Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Tuấn Lâm nói xong câu ấy, mọi vận động như ngừng trệ, thời gian như lắng đọng, tất cả mọi thứ rơi vào tĩnh lặng, ngay cả cơn gió vừa rồi còn rít gào đập vào cửa kính cũng im bặt, cậu chợt nhận ra mình lỡ lời, khiến Nghiêm Hạo Tường hiểu sai ý, thật ra không phải cậu ghét Nghiêm Hạo Tường.

Hạ Tuấn Lâm mím môi nhìn người kia, gương mặt Nghiêm Hạo Tường trở nên thẫn thờ, tái nhợt, hai tay buông thõng bên mép quần, nhìn kỹ sẽ thấy đầu ngón tay của cậu đang run rẩy. Hạ Tuấn Lâm không dám nhìn nhất chính là dáng vẻ ấm ức của Nghiêm Hạo Tường, vì cậu sẽ mềm lòng.

Nghiêm Hạo Tường không còn vẻ cợt nhả thường ngày, cũng mất đi cái gọi là trưởng thành sớm, bây giờ cậu giống như chú sư tử con bị thương, khổ sở tự liếm láp vết thương của mình.

Ánh mắt Nghiêm Hạo Tường như ngọn lửa giữa đêm đông giá rét bị ai đó dập tắt, mờ mịt cô quạnh, cậu nhìn Hạ Tuấn Lâm, hỏi : "Cậu ghét tôi rồi sao ? Cậu không cần tôi nữa ? Không đến gần tôi, không chơi với tôi nữa ?"

Nghiêm Hạo Tường nhìn thấy bóng dáng mình trong mắt Hạ Tuấn Lâm, rõ ràng đến thế, đẹp đẽ đến thế, chỉ là Hạ Tuấn Lâm không chịu thừa nhận, cậu không đối diện thẳng với tầm mắt của Nghiêm Hạo Tường.

Nghiêm Hạo Tường tiến lên một bước, dùng cách thức thăm dò mà dè dặt để chạm vào cổ tay Hạ Tuấn Lâm.

"Cậu ngẩng đầu nhìn tôi này." Nghiêm Hạo Tường hơi cúi đầu, tay còn lại nâng mặt cậu lên, dịu dàng nói : "Dù sao cậu cũng đã biết, tôi không che giấu nữa, tôi sẽ không ép cậu phải trả lời tôi ngay bây giờ, nhưng cậu nhìn thẳng vào trái tim mình rồi nói đáp án cho tôi biết được không ?"

Hạ Tuấn Lâm không đáp, chỉ lẳng lặng nhìn đối phương.

Nghiêm Hạo Tường lại nói tiếp : "Đừng vội nói những lời như vừa rồi, xin cậu đấy."

Nghiêm Hạo Tường cầm tay Hạ Tuấn Lâm, đặt lên lồng ngực mình : "Cậu thấy không, nó đang run rẩy, vì nó sợ, sợ cậu thật sự sẽ ghét nó."

Trái tim Nghiêm Hạo Tường đập rất nhanh, dường như là hoảng hốt, dường như là rối loạn, bởi vì Nghiêm Hạo Tường đang sợ hãi.

Có lẽ cái cảm giác mất mát và bị bỏ rơi Nghiêm Hạo Tường là người hiểu rõ hơn ai hết, cho nên cậu mới trân trọng Hạ Tuấn Lâm đến thế.

Bỗng nhiên Hạ Tuấn Lâm rất muốn ôm Nghiêm Hạo Tường vào lòng để vỗ về an ủi.

Nghiêm Hạo Tường có thể nhìn thấy sự dao động hiện rõ trên vẻ mặt của Hạ Tuấn Lâm, lúc này cậu mới yên tâm thở phào một hơi, xác định rằng Hạ Tuấn Lâm không phải thật sự ghét mình.

"Tôi..." Hạ Tuấn Lâm luống cuống, cậu hít thật sâu, cố gắng hết sức để giọng mình nhẹ nhàng hơn, nói : "Tạm thời tôi chưa thích ứng được với chuyện này, cậu về trước đi, tôi muốn bình tĩnh lại một chút."

Nghiêm Hạo Tường khẽ "Ừ" một tiếng, buông tay ra, lưu luyến không muốn ra về.

Chẳng may bước ra khỏi cánh cửa kia rồi, Hạ Tuấn Lâm không còn muốn xuất hiện trong cuộc sống của cậu nữa thì phải làm sao đây ?

Hạ Tuấn Lâm tiễn Nghiêm Hạo Tường ra đến tận cửa, khi Nghiêm Hạo Tường quay lưng chuẩn bị đi, Hạ Tuấn Lâm chợt gọi cậu lại, Nghiêm Hạo Tường thoáng mừng rỡ, cậu quay đầu nhìn Hạ Tuấn Lâm.

Hạ Tuấn Lâm rời mắt đến nơi khác, coi như không nhìn thấy vẻ mong chờ của Nghiêm Hạo Tường, cậu nói : "Chờ chút, cậu bỏ quên đồ trong nhà, để tôi lấy đồ ra cho cậu."

Nghiêm Hạo Tường nghe vậy thì mím môi, xụ mặt.

Hạ Tuấn Lâm lấy đồ ra đến cửa, Nghiêm Hạo Tường tỏ ra tủi thân nói : "Nhiều đồ như vậy, cậu cầm giúp tôi một ít đi, tôi không cầm nổi." Cậu nghĩ, ở gần Hạ Tuấn Lâm được thêm chút nào thì hay chút ấy.

Chỉ là tỏ ra đáng thương vào lúc này cũng vô dụng, Hạ Tuấn Lâm giả vờ thờ ơ đáp : "Vừa rồi cũng đâu thấy cậu không cầm nổi." Hạ Tuấn Lâm liếc Nghiêm Hạo Tường một cái, cầm mấy túi đồ treo vào hai tay Nghiêm Hạo Tường, còn chiếc chiếu thì đặt lên vai cậu. "Cậu cũng không đi xe đạp, chỉ mất công mang đồ từ đây xuống cổng thôi, cố lên." Nói rồi cậu bỏ vào trong nhà, đóng sầm cửa lại.

Nghiêm Hạo Tường thở dài, chán nản bước vào trong thang máy, chầm chậm ra về.

Đồ đạc vốn chẳng nặng nề gì giờ đây không khác gì những tảng đá lớn treo trên người.

Hạ Tuấn Lâm bỗng nhiên không còn muốn làm gì nữa, cậu nằm lên giường, nhắn tin cho Lưu Diệu Văn nói buổi tối về mua ít đồ ăn sẵn, cậu không muốn nấu, Lưu Diệu Văn nhắn lại một chữ "Ok". Xong việc, cậu ném điện thoại sang một bên, dùng cánh tay che mắt mình, muốn điều chỉnh lại cảm xúc.

Cậu không ghét cái cảm giác vừa rồi Nghiêm Hạo Tường mang đến, chỉ là cậu sợ hãi vì nhận ra mình thích nó mà thôi, cậu biết mình đang trốn tránh, nhưng tạm thời cậu vẫn chưa chấp nhận được chuyện này.

Hạ Tuấn Lâm sờ tay lên gáy, nơi vừa rồi được nhận hơi ấm từ đôi môi của Nghiêm Hạo Tường, vẫn đang nóng rực, như thiêu như đốt. Sau đó cậu giơ cổ tay đeo chiếc vòng được tặng kia lên, nhìn thật lâu thật lâu, lâu đến mức cậu đặt nó lên môi từ lúc nào không hay.

Hạ Tuấn Lâm giật mình bừng tỉnh, cậu vội vàng tháo chiếc vòng tay ra, ném vào ngăn kéo tủ đầu giường.

Buổi trưa ở nhà một mình, Hạ Tuấn Lâm không có tâm trạng ăn uống gì hết, thế là cậu quyết định nhịn luôn, uống vài hớp nước lọc rồi trèo lên giường kéo chăn đắp, ngủ một giấc đến nửa chiều.

Chiều tối Lưu Diệu Văn về đến nhà, thấy Hạ Tuấn Lâm lại lúi húi dọn dẹp nhà cửa, sắc mặt nhợt nhạt.

Lưu Diệu Văn chạy đến trước mặt cậu hỏi : "Trông anh phờ phạc thế, ốm à ?"

Hạ Tuấn Lâm lắc đầu, nói : "Chắc tại đói quá."

Lưu Diệu Văn nhíu mày : "Đói sao không nấu nướng hay mua gì mà ăn ?"

"Không muốn ăn." Hạ Tuấn Lâm đẩy Lưu Diệu Văn ra, tiếp tục lau nhà.

Lưu Diệu Văn nhận ra anh trai có điều bất ổn, thằng bé giật cây lau nhà trong tay Hạ Tuấn Lâm, ném sang một bên, kéo Hạ Tuấn Lâm ngồi xuống ghế, nói : "Ngồi yên đây chờ em chút." Sau đó chạy vào bếp bỏ thức ăn đóng hộp ra đĩa, hâm nóng lên rồi dọn ra bàn uống nước ngoài phòng khách cho Hạ Tuấn Lâm.

"Ăn đi." Lưu Diệu Văn nhét đũa vào trong tay Hạ Tuấn Lâm, mắng : "Không ăn em đánh đít đấy nha."

Hạ Tuấn Lâm phì cười, vỗ lên trán thằng bé : "Mày giỏi lắm rồi đấy."

Lưu Diệu Văn không né, để Hạ Tuấn Lâm đánh, dù sao Hạ Tuấn Lâm cũng không đánh mạnh, thằng bé thở dài, nói : "Có gì thì tâm sự với em, đừng để trong lòng, chẳng may căng thẳng quá lại sinh bệnh." Lưu Diệu Văn không hỏi ép, thằng bé nghĩ chắc hẳn Hạ Tuấn Lâm có lí do riêng của mình, nếu muốn nói thì cậu sẽ tự động nói ra.

Hạ Tuấn Lâm "Ừ" một tiếng, cố gắng nhồi nhét thức ăn vào ruột.

Mẹ Nghiêm Hạo Tường đã thu xếp xong công việc và trở về nhà bầu bạn với con trai, nhưng không biết vì lý do gì mà cậu con trai của bà cả ngày chỉ nằm lì một chỗ ôm điện thoại nhìn tới nhìn lui, vẻ mặt buồn rười rượi.

Bà ngồi xuống cạnh giường, hỏi : "Làm sao thế ? Mẹ về không vui à ?"

Nghiêm Hạo Tường lắc đầu, ra chiều tủi thân lắm : "Hạ Nhi biết rồi."

Biết cái gì, không cần nói mẹ Nghiêm cũng hiểu, bà xoa đầu con trai, quan tâm hỏi : "Thằng bé phản ứng thế nào ?"

"Cậu ấy đuổi con về, không chơi với con nữa." Nghiêm Hạo Tường bĩu môi, giơ điện thoại lên cho mẹ mình xem, trên màn hình là giao diện trò chuyện của wechat, đối phương là Hạ Tuấn Lâm. "Mẹ nhìn này, con nhắn tin cũng không thèm trả lời luôn."

Mẹ Nghiêm ậm ừ, muốn nói gì đó để an ủi Nghiêm Hạo Tường nhưng lại không biết phải nói gì. Bởi vì không phải ai cũng thẳng thắn như Nghiêm Hạo Tường, và cũng không phải ai cũng dễ chấp nhận chuyện này như bà.

"Thôi, đi mua đồ với mẹ rồi hai mẹ con mình dọn nhà đón Tết." Mẹ Nghiêm vỗ vai con trai. "Đi ra ngoài hít thở không khí, không thôi người mọc nấm bây giờ."

Nghiêm Hạo Tường nói : "Mọc nấm thì con hái xuống cho mẹ nấu canh."

Mẹ Nghiêm lườm cậu : "Mẹ chưa muốn đầu thai kiếp khác."

Nghiêm Hạo Tường không thể làm gì khác hơn là đứng dậy thay đồ đi mua sắm cùng mẹ.

Mẹ Nghiêm Hạo Tường nói dọn nhà tức là dọn nhà thật, hai mẹ con cộng thêm một cô giúp việc, ba người vật lộn với ngôi nhà to lớn nguyên một ngày trời, mệt bở hơi tai.

"Phải tự tay dọn dẹp mới có không khí gia đình." Mẹ cậu nói vậy đấy.

Dọn dẹp xong còn phải trang trí nhà, việc của Nghiêm Hạo Tường là dán chữ "Phúc" ngược lên cửa.

Đôi khi Nghiêm Hạo Tường sẽ lơ đãng nghĩ, không biết bây giờ Hạ Tuấn Lâm đang làm gì nhỉ ? Rồi không nhịn được lại nhắn tin hỏi thẳng người ta, chỉ là vẫn không nhận được câu trả lời.

Thậm chí có nhiều lúc Nghiêm Hạo Tường muốn phi đi gặp Hạ Tuấn Lâm ngay lập tức, nhưng cũng may đã kiềm chế được.

Nhìn đứa con trai ôm điện thoại thơ thơ thẩn thẩn ngồi ngoài cửa, mẹ Nghiêm khe khẽ thở dài, chợt nhớ về bản thân mình trước đây, cũng y hệt như vậy.

Tối muộn ngày 30 Tết, Nghiêm Hạo Tường cùng mẹ làm bánh chẻo, cậu làm đã chẳng ra gì thì chớ lại còn mất tập trung, thái rau thái thịt cũng xẻo vào tay mấy lần. Xẻo vào tay thì cũng thôi đi, không lo mà lấy băng cá nhân băng lại, còn chụp hình gửi cho người ta.

Mẹ Nghiêm rất muốn tát một phát cho Nghiêm Hạo Tường tỉnh táo lại, mất hết cả không khí vui ngày Tết.

Con trai hay con gái lớn cũng đều như bát nước đổ đi thôi.

Hạ Tuấn Lâm đang làm bánh cùng Lưu Diệu Văn, chút nữa bố cậu về là cả nhà có thể vừa ăn vừa xem Xuân Vãn đón giao thừa.

Lâu lâu điện thoại trong túi quần lại vang lên thông báo tin nhắn từ wechat, dùng ngón chân để nghĩ cũng nghĩ ra là ai nhắn, không phải Tống Á Hiên thì chính là Nghiêm Hạo Tường, Tống Á Hiên thường sẽ nhắn liên tục một đống, còn kiểu nhắn nhỏ giọt chốc chốc một tin chốc chốc một tin thế này chắc chắn là Nghiêm Hạo Tường.

Lưu Diệu Văn ngẩng đầu nhìn Hạ Tuấn Lâm, hỏi : "Sao anh không xem tin nhắn đi, hai hôm nay thấy gửi nhiều lắm rồi đấy mà chẳng thấy anh trả lời gì."

"Tin nhắn của mấy người đa cấp bán bảo hiểm thôi." Hạ Tuấn Lâm nói bừa một lí do.

Lưu Diệu Văn nhướn mày : "Anh còn kết bạn wechat với đa cấp nữa cơ à ? Tính mai này đi bán bảo hiểm hay sao vậy ?"

Hạ Tuấn Lâm nghẹn lời, thật sự thì wechat của cậu cài chế độ chỉ nhận tin nhắn từ người trong danh sách bạn bè, Lưu Diệu Văn cũng biết điều đấy.

"Cái thằng này, sao hôm nay lắm mồm thế !" Hạ Tuấn Lâm nghiến răng nói.

Lưu Diệu Văn bĩu môi, nói sang chủ đề khác.

Nặn bánh xong, Hạ Tuấn Lâm đi rửa tay, Lưu Diệu Văn xung phong nhận luộc bánh, cậu cũng không giành với thằng bé mà đi ra phòng khách, mở TV lên, tay còn lại cầm điện thoại xem tin nhắn.

Quả nhiên toàn là của Nghiêm Hạo Tường.

"Hôm nay tôi buồn quá, không có cậu ở bên thật buồn."

"Trời lạnh hơn rồi, bầu trời cũng xám xịt, y như lòng tôi hiện giờ vậy."

"Cậu đang làm gì đấy ? Còn tôi thì đang nhớ cậu."

"Tôi đứt tay rồi, đau quá, nhưng không ai thổi cho tôi." Kèm theo một tấm ảnh để chứng minh.

Hạ Tuấn Lâm nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, đang nghĩ không biết có nên tắt thông báo của người này hay không. Thật ra nếu Nghiêm Hạo Tường nói chuyện bình thường một chút thì có lẽ cậu vẫn sẽ trả lời lại, nhưng những lời sến sẩm như thế này cậu không chấp nhận được, da gà da vịt nổi đầy người.

Mà Nghiêm Hạo Tường cũng thật là, lớn to đầu rồi còn cứ để mình bị thương, mặc dù chỉ là vết thương nhỏ.

Cửa nhà lạch cạch vài tiếng rồi mở ra, bố cậu đã về.

Hạ Tuấn Lâm giục ông nhanh nhanh đi tắm rửa, còn nửa tiếng nữa thôi là giao thừa rồi.

Trong nhóm chat của lớp và của đám bạn thân đang háo hức đếm ngược thời gian. Tuy rằng đã đón không biết bao nhiêu cái Tết, nhưng mỗi lần giờ phút giao thừa gần đến tâm trạng vẫn không khỏi nao nao.

Giao thừa năm nay, Hạ Tuấn Lâm có thêm một người nữa để nghĩ về, đó là Nghiêm Hạo Tường. Nghiêm Hạo Tường len lỏi trong mọi ngóc ngách cuộc sống của cậu, đuổi mãi không đi, mà thật ra cậu cũng không muốn đuổi đi...

Đồng hồ vừa điểm 00 giờ, tin nhắn của Nghiêm Hạo Tường xuất hiện đầu tiên : "Lâm Lâm, năm mới vui vẻ." Đồng thời bên tai vang lên tiếng pháo hoa.

Hạ Tuấn Lâm buông đũa đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, nhìn ra bầu trời được nhuộm sáng với vô vàn sắc màu, nào là đèn đường, nào là biển hiệu, nào là đèn trang trí, nào là pháo hoa.

Hạ Tuấn Lâm trả lời tin nhắn của Nghiêm Hạo Tường : "Năm mới vui vẻ."

"Bố, Diệu Văn, chúc hai người năm mới vui vẻ." Hạ Tuấn Lâm mỉm cười, quay đầu nhìn hai người thân quan trọng nhất của mình, thành tâm chúc một câu.

Lưu Diệu Văn chạy đến ôm Hạ Tuấn Lâm : "Năm mới vui vẻ."

Mọi người trao đổi lì xì với nhau, trong nhóm chat bảy người, ba anh lớn gửi lì xì cho cả đám giành giật.

Nghiêm Hạo Tường cũng gửi riêng cho Hạ Tuấn Lâm một cái lì xì, Hạ Tuấn Lâm do dự một hồi, cuối cùng vẫn bấm nhận, sau đó cậu gửi lại cho Nghiêm Hạo Tường một cái lì xì khác.

Nghiêm Hạo Tường : "Cuối cùng cậu cũng chịu trả lời tôi rồi."

Hạ Tuấn Lâm khẽ cười, tiếng cười tan vào tiếng pháo hoa, chúc Tết mọi người xong, cậu cất điện thoại đi, kéo Lưu Diệu Văn đang mải xem pháo hoa quay vào tiếp tục ăn bánh chẻo.

Nghiêm Hạo Tường nhận được tin nhắn trả lời, niềm vui không kiềm chế được tràn ra trong đáy mắt, cậu cất điện thoại đi, vừa xem chương trình Tết trên TV, vừa câu được câu chăng trò chuyện với mẹ mình.

Suốt mấy ngày Tết Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường đều không gặp nhau, Nghiêm Hạo Tường muốn gặp nhưng Hạ Tuấn Lâm từ chối, cậu rất bối rối, không biết phải đối diện với Nghiêm Hạo Tường như thế nào.

Tống Á Hiên đến nhà Hạ Tuấn Lâm chúc Tết, bố Hạ Tuấn Lâm nấu rất nhiều món ngon để chiêu đãi.

Đang ăn, Tống Á Hiên chợt nhớ ra một chuyện, nói với Hạ Tuấn Lâm : "Nghiêm Hạo Tường bận rộn cái gì không biết, rủ đến nhà mày chơi nhưng cậu ấy bảo không đi, bình thường dính lấy mày suốt còn gì, thế mà rủ còn từ chối."

Hạ Tuấn Lâm cắn đũa, cậu thấy hơi chột dạ, nói : "Chắc bận chuyện gì đó, kệ đi."

Kì nghỉ đông nhanh chóng qua đi, Hạ Tuấn Lâm làm nốt số bài tập còn sót lại, chuẩn bị cho ngày đi học trở lại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net