Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi hoàn thành một số hoạt động lẻ mà công ti sắp xếp, Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường thu dọn hành lí, chuẩn bị đi quay chương trình do Fortin chỉ đạo.

Lần này có khá nhiều fans đến sân bay đón hai người, Nghiêm Hạo Tường như thể đã quá quen với cảnh tượng này rồi, anh chỉ lịch sự cúi chào vài cái, còn Hạ Tuấn Lâm, trong lúc ngồi chờ, có fans bắt chuyện với cậu, cậu cũng rôm rả trả lời lại.

Nghiêm Hạo Tường ở bên cạnh khẽ cười, ghé vào tai Hạ Tuấn Lâm thì thầm : "Chờ đến lúc fans cậu nhiều hơn thế này, loạn hơn thế này, xem cậu còn vui vẻ đùa giỡn với họ được nữa không."

"Á á á á á !!!" Sau đó là một loạt tiếng hét khe khẽ từ fangirls, họ rỉ tai nhau những lời thích thú như :

"Đẹp đôi quá !"

"Mặc dù anh Tường bịt khẩu trang nhưng nhìn mắt cũng biết là đang cười rõ tươi."

"Ô, trêu Tiểu Hạ cái gì mà bị Tiểu Hạ lườm kinh thế."

"..."

Lúc này Nghiêm Hạo Tường mới nói với âm lượng bình thường, mọi người xung quanh cũng có thể nghe thấy : "Mong các bạn đừng vội chia sẻ hình ảnh về lịch trình hôm nay của chúng tôi, nhưng có thể rêu rao Hạ Tuấn Lâm tỏ thái độ, dùng ánh mắt không thân thiện để nhìn bạn diễn, phải lấy lại công bằng cho tôi chứ nhỉ."

Ai ai cũng nghe ra là Nghiêm Hạo Tường nói đùa, vì thế đều phối hợp cười ha ha cho anh vui mặc dù chẳng thấy có gì buồn cười, chỉ có Hạ Tuấn Lâm trợn trắng mắt, quay đầu đi không thèm để ý đến Nghiêm Hạo Tường nữa.

Nhìn chung, fans của Nghiêm Hạo Tường rất ngoan, trước giờ chưa từng làm ra chuyện gì khiến anh phải tức giận, không có những hành động quá khích của fans cuồng biến thái, bởi vì căn bản anh cũng ít khi xuất hiện trước truyền thông, fans không biết quá nhiều về cuộc sống của anh. Mà Hạ Tuấn Lâm cũng chỉ mới có chút tiếng tăm, trong số fans của cậu chưa đến mức xuất hiện những thành phần khủng bố như thế.

"Bọn em đảm bảo khi nào phim tuyên truyền xong mới đăng." Có bạn nữ giơ tay thề.

Sau khi máy bay hạ cánh, Tiểu Nhiễm dẫn Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm lên một chiếc xe, tiếp đó ngồi xe hơn hai tiếng đồng hồ nữa mới đến địa điểm quay.

Lần này Nghiêm Hạo Tường không kéo Trần Hân đi cùng, Trần Hân hỏi có cần cử một nhân viên công tác khác đi phụ Tiểu Nhiễm không ? Nghiêm Hạo Tường đã từ chối.

Lúc xuống xe, trên gương mặt cả ba người đều thấm đẫm vẻ mệt nhoài.

Nghiêm Hạo Tường đeo kính râm, nhưng kính râm cũng không che giấu nổi sự hậm hực nơi đáy mắt, anh lầm rầm : "Bao nhiều địa điểm đẹp thì không chọn, tự dưng lôi nhau đến cái chỗ khỉ ho cò gáy, chó ăn đá gà ăn sỏi này làm gì không biết."

"Này, tôi nghe thấy đó nha." Fortin đùng đùng từ đâu xuất hiện, đi đến ôm vai bá cổ Nghiêm Hạo Tường, giải đáp thắc mắc của anh : "Vì nơi này hợp với bối cảnh và chủ đề phim, tuy rằng các cậu sẽ hơi vất vả một xíu."

Hạ Tuấn Lâm hỏi Fortin : "Ở đây có dân sinh sống không đạo diễn ?"

Fortin gật đầu, rồi lại bổ sung : "Băng qua con đường sỏi đá này, vượt qua một cái dốc, bên dưới đó có thôn làng, cũng có chợ nữa. Các cậu sẽ có nhiệm vụ là làm gì cũng được, miễn sao người dân chịu cho các cậu thức ăn là được."

Không chỉ Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường, mà tất cả những người cùng đoàn đều trợn mắt há mồm : "Cái gì ?"

Fortin không thèm quan tâm những ánh mắt uất hận và những lời oán than đang bủa vây lỗ tai mình, hắn cười ha hả nói với mọi người : "Nào, đi dựng lều thôi, trong lúc dựng lều tôi sẽ phổ biến nội dung."

Nghiêm Hạo Tường giả điếc : "Đạo diễn nói ngọng, lại còn sai ngữ pháp, tôi nghe chẳng hiểu gì sất."

Fortin tức đến mức giậm chân huỳnh huỵch : "Này nhá, tôi phát âm không chuẩn thật đấy nhưng ngữ pháp tuyệt đối không hề sai."

Nghiêm Hạo Tường bĩu môi, theo chân Hạ Tuấn Lâm đi nhận lều do ban tổ chức phát.

Thật ra Nghiêm Hạo Tường cũng không phải dạng công tử bột không thể sống ở nơi thâm sơn cùng cốc như thế này, về phần lí do thì tận cho đến khi dựng lều xong rồi Hạ Tuấn Lâm và Tiểu Nhiễm mới biết.

Lúc này Nghiêm Hạo Tường đang đứng chống hông tận hưởng thành quả của mình ở trước mặt, là một chiếc lều vuông vắn xinh đẹp ngay bên cạnh lều của Hạ Tuấn Lâm, thì bỗng dưng có một con ong từ đâu bay đến, vo ve vo ve bên tai Nghiêm Hạo Tường. Ngay lập tức, sắc mặt Nghiêm Hạo Tường trở nên tái xanh như tàu lá chuối. Anh nhảy cẫng lên bỏ chạy, nhưng càng chạy con ong càng đuổi theo nhiệt tình hơn.

Hạ Tuấn Lâm nhìn cảnh tượng ấy rồi nghĩ, nếu như con ong có thể nói chuyện, chắc có lẽ nó sẽ nói với Nghiêm Hạo Tường rằng : "Em cứ phản kháng đi, em càng phản kháng, tôi càng hưng phấn."

Sau đó cậu bị chính suy nghĩ của mình làm cho phì cười.

Nghiêm Hạo Tường thấy cậu vui vẻ khi mình gặp họa thì trong lòng giận lắm, mặt mũi càng khó coi hơn.

Nghe tiếng hét thê thảm của Nghiêm Hạo Tường, mọi người không đành lòng, vội vàng tìm vũ khí để đập rụng con ong giúp anh, mặc dù vẫn đang cười thầm.

Fortin khoanh tay trước ngực, nói : "Cảnh này đừng cắt." Hừ, ai bảo Nghiêm Hạo Tường suốt ngày cạnh khoé hắn, hắn sẽ làm hình tượng ngầu lòi thường ngày của Nghiêm Hạo Tường sụp đổ luôn.

Mấy đồng chí cầm máy quay cười ngượng, Fortin này thù dai lắm, không đùa được đâu.

Nghiêm Hạo Tường trốn sau lưng Hạ Tuấn Lâm, he hé mí mắt nhìn xung quanh, hỏi : "Con ong chết chưa ?"

Hạ Tuấn Lâm đẩy Nghiêm Hạo Tường ra, dùng giọng điệu trêu tức đáp : "Rồi, khiếp quá, đàn ông đàn ang mà sợ con ong bé tí."

Nghiêm Hạo Tường xụ mặt : "Tại ngày xưa tôi từng bị ong đốt nên mới sinh ra ám ảnh đấy chứ."

"Này, nói thật đi." Hạ Tuấn Lâm huých vai Nghiêm Hạo Tường, cười hỏi : "Cậu không chỉ sợ mỗi ong thôi đúng không ? Cậu sợ tất cả các loài côn trùng ?"

Nghiêm Hạo Tường không cãi lại được, chỉ có thể hậm hực nhìn Hạ Tuấn Lâm.

"Ha ha ha." Hạ Tuấn Lâm cười rõ to. "Cậu cứ cẩn thận đấy, đừng có đắc tội với tôi, nếu không tôi bắt côn trùng thả vào lều cho nó cắn cậu."

Nghiêm Hạo Tường tức đến mức nghiến răng nghiến lợi, âm thầm ghi lại mối thù này trong lòng.

Tiểu Nhiễm liếc mắt nhìn hai người : "Các cậu là trẻ lên ba đấy à."

Hạ Tuấn Lâm có được điểm yếu của Nghiêm Hạo Tường trong tay thì đắc ý lắm, cậu vừa sắp xếp đồ đạc của mình vào trong lều, vừa ngân nga một bài hát nào đó.

Có người ở lều bên cạnh nói vọng sang : "Tính làm một cặp oan gia hả ?"

Hạ Tuấn Lâm nhún vai : "Thì chúng tôi vốn là oan gia mà, gặp cậu ấy là bất hạnh lớn nhất cuộc đời tôi."

Nghiêm Hạo Tường dùng lỗ mũi "Hừ" mạnh một tiếng, lúc đi ngang qua thấy Hạ Tuấn Lâm đang cúi người làm gì đó, anh huých cậu một cái ngã dúi mặt vào đống chăn gối, sau đó giả vờ quay đầu nhìn đi hướng khác, miệng huýt sáo, tay đút túi quần, ý là tôi không làm gì hết, chẳng liên quan đến tôi.

Hạ Tuấn Lâm biết thừa thủ phạm là ai, cậu trợn to mắt, quát : "Nghiêm Hạo Tường !"

Nghiêm Hạo Tường nhét tai nghe không dây vào tai : "Chẳng nghe thấy gì."

Hạ Tuấn Lâm nhủ thầm : "Tôi mà không thả côn trùng vào lều của cậu, tôi không mang họ Hạ."

Những người khác đều trông thấy, nhưng chỉ cười suông chứ không xen vào.

Fortin nhướn mày, quay sang hỏi Tiểu Nhiễm : "Bình thường họ ở với nhau bằng phương thức này sao ?"

Tiểu Nhiễm đăm chiêu : "Nói chung là vi diệu lắm, có lúc thế này có lúc thế kia."

Sau hai tiếng nghỉ ngơi, Fortin nhìn đồng hồ, đã 4 rưỡi chiều, hắn cầm loa lên thông báo : "Đã đến giờ thực hiện nhiệm vụ đầu tiên, đó là tự kiếm bữa tối."

"Hả ???" Ai nấy đều kêu rên. "Cái quái gì vậy !!!"

Fortin ngó lơ những lời than vãn, tiếp tục nói : "Chúng ta sẽ chia bốn người một đội, bằng cách nào cũng được, miễn sao được người dân cho đồ ăn. Đồng thời tổ chương trình đã chuẩn bị thêm món ăn cho mọi người, trong vòng một tiếng đội nào kiếm được nhiều điểm hơn thì sẽ được chọn món ngon trước. Mỗi một thứ ăn được thì tính là một điểm."

Tổng cộng có ba đội, sau khi bốc thăm, Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường cùng với hai diễn viên vai 901 và vai Cảnh Khiêm trở thành một đội.

Cả đội đặt chân vào trong thôn, hiện tại vừa hay là giờ mở chợ, hai bên đường khá nhộn nhịp, một loại nhộn nhịp chân chất khác biệt hoàn toàn so với cái nhộn nhịp nơi đô thành.

Trong bốn người, chỉ có Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường không quá ngại, hai người còn lại ít nhiều có chút "chứng sợ xã hội", gặp ai cũng không dám mở miệng hỏi.

Thấy những người khác đều hăng say trò chuyện với người dân bản địa, "901" và "Cảnh Khiêm" ngưỡng mộ lắm.

Hạ Tuấn Lâm vỗ vai hai người : "Nhìn đi đâu vậy, có tôi đây lo gì."

Nói rồi cậu thật sự đi bắt chuyện với người ta dưới con mắt trầm trồ của hai người kia : "Chị ơi, bọn em có thể ăn thử cái này được không ạ ? Chỉ một miếng nhỏ xíu xiu bằng đầu ngón út thôi cũng được, năn nỉ đó." Hạ Tuấn Lâm chớp chớp đôi mắt, nhìn người phụ nữ trung niên có khuôn mặt hiền lành chất phác ở trước mặt.

Người phụ nữ cười hiền, nói bằng giọng phổ thông pha lẫn khẩu âm địa phương : "Các cậu đến du lịch hả ?"

Hạ Tuấn Lâm ngoan ngoãn gật đầu : "Vâng ạ."

Người ở đây hiếu khách lắm, thấy người từ nơi khác đến chơi, chẳng ngại mà xẻ cho một miếng bánh to đùng, Hạ Tuấn Lâm vội lắc đầu từ chối, chỉ xin một mẩu nhỏ rồi hỏi tên loại bánh là gì, đối phương vui vẻ trả lời cậu.

"901" ghé tai "Cảnh Khiêm" nói : "Nể thật đấy."

Nghiêm Hạo Tường đứng bên cạnh nghe thấy thế, hắng giọng một cái, cũng lấy hết dũng khí đi hỏi sạp bán ngô nướng ở kế bên.

Có trai đẹp mới đến thôn, các nàng thiếu nữ đang độ tuổi trăng tròn, mặt hoa da phấn muốn đến gần hơn để nhìn, nhưng lại e thẹn đùn đẩy nhau, làm Nghiêm Hạo Tường ngượng đỏ cả mặt, chỉ có thể vờ như không trông thấy.

Có một em gái mạnh dạn hơn, chạy đến sạp mua ngô để nhìn Nghiêm Hạo Tường cho dễ, thấy thế, những em gái khác cũng bắt chước theo.

Chủ sạp bán được hàng, cười tít mắt, chủ động gói ngô tặng Nghiêm Hạo Tường.

Tất nhiên cũng sẽ có những nơi người bán hàng không hài lòng lắm với việc chỉ xin ăn thử mà không mua của họ, thật ra họ cũng muốn mua lắm chứ nhưng đâu được cầm ví, thế nên họ thấy sắc mặt ai không vui cái là vội vàng né ngay, chưa kể còn có những chỗ đã bị đội khác đến trước, họ không thể mặt dày mà vào xin tiếp được.

Cứ thế, hơn nửa tiếng trôi qua, đội Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường cũng gọi là có chút thành tựu, nhưng để có thể trở thành đội giành được nhiều điểm nhất thì chưa chắc.

"Còn 10 phút." Anh cầm máy quay đi theo bốn người lên tiếng nhắc nhở.

Nghiêm Hạo Tường lắc đầu : "Cứ thế này không phải cách."

Sau câu nói ấy là cả một bầu trời im lặng.

Nhưng chưa đầy một phút sau, trong đầu Nghiêm Hạo Tường đã nảy ra một ý tưởng, anh nói : "Tôi có ý này, bên kia là khu vực trồng trọt, chúng ta chia nhau ra, xin mỗi ruộng một thứ là được."

Mới liếc mắt thôi đã thấy nơi đó trồng đủ loại cây lương thực và rau củ quả rồi.

"Hơi mất sức một chút vì vùng này khá rộng, các cậu phải chạy nhiều." Nghiêm Hạo Tường động viên. "Nhưng thôi cố lên, vì một bữa tối ngon lành."

Ba người còn lại gật đầu, sau đó chia nhau ra hành động.

Nghiêm Hạo Tường lại một mình một kiểu, anh túm một ông cụ bên đường, hỏi han trò chuyện đôi ba câu, sau đó bảo ông cụ chỉ cho những loại quả dại ăn được, ông cụ móm mém cười, bắt đầu kể những câu chuyện tuổi thơ với đám cây dại ven đường ven suối, rồi chỉ cho Nghiêm Hạo Tường những loại ăn được.

Nghiêm Hạo Tường sợ mình quên mất tên chúng nên đã dùng máy quay mini mà tổ chương trình đã chuẩn bị cho mỗi cá nhân một cái để quay lại những gì ông cụ nói, còn chai mặt xin mấy cậu nhóc đang chơi bên suối con tôm con cá nho nhỏ.

Thời gian 10 phút còn lại đã kết thúc, cả đội tập hợp và quay trở về địa điểm dựng lều.

Trên đường trở về, bốn người gặp một chú chó cỏ khoác trên mình bộ lông đen bóng đứng bên đường, trông thì có vẻ chú ta rất hung dữ, nhưng trái ngược với dáng vẻ "giang hồ" của mình, chú ta rất ngoan, không hề sủa bậy, thậm chí còn vẫy đuôi như thể đang chào hỏi họ.

Thế nhưng Hạ Tuấn Lâm vẫn sợ hãi, cậu nép sát vào bên cạnh Nghiêm Hạo Tường, Nghiêm Hạo Tường nhận ra ngay, anh quay đầu nhẹ giọng hỏi : "Cậu sợ à ?"

Hạ Tuấn Lâm gật đầu, đưa tay nắm chặt cánh tay Nghiêm Hạo Tường, thỉnh thoảng lại liếc chú chó. Nghiêm Hạo Tường nhường cho Hạ Tuấn Lâm đi sang trái, che chắn tầm mắt của chú chó giúp cậu.

Đó là sự bảo vệ trong vô thức.

Chú chó mệt mỏi gác cằm xuống hai chân trước, nhắm mắt không thèm nhìn họ.

"Cảnh Khiêm" và "901" cười ra tiếng : "Nội tâm bé cún kiểu, chưa đến giờ ăn tối mà đã no một bụng cơm chó rồi."

Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường coi lời đùa giỡn này như gió thoảng qua tai.

Mãi cho đến khi đi xa thật xa không thể trông thấy chú chó nữa Hạ Tuấn Lâm mới thở phào nhẹ nhõm.

Bấy giờ Nghiêm Hạo Tường mới cười, nói : "Không ngờ phải không, tôi cũng nắm được điểm yếu của cậu rồi nhé.

Hạ Tuấn Lâm lườm Nghiêm Hạo Tường, không buồn nói chuyện.

Fortin nhìn thành phẩm của những đội khác rồi lại nhìn thành phẩm của đội Nghiêm Hạo Tường, ngoài những thứ đã được nấu chín xin được ở chợ ra thì toàn là thứ bám bụi hoặc bùn đất, Nghiêm Hạo Tường chủ động giải thích : "Quy tắc đâu có hạn chế địa điểm tìm đồ ăn, đâu có bắt buộc đồ ăn phải chín hay sống, cũng đâu có cấm nhặt nhạnh ven đường."

Fortin bắt bẻ : "Làm sao tôi biết được cậu có hái quả vớ vẩn về rồi nói là ăn được hay không ?"

Nghiêm Hạo Tường chỉ vào máy quay mini gắn trước ngực : "Anh có thể xem lại video, tôi còn cẩn thận tìm người chỉ bảo nữa đó."

Fortin nghẹn nín, chỉ có thể phun ra một câu : "Lên chương trình thì đừng bê tha như vậy có được không ?"

Có người không phục, giơ tay phản bác : "Không phải là thứ ăn được sao, mấy túi rau, mấy con cá con tôm suối này vẫn còn sống nguyên thì sao mà ăn ?"

"Thì nấu chín lên rồi ăn chứ sao ?" Nghiêm Hạo Tường cười, đáp. "Đạo diễn có nói là không được đem về rồi mới nấu hả ?"

"..." Ờ, cũng phải.

Mấy đội còn lại nghe xong mới vỡ lẽ ra, họ chỉ giành giật nhau ở trong chợ và cứ nghĩ phải là thứ đã nấu chín, nên phạm vi bị thu hẹp hơn rất nhiều.

Fortin đỡ trán : "Cậu lách luật thì cũng lách một cái thôi có được không ?"

Hạ Tuấn Lâm giơ ngón tay cái với Nghiêm Hạo Tường, Nghiêm Hạo Tường vốn đã vênh mặt, nhận được lời khen từ cậu thì mặt càng vênh lên cao hơn.

Cuối cùng, đội Nghiêm Hạo Tường đã giành được số điểm cao nhất và có quyền chọn những món ăn ngon mà mình thích.

Sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ ngày đầu tiên, tất cả giả vờ thay áo ngủ để quay một cảnh ngủ trong lều rồi lên xe trở về khách sạn tắm rửa, nghỉ ngơi, sáng hôm sau sẽ đến sớm quay cảnh thức dậy và làm nhiệm vụ tiếp theo.

Hạ Tuấn Lâm buồn cười : "Tôi cứ tưởng đạo diễn bắt chúng ta phải ngủ ngoài trời thật chứ."

Nghiêm Hạo Tường lạnh lùng nói : "Anh ta mà làm thế thật thì tôi bỏ quay luôn, ai biết được nửa đêm có con gì xuất hiện hay không chứ."

Dã ngoại thì khả năng đó là cao lắm.

Hạ Tuấn Lâm không nhịn được, bắt đầu cười nhạo việc Nghiêm Hạo Tường sợ côn trùng, Nghiêm Hạo Tường cũng chẳng vừa, cười nhạo lại Hạ Tuấn Lâm sợ chó.

Tiểu Nhiễm ngồi ghế phó lái giả câm giả điếc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net