Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, ánh mặt trời len lỏi qua khe rèm cửa sổ chưa kéo hết rơi vào trong phòng ngủ, tiếng chim hót lanh lảnh kêu vang như thể đang thúc giục những con người lười biếng rằng, chim dậy sớm mới bắt được sâu.

Cùng lúc đó tiếng báo thức cũng vang lên.

Hạ Tuấn Lâm giật mình mở mắt, trong cơn mơ màng nhận ra xung quanh mình thật xa lạ, đôi mắt ngái ngủ nhìn quanh căn phòng một lượt rồi quét tới khuôn mặt đang gần ngay gang tấc của Nghiêm Hạo Tường. Cậu hoảng hốt lùi về sau, ngã lăn xuống đất.

Người nằm trong lòng biến mất, không khí lùa vào chăn, hiện tại đã chuẩn bị sang đông nên buổi sáng hơi lành lạnh. Nghiêm Hạo Tường miễn cưỡng nâng mí mắt, thấy Hạ Tuấn Lâm đang ngồi bên mép giường mở to mắt, ngây người nhìn mình.

Nghiêm Hạo Tường khẽ cười, mở chăn ra ngồi dậy, vuốt mái tóc như tổ quạ, thầm nghĩ : "Ghen tị với mái tóc kia hết sức."

Nhớ hồi còn ở kí túc xá, có lần Nghiêm Hạo Tường hỏi Hạ Tuấn Lâm có bí quyết gì mà tóc mượt như thế, Hạ Tuấn Lâm trả lời : "Chẳng có bí quyết gì hết, chỉ dùng dầu gội mua hai tặng một."

Nghiêm Hạo Tường không tin, tối hôm ấy lén dùng trộm dầu gội đầu của cậu, hôm sau tóc vẫn thế, thậm chí còn chẳng bằng dầu gội của mình, vì vậy Nghiêm Hạo Tường bảo cậu đừng ham rẻ, rất hại tóc. Hạ Tuấn Lâm nghe thế thì giận vô cùng, cậu dùng bao nhiêu năm nay đâu có sao ? Trái lại là Nghiêm Hạo Tường, dùng dầu gội xịn tóc cũng vẫn không bằng cậu đó thôi. Sau đó hai người có cãi nhau một chút, còn cạch mặt nhau hai ngày. Rõ là ấu trĩ !

Chắc là cặp đôi nào cũng thế, lâu lâu yên bình quá không thích, muốn tìm lí do gì đó cãi cọ cho vui cửa vui nhà.

"Tự dưng cười cái gì ?" Hạ Tuấn Lâm khó hiểu hỏi.

Nghiêm Hạo Tường thở dài : "Nhớ về chuyện trước kia của chúng ta, ngây ngây ngô ngô, dễ thương hết biết."

Hạ Tuấn Lâm nhăn mặt : "Tự mình thấy mình dễ thương, cậu nói mà không thấy ngượng hả ?"

"Ngượng gì, trong hồi ức có cả cậu mà." Nghiêm Hạo Tường vươn người đến trước mặt Hạ Tuấn Lâm, nâng mặt cậu lên, tỏ vẻ tiếc nuối : "Hai cái má bánh bao của tôi đi đâu mất rồi."

Hạ Tuấn Lâm nghe không nổi nữa, đập rụng hai cái tay của Nghiêm Hạo Tường : "Ai là của cậu !"

Nghiêm Hạo Tường nhường phòng tắm cho Hạ Tuấn Lâm dùng trước, còn mình đi mang quần áo tối qua thay ra bỏ vào máy giặt, sau đó trở lại phòng ngủ chọn đồ đi làm. Chờ Hạ Tuấn Lâm vệ sinh cá nhân xong rồi anh mới vào phòng tắm.

Hạ Tuấn Lâm hỏi : "Quần áo của tôi đâu ?"

Nghiêm Hạo Tường nhổ bọt kem đánh răng ra, trả lời : "Hôm qua mệt quá nên vừa rồi mới bỏ vào máy giặt."

"..."

"Với lại bộ đồ đấy của cậu bẩn lắm rồi, toàn mùi rượu thôi, cậu tính mặc về à ?"

"..."

Hạ Tuấn Lâm cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ trên người mình, là của Nghiêm Hạo Tường, mặt cậu nóng bừng lên, cậu nhíu mày hỏi : "Là cậu tắm rửa thay quần áo cho tôi ?"

Nghiêm Hạo Tường nghe vậy thì giận lắm, anh hừ mạnh một tiếng : "Thế cậu nghĩ là ai ? Cậu hi vọng là ai làm điều đấy cho cậu ?"

Hạ Tuấn Lâm không nói gì nữa, ngồi im trên ghế sô-pha ngoài phòng khách, hai tay quắn cả vào nhau, không biết nên làm gì. Mượn một bộ đồ chỉnh tề rồi đi bắt xe về ? Hay là chờ Nghiêm Hạo Tường đưa về ?

Mà hôm nay là giữa tuần, cậu vẫn phải đi làm, nhìn thời gian không còn bao lâu nữa, cậu càng nóng lòng hơn.

Đang lúc Hạ Tuấn Lâm xoắn xuýt thì chuông cửa vang lên, Nghiêm Hạo Tường lớn tiếng nói vọng ra ngoài : "Hạ Nhi, ra mở cửa lấy đồ."

Không hiểu sao Hạ Tuấn Lâm rất ngoan ngoãn đứng lên, ngoài cửa là shipper mang đồ ăn đến, cậu nhận lấy, nói một câu cảm ơn rồi đóng cửa lại. Bấy giờ cậu mới nhận ra, hình như hành động của hai người tự nhiên quá thì phải, như thể họ đang thật sự ở chung nhà với nhau vậy.

Hôm qua còn ngủ chung giường với nhau nữa chứ...

Bây giờ trên người cậu toàn mùi của Nghiêm Hạo Tường.

Không biết Nghiêm Hạo Tường làm gì mà lâu thế, Hạ Tuấn Lâm không có gì làm đành loanh quanh trong nhà xem nội thất và cách bài trí. Cậu chợt nhận ra căn nhà này diện tích cũng không phải quá lớn nhưng nhìn rộng vô cùng, không kéo rèm cửa cả căn nhà sẽ được lấp đầy bởi ánh sáng tự nhiên.

Trên tường không trang trí gì hết, có trang trí thì cũng chỉ trang trí ở phòng ngủ.

Hạ Tuấn Lâm ngẩn người nhìn bức tường phòng ngủ, lúc mới dậy ngái ngủ không để ý, bây giờ mới thấy, Nghiêm Hạo Tường treo đầy ảnh cậu trên tường, xếp những khung ảnh lớn bằng hai bàn tay người lớn ghép lại thành hình trái tim, đều là những bức ảnh ngày đầu gặp nhau ở trên biển, ngay chính giữa trái tim là vài ba bông hồng ép khô, trên khung gỗ khắc một dòng chữ : "Hạ Tuấn Lâm – Giáng sinh đầu tiên."

Hóa ra, Nghiêm Hạo Tường đã đem hoa cậu tặng đi ép khô rồi đóng khung, lâu như vậy rồi Nghiêm Hạo Tường vẫn giữ lại.

Lúc này đây lòng Hạ Tuấn Lâm thật sự rất cảm động.

Nghiêm Hạo Tường cuối cùng cũng làm vệ sinh cá nhân xong, anh vừa định đi thay đồ thì thấy Hạ Tuấn Lâm đứng ngây người nhìn lên bức tường, trên mặt hiện rõ vẻ hoài niệm.

Nghiêm Hạo Tường nhẹ chân bước qua, ôm lấy cậu từ phía sau, mùi hương từ trên người cậu xộc vào mũi, toàn bộ đều là mùi của mình, lòng Nghiêm Hạo Tường nhộn nhạo không dứt.

Anh dịu dàng gọi tên cậu : "Lâm Lâm."

Lần này Hạ Tuấn Lâm không phản bác cách gọi này nữa, chỉ "Hử ?" một tiếng.

Nghiêm Hạo Tường ấn cậu ngồi xuống mép giường, còn mình thì quỳ một chân trước mặt Hạ Tuấn Lâm, nhẹ giọng chân thành nói : "Lâm Lâm, chúng ta đều là người đã trưởng thành rồi, dứt khoát một chút được không ? Hiện giờ cậu độc thân, tôi cũng thế, hơn nữa hai ta đều chưa quên được nhau, thế nên làm lành đi. Với lại vốn dĩ chúng ta cũng chưa từng chia tay, là cậu nói lời chia tay hay tôi ? Chưa một ai nói cả."

Hạ Tuấn Lâm nhìn đôi tay mình nằm gọn trong lòng bàn tay Nghiêm Hạo Tường, do dự mãi vẫn không nói thành lời.

Nghiêm Hạo Tường miết tay Hạ Tuấn Lâm, lại nói tiếp : "Chúng ta chỉ coi như là tạm yêu xa một thời gian hơi dài mà thôi."

Nghe đến đây Hạ Tuấn Lâm chợt nhớ ra chuyện chiều qua, cậu tức giận đẩy Nghiêm Hạo Tường ra, lớn tiếng mắng : "Đồ đáng ghét nhà cậu, hôm qua còn có người đến tìm cậu trả con mà hôm nay còn dám ngồi trước mặt tôi nói mấy lời này à ?"

Nghiêm Hạo Tường mặt mày nhăn nhó, vội vàng chạy đi tìm điện thoại, mở video cuộc trò chuyện của mình và cô gái người ngoại quốc kia cho Hạ Tuấn Lâm xem, còn oan ức nói : "Sao cậu không tin tôi chứ !"

Hạ Tuấn Lâm nhìn Nghiêm Hạo Tường, không biết phải tiếp lời như thế nào.

Nghiêm Hạo Tường vừa mở miệng định thề thốt thì chuông điện thoại reo lên, là mẹ anh gọi đến, anh chỉ đành bắt máy. Mẹ anh không chờ anh lên tiếng đã lớn giọng với anh : "Con biết mấy giờ rồi không hả ? Con có biết con hứa xử lí giúp mẹ việc gì không ?"

"Con quên mất." Nghiêm Hạo Tường ngước mắt nhìn Hạ Tuấn Lâm, nói : "Nhưng bây giờ có việc quan trọng hơn rồi, con không qua đó nữa đâu."

"Ơ cái thằng này..."

Nghiêm Hạo Tường chen miệng : "Con đang bận kiếm thêm người vào hộ khẩu nhà mình, không đi giúp mẹ được." Dứt lời, anh cúp máy.

Hạ Tuấn Lâm trừng mắt : "Cậu có bị thần kinh không ? Công việc mà nói bỏ là bỏ ?"

Nghiêm Hạo Tường bướng bỉnh vênh mặt : "Thì sao ? Trừ khi cậu đồng ý quay lại với tôi, nếu không tôi nghỉ việc luôn, không đi đâu hết, cậu cũng đừng hòng đi đâu."

Hạ Tuấn Lâm giận không có chỗ trút, cậu đứng bật dậy chỉ tay vào mặt Nghiêm Hạo Tường : "Cậu đừng có mà ngang ngược !"

"Tôi cứ ngang ngược thế đấy." Nghiêm Hạo Tường cũng đứng dậy, dang tay ôm chặt người kia, ngã lên giường, kéo chăn đắp kín cả hai. "Không làm gì nữa hết, tôi với cậu sẽ nằm như thế này cho đến chết thì thôi."

Mặc kệ tiếng điện thoại réo liên tục như đang đòi mạng và sự giãy giụa kịch liệt của Hạ Tuấn Lâm, Nghiêm Hạo Tường nhất quyết không chịu buông tay, Hạ Tuấn Lâm bị ép dán sát vào lồng ngực Nghiêm Hạo Tường, mặt cậu đỏ bừng lên vì không thở nổi, cậu vỗ mạnh lên lưng người kia : "Buông ra, cậu không đi làm kệ cậu, tôi vẫn phải đi làm !"

Thanh âm thản nhiên vang lên bên tai : "Vừa nãy tôi xin nghỉ cho cậu rồi, ít nhất thì ngày hôm nay cậu sẽ không thể rời khỏi căn nhà này."

Hạ Tuấn Lâm giận phát điên, há miệng cắn lên vai Nghiêm Hạo Tường, Nghiêm Hạo Tường không chịu thua, trở mình đè lên cậu, cánh tay ôm trên eo siết chặt thêm. Lúc này Hạ Tuấn Lâm có giãy thế nào cũng giãy không ra, chăn bị cậu đá rơi xuống đất, gối cũng chiếc trên giường chiếc bay đi xa.

Năm phút sau Hạ Tuấn Lâm mệt rồi, chỉ đành giơ cờ trắng : "Được rồi, tôi đồng ý là được chứ gì, cậu tránh ra đi."

Nghe thế, Nghiêm Hạo Tường vui vẻ ngẩng đầu lên, trên gương mặt trưởng thành lộ ra nụ cười ngây ngô như thằng nhóc mới lần đầu biết yêu, muốn xác nhận lại : "Thật không ?"

"...Ừ." Hạ Tuấn Lâm bất lực gật đầu.

Nghiêm Hạo Tường thò tay lấy điện thoại ở đầu giường, mở camera lên : "Cậu nói lại đi."

Hạ Tuấn Lâm nghiến răng nghiến lợi rít lên : "Tôi với cậu làm lành, được chưa !"

Nghiêm Hạo Tường hài lòng gật đầu : "Được rồi." Nói xong, anh ném điện thoại sang bên cạnh, điện thoại không cẩn thận bay xuống sàn nhà, anh mặc kệ, cúi đầu xuống...

Đến cuộc gọi thứ năm thì Nghiêm Hạo Tường mới vui vẻ rời khỏi giường, nhặt điện thoại màn hình nứt toác như mạng nhện lên, bấm nghe : "Mẹ, con đang trên đường đến đó, cho con 15 phút, đang kẹt xe quá."

Hạ Tuấn Lâm nằm trên giường, lồng ngực phập phồng liên tục, cậu tức giận cầm cái gối còn lại ném Nghiêm Hạo Tường, Nghiêm Hạo Tường không phòng bị, gối đập vào mặt, rơi xuống tay, còn điện thoại trên tay rơi bộp xuống đất, nhắm mắt chầu trời.

Nghiêm Hạo Tường không giận, một lần nữa cúi người nhặt điện thoại, tháo sim ra đổi sang điện thoại dự bị để trong tủ đầu giường, sau đó lấy bộ đồ đã chọn sẵn treo trên mắc xuống để thay.

Càng nhìn càng thấy cay mắt, Hạ Tuấn Lâm quay mặt đi : "Tôi còn ở trong phòng đó."

Nghiêm Hạo Tường khẽ cười : "Thay đồ trước mặt người yêu thì có làm sao."

Hạ Tuấn Lâm nhỏ giọng lầm rầm : "Đồ mặt dày."

Thắt cà-vạt xong, Nghiêm Hạo Tường ghé tới giường, hôn bẹp một cái lên má Hạ Tuấn Lâm, cầm chìa khóa rời khỏi nhà.

Dù sao cũng đã xin nghỉ, Hạ Tuấn Lâm nằm lì trên giường, một lúc sau mới nhớ ra đồ ăn vẫn để trên bàn chưa động đến, cậu đứng dậy đi ăn.

Điện thoại đặt trên bàn rung lên, là lời mời kết bạn wechat của H.X, nhìn cũng biết là Nghiêm Hạo Tường, bởi vì tài khoản cũ của Nghiêm Hạo Tường cũng dùng tên này, chỉ là sau đó Hạ Tuấn Lâm đã đổi tên ghi chú thành "Ngài".

Lời mời kết bạn được chấp nhận, Nghiêm Hạo Tường gửi tin nhắn đến : "Chút nữa phơi quần áo trong máy giặt ra nha, ngoài ban công có móc phơi đó."

Hạ Tuấn Lâm nhắn lại : "Sao cậu có số điện thoại của tôi ?"

Nghiêm Hạo Tường : "Bố cậu cho."

Thảo nào hơn tháng trước cứ có số lạ gọi đến, nhưng khác với số điện thoại công việc, đây là số điện thoại cá nhân của cậu, rất ít người biết đến, nên cậu sẽ không nghe máy từ số lạ.

Dọn dẹp bát đũa, phơi quần áo xong xuôi, Hạ Tuấn Lâm cảm thấy thật vi diệu.

Khi cậu tính mở cửa ra về thì phát hiện cửa đá khóa rồi. Lẽ nào Nghiêm Hạo Tường nói thật, hôm nay cậu không được rời khỏi đây ?

Hết nói nổi.

Buổi trưa Nghiêm Hạo Tường gọi điện thoại cho Hạ Tuấn Lâm : "Tôi tính là trưa nay về ăn cơm với cậu nhưng việc ở đây chưa xong nên cậu tự lấy đồ trong tủ lạnh nấu cơm ăn đi."

Nghe tốc độ nói này cũng biết đối phương vội vàng đến nhường nào, có lẽ là rút chút thời gian ra để gọi điện báo với cậu một tiếng mà thôi.

Ăn một mình cũng không có hứng lắm, cậu nấu tạm một bát mì ăn cho qua bữa, xem TV một lúc mắt không chống đỡ nổi nữa, cậu cứ thế nằm ngủ luôn trên ghế sô-pha ngoài phòng khách.

Không biết qua bao lâu, cửa nhà vang lên tiếng lạch cạch, Nghiêm Hạo Tường đã đi làm về.

"Sao lại ngủ ở đây ?" Nghiêm Hạo Tường bóp nhẹ má cậu, cằn nhằn : "Lạnh mà còn không biết về phòng ngủ."

Chiều tối Hạ Tuấn Lâm ngủ dậy phát hiện mình đã nằm trên giường từ bao giờ, có lẽ hôm qua uống quá nhiều nên cậu đặt mình xuống là ngủ li bì đến tận bây giờ, đầu cứ ong ong lên.

Tiếng nước chảy trong phòng tắm cách vách dừng lại, Nghiêm Hạo Tường cầm khăn bông lau đầu bước vào phòng ngủ, thấy Hạ Tuấn Lâm đã dậy, anh nói : "Đi tắm rửa cho tỉnh táo rồi chúng ta đi ăn cơm."

Hạ Tuấn Lâm liếc Nghiêm Hạo Tường : "Cậu có cho tôi về đâu, tôi làm gì có quần áo mà tắm."

Nghiêm Hạo Tường hất cằm vào trong góc, nơi đó đã nằm sẵn một chiếc vali : "Của cậu đó, vừa nãy tôi ghé qua nhà cậu lấy cho cậu, Diệu Văn còn cẩn thận thu dọn cả đồ dùng cần thiết cho cậu nữa."

Hạ Tuấn Lâm : "..."

Cậu cầm điện thoại lên, màn hình đã tràn ngập tin nhắn trong nhóm chat, hầu hết là hóng hớt chuyện cậu và Nghiêm Hạo Tường đã quay lại với nhau, bỗng nhiên cậu cảm thấy đầu càng đau dữ dội hơn.

Hạ Tuấn Lâm day huyệt thái dương, nói : "Dù sao tôi cũng không thể ở đây được, tôi còn chưa nói tiếng nào với bố tôi."

Nghiêm Hạo Tường xụ mặt, giở trò giả đáng thương : "Thế một tuần đến đây vài ngày thì sao ? Thứ ba, năm, bảy, chủ nhật ở đây đi mà."

Hạ Tuấn Lâm thở dài, chỉ đành đồng ý.

Buổi tối hẹn ăn cơm với đám Đinh Trình Hâm, khi Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường xuất hiện, ai nấy đều nhìn hai người với ánh mắt nóng rực như lửa, thế nhưng chỉ nhìn vậy thôi chứ không nói gì.

Tống Á Hiên lén lút chấm nước mắt, ghé vào tai Hạ Tuấn Lâm than thở : "Tao lại mất mày một lần nữa rồi."

Hạ Tuấn Lâm đấm lên đùi Tống Á Hiên, không cho đối phương nói nữa.

Bị đòn đau, Tống Á Hiên lại ngả vào bên Trương Chân Nguyên : "Anh Trương, Hạ Nhi đánh em."

Một bữa cơm ồn ào đến gần tám giờ mới kết thúc, Hạ Tuấn Lâm tính theo chân Lưu Diệu Văn về nhà nhưng bị Nghiêm Hạo Tường túm lên xe, Lưu Diệu Văn chậc lưỡi vẫy tay chào anh trai.

Ngồi trên xe, Nghiêm Hạo Tường nhắc nhở Hạ Tuấn Lâm : "Hôm nay là thứ năm." Còn tay thì bận rộn thắt dây an toàn giúp cậu.

Hạ Tuấn Lâm nhìn Nghiêm Hạo Tường nom nom : "Cậu cố ý, cậu tính toán cả rồi đúng không ?"

"Nếu tôi nói không phải cậu có tin không ?" Nghiêm Hạo Tường cười nói.

"Hừ, tin con khỉ." Hạ Tuấn Lâm lườm người kia một cái, ngả lưng dựa lên ghế, mắt nhìn thẳng về phía trước.

Không ngờ năm năm rồi Nghiêm Hạo Tường vẫn dính cậu như thế.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net