Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Tuấn Lâm đứng đón gió biển một hồi, suy nghĩ lại bắt đầu không kiểm soát được mà bay ngược về quá khứ. Bỗng nhiên ngửi thấy mùi thuốc lá, Hạ Tuấn Lâm quay đầu nhìn về phía người đang hút thuốc. Cả bờ biển rộng lớn vốn dĩ chỉ có mình cậu, không biết xuất hiện thêm một người nữa từ bao giờ. Phía sau lưng sáng rực đèn nhưng trước mặt thì tối om, mênh mông vô định. Người kia đứng cách Hạ Tuấn Lâm một khoảng không xa không gần, cậu không nhìn rõ khuôn mặt người nọ, một đốm sáng nhỏ từ điếu thuốc không đủ để chiếu sáng khuôn mặt ấy.

Cậu cũng thò tay sờ vào trong túi quần tìm thuốc lá, lúc này mới phát hiện điếu thuốc lá cuối cùng đã hút hết rồi. Cậu chỉ thở dài, cúi đầu dùng mũi giày hất tung cát dưới chân.

Cát bay theo hướng gió, rơi vào mắt cậu, cậu dụi mắt theo bản năng, chậc lưỡi tự chửi bản thân : "Ngu vãi."

Người kia dường như nghe thấy tiếng nói của Hạ Tuấn Lâm, nghiêng đầu nhìn, Hạ Tuấn Lâm ngửa cổ lên, vuốt ngược tóc ra sau.

Bỗng nhiên Hạ Tuấn Lâm nghe thấy có người gọi : "Hạ Nhi ?"

Động tác của cậu cứng đờ, dây thần kinh như bị ai cắt đứt, não bộ ngừng trệ.

Giọng nói này...

"Hạ Nhi, phải cậu không ?"

Người kia gọi thêm một lần nữa như thể muốn xác nhận lại.

Giọng nói khiến Hạ Tuấn Lâm nhớ nhung suốt năm năm qua, bây giờ bất ngờ vang lên bên tai, quá mức chân thật, cậu không dám nhìn về phía phát ra giọng nói ấy, sợ rằng chỉ cần mình quay đầu nhìn sẽ phát hiện chỉ là một giấc mơ.

Không phải cậu chưa từng mơ thấy đối phương, thế nhưng chưa bao giờ chân thật như bây giờ, chân thật đến mức khiến nước mắt cậu vô thức rơi.

"Hạ Nhi !"

Hạ Tuấn Lâm ôm đầu, bịt tai lại gào lên : "Đừng gọi nữa !"

Xác định được là người mình muốn tìm, người kia vui sướng bước chân chạy đến, Hạ Tuấn Lâm nghe thấy tiếng động đang dần gần với mình hơn, cậu ôm tâm lí trốn tránh mà xoay người bỏ chạy, không dám liếc nhìn dù chỉ một cái.

Thật ra trong năm năm qua Hạ Tuấn Lâm cũng đã vô số lần tưởng tượng ra cái cảnh mình gặp lại Nghiêm Hạo Tường, trường hợp nào cũng có, chỉ có trường hợp này là không. Có điều, dần dần cậu không còn nghĩ nữa, vì cảm thấy quá viển vông.

Cậu biết bây giờ trong người đang có hơi men, hoang tưởng cũng rất bình thường.

Nghĩ thế, tốc độ chạy của Hạ Tuấn Lâm càng tăng nhanh hơn.

Phía sau vẫn liên tục vang lên tiếng gọi : "Hạ Nhi ! Hạ Nhi ! Lâm Lâm !!!"

"Mẹ kiếp, chạy nhanh thế làm gì ? Tôi có ăn thịt cậu đâu !" Nghiêm Hạo Tường lớn giọng gào lên, nhưng gió biển quá lớn, át mất một phần âm thanh của anh.

Mải đuổi theo Hạ Tuấn Lâm, điếu thuốc lá đang hút dở bị trượt khỏi kẽ ngón tay, rơi xuống nền cát, Nghiêm Hạo Tường phân vân giữa việc tiếp tục đuổi theo hay là quay lại nhặt rác, cuối cùng anh quyết định bảo vệ môi trường là trên hết, vì vậy anh dừng bước, khom lưng nhặt điếu thuốc lá kia lên.

Đến khi đứng thẳng dậy, người chạy mất rồi.

Hạ Tuấn Lâm xông lên đường cái, vẫy một chiếc xe taxi, xe dừng lại, cậu nhanh chóng chui vào trong, đọc địa chỉ nhà, bảo bác tài lái nhanh một chút.

Trông bộ dạng như ma đuổi của Hạ Tuấn Lâm, bác tài nửa tin nửa ngờ, lâu lâu lại nhìn qua gương chiếu hậu xem cậu có giở trò gì hay không. Không thể trách bác tài lo xa, bởi vì bây giờ nhiều vụ cướp taxi quá, không đề phòng không được.

Hạ Tuấn Lâm về đến nhà, bố cậu đã ngủ từ lâu, Lưu Diệu Văn đang trong giai đoạn gấp rút để tốt nghiệp sớm, thế nên rất ít khi về nhà. Cậu đi tắm rửa, gột sạch hơi men trên người, uống một cốc nước nóng, lên giường ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm đi làm.

Sáng hôm sau tỉnh dậy đầu hơi nhức, Hạ Tuấn Lâm cũng đã quên luôn chuyện đêm qua, có lẽ là vì cậu thường xuyên mơ thấy những giấc mơ tương tự, nên cậu không để ý lắm.

Mãi cho đến tận hơn một tháng sau, Hạ Tuấn Lâm mới biết, hóa ra không phải là mơ, cũng không phải ảo tưởng do tác dụng của cồn.

Nghiêm Hạo Tường lo xong xuôi việc mình cần làm sau khi về nước đã là chuyện của một tháng sau. Ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không cần, từ khách sạn lái xe thẳng đến quán bar Thất Tâm tìm Mã Gia Kỳ.

Mã Gia Kỳ thì không thấy đâu, mà ong bướm lại đầy rẫy. Có lẽ ngửi thấy mùi tiền bốc lên từ người Nghiêm Hạo Tường, có không ít người chạy đến ve vãn làm quen. Nghiêm Hạo Tường bị dọa cho hết hồn, xanh mặt bỏ chạy trối chết.

Sau đó Nghiêm Hạo Tường chỉ đành tìm đến tiệm bánh mì của Đinh Trình Hâm.

Xe vừa đỗ, Đinh Trình Hâm sầm mặt chạy ra quát : "Đừng có đỗ trước cửa tiệm, có để người ta làm ăn không hả ?"

Kính xe vừa hạ xuống, Đinh Trình Hâm nhìn rõ người trong xe là ai thì không khỏi kinh ngạc : "Nghiêm Hạo Tường ?"

Nghiêm Hạo Tường thay đổi nhiều quá, nhưng nhìn kĩ vẫn nhận ra.

Đinh Trình Hâm vỗ lên cửa xe nói : "Đỗ đây tí bị dán giấy phạt đấy..."

Âm cuối chưa kịp dứt, quả nhiên cảnh sát giao thông đã xuất hiện trước mặt.

Nghiêm Hạo Tường mím môi, đúng là xui xẻo.

Bước vào trong tiệm, quả nhiên trông thấy Mã Gia Kỳ, Mã Gia Kỳ nhướn mày : "Ôi chà, đây chẳng phải cậu Nghiêm sao ?" Anh chậc chậc vài tiếng : "Lâu quá không gặp, ra dáng hơn hẳn đấy, tây trang giày da bóng loáng, không nhận ra luôn."

Định Trình Hâm ra hiệu cho Nghiêm Hạo Tường ngồi xuống ghế, hỏi : "Làm gì mà biệt tăm biệt tích năm năm không có một lời từ biệt thế ? Đã gặp Hạ Nhi chưa ?"

Mã Gia Kỳ tiếp lời : "Thằng nhóc Hạ Nhi này sau khi lên Đại học cái là y như rồng thần thấy đầu chẳng thấy đuôi, đến bây giờ đi làm rồi vẫn thế."

Nghiêm Hạo Tường thở dài ảo não : "Gặp rồi, nhưng chưa kịp nhìn rõ mặt thì cậu ấy đã bỏ chạy, mà một tháng nay bận rộn quá, bây giờ mới có thời gian, em đến tận nhà cậu ấy tìm mấy lần nhưng chú Hạ toàn bảo cậu ấy không có nhà, chú ấy còn chẳng biết nơi cậu ấy làm việc, số điện thoại chú ấy cho thì em gọi không được."

Đinh Trình Hâm : "Thế tức là bây giờ muốn nhờ bọn anh tìm cách hẹn gặp giúp ?"

Nghiêm Hạo Tường chân thành gật đầu.

Đinh Trình Hâm nhếch môi cười : "Đùng đùng bỏ đi đùng đi quay về, điều gì khiến mày nghĩ anh sẽ đồng ý ?"

Nghiêm Hạo Tường không làm được gì khác hơn là nói thật toàn bộ sự việc, sau đó nài nỉ : "Hai anh giúp em đi, làm ơn."

"Thôi được rồi, để số điện thoại lại đây, sắp xếp xong anh sẽ liên lạc với mày." Đinh Trình Hâm gật đầu đồng ý.

"À mà... cậu ấy đang độc thân hay như nào ?" Trước khi ra về, Nghiêm Hạo Tường mới sực nhớ ra chuyện quan trọng chưa hỏi.

Mã Gia Kỳ chỉ cười không nói, Đinh Trình Hâm thì trả lời nước đôi : "Có thể đã có người khác hoặc cũng có thể vẫn còn độc thân, cái này anh đây chịu." Không phải cố tình giấu, mà là không biết thật, vì số lần gặp Hạ Tuấn Lâm đếm trên đầu ngón tay, mỗi lần hỏi về chuyện cá nhân cậu đều đánh trống lảng.

Mã Gia Kỳ, Đinh Trình Hâm, thậm chí cả Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn đều không xác định được rốt cuộc Nghiêm Hạo Tường trong lòng Hạ Tuấn Lâm đã phai nhạt hay chưa, năm năm qua chẳng bao giờ dám nhắc những chuyện liên quan đến Nghiêm Hạo Tường trước mặt Hạ Tuấn Lâm.

Nghiêm Hạo Tường gật đầu, nói cảm ơn rồi ra về.

Buổi tối cùng ngày, Hạ Tuấn Lâm nhận được tin nhắn của Đinh Trình Hâm, hỏi cậu khi nào có thời gian rảnh, lâu lắm rồi không gặp, thu xếp lấy một buổi mấy anh em bạn bè gặp nhau.

Hạ Tuấn Lâm mở lịch ra xem, khoảng thời gian này cũng không bận lắm, vì thế cậu chọn ra ngày rảnh rỗi nhất rồi báo với Đinh Trình Hâm.

Không hiểu sao Hạ Tuấn Lâm cảm thấy rất lạ lùng, mỗi lần rủ nhau tụ tập đều nhắn tin vào nhóm chat sáu người để thống nhất ngày giờ và địa điểm, vì sao lần này lại nhắn riêng cho cậu ? Nhưng cậu không nghĩ nhiều, đặt điện thoại lên bàn, nhắm mắt ngủ.

Dẫu sao cậu cũng sẽ sớm biết nguyên nhân thôi.

Đinh Trình Hâm sau khi kết bạn với tài khoản wechat mới của Nghiêm Hạo Tường, gửi cho Nghiêm Hạo Tường tin nhắn đầu tiên là ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện với Hạ Tuấn Lâm.

Nghiêm Hạo Tường cầm điện thoại mà lòng rạo rực, chờ đợi suốt năm năm, cuối cùng ngày này cũng đến.

Hai ngày sau là chủ nhật, Lưu Diệu Văn cũng được nghỉ, vì vậy Hạ Tuấn Lâm quyết định chờ Lưu Diệu Văn từ trường về rồi cùng đi luôn.

Khi Hạ Tuấn Lâm và Lưu Diệu Văn bước vào phòng ăn riêng của nhà hàng, mọi người đều đã đến đủ cả.

Bỗng tiếng chân ghế ma sát vào nền gạch phát ra một âm thanh rợn tóc gáy, Hạ Tuấn Lâm ngẩng đầu lên nhìn, giờ mới phát hiện hóa ra trong phòng còn một người nữa, đối phương đứng dậy nhìn cậu nom nom, khuôn mặt ấy vừa thân thuộc vừa xa lạ, khiến Hạ Tuấn Lâm nhất thời không nói được lời nào.

Lưu Diệu Văn phản ứng lại trước, thằng bé từ cửa bước vài bước đến trước mặt Nghiêm Hạo Tường, mạnh tay đấm Nghiêm Hạo Tường một phát.

Mọi người thấy vậy vội vàng xông tới can ngăn, bảo Lưu Diệu Văn bình tĩnh lại, thật ra thằng bé rất bình tĩnh, cũng chỉ đấm một cái rồi thôi. Thằng bé chờ Nghiêm Hạo Tường đứng thẳng dậy rồi mới mỉm cười vươn tay ra bắt tay với anh : "Anh Tường, đã lâu không gặp."

Nghiêm Hạo Tường một tay lau máu chảy ra từ khóe miệng, một tay nắm tay Lưu Diệu Văn, mỉm cười : "Đã lâu không gặp."

Thấy Hạ Tuấn Lâm vẫn đang ngây người đứng ở cửa, Lưu Diệu Văn kéo tay cậu một cái, đẩy cậu đến gần Nghiêm Hạo Tường : "Nào, chào nhau đi."

Thật ra ngoài Hạ Tuấn Lâm ra, tất cả mọi người đều đã biết chuyện Nghiêm Hạo Tường trở về, nhưng người nợ Hạ Tuấn Lâm một lời giải thích là Nghiêm Hạo Tường, thế nên Nghiêm Hạo Tường phải chính miệng nói với Hạ Tuấn Lâm.

Bữa cơm nhìn thoáng qua thì có vẻ sôi nổi, chỉ có điều, bầu không khí này là ngụy tạo.

Mãi cho đến khi đã ngấm men rượu, mọi người mới thả lỏng hơn.

Ăn uống xong xuôi, bảy người kéo nhau đến KTV ở ngay bên cạnh, ai ai cũng giành mic hát, chỉ có Hạ Tuấn Lâm là không. Bởi vì cậu không muốn hát Tinh Cầu Sa Ngã trước mặt Nghiêm Hạo Tường.

Hơn nữa mặc dù bây giờ Nghiêm Hạo Tường đã trở về, nhưng mọi thứ đều đã đổi thay, không còn như trước đây, bài hát cũng chẳng còn ý nghĩa gì từ lâu rồi.

Bây giờ, hai người chỉ là bạn bè lâu ngày không gặp mà thôi.

Hạ Tuấn Lâm im lặng ngồi trong góc xem mọi người làm loạn, Nghiêm Hạo Tường ngồi bên cạnh cậu cũng không lên tiếng. Hai người từ lúc ăn cho đến bây giờ vẫn chưa nói chuyện với nhau một lời nào.

Bỗng nhiên Nghiêm Hạo Tường bị kéo lên hát, anh mỉm cười nhận lấy mic, chọn bài Tôi Nhớ Quá Nhiều Về Hình Dáng Của Cậu, ánh mắt vẫn luôn hướng về Hạ Tuấn Lâm.

"...Tôi nhớ quá nhiều về hình dáng của cậu

Giọng nói, mùi hương và cả đường nét của cậu hiện lên trong tâm trí

...Phải chăng cậu cũng bất chợt nhớ đến tôi ?

Phải chăng hẹn buổi tối gặp mặt tôi

Nhưng từ chiều đã bắt đầu rạo rực ?

Phải chăng vừa mở điện thoại ra

Đã ngóng trông có thể nhận được tin nhắn của tôi ?

Phải chăng lúc ngẩn người

Sẽ nhớ về những chuyện chúng ta đã từng cùng nhau làm ?

Nếu thật là vậy, sao không nói tôi hay ?

Tôi muốn nói với cậu rằng :

'Tôi chính là muốn cậu không ngừng nhớ đến tôi'..."

Hạ Tuấn Lâm siết chặt nắm tay, thầm chửi trong lòng một câu : "Chết tiệt !"

Thật lòng mà nói, cậu đã âm thầm dùng loại tâm trạng đó để sống hết năm năm qua, và giờ đây mọi cảm xúc đều bị Nghiêm Hạo Tường bóc trần.

Nghiêm Hạo Tường chưa hát xong, Hạ Tuấn Lâm đã đứng dậy bỏ ra ngoài.

Những người khác uống nhiều, chỉ lo vui, không chú ý lắm đến Hạ Tuấn Lâm, vả lại mục đích của buổi tụ tập lần này cũng là để Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường có cơ hội giãi bày với nhau, họ chơi phần mình là được rồi, không cần quản quá nhiều.

Nghiêm Hạo Tường nhét mic vào tay Tống Á Hiên, nhanh chân đuổi theo.

Hạ Tuấn Lâm ra khỏi KTV, gió đêm phả vào mặt, cậu rẽ vào một con hẻm, đứng trước thùng rác châm lửa hút thuốc.

Nghiêm Hạo Tường đứng nhìn một hồi, chờ cho Hạ Tuấn Lâm hút xong điếu thuốc đầu tiên, khi cậu rút điếu thứ hai ra thì anh bước tới ngăn cản.

Hạ Tuấn Lâm ngước mắt nhìn, không mở miệng, Nghiêm Hạo Tường đành phải lên tiếng trước : "Sao cậu lại hút thuốc ?"

Hạ Tuấn Lâm bật cười, như nghe thấy điều gì đó hài hước lắm vậy, cậu hỏi : "Hôm ấy thật sự là cậu à ?"

Nghiêm Hạo Tường nghiêm túc gật đầu : "Ừ."

Hạ Tuấn Lâm gạt tay Nghiêm Hạo Tường ra, nói : "Cậu cũng hút thuốc, thế mà còn mặt mũi hỏi tôi vì sao hút ? Cậu không thấy buồn cười hả ?"

Nghiêm Hạo Tường hít thở sâu, vừa định đáp lời thì nghe thấy Hạ Tuấn Lâm nhỏ giọng thì thầm : "Tôi cũng không hay hút, chỉ khi nào cảm thấy nhớ cậu không chịu nổi mới hút một điếu, chứ tôi ham hố gì cái thứ..."

Lời chưa dứt, cổ Hạ Tuấn Lâm đã bị nắm lấy, lưng bị đẩy vào tường, Nghiêm Hạo Tường áp sát tới, hơi thở nóng rực bao phủ lên khuôn mặt Hạ Tuán Lâm.

Hạ Tuấn Lâm giãy giụa muốn tránh ra nhưng Nghiêm Hạo Tường càng dùng sức hơn, không chỉ khống chế nửa người trên, mà chân cậu cũng bị Nghiêm Hạo Tường chặn lấy.

Nghiêm Hạo Tường nắm cổ tay Hạ Tuấn Lâm, vô tình chạm phải chiếc vòng tay kia, hơi lạnh từ viên ngọc trai thấm vào đầu ngón tay, lòng Nghiêm Hạo Tường mềm nhũn, động tác cũng dịu dàng hơn.

Bỗng nhiên, Hạ Tuấn Lâm cảm thấy đầu lưỡi mằn mặn, là vị mặn của nước mắt, chỉ là lần này không phải của cậu, mà là của Nghiêm Hạo Tường.

Thì ra, Nghiêm Hạo Tường cũng rơi nước mắt vì cậu.

Hạ Tuấn Lâm không giãy giụa nữa, để mặc Nghiêm Hạo Tường thích làm gì thì làm. Dần dần, tay cậu cũng không khống chế được mà vòng lên cổ đối phương.

Nỗi nhớ, bấy giờ mới nguôi đi đôi chút.

Ngoài đường lớn tấp nập người qua lại, nhưng không ai chú ý đến hai người trong con hẻm tối tăm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net