16. passato

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa hè đi biển đúng là tuyệt thật nhưng mà tự nhiên Hạ Tuấn Lâm lại cảm thấy không ổn rồi, bởi vì ngày hôm qua dư âm của bia rượu nên mọi người đều có hoạt động riêng lẻ còn mình Hạ Tuấn Lâm lúc này vẫn còn nằm trên giường lăn qua lăn lại.

Mới lúc nãy nhìn thấy tin nhắn của Lưu Diệu Văn muốn đi mua sắm cậu cũng không nhấc người lên nổi liền đáp rằng bản thân vẫn còn hơi say vậy mà nhóc này lại thành thật đi làm cho cậu món canh giải rượu rồi nói cái gì đó xong mới rời đi.

Đến mức này Hạ Tuấn Lâm muốn giả ngu cũng không được nữa rồi, cậu không thể mở lòng thì làm sao có thể cho em ấy một cơ hội đây? Cho dù đã thử nhiều lần nhưng chính cậu cũng cảm thấy bản thân chưa sẵn sàng, cậu không thể cứ tiếp tục như thế này day dưa không rõ ràng với nhóc này được nữa rồi, ngay lúc đầu đã nói chỉ có thể làm bạn nhưng thứ tình cảm kia lại xuất hiện giữa bọn họ, cùng lúc ấy cậu cũng không muốn mất đi người bạn nhỏ tuổi này.

Vừa đi vừa suy nghĩ, mái tóc cũng đã bị cậu vò không nhìn nổi hình dạng bước đến phòng bếp cậu đã ngửi được mùi thơm của thức ăn, cái bụng trống rỗng mới uống một chén canh làm sao có thể để yên cho cậu được?

Nhưng người đang cặm cụi nấu ăn trong kia lại là Nghiêm Hạo Tường, hắn ta nghe thấy tiếng động cũng quay người sang hỏi: "Đã tỉnh rượu chưa?"

Hình ảnh hiện tại so với những thứ trong quá khứ giống nhau đến mức cậu tưởng rằng bản thân như vừa xuyên không vậy, dù sao đối với Nghiêm Hạo Tường cậu luôn không có cách khắc chế bản thân mình lại, cậu sợ rồi một ngày cậu sẽ lại chứng kiến cảnh hắn ta thành đôi với người khác. Hạ Tuấn Lâm lúc trước luôn nghĩ rằng bản thân trong chuyện tình cảm rất dứt khoác nhưng đến giờ phút này lại cảm thấy bản thân yếu đuối đến không nỡ nhìn.

"Ừm, có gì làm không tôi phụ anh." Cậu bước đến nhà bếp nhìn ngắm các loại nguyên liệu trên bàn lại nhìn lên ngồi canh đang hun hút khói, canh quân đội có tác dụng giải rượu.

"Có muốn cho một ít phượng vĩ vào không?" Tuy miệng thì hỏi nhưng tay cậu đã bắt đầu rửa rau còn hắn vẫn đứng nêm nếm cho canh khóe miệng không nhịn được mà cong lên. Hạ Tuấn Lâm vẫn chưa nhận ra điều đó liền mang rau vừa rửa nhẹ nhàng đặt vào ngồi canh đang sôi lên.

Nghiêm Hạo Tường nhìn góc mặt nghiêng của cậu, làn da này, đôi môi này, và cả mùi hương nhẹ nhàng trên cơ thể này đã từng thuộc về riêng một mình hắn nhưng lúc này đứng gần như vậy rốt cuộc lại chẳng thể chạm vào. Tuy rằng tiếc nuối nhưng hắn vẫn hạnh phúc trong vòng nhìn cậu khẽ nói: "Thật ra nó là rau diếp."

Hạ Tuấn Lâm nghe thấy thì hơi ngẩng người ra nhìn hắn sau đó phát hiện ra bản thân thế mà lại nói rằng đó phượng vĩ liền cau mày lại. Cậu thầm mắng cái thói quen chết tiệt này của bản thân sau đó không nói gì nữa im lặng dọn thức ăn ra bàn.

Canh nóng chui vào dạ dày rỗng làm cậu rùng mình một cái, thức ăn trên bàn cũng được cậu thẩm định qua một lần sau đó nhận xét trong lòng rằng Nghiêm Hạo Tường tay nghề nấu ăn vẫn khá như vậy. Hắn ta ngồi đối diện nhìn từng động tác nhai nuốt của cậu trong lòng như có một nguồn suối nhỏ đang dâng tràn hạnh phúc.

Hắn gắp thêm thức ăn vào bát của cậu: "Rất ngon đúng không? Sau này chúng ta có thể ăn chung không Lâm Lâm?"

"Đừng gọi tôi như vậy." Cậu không ngước lên nhìn hắn nhưng cậu biết bộ dạng hắn lúc này chắc hẳn rất khó coi.

Trong lòng cậu từ lâu đã có rất nhiều câu hỏi, yêu hay không yêu thì cứ bày tỏ thái độ là được cậu cũng sẽ không quản hắn nhưng đôi lúc hắn sẽ như hiện tại nhẹ nhàng đối xử với cậu nhưng chỉ ngày hôm sau thôi hai người sẽ lại tiếp tục cãi nhau. Hạ Tuấn Lâm tự có dự định trong lòng, cậu nghĩ rằng hắn đang thăm dò tình cảm của chính mình cho nên lúc nào cũng đối với hắn lạnh nhạt hết chỗ nói.

"Tại sao lại không thể gọi Lâm Lâm?"

"Vì chúng ta không thân thiết, điều đó không phải chính anh là người rõ ràng nhất sao?" Lúc này cậu đã ngước mặt lên nhìn, trong suy nghĩ của cậu có lẽ hắn ta đang khó chịu nhưng không nụ cười trên mặt vẫn chưa tắt, nó vẫn chói lọi như vậy, cậu cũng không muốn hiểu.

"Ngay cả khi tôi theo đuổi em cũng không thể gọi sao?"

Cậu bắt đầu cảm thấy khó chịu, bữa cơm này ăn cũng không vào nữa rồi.

"Anh muốn trả thù tôi sao? Đến đây chúng ta yêu đương một trận rồi anh lại ôm ai đó hôn trước mặt tôi là được đúng không?" Nói xong một ngụm nước chảy theo cổ họng uống dạ dày vậy mà cũng chẳng thể dập tắt được ngọn lửa đang nổi trong lòng cậu.

"Anh thật lòng đó, chuyện lúc trước anh có thể giải thích một chút không?"

"Nghiêm Hạo Tường tôi thật sự rất mệt, anh yên tâm nửa năm sau hết hạn hợp đồng tôi lập tức rời đi không chướng mắt anh nữa."

"Lâm Lâm, em đừng như vậy."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net