Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy hôm Hạ Tuấn Lâm bị đau người, đều là Lưu Diệu Văn chở cậu đi học, Lưu Diệu Văn đèo anh trai đi giao báo rồi lại đèo anh trai đến tiệm bánh mì, tất bật làm mọi việc thay Hạ Tuấn Lâm, Hạ Tuấn Lâm chỉ cần lên xe ngồi yên là được.

Có đôi khi Hạ Tuấn Lâm sẽ bắt gặp nụ cười tự hào trên khuôn mặt thằng bé, có vẻ như nó không kiềm chế nổi nỗi sung sướng khi giúp được điều gì đó cho anh trai. Những lúc như thế Hạ Tuấn Lâm lại đùa rằng : "Anh bị thương mày vui thế à ?"

Lưu Diệu Văn lắc đầu, bảo : "Em không mong anh bị thương, nhưng có thể giúp được gì đó cho anh em thấy vui lắm."

Dạo gần đây Nghiêm Hạo Tường có thói quen mới, đó là mỗi sáng sớm đều đến tiệm bánh mì ngồi chờ hai anh em Hạ Tuấn Lâm, tiện thể mua hai ba cái bánh đến lớp chia cho Hạ Tuấn Lâm và Tống Á Hiên ăn chung.

Đã nhiều lần Hạ Tuấn Lâm từ chối nhưng thái độ của Nghiêm Hạo Tường rất kiên quyết, thậm chí còn tăng khẩu phần ăn cho cậu. Vì thế ngày nào Hạ Tuấn Lâm cũng ăn bữa sáng mà Nghiêm Hạo Tường mua cho.

Hôm nay, lúc đến trường, Nghiêm Hạo Tường lấy một tuýp thuốc, một gói bánh bao và một hộp sữa chua ra đưa cho Hạ Tuấn Lâm.

Hạ Tuấn Lâm mở to mắt nhìn, không chịu nhận.

"Không cầm là tôi vứt đi đấy." Nói rồi Nghiêm Hạo Tường đứng lên định vứt đi thật.

Chiêu này quả thực có hiệu quả, Hạ Tuấn Lâm vội vàng giữ tay Nghiêm Hạo Tường lại, giật túi đồ trong tay cậu.

Nghiêm Hạo Tường lúc này mới ngồi về chỗ, hài lòng gật đầu : "Vậy mới phải chứ."

Hạ Tuấn Lâm nhìn Nghiêm Hạo Tường, thở dài : "Cậu cứ làm vậy tôi ngại lắm."

"Ngại cái gì, sao tôi không thấy Á Hiên ngại với tôi ?" Nghiêm Hạo Tường phản bác.

Hạ Tuấn Lâm nhíu mày : "Giống nhau chắc ?"

Đương nhiên không giống, bởi vì Nghiêm Hạo Tường mua cả phần cho Tống Á Hiên chẳng qua chỉ là hành động che mắt người khác thôi, để ý kĩ sẽ thấy phần của Hạ Tuấn Lâm bao giờ cũng nhiều hơn gấp mấy lần, thậm chí ngay cả bản thân Nghiêm Hạo Tường cũng không có phần nhiều bằng cậu.

"Tôi thân với cậu hơn tất nhiên tôi phải ưu ái cậu hơn chứ." Nghiêm Hạo Tường nói như thể vô cùng hợp lí. "Với cả cậu không nghe thằng Nhất nói gì à, nó gọi cậu là con cò hen đấy, tôi không thể chịu được bạn tôi bị nói thế, nên là tôi quyết định nuôi cậu thành con lợn luôn."

Hạ Tuấn Lâm : "???"

Tống Á Hiên từ văn phòng về lớp, thông báo lại tin tức nhận được cho cả lớp biết : "Bởi vì đầu tuần sau nghỉ Quốc khánh, thế nên thầy hiệu phó yêu cầu chiều thứ bảy tuần này những ai có mặt trong vụ đánh nhau lần trước phải gọi phụ huynh đến và đọc bản kiểm điểm trước toàn thể trường học và phụ huynh."

À tất nhiên trong đó không có Tống Á Hiên, bởi vì khi ấy cậu nhóc chưa kịp làm gì thì đã bị Nghiêm Hạo Tường giành trước rồi.

Dưới lớp đồng loạt nháo nhào.

"Tao cay thằng Nhất lâu lắm rồi, mãi mới có cơ hội, thôi thì cứ coi như lấy cảnh cáo để đổi lại đi."

"Phải đấy. Đánh xong một trận thấy sướng thật sự."

"..."

Dịch Thu Nguyệt đang đọc sách, nghe thông báo xong thì quay đầu nhìn Hạ Tuấn Lâm, con bé muốn hỏi : "Cậu đỡ hơn chưa, tớ mua thuốc cho cậu này." Nhưng mãi vẫn không mở miệng được.

Hạ Tuấn Lâm vừa cặm cụi làm nốt bài tập còn dang dở vừa gặm bánh bao Nghiêm Hạo Tường mua. Trên mặt bàn ngoài sách vở để bừa bộn ra, còn có một tuýp thuốc giống hệt của Dịch Thu Nguyệt, Dịch Thu Nguyệt rũ mắt quay lên.

Nghiêm Hạo Tường nhìn thấy hết hành động của Dịch Thu Nguyệt, cậu chống tay đỡ cằm, chuyển tầm nhìn lên khuôn mặt Hạ Tuấn Lâm.

Trên khóe môi Hạ Tuấn Lâm dính vụn bánh, Nghiêm Hạo Tường đưa tay lên lau giúp cậu. Hạ Tuấn Lâm ngẩng đầu nhìn, hỏi : "Cậu làm trò gì đấy ?"

Nghiêm Hạo Tường hơi giật mình, chỉ là bỗng nhiên không kiềm chế được rất muốn làm như vậy mà thôi.

Nghiêm Hạo Tường nhanh chóng thay đổi nét mặt, cười nói : "Lớn đùng rồi mà ăn uống vẫn tơi tớt tời tợt, dính hết cả lên mặt rồi." Dứt lời còn cố tình nhéo nhẹ hai cái lên má Hạ Tuấn Lâm, cái cảm giác này thật sảng khoái, cậu đã muốn làm thế từ lâu lắm rồi.

"Bảo tôi để tôi tự lau là được, tay cậu cũng bẩn luôn rồi kìa." Hạ Tuấn Lâm chớp mắt nhìn Nghiêm Hạo Tường, hoàn toàn không cảm thấy hành động này có gì lạ, bởi vì thường ngày cậu cũng hay làm thế với Tống Á Hiên.

Nghiêm Hạo Tường nhếch môi cười, chùi tay lên quần Hạ Tuấn Lâm, Hạ Tuấn Lâm trợn mắt nhìn Nghiêm Hạo Tường, thế rồi cậu nhét nốt miếng bánh cuối cùng vào miệng, nhào lên người Nghiêm Hạo Tường, túm áo cậu lau miệng mình.

Nghiêm Hạo Tường kêu oai oái đẩy Hạ Tuấn Lâm ra.

Dịch Thu Nguyệt ở bàn trên vốn đã cúi thấp đầu giờ càng cúi thấp hơn, chỉ thiếu gục hẳn xuống bàn.

Lớp ồn ào quá, Tống Á Hiên đang chữa bài trên bảng đành phải dùng thước kẻ gõ lên bàn, yêu cầu lớp trật tự.

Bận rộn nguyên một buổi học, mãi mới có chút thời gian rảnh, Nghiêm Hạo Tường kéo Hạ Tuấn Lâm ra nhà vệ sinh.

"Thôi không cần đâu." Hạ Tuấn Lâm giữ chặt áo đồng phục, kiên quyết đấu tranh với Nghiêm Hạo Tường đến cùng.

"Sao cậu cứng đầu thế hả ?" Nghiêm Hạo Tường không tỏ vẻ gì, chỉ cố gắng muốn vén áo Hạ Tuấn Lâm lên xem.

Hạ Tuấn Lâm nói : "Ngày nào tôi cũng bôi thuốc, lưng hết đau rồi."

"Bôi cho khỏi hẳn, còn vết xanh tím là còn phải bôi." Nghiêm Hạo Tường nói xong, cưỡng chế xoay người Hạ Tuấn Lâm lại để cậu đưa lưng về phía mình, túm tay cậu đè lên cửa phòng vệ sinh, tay kia kéo lưng áo cậu lên, đề phòng cậu giãy dụa rồi chạy mất, Nghiêm Hạo Tường còn kẹp hai chân cậu lại.

Nghiêm Hạo Tường dùng răng mở nắp lọ thuốc, bóp một lượng vừa đủ bôi lên lưng cậu, dùng đầu ngón tay xoa nhẹ cho lớp thuốc bao phủ hoàn toàn những vết xanh tím.

"Thuốc gì mùi kinh bỏ xừ." Hạ Tuấn Lâm càu nhàu.

"Đã gọi là thuốc thì làm gì có chuyện thơm ngon." Nghiêm Hạo Tường buông Hạ Tuấn Lâm ra, kéo áo xuống cho cậu, liếc khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận của cậu một cái, bổ sung thêm một câu : "Đừng tì mạnh vào đâu đấy, không thôi thuốc lại dính hết lên áo."

Có một loại tâm lí phản nghịch được gọi là càng cấm thì càng làm, vốn là Hạ Tuấn Lâm cũng định như thế, nhưng khi nghe Nghiêm Hạo Tường nói ra câu kia, Hạ Tuấn Lâm lại cố tình dựa mạnh lưng lên cửa, sau đó mở cửa nhà vệ sinh chạy mất tăm.

Nghiêm Hạo Tường một tay chống hông, một tay xoa gáy, thở dài bất đắc dĩ.

Giờ nghỉ trưa, ba người Hạ Tuấn Lâm, Nghiêm Hạo Tường, Tống Á Hiên vội vàng chạy xuống căn-tin như gắn tên lửa sau mông, thậm chí sách vở tung tóe trên bàn cũng không thèm dọn. Bởi vì nếu không nhanh chân, món ngon sẽ bị tranh hết, mà cơm căn-tin vốn đã chẳng ra gì cho cam, được cái các cô các chú ở căn-tin rất nhiệt tình, mỗi lần xới cơm đều xới rất nhiều, dẫu sao cũng toàn thiếu niên đang tuổi ăn tuổi lớn, không ăn cho no sẽ không có sức học.

Cũng may đến sớm nên chọn được món mình thích, ba người kiếm chỗ trống ngồi xuống, một lúc sau Lưu Diệu Văn cũng xuất hiện, vừa đủ quây thành một bàn.

Lưu Diệu Văn ăn nhiều và cũng ăn rất nhanh, thoáng cái đã xử lí xong bữa trưa rồi chạy về lớp. Tống Á Hiên ăn xong thì ngồi chờ hai con ốc sên nhích từng mi-ni-mét trên khay thức ăn. Sức ăn của Hạ Tuấn Lâm tuy không nhỏ nhưng cậu ăn rất chậm, mà Nghiêm Hạo Tường có vẻ chỉ đam mê với đồ ăn vặt, mỗi lần bê khay cơm đều ngồi chống đũa ngắc ngứ mãi mới ăn xong, đã thế còn ăn rất ít.

Hạ Tuấn Lâm đứng dậy đi mua nước, Nghiêm Hạo Tường chống cằm nhìn Tống Á Hiên chằm chằm, làm cậu nhóc hơi mất tự nhiên.

"Sao cậu cứ nhìn tôi thế ?" Tống Á Hiên không nhịn được, hỏi.

Nghiêm Hạo Tường không trả lời câu hỏi, chỉ nói : "Cho tôi nhéo má cậu cái được không ?"

Tống Á Hiên : "???"

Nhưng rồi cũng ghé mặt qua cho Nghiêm Hạo Tường nhào nặn má mình. Da Tống Á Hiên thật sự rất đẹp, trắng trẻo mịn màng, không hề có mụn, cảm giác khi sờ má cậu nhóc rất thích, bảo sao Hạ Tuấn Lâm cứ thích nghịch.

Chỉ có điều, Nghiêm Hạo Tường cảm thấy rất bình thường.

Khi Hạ Tuấn Lâm quay lại nhìn thấy cảnh tượng ấy thì cười, nói : "Nhân lúc tôi không có mặt cậu bắt nạt Tống Á Hiên đấy à ?"

Tống Á Hiên lại bắt đầu diễn sâu, dụi đầu vào lồng ngực Hạ Tuấn Lâm, mếu máo : "Huhu Hạ Nhi, anh Tường bắt nạt tao."

Nghiêm Hạo Tường : "-_-"

"Thôi đi." Hạ Tuấn Lâm đẩy Tống Á Hiên ra.

Chiều thứ bảy, đây là lần đầu tiên Hạ Tuấn Lâm gặp mẹ của Nghiêm Hạo Tường, bà thật sự rất trẻ, cũng rất đẹp, hơn nữa trông cực kì quý phái, mọi cử chỉ hay lời nói đều nhẹ nhàng từ tốn, không hề tỏ ra mình là người có tiền.

"Cháu chào cô." Hạ Tuấn Lâm lễ phép chào hỏi.

"Ừ, chào cháu." Mẹ Nghiêm lịch sự cười, gật đầu với cậu.

Nghiêm Hạo Tường nhìn mẹ rồi cúi đầu, đứng nép bên cạnh Hạ Tuấn Lâm.

"Con đấy, về mẹ xử lí con sau." Mẹ Nghiêm nói xong thì bước vào văn phòng, chuẩn bị sẵn tâm lí nghe thầy cô càm ràm.

"Sao thế ? Mẹ cậu tính đánh cậu hả ?" Hạ Tuấn Lâm ló đầu nhìn qua khe cửa vào trong văn phòng, hỏi Nghiêm Hạo Tường.

"Không đánh, nhưng chắc sẽ bắt học thuộc Kinh Phật." Nghiêm Hạo Tường thở dài ngán ngẩm. "Mẹ tôi bảo đọc Kinh để tĩnh tâm, lần sau làm gì cũng phải suy nghĩ trước sau, không được xung động."

Hạ Tuấn Lâm vỗ vai Nghiêm Hạo Tường, chân thành nói : "Vất vả cho cậu rồi."

Phụ huynh và giáo viên nói chuyện xong thì cũng đã là hai tiếng đồng hồ sau, một đám học sinh lớp 12 bê loa bê micro lên cột cờ đứng đọc bản kiểm điểm. Nếu từng người đọc một thì lâu quá, thế nên những chú bé quyết định đứng thành hàng đọc một thể luôn.

Trên loa trường vang lên tiếng đọc hùng hồn của một đám học sinh nam, nhưng lại chẳng nghe rõ là đang đọc cái gì. Mỗi đứa một bản kiểm điểm, tốc độ đọc cũng không giống nhau, kết hợp lại tạo thành thần chú đinh tai nhức óc.

Phụ huynh đứng dưới đài nghe mà che mặt, xấu hổ không thôi.

Khi thầy hiệu phó chạy ra đến nơi thì cả đám học sinh đã chạy tán loạn khắp nơi, phụ huynh cũng về hết rồi, loa đài và cả micro còn không thèm bê cất đi.

Thầy hiệu phó tức giận, vừa lầm rầm chửi vừa bê đồ đi cất.

Lưu Diệu Văn, Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường dắt xe ra đến cổng trường thấy mẹ Nghiêm đã chờ sẵn ở đó, bên cạnh đỗ chiếc xe đen bóng, chính là chiếc xe đưa đón Nghiêm Hạo Tường buổi đầu tiên đến trường.

Hạ Tuấn Lâm và Lưu Diệu Văn chào tạm biệt hai người rồi về trước.

Mẹ Nghiêm thấy hai cậu nhóc kia đã đi xa rồi mới quay đầu nhìn con trai mình, nghiêm giọng nói : "Không phải con đã hứa sẽ không gây chuyện nữa sao ?"

"Mẹ, con biết lỗi rồi mà." Nghiêm Hạo Tường cầm cánh tay mẹ lắc qua lắc lại mè nheo, giọng dài ra cả mét, bắt đầu thề thốt : "Lần này là bất đắc dĩ thôi, con hứa sẽ không có lần sau."

"Đáng lẽ mẹ phải cho bạn con thấy cảnh này mới đúng." Mẹ Nghiêm không giận nổi nữa, lườm Nghiêm Hạo Tường một cái.

Nghiêm Hạo Tường tính nịnh thêm vài câu nhưng mẹ Nghiêm không cho cậu cơ hội đấy, bà nói : "Cho con hai ngày để học thuộc cuốn Kinh Phật mẹ mới mua." Dứt lời liền lên xe đi trước.

Nghiêm Hạo Tường đứng trong gió thu, tủi thân hết sức.

Mã Gia Kỳ huých vai Đinh Trình Hâm, ý nói nhìn cổng trường bên kia kìa. Đinh Trình Hâm nhìn qua, trông thấy một con xe đắt đỏ, bên cạnh là Nghiêm Hạo Tường và một người phụ nữ khác đang nói chuyện, Nghiêm Hạo Tường còn làm nũng với người phụ nữ ấy nữa. Cả Đinh Trình Hâm và Mã Gia Kỳ đều phì cười, vội vàng lấy điện thoại quay video gửi cho Hạ Tuấn Lâm.

"Uầy, vốn chỉ nghĩ thằng nhóc Hạo Tường kia là con nhà có điều kiện, chẳng ngờ giàu đến mức này." Đinh Trình Hâm cảm thán.

Mã Gia Kỳ xoa cằm tỏ vẻ đăm chiêu : "Chẳng phải nó mới chuyển đến à, đã thế còn giàu như vậy nữa..."

Đinh Trình Hâm cũng như đã nhận ra điều gì đó, nói : "Hóa ra mẹ thằng nhóc là chủ đầu tư dự án du lịch biển lần này."

"Chậc chậc." Mã Gia Kỳ tặc lưỡi. "Từ lúc dự án du lịch biển được thực thi, khách đến thành phố nhiều, thành ra quán bar cũng làm ăn được hơn hẳn."

Đinh Trình Hâm cười : "Vậy thì cậu mang ơn nhà nó rồi đấy, lo mà nịnh nó cho tốt vào."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net