉ học mà lựa chọn về nước cũng không muốn nhìn thấy bộ dạng gian manh xảo quyệt của Nghiêm Hạo Tường

* hoa hoa công tử : cậu ấm chơi bời lăng nhăng trăng gió

Nghiêm Hạo Tường ảm đạm, hơi tiếc muối nói _" không sao, còn có lần sau "

Hạ Tuấn Lâm bất mãn nhướn mày _" lần sau cái gì? "

_" đương nhiên là lần sau sẽ cùng ăn cơm "_Nghiêm Hạo Tường nhún vai _" không thì cậu kỳ vọng cái gì? "

_" tôi cái gì cũng chưa từng nghĩ " Hạ Tuấn Lâm thẹn quá hóa giận. " chỉ có quỷ mới cùng anh ăn cơm, đừng có quấn lấy vợ tôi nữa "

_" thực xin lỗi " Nghiêm Hạo Tường vô tội đáp _" là cô ta quấn lấy tôi "

_" vậy anh sẽ yêu cô ấy sao? " một lời nói không kịp suy nghĩ bỗng thốt ra ,trong lời nói của Hạ Tuấn Lâm toát lên một chút ghen tuông nhàn nhạt

Nghiêm Hạo Tường dựng thẳng ngón trỏ lắc lắc, vẻ mặt ngứa đòn kia dường như ám chỉ rằng Hạ Tuấn Lâm đã hỏi một vấn đề ngu xuẩn . _" cậu cảm thấy có khả năng sao? "

Đáp án đương nhiên là không có khả năng, Hạ Tuấn Lâm quen biết anh ta lâu như vậy thấy anh lưu luyến bụi hoa nhưng chưa từng thấy anh nghiêm túc với bất kì người phụ nữ nào . Không phải hôm nay gặp Jane ,ngày mai hẹn Rose, ngày mốt tán tỉnh Naice, lại còn một cô nàng tên Alice nữa hay sao ? Bị con ngươi đen láy nóng bỏng của Nghiêm Hạo Tường trói chặt ,Hạ Tuấn Lâm không thể làm gì khác ngoài đón nhận hơi thở nồng nhiệt của người nọ lướt qua người mình. Những rung động đã lâu không xuất hiện, giờ phút này lại một lần nữa cháy lên nơi đáy lòng.

Hạ Tuấn Lâm dần dần mê thất ...

Khi mà mỗi người trong họ bắt đầu biết yêu thì kiểu mẫu như Hạ Tuấn Lâm này hoàn toàn không phải loại mà anh thích, nhưng sống chung với cậu cành lâu, thì tình cảm anh dành cho cậu càng mãnh liệt.

Cậu mê hoặc, đáng yêu, ngây thơ, kích động, anh đều thích. Còn cả thói khẩu thị tâm phi rõ ràng yêu muốn chết nhưng thà rằng lén lút về nước một mình tự liếm vết thương lòng cũng không nguyện ý thẳng thắn bộc lộ tình cảm của mình. Chính điều đó càng làm cho Nghiêm Hạo Tường vừa yêu vừa hận

Lần này Nghiêm Hạo Tường thực sự bị Hạ Tuấn Lâm làm cho phát bực. Anh không vui mà nhìn chằm chằm vào cậu hồi lâu mà nói _" cậu tốt nhất mà cho tôi một lời giải thích "

_" không có " Nghiêm Hạo Tường làm tổn thương cậu, đoạt đi vợ của cậu, làm sao có khả năng cậu đối xử với Nghiêm Hạo Tường bằng vẻ mặt ôn hòa được . Hơn nữa cậu dường như không thiếu nợ Nghiêm Hạo Tường cái gì cả , biểu tình có tính nợ bao nhiêu vẫn ít kia cũng quá rõ ràng đi?

_" Hạ nhi " Nghiêm Hạo Tường bày ra vẻ mặt muốn nghe một lời giải thích

Hạ Tuấn Lâm không định tiếp tục nói những lời vô nghĩa với Nghiêm Hạo Tường, cũng không còn muốn tìm tình dịch tính sổ, chỉ có thể lựa chọn trực tiếp rút lui. Tình địch này rất khó xơi, rất có thể khiến cậu trở tay không kịp .

Giọng nói Nghiêm Hạo Tường tao nhã như suối, mang theo một tia tiếu ý _" nhanh như thế đã đi rồi ? Cậu hôm nay rốt cuộc là đến làm gì ? Nói về hôn nhân của cậu? Vợ của cậu ? Hay tìm tôi tính sổ? "

_" đều có " nhưng là trong khoảnh khắc nhìn thấy Nghiêm Hạo Tường, tất cả những điều đó lại thành ra ' đều không có ' cả rồi. Hạ Tuấn Lâm xoay người đi ra cửa _" tôi đi trước "

Hạ Tuấn Lâm vừa bước một bước đã quay đầu lại _" xin anh đừng qua lại với vợ tôi nữa "

_" thiếu tự tin về mình như vâyk sao? "

Đúng vậy, cậu sợ, sợ Nghiêm Hạo Tường một lần nữa lại quấy rối cuộc sống của cậu

_" Hạ nhi, hà tất gì mặt ủ mày ê vì loại phụ nữ đứng nói này trông núi nọ mà đau lòng?  " Nghiêm Hạo Tường khinh thường nói, ngữ điệu bất giác hơi hơi nâng lên

Hạ Tuấn Lâm giống như tuyên bố " tôi nhất định sẽ không để anh phá hư cuộc sống của tôi, tạm biệt "

Nghiêm Hạo Tường thản nhiên nở nụ cười " thật sự muốn đi sao? "

Nghiêm Hạo Tường dùng thanh âm giàu từ tính của mình tiếp tục thao thao bất tuyệt . Hạ Tuấn Lâm thỉnh thoảng sẽ liếc anh một cái ,trên mặt vẫn duy trì vẻ không vui như cũ

Hạ Tuấn Lâm một mạch đi tới chỗ rẽ bên ngoài văn phòng luật sư . Quay đầu lại nhìn, quả nhiên thằng cha Nghiêm Hạo Tường kia vẫn luôn bám theo cậu

*


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net