1. acida

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên trong phòng giám đốc bộ phận hành chính vang lên từng tiếng đập bàn mạnh mẽ, Nghiêm Hạo Tường cúi đầu chăm chú vào ván game trên tay của mình không muốn quan tâm những việc hiển nhiên như vậy. Nhưng bên cạnh hắn ta cả tổ hành chính lại như ngừng thở nhìn vào chàng trai tóc nâu đang cúi mặt hứng chịu cơn thịnh nộ của giám đốc, vốn dĩ lúc này chàng trai bên trong đang gượng cười đáp lời ra vẻ hứng chịu vô tội vạ thế nhưng bên ngoài ai cũng cảm nhận được rằng chàng trai lần này nổi giận rồi.

Chẳng mấy chốc Đinh Trình Hâm đã bước ra khỏi phòng giám đốc, nụ cười ngưng đọng trên mặt lúc này cũng đã hoàn hảo biến mất, cà vạt cũng đã được anh nới lỏng vừa đi anh thầm chửi mắng tên giám đốc kia một phen, cả tổ hành chính lúc này lại ngoan ngoãn như một con mèo phạm phải lỗi lầm, những âm thanh thường ngày cũng đã biến mất, mọi người nhanh chóng lấy ghế chạy đến chỗ tổ trưởng để an ủi con người vừa hứng chịu cơn thịnh nộ.

Nghiêm Hạo Tường nghe đâu đó quanh tai mình là tiếng chửi tục của Đình Trình Hâm cũng là lúc kết thúc ván game trên màn hình, chữ win đỏ chót cũng không hấp dẫn sự chú ý của hắn ta. Bởi vì ngồi đối diện cho nên lúc này đã thấy Đinh Trình Hâm bộ dạng như vừa đi đánh nhau trở về, liên mồm chửi rủa tên sếp mù mắt, trông chẳng khác nào một con mèo cáu bẩn đang giơ móng vuốt của mình lên cả.

Hắn ta lựa chọn trên bàn một viên kẹo rồi lại ném về phía Đinh Trình Hâm, anh chàng nhìn thấy viên kẹo liền nở nụ cười trực tiếp đem viên kẹo nhét thẳng vào miệng. Còn chưa được tức thì mấy giây thì đã vội vã nhả viên kẹo vào thùng rác, Nghiêm Hạo Tường lắc đầu cảm thấy cơn thịnh nộ sắp giáng xuống đầu hắn rồi.

"Con mẹ nó Hạo Tường, kẹo thối nát gì đây? Thảo nào thường ngày ăn nhiều kẹo đến vậy mà chẳng ngọt thêm được miếng nào, còn hơn là ăn chanh nữa, muốn hạ độc anh mày đúng không?"

Thường ngày mọi người đều nói Nghiêm Hạo Tường có tâm hồn thiếu nữ, lúc nào trên bàn làm việc cũng có rất nhiều những viên kẹo được bọc xong giấy màu hồng xinh xắn, đôi khi đồng nghiệp sẽ mở miệng xin một viên nhưng kết quả đều bị hắn ta thẳng thừng từ chối. Bởi vì vậy cho nên viên kẹo được Nghiêm Hạo Tường ném đến đã làm cho Đinh Trình Hâm kéo lại tâm trạng vui vẻ nhưng khi viên kẹo vào miệng lặp tức anh chàng cảm thấy hối hận.

Rõ ràng là viên kẹo màu hồng xinh xắn như vậy như vào đến cổ họng là chua một cách gắt gỏng không có cách nào có thể tiếp tục ngậm được, ấy vậy mà hắn ta ngày nào cũng phải bỏ vài viên vào miệng nhai lấy nhai để, từ nay Đinh Trình Hâm có lẽ cũng đã có cách nhìn khác về hắn loại kẹo này, quả thực quá biến thái.

Nghiêm Hạo Tường nghe thấy lời nói oán giận của Đinh Trình Hâm cũng không tỏ vẻ gì tức giận chỉ nhún vai mỉm cười xem như không biết chuyện gì hết. Đám người trong tổ này lúc nào cũng mơ ước những viên kẹo của hắn sao? Lần này đưa cho một người cũng là để những người khác sáng mắt ra, lúc nào cũng đi cạnh bên hắn đòi kẹo làm cho hắn có muốn cho cũng bị phiền đến tức giận không muốn cho ai cái gì nữa hết.

Ngao Tử Dật nhìn thấy bộ dáng cười cười của Nghiêm Hạo Tường là biết chắc rằng viên kẹo kia hẳn cũng chẳng có gì tốt đẹp nên liền đi đến ôm lấy bả vai Đinh Trình Hâm nhẹ giọng: "Tức giận làm gì, uống latte nóng không tôi mua cho cậu."

Đinh Trình Hâm hơi nhíu mày suy nghĩ gì đó thì tiếng chuông điện thoại vang lên, anh chàng cũng không hề gạt cánh tay đang ôm lấy mình mà bắt điện thoại lên tiếng trò chuyện. Trái lại Nghiêm Hạo Tường vươn vai một cái rồi nhìn Ngao Tử Dật mỉm cười: "Em muốn một cốc latte macchiato!"

Tam gia cũng vui vẻ giơ ngón cái lên biểu đạt đồng ý, bên này Đinh Trình Hâm cũng đã nói chuyện xong xuôi, hơi đẩy người đang ôm mình ra nhẹ giọng: "Hôm nay có lính mới, cậu mua xong rồi vào phòng nhân sự dẫn lên đây."

Ngao Tử Dật bị đẩy ra cũng không tỏ vẻ gì, duy trì nụ cười tiến lên hôn nhẹ mái tóc của Trình Hâm xong xuôi mới nhanh chân chạy ra khỏi văn phòng. Tống Á Hiên tay đang thoăn thoắt gõ chữ cảm thấy tổ trưởng của mình cũng không còn tức giận nữa cho nên bạo gan nói: "Lúc nào ở công ty cũng như vậy là còn vào văn phòng lão già kia ăn chửi dài dài."

Đinh Trình Hâm nghe vậy liền nhếch môi cười, kéo ghế xuống nói: "Mấy đứa không có tình yêu làm sao mà hiểu được?"

Nụ cười còn chưa chấm dứt đã nghe thấy bên kia vang lên giọng hỏi: "Ai nói Hiên Hiên không có người yêu?"

Nghiêm Hạo Tường tựa như bị chọc cười, nhìn màn hình máy tính từng dãy số hiện lên hỏi lại: "Có người yêu hay không cũng không phải việc Mã ca lo lắng."

"Em có người yêu lúc nào?" Tống Á Hiên ngờ ngợ hỏi lại chàng trai đang mỉm cười đứng cạnh bên mình.

Mã Gia Kỳ nghe thấy lời nói của Nghiêm Hạo Tường như làm giả điếc nhìn Á Hiên trả lời: "Anh nói em có thì là em có, em không nhìn thấy được anh thích em à?"

Tống Á Hiên trực tiếp quay đầu tiếp tục gõ phím trả lời: "Không biết, không quan tâm."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net