Mẹ Cậu Thích Gì?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghiêm Hạo Tường ở trong phòng không ngừng mang chiếc chân còn hơi khập khiễng đi qua đi lại, khiến cho Hạ Tuấn Lâm vừa mở cửa bước vào liền bị dọa cho xém chút nhảy dựng, vội vàng dùng vũ lực ấn người nọ ngồi xuống ghế. Sau đó cúi người kiểm tra chân trái của người kia, khe khẽ quát lên.

– Nghiêm Hạo Tường, cậu muốn cái chân của cậu phế luôn đúng không? Bác sĩ đã dặn như nào hả? Hạn chế đi lại! Phải hạn chế đi lại.

– Nhưng mà Hạ nhi, ngày mai chúng ta đã cùng mẹ cậu đi ăn rồi.

– Thì?

Hạ Tuấn Lâm có chút ngẩn người, hơi ngẩng đầu lên nhìn người nào đó. Chuyện là ngày hôm qua, trong buổi công diễn 2 của Onfire, Nghiêm Hạo Tường tái phát chân thương đầu gối, sau khi kết thúc chương trình phải lập tức đến bệnh viện kiểm tra. Dù Hạ Tuấn Lâm khăng khăng muốn đi cùng nhưng các anh chị trợ lý không cho phép, muốn cậu ở lại để tránh tình trạng hỗn loạn thêm. Dù tình thế bắt buộc, nhưng cậu hoàn toàn không còn tâm trí để làm bất cứ việc gì, cứ lo lắng ra ra vào vào, thơ thẩn trả lời sơ qua tình hình của người nọ cho ba anh lớn đang bế quan ôn thi, vừa biết chuyện đang ở trong nhóm vô cùng lo lắng hỏi thăm, rồi chốc lát lại nhìn ra cửa lớn, không ngừng trông ngóng. Mà mẹ Hạ ngồi cạnh bên nhìn con trai như thế chỉ có thể nhẹ nhàng an ủi, trong lòng lại liên tục thở dài, con trai lớn rồi, đúng là không còn giữ được nữa. Cứ như thế ở lại nhà cùng cậu chờ đến tận đêm khuya.

Mãi cho đến khi, trợ lý đưa Nghiêm Hạo Tường về đến nhà rồi mang những lời bác sĩ đã dặn, nói lại một lần nữa, mọi chuyện mới tạm xem như là an ổn. Mẹ Hạ thấy thời gian cũng đã quá trễ, liền vỗ vỗ đầu con trai cưng sau đó dặn dò Nghiêm Hạo Tường phải nhớ kỹ lời bác sĩ, hạn chế hết sức việc đi lại mạnh trong mấy ngày này rồi tranh thủ về lại khách sạn, khi chuẩn bị rời đi còn không quên hẹn hai đứa ngày kia cùng nhau đi ăn tối, trước khi quay về Thành Đô.

Và thế là Nghiêm Hạo Tường đêm hôm qua luôn trong trạng thái cả người căng thẳng, đã thế hôm nay khi xuống nhà ăn sáng, Lưu Diệu Văn còn vô cùng nghiêm túc vỗ vai hắn.

– Tường ca, lần đầu đi ăn với mẹ của Hạ ca, phải ghi điểm thật tốt nha. Tốt nhất là mua cả một trung tâm thương mại về cho dì luôn, phụ nữ đều rất thích mua sắm mà.

Cuối cùng vô cùng oanh liệt nhận lấy một cái đạp chân thật mạnh của Hạ Tuấn Lâm cùng cú nhéo hông đau điếng của Tống Á Hiên mà nhảy lên tại chỗ. Thế nhưng lại rất thành công khiến cho Nghiêm Hạo Tường càng thêm căng thẳng.

Hắn vừa về phòng liền không ngừng đi qua đi lại, vô cùng rối rắm, dù nghĩ cách nào cũng thấy không thích hợp, mãi cho đến khi Hạ Tuấn Lâm quay về phòng nhìn thấy, mới vội vàng kìm hắn ngồi yên.

.

Nghiêm Hạo Tường mang theo cặp mắt tràn ngập lo lắng nhìn người trước mặt, trong giọng nói chứa đầy sự âu lo không hề giấu giếm.

– Hạ nhi, mẹ của cậu có đặc biệt thích cái gì không?

– Hở? A...vì chuyện này sao?

Hạ Tuấn Lâm vừa nghe liền hiểu ra vấn đề. Hóa ra từ hôm qua đến giờ bạn trai cậu cứ đứng ngồi không yên là vì lý do này. Trong lòng âm thầm nói: Ngốc quá. Rồi lại đứng lên, kéo ghế ngồi đối diện người kia, phì cười.

– Đừng có lo, mẹ tớ không để ý mấy cái này đâu, cậu không cần phải...

– Không được, lần đầu đi ăn cùng dì, sao tớ có thể đi tay không được chứ, nhỡ mà mẹ cậu có ấn tượng không tốt về tớ rồi sao? Nhỡ mà không cho cậu ở bên tớ nữa thì phải làm sao đây?

– Ái da, không có đâu, mẹ tớ sẽ không như thế mà.

– Hạ nhi, mẹ cậu có thích trung tâm thương mại không? Hay là...

– Nghiêm Hạo Tường! Bình tĩnh!

Tiếng quát nhỏ của Hạ Tuấn Lâm cuối cùng cũng khiến cho người còn đang chìm trong hoảng loạn, từ từ yên tĩnh lại. Tuấn Lâm hơi nhích người lên, bàn tay nhỏ hơn phủ lên bàn tay lớn đang bồn chồn lo lắng của người kia. Đợi đến khi Nghiêm Hạo Tường đã dần tỉnh táo. Cậu mới nhẹ giọng cất lời.

– Mẹ tớ thật sự không quan tâm đến vấn đề này đâu. Mẹ cũng từng nói với tớ muốn cùng cậu đi ăn một lần mà chưa có dịp. Giờ mới có chút thời gian để thực hiện đó.

– Nhưng mà...

– Tính tớ giống mẹ.

– Sao?

– Thích một người không phải vì bất cứ lý do nào khác, thích một người chỉ vì người đó mà thôi.

– Hạ nhi....tớ cũng thích cậu chỉ vì đó là cậu, không vì bất cứ lý do nào khác cả.

Nghiêm Hạo Tường nhìn vào đôi mắt sóng sánh sáng trong của người đối diện, trong vô thức muốn đưa tên lên vuốt lấy một bên má tròn tròn, sau lại đổi thành dịu dàng xoa xoa mái tóc mềm mại, vui vẻ mỉm cười.

– Nhưng mà lần đầu gặp mặt người lớn, dù thế nào cũng không thể đi tay không được, như thế rất là vô lễ. Nên cậu giúp tớ chọn vài món quà nhỏ được không, dựa theo sở thích của dì.

– Được.

Hạ Tuấn Lâm nhìn nét mặt nghiêm túc tỏa ra thành ý của Nghiêm Hạo Tường liền vui vẻ gật đầu. Thật ra nếu bảo chính cậu, không lo lắng cho bữa cơm ngày mai là nói dối, nhưng Tuấn Lâm tin rằng Hạo Tường từ nhỏ đã luôn biết lễ nghĩa, mẹ cậu chắc hẳn sẽ rất yêu quý người nọ, giống như cậu vậy.

.

Bữa tối hôm ấy diễn ra khá là thuận lợi, bởi vì sáng sớm mai cả hai đã phải bay về Bắc Kinh nên đến 10h, sau khi đưa mẹ Hạ về đến khách sạn thì Hạo Tường và Tuấn Lâm cũng đi thẳng về ký túc xá, tranh thủ nghỉ ngơi.

Khi Hạ Tuấn Lâm bước ra từ phòng tắm, đã thấy Nghiêm Hạo Tường ngồi ở trên giường đang nhắn tin cùng ai đó, trên mặt đậm ý cười, vô cùng vui vẻ, liền không ngăn nổi tò mò vội vàng bước đến nhìn qua.

– Cậu nhắn tin với ai mà vui thế?

– Là mẹ của cậu đấy.

– Hở?

Hạ Tuấn Lâm có chút bất ngờ, trong bữa ăn ngày hôm nay có thể nhìn thấy được mẹ cậu đặc biệt quý mến Nghiêm Hạo Tường, không ngừng khen hắn lớn lên đẹp trai lại còn lễ phép, thậm chí còn đá luôn đứa con ruột là cậu ra rìa mà chăm chăm gắp thức ăn vào bát của người kia. Khiến cho Hạ Tuấn Lâm không ít lần phải gào lên để mẹ cậu nhớ đến sự tồn tại của con trai ruột đang ngồi cạnh bên. Thế nhưng lại không nghĩ hai người có thể trở nên thân thiết nhanh đến mức vừa về đã có thể nhắn tin cho nhau vui vẻ như thế này rồi.

Hạ Tuấn Lâm hơi xị mặt ra, lật chăn chui lên giường, hết nhìn sang đoạn tin nhắn của mẹ cậu cùng Nghiêm Hạo Tường trên điện thoại của người kia, lại liếc đến màn hình điện thoại tối om của mình, nhỏ giọng lầm bầm.

– Này ai mới là con ruột vậy? Mẹ tớ thậm chí còn không nhắn cho tớ một tin cơ.

Nghiêm Hạo Tường nhìn thấy thỏ con bên cạnh hai tai cũng đã cụp cả xuống liền nhẹ nhàng mỉm cười, sau đó nhỏ giọng gửi cho mẹ Hạ một tin nhắn thoại.

"Dì ơi dì ngủ ngon nha. Có một chú thỏ nhỏ đang tị nạnh bên cạnh đến cụp cả tai xuống rồi, giờ con phải đi dỗ đây ạ"

Người kia vừa nghe thấy thế liền ngẩng mạnh đầu lên biến thành thỏ con phẫn nộ, vô cùng hung dữ.

– Cậu bảo ai là thỏ? Tớ mà thèm tị nạnh.

– không phải cậu thì còn là ai?

– Cậu dám...

– Hạ nhi, dì thật sự rất thương cậu. Còn liên tục dặn tớ, sức khỏe cậu không quá tốt, nhờ tớ chăm sóc tốt cho cậu thay dì.

– Mẹ tớ vẫn luôn như vậy. Thật là...

– Tớ đã hứa với dì nhất định sẽ thay dì chăm sóc cậu thật tốt.

Hạ Tuấn Lâm nhìn sâu vào mắt người bên cạnh, đôi mắt dịu dàng tràn ngập yêu thương này của hắn mỗi khi nhìn cậu, luôn khiến cho trái tim của Hạ Tuấn Lâm không cách nào không chế được, cứ như thế chậm rãi mà tan ra. Thật may mắn vì bọn họ đi cả một đoạn đường dài, vòng qua vòng lại cuối cùng lại có thể gặp nhau, trùng phùng liền hóa thành nhân duyên, xa cách ba năm trở thành một trang sách vỡ lòng, dạy cho cả hai càng biết phải trân trọng người đang ở bên cạnh mình nhiều hơn. Hạ Tuấn Lâm cứ thế chìm sâu vào sự dịu dàng trước mặt, mãi một lúc lâu lại đưa tay lên xoa xoa đầu gối của người kia, trong giọng nói tràn ra sự xót xa.

– Cậu còn bảo là chăm sóc tớ, cậu phải chăm sóc bản thân thật tốt trước đi.

Nghiêm Hạo Tường nhìn nhìn mái đầu nhỏ đang cúi xuống kia, lại lần nữa vui vẻ mỉm cười, bàn tay to chụp lấy tay nhỏ đang xoa nhẹ trên khớp gối của mình, kéo cả người vào trong chăn ấm, rồi ôm chặt lấy. Hạ Tuấn Lâm bị động tác đột ngột của người nọ làm cho có chút giật mình, hơi vùng vẫy nhẹ, nhưng rất nhanh đã trở về an tĩnh.

Hai người cứ như vậy mà ủ vào trong đống chăn nệm ấm áp, cho đến khi Hạ Tuấn Lâm đã bắt đầu thiu thiu chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, thì giọng nói đầy lo lắng của Nghiêm Hạo Tường lại lần nữa vang lên, thành công đánh thức cậu dậy.

– Hạ nhi...vậy là...mẹ cậu chấp nhận tớ rồi phải không?

Hạ Tuấn Lâm bất giác muốn cười, trong lòng không khỏi bảo người kia sao mà ngốc quá, nhưng một tia tinh nghịch lại vô tình nổi lên, cậu làm ra dáng vẻ lạnh nhạt, dứt khoát xoay người.

– Không biết, cậu tự hỏi mẹ tớ ấy.

– Hạ nhi...

– Nhưng mà con trai của mẹ tớ thì rất thích cậu. Điều này thì chắc chắn.

– Hạ nhi...tớ cũng rất thích cậu! Thích từ rất lâu rồi, đến bây giờ vẫn chưa bao giờ ngừng thích.

Nghiêm Hạo Tường nhìn bóng lưng nhỏ nhỏ gầy gầy của người trước mặt, trong lòng không ngừng giống như một vùng đất nở đầy sắc hoa rực rỡ, lần nữa vô cùng hạnh phúc mỉm cười, ôm chặt lấy người vào trong lồng ngực.

Mùa hạ khí trời Trùng Khánh luôn đặc biệt oi bức, thế nhưng, trong căn phòng nhỏ giờ đây lại tràn ngập gió thu, mang theo hơi thở thanh mát xoa dịu mọi bỏng rát của đêm hè, ru người có tình từ từ chìm sâu vào giấc ngủ.

– End –

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net