Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù Lưu Diệu Văn nói không để bụng chuyện giữa Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường, nhưng thằng bé vẫn làm ra những hành động khiến mọi người phải dở khóc dở cười.

Giờ ra chơi, thay vì đi chơi bóng với các bạn, Lưu Diệu Văn lại mang sách vở chạy đến lớp Hạ Tuấn Lâm, ngồi bên cạnh cậu làm bài, Nghiêm Hạo Tường muốn đến bắt chuyện cũng thấy ngại.

Giờ ăn cơm trưa ở căn tin, Lưu Diệu Văn sẽ ngồi chen vào giữa Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường.

Giờ tan học, Lưu Diệu Văn chạy đến kí túc xá lườm Nghiêm Hạo Tường một cái rồi mới về.

Tình trạng này đã diễn ra hơn một tuần rồi, không biết bao giờ Lưu Diệu Văn mới dừng lại, ban ngày, thời gian rảnh rỗi ngoài giờ học của Hạ Tuấn Lâm đều bị Lưu Diệu Văn đóng chiếm, Nghiêm Hạo Tường căn bản không có cơ hội dính lấy Hạ Tuấn Lâm, chỉ có buổi tối học xong tự học quay về kí túc xá Nghiêm Hạo Tường mới được ôm Hạ Tuấn Lâm ngủ.

Đến Tống Á Hiên còn cảm thấy Lưu Diệu Văn như gà mẹ chứ đừng nói là Nghiêm Hạo Tường.

Một ngày nọ, giải lao giữa giờ tự học buổi tối, Tống Á Hiên quay đầu xuống bàn dưới nhìn Hạ Tuấn Lâm : "Em mày canh mày như thần giữ của ấy."

Hạ Tuấn Lâm cười khổ : "Tao biết sao được." Sau đó quay đầu nói với Nghiêm Hạo Tường : "Hay cậu tâm sự với nó đi."

Nghiêm Hạo Tường suy nghĩ một hồi, cuối cùng gật đầu, thò tay vào ngăn bàn lấy điện thoại.

Nhắc đến chuyện này Hạ Tuấn Lâm lại lườm Tống Á Hiên : "Mày biết từ bao giờ ?"

"Biết từ hôm đi học lại." Tống Á Hiên gượng gạo đáp. "Tao hỏi Hạo Tường, cậu ấy trả lời thẳng luôn, lúc đấy tao hết hồn luôn đấy mày."

Nghiêm Hạo Tường bật cười, Hạ Tuấn Lâm thở dài, gục mặt xuống bàn.

Không biết Nghiêm Hạo Tường đã trao đổi gì với Lưu Diệu Văn, Lưu Diệu Văn không còn làm mấy hành động khó hiểu ấy nữa, trở lại như bình thường, Nghiêm Hạo Tường không kể, Hạ Tuấn Lâm cũng không hỏi.

Bình thường Hạ Tuấn Lâm vẫn ngồi cùng bàn với Dịch Thu Nguyệt, nhưng cứ đến giờ tự học là đổi chỗ ngồi với bạn cùng bàn của Nghiêm Hạo Tường.

Nghiêm Hạo Tường thường xuyên không khống chế được tay trái của mình, ỷ vào việc mình ngồi bàn cuối không ai chú ý, cậu vòng tay lên ôm eo Hạ Tuấn Lâm, Hạ Tuấn Lâm dần dần cũng thấy quen. Có đôi khi Nghiêm Hạo Tường động đậy ngón tay làm Hạ Tuấn Lâm cảm thấy nhột, cậu bèn đưa tay ra sau nắm lấy ngón tay Nghiêm Hạo Tường. Nghiêm Hạo Tường mân mê đầu ngón tay Hạ Tuấn Lâm. Hai người cứ giữ tư thế như vậy cho đến khi cánh tay mỏi rồi mới buông ra.

Trên mặt bàn vẫn đang bày biện sách vở và đề bài tùm lum, tay phải nghiêm túc làm bài, tay trái lén lút thân mật trong góc khuất không người thấy.

Nhân lúc các bạn học chạy ra ngoài trong giờ giải lao, Nghiêm Hạo Tường vén rèm cửa sổ phủ lên hai người, kéo Hạ Tuấn Lâm vào lòng. Hạ Tuấn Lâm hít thở khó khăn, tay túm chặt áo đồng phục của Nghiêm Hạo Tường, đến lúc thả tay ra thì áo đã nhăn nhúm cả rồi.

Nghe thấy tiếng bước chân chạy dồn dập ngoài hành lang, Nghiêm Hạo Tường mới quyến luyến buông Hạ Tuấn Lâm ra, dùng đầu ngón tay cái lau cánh môi đỏ ửng của Hạ Tuấn Lâm.

Hạ Tuấn Lâm chui ra khỏi rèm cửa, áp trán xuống trang vở, trang vở lành lạnh xua bớt cái nóng trên khuôn mặt Hạ Tuấn Lâm.

Nghiêm Hạo Tường chỉnh lại rèm cửa, quay đầu trông thấy vành tai Hạ Tuấn Lâm đỏ bừng, cậu khẽ cười, ghé bên tai người kia hỏi : "Kích thích không ?"

Hạ Tuấn Lâm càng xấu hổ hơn, vươn tay đẩy mặt Nghiêm Hạo Tường ra : "Cậu im đi."

Nghiêm Hạo Tường cầm tay Hạ Tuấn Lâm, đặt xuống gầm bàn, mười ngón tay đan xen.

Sang tháng tư, tiết trời đã bắt đầu nóng không chịu nổi, học sinh cởi bỏ lớp áo khoác đồng phục thay bằng chiếc áo sơ-mi trắng, nam mặc quần tây đen, nữ mặc váy xếp li, quạt trần quay vù vù trên đầu vẫn không át đi được cái oi bức của mùa hè sắp tới.

Lớp 12 hiếm khi được dịp huyên náo, thì ra là đang rạo rực điền hồ sơ thi Đại học.

Tống Á Hiên ngồi ngẩn người nhìn ra bầu trời ngoài khung cửa sổ, lâu lâu thở dài : "Chớp mắt một cái chỉ còn lại hơn hai tháng, chưa gì đã thành người lớn rồi."

Phải rồi, Tống Á Hiên đã bước qua tuổi 18, thi Đại học xong Hạ Tuấn Lâm cũng tròn 18 tuổi.

"Hai người điền nguyện vọng gì ?" Tống Á Hiên quay đầu hỏi.

"Kinh tế học." Nghiêm Hạo Tường đáp.

Hạ Tuấn Lâm nói : "Quản trị khách sạn, du lịch biển ở thành phố mình đang dần phát triển, khách sạn cũng bắt đầu mọc lên ở khắp nơi."

Tống Á Hiên gật đầu : "Buồn nhỉ, vậy là bọn mình không được gặp nhau thường xuyên rồi."

"Lo gì." Hạ Tuấn Lâm an ủi Tống Á Hiên. "Bây giờ phương tiện giao thông thuận lợi, gặp nhau đơn giản không ấy."

Buổi trưa ăn cơm xong, Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn đi trước, Nghiêm Hạo Tường đứng ở cửa căn-tin chờ Hạ Tuấn Lâm vào trong mua nước. Cậu loáng thoáng nghe thấy bên cạnh có tiếng hai bạn nữ đang nói chuyện.

Một giọng là của Dịch Thu Nguyệt, Dịch Thu Nguyệt nói : "Sau khi thi Đại học xong tớ sẽ tỏ tình với Hạ Tuấn Lâm một lần cuối cùng."

Bạn thân của Dịch Thu Nguyệt nhíu mày : "Cậu đúng là dai như đỉa vậy."

Lại là câu chuyện trong rừng cây của Dịch Thu Nguyệt, Nghiêm Hạo Tường đút tay vào túi quần, thầm nghĩ bạn thân Dịch Thu Nguyệt nói chẳng sai chút nào. Nghiêm Hạo Tường đưa lưỡi liếm răng hàm trên, chua ê cả răng !

Hạ Tuấn Lâm cầm hai chai nước đi ra, Nghiêm Hạo Tường khoác vai Hạ Tuấn Lâm, ôm chặt trong lòng, Hạ Tuấn Lâm ngẩng đầu nhìn Nghiêm Hạo Tường : "Cậu không vui à ?"

"Vui mà." Nghiêm Hạo Tường đáp.

"Ò."

Đi đến lối rẽ vào cầu thang, Nghiêm Hạo Tường bỗng nhiên dừng bước, kéo Hạ Tuấn Lâm vào trong góc, đè cậu lên thành cầu thang, Hạ Tuấn Lâm giật mình hỏi : "Gì vậy ?"

Nghiêm Hạo Tường nâng cằm Hạ Tuấn Lâm lên, cúi đầu thì thầm bên tai cậu : "Nhắm mắt lại."

Có lẽ Hạ Tuấn Lâm cũng hiểu Nghiêm Hạo Tường muốn làm gì, quanh đây không có ai, Hạ Tuấn Lâm nghe lời nhắm mắt, vài giây sau cảm thấy môi mình nóng rực, một luồng hơi thở phả lên mặt.

Nghiêm Hạo Tường một tay ôm hông, một tay giữ gáy Hạ Tuấn Lâm.

Dịch Thu Nguyệt sững sờ, khi thấy Nghiêm Hạo Tường nâng mí mắt lên nhìn thẳng vào mình, con bé mới đè tay lên ngực trái trốn vào bức tường bên cạnh.

Ánh mắt của Nghiêm Hạo Tường rất đáng sợ, như thể đang nói : "Tránh xa Hạ Tuấn Lâm ra."

Dịch Thu Nguyệt trượt theo bức tường ngồi xổm xuống, vòng tay ôm chân, vùi mặt trong đầu gối khóc nức nở, đầu óc trống rỗng. Con bé còn đang tính chạy theo để cùng về lớp với Hạ Tuấn Lâm, chẳng ngờ lại trông thấy cảnh tượng ấy.

Mà rõ ràng Nghiêm Hạo Tường làm thế cho con bé xem.

Thì ra bao nhiêu lần Nghiêm Hạo Tường tỏ rõ địch ý là để cảnh cáo mình.

Lần này Nghiêm Hạo Tường đã chặt đứt hoàn toàn hi vọng của con bé rồi.

Nghĩ đến đây, Dịch Thu Nguyệt càng buồn, ngoài ra con bé cũng cảm thấy thật may mắn vì không kéo bạn thân đi chung, chẳng may bạn thân con bé làm ầm lên thì rất thiệt cho Hạ Tuấn Lâm, không bao lâu nữa là tốt nghiệp rồi, con bé không hi vọng Hạ Tuấn Lâm sẽ xảy ra chuyện gì.

Nghiêm Hạo Tường thỏa mãn lùi về sau một bước nhìn Hạ Tuấn Lâm, mỉm cười : "Quay lại lớp thôi."

Hạ Tuấn Lâm : "Ừ."

Tối thứ bảy không phải lên lớp học tự học, Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường ngồi trong phòng kí túc xá làm bài tập.

Cửa lớn đã đóng chặt, chỉ mở cửa sổ để gió đêm lùa vào, quạt máy vừa chạy vừa phát ra tiếng động cơ nho nhỏ.

"Làm xong chưa ?" Sau một tiếng đồng hồ, Nghiêm Hạo Tường mở miệng phá vỡ bầu không khí im lặng giữa hai người.

Hạ Tuấn Lâm quay đầu nhìn bàn học bên cạnh, nói : "Xong rồi, muốn so đáp án hả ?"

Nghiêm Hạo Tường đáp : "Ừ."

Hạ Tuấn Lâm kéo ghế ngồi sang bàn Nghiêm Hạo Tường, đặt tờ đề chi chít chữ xuống mặt bàn, nghe thấy Nghiêm Hạo Tường bổ sung : "Thế này đi, nếu tôi làm đúng nhiều hơn thì cậu phải hôn tôi một cái."

Hạ Tuấn Lâm nhíu mày : "Cái quái gì vậy ?"

"Không dám à ?" Nghiêm Hạo Tường dùng chiêu khích tướng.

Hạ Tuấn Lâm hỏi : "Thế nếu tôi làm đúng nhiều hơn thì sao ?"

Nghiêm Hạo Tường mỉm cười một cách chân thành : "Thì tôi hôn cậu một cái."

Hạ Tuấn Lâm lườm người kia, mắng : "Khùng điên. Không chơi."

Hạ Tuấn Lâm đứng dậy tính bỏ đi, Nghiêm Hạo Tường thấy thế liền túm cổ tay Hạ Tuấn Lâm, kéo cậu ngồi lên đùi mình, ôm thật chặt, tay còn lại cầm bút bắt đầu vừa so đáp án sẵn có vừa chấm bài cho cả hai.

"Cậu ngang ngược vừa thôi !!!" Hạ Tuấn Lâm nói thế nhưng vẫn ngồi yên, mắt dán vào những dấu khoanh tròn đỏ Nghiêm Hạo Tường vừa viết.

"Dù sao kết quả cũng như nhau..." Hạ Tuấn Lâm rì rầm.

"Khác chứ." Nghiêm Hạo Tường sửa lại : "Một là tôi chủ động, hai là cậu chủ động, giống sao được."

"Cậu đúng là bệnh nặng lắm rồi đấy." Hạ Tuấn Lâm nghiến răng nghiến lợi thốt ra câu này.

Nghiêm Hạo Tường cũng gật đầu : "Ừ đúng vậy, thế nên rất cần bác sĩ Hạ chữa bệnh cho tôi."

Năm phút sau Nghiêm Hạo Tường ném bút lên mặt bàn, nét mặt tươi cười rạng rỡ, ngẩng đầu nhìn Hạ Tuấn Lâm : "Cậu kém tôi hai câu. Nào, hôn tôi mau lên !"

Hạ Tuấn Lâm cúi đầu hôn mỗi bên má Nghiêm Hạo Tường một cái, Nghiêm Hạo Tường bế Hạ Tuấn Lâm lên giường : "Dư một cái rồi, tôi phải hôn trả."

Đồng hồ treo trên tường kêu tích tắc tích tắc hoà lẫn vào tiếng nước róc rách, Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm nô đùa mệt rồi, nằm ngửa trên giường bắt đầu nói những chuyện không đâu vào đâu.

Không biết sao chủ đề chợt dừng lại tại ngày lễ tình nhân, Nghiêm Hạo Tường ngồi bật dậy nói : "Tôi với cậu bỏ lỡ mất ngày lễ tình nhân rồi, bây giờ phải bù lại."

Hạ Tuấn Lâm nghiêng người sang một bên, mặc kệ Nghiêm Hạo Tường.

Nghiêm Hạo Tường không chịu, mè nheo bên tai Hạ Tuấn Lâm khiến Hạ Tuấn Lâm phát phiền, cậu gắt lên : "Rồi rồi, cậu muốn bù như thế nào ?"

"Viết thư tình." Nghiêm Hạo Tường chớp chớp mắt, nói.

"Ấu trĩ vừa thôi." Thật lòng mà nói, Hạ Tuấn Lâm rất muốn giơ chân đạp cho Nghiêm Hạo Tường một phát.

"Tôi chỉ thích ấu trĩ với mình cậu."

Cuối cùng, không còn cách nào khác, Hạ Tuấn Lâm đành phải đồng ý với Nghiêm Hạo Tường. Hai người trở lại bàn học, cầm bút và giấy bắt đầu viết thư cho nhau, Nghiêm Hạo Tường còn tăng thêm yêu cầu : "Không được viết qua loa cho có."

Sau khi viết xong, hai người trao đổi thư tay, Hạ Tuấn Lâm mở ra trước, đọc thành tiếng : "Gửi Hạ Nhi, mỗi lần ở gần cậu, adrenaline trong tuyến thượng thận của tôi đều tăng vọt..." Phía sau còn một câu nữa nhưng Hạ Tuấn Lâm chỉ đọc thầm.

Thư tình bị đọc lên, ít nhiều Nghiêm Hạo Tường vẫn cảm thấy mặt hơi nóng, cậu hắng giọng, mở bức thư của Hạ Tuấn Lâm ra.

"To : Nghiêm Hạo Tường.

From : Hạ Nhi của ngài."

(Wattpad không hỗ trợ kí tự của công thức Toán nên mình đành phải chèn hình ảnh.)

"Của ngài ?" Nghiêm Hạo Tường đang vui vẻ, nhìn thấy hai chữ này chợt hết vui. "Sao lại là ngài ?"

"Làm sao à ?" Hạ Tuấn Lâm khó hiểu hỏi.

"Nghe xa cách quá." Nghiêm Hạo Tường đáp.

Hạ Tuấn Lâm cười : "Ngài (您) tức là đặt cậu (你) trên đầu trái tim (心) tôi."

Lông mày Nghiêm Hạo Tường giãn ra, vuốt ve tờ giấy một hồi lâu không nói gì, đến tận lúc Hạ Tuấn Lâm nói muộn rồi đi ngủ thôi Nghiêm Hạo Tường mới gấp gọn tờ giấy lại, kẹp vào trong ví tiền, Hạ Tuấn Lâm cũng làm tương tự.

Sau khi tắt đèn leo lên giường, Nghiêm Hạo Tường vỗ lên mu bàn tay Hạ Tuấn Lâm nhằm thu hút sự chú ý của người kia.

Hạ Tuấn Lâm nghiêng đầu đối diện với ánh mắt của Nghiêm Hạo Tường, Nghiêm Hạo Tường hỏi : "Cậu đặt ghi chú tên tôi trong wechat là gì ?"

Hạ Tuấn Lâm im lặng vài giây, sau đó thành thật trả lời : "...Không đặt gì hết, để nguyên tên gốc của cậu."

"Đổi đi." Nghiêm Hạo Tường nói. "Đổi thành Ngài."

Hạ Tuấn Lâm bật cười, mở wechat ra đổi tên cho Nghiêm Hạo Tường.

Nghiêm Hạo Tường cũng mở điện thoại lên, Hạ Tuấn Lâm thò đầu nhìn, cả màn hình khóa lẫn màn hình chính của Nghiêm Hạo Tường đều là ảnh của cậu, là ảnh hồi gặp lần đầu tiên trên biển.

Còn Nghiêm Hạo Tường đổi tên Hạ Tuấn Lâm thành +∞.

————
Năm mới vui vẻ nha !


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net