Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thấy Hạ Tuấn Lâm ra ngoài mãi không quay lại, A Tuyết lo lắng cậu xảy ra chuyện gì nên đã chạy đi tìm, vừa đi vừa gọi điện.

Nghe tiếng chuông kêu, Hạ Tuấn Lâm có ý muốn đẩy Nghiêm Hạo Tường ra để bắt máy nhưng anh không chịu, cứ ôm chặt lấy Hạ Tuấn Lâm, bất đắc dĩ, cậu đành nghe điện thoại trong tư thế bất tiện.

"Ừ, tôi về ngay đây." Bên kia nói gì đó, và Hạ Tuấn Lâm đã đáp lại như vậy.

Cúp máy, Hạ Tuấn Lâm nói với Nghiêm Hạo Tường : "Trợ lí của tôi gọi."

Nghiêm Hạo Tường dùng ánh mắt lưu luyến nhìn Hạ Tuấn Lâm, Hạ Tuấn Lâm khẽ cười, thò tay vào túi áo lấy thẻ phòng khách sạn ra rồi đặt vào lòng bàn tay Nghiêm Hạo Tường, nói : "Cậu về phòng trước chờ tôi, không lâu đâu."

Hai người rõ là ăn ý nhau, Nghiêm Hạo Tường không nói Hạ Tuấn Lâm cũng biết chắc chắn anh không đặt phòng khách sạn.

Nói địa chỉ xong, Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường tạm thời chia đôi ngả đường.

Trong quán ăn mọi người đều đã say quên trời quên đất, nếu Hạ Tuấn Lâm cứ thế bỏ đi chắc không ai hay, mà cũng chẳng ai bận tâm. Nhưng theo phép lịch sự, cậu vẫn chào một lượt từng người một rồi mới xách đồ ra về.

Hạ Tuấn Lâm cùng trợ lí quay lại khách sạn, nhìn A Tuyết vào phòng rồi cậu mới đi gõ cửa phòng mình. Không đến mấy giây cửa đã được mở, Nghiêm Hạo Tường dùng khuôn mặt tươi rói để chào đón cậu.

Hạ Tuấn Lâm cởi áo khoác đưa cho Nghiêm Hạo Tường, anh nhận lấy, tự động chạy đi tìm mắc treo lên, còn Hạ Tuấn Lâm thì đi lấy quần áo tắm rửa. Khắp người toàn là mùi đồ ăn, bia rượu, thuốc lá làm cậu khó chịu không thôi.

Hạ Tuấn Lâm gột rửa lớp bụi bẩn và những mùi tạp nham trên người, mặc đồ ngủ ra khỏi phòng tắm.

Thấy Nghiêm Hạo Tường đang đứng ngoài ban công, cậu đi tới hỏi : "Trời lạnh thế này sao không vào trong ?"

Nghiêm Hạo Tường không trả lời câu hỏi này từ cậu, mà ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt chỉ có một vầng trăng khuyết, cười nói : "Trăng đêm nay đẹp nhỉ ?"

Hạ Tuấn Lâm ngẩng đầu nhìn theo hướng ánh mắt của Nghiêm Hạo Tường, đáp : "Ừ, đẹp thật."

Nghiêm Hạo Tường dang tay ôm cậu vào lòng, đặt cằm lên vai cậu, cùng cậu ngắm trăng. Một lúc lâu sau mới hỏi : "Cậu có biết câu hỏi vừa rồi có ý nghĩa gì không ?"

Hạ Tuấn Lâm lắc đầu.

Nghiêm Hạo Tường rất nghiêm túc trả lời thay cậu : "Đây là một lời tỏ tình của người Nhật đó. Tình yêu không phải là khi hai ta nhìn về phía nhau, mà là cả hai cùng nhìn về một phía. Nếu cậu và tôi nhìn nhau thì điểm nhìn của chúng ta khác nhau mất rồi. Khi tôi khen trăng đêm nay đẹp, cậu sẽ vô thức ngẩng đầu lên nhìn cùng tôi."

Hạ Tuấn Lâm bật cười thành tiếng, nghiêng đầu muốn nhìn Nghiêm Hạo Tường đang ôm cậu từ phía sau, thế là bị Nghiêm Hạo Tường ôm đầu xoay trở về chính diện : "Cậu phải nhìn cùng phía với tôi."

Hạ Tuấn Lâm ngả về sau, đổ dồn trọng lượng lên người Nghiêm Hạo Tường : "Cậu như vậy là ép yêu ép thương đấy có biết không hả ?"

Nghiêm Hạo Tường siết chặt vòng tay : "Tôi mặc kệ."

Hạ Tuấn Lâm phủ tay mình lên tay Nghiêm Hạo Tường, giả vờ nghiêm túc hỏi vặn : "Cậu học mấy thứ sến súa này ở đâu vậy ? Người ta thường nói, miệng đàn ông không đáng tin, mật ngọt thì chết ruồi, người hay nói mấy câu sến sẩm chắc gì đã thật lòng ?"

Nghiêm Hạo Tường nghe thế, môi mím chặt, mãi đến khi Hạ Tuấn Lâm dùng cùi chỏ huých nhẹ vào bụng anh mới mở miệng : "...Tôi chỉ là... muốn làm cậu vui thôi, tôi không phải người không có trách nhiệm chỉ biết nói suông đâu, tin tôi một lần có được không ?"

Nhận ra sự bất an trong giọng nói Nghiêm Hạo Tường, Hạ Tuấn Lâm không đành lòng trêu tiếp, vội vàng an ủi : "Tôi đã quyết định giao bản thân cho cậu rồi thì cũng đã xác định trước sẽ có biến cố, dù kết quả có thế nào tôi cũng chấp nhận."

Nghiêm Hạo Tường cúi đầu dụi vào hõm cổ cậu, nhỏ giọng thề thốt : "Tôi sẽ không khiến cậu phải đau lòng vì tôi nữa, mấy năm qua cậu chịu đựng như thế là đủ lắm rồi."

"Thôi, đừng nói mấy chuyện không hay nữa, sống đến đâu biết đến đấy, cứ tận hưởng đi để sau này không phải hối hận." Hạ Tuấn Lâm xoay người vòng tay lên cổ Nghiêm Hạo Tường, nhìn sâu vào mắt anh, nói : "Tôi không trách cậu nên cậu cũng đừng tự trách."

Thấy Hạ Tuấn Lâm rùng mình vì cơn gió vừa thổi qua, Nghiêm Hạo Tường nhanh chóng kéo cậu vào trong phòng rồi khóa cửa ban công, kéo rèm lại.

Sau khi nằm lên giường, Nghiêm Hạo Tường dùng cả chân cả tay quấn chặt lên người Hạ Tuấn Lâm, ảo não nói : "Làm sao bây giờ ? Tôi ước gì có thể dùng keo con chó để dán chúng ta lại với nhau, tôi không muốn làm gì hết, chỉ muốn ôm cậu như thế này mãi thôi."

Hạ Tuấn Lâm đưa tay nghịch tóc Nghiêm Hạo Tường : "Xa thơm gần thối, ở lâu c*t trâu hóa bùn."

Nghiêm Hạo Tường bực mình đánh lên mông cậu, nghiến răng nghiến lợi : "Cái miệng xinh mà ăn nói hỗn quá nha."

"Haha, tôi nói thật..."

Hạ Tuấn Lâm chưa kịp nói hết câu miệng đã bị Nghiêm Hạo Tường chặn lại, anh không cho phép Hạ Tuấn Lâm phá hoại bầu không khí lãng mạn này. Trước khi tách nhau ra còn cắn một cái lên môi cậu coi như trừng phạt.

"Cậu tính bao giờ lui khỏi giới ?" Bỗng nhiên Nghiêm Hạo Tường hỏi. "Hay trải nghiệm vài ba năm nữa hết hợp đồng với Doãn Mộ Hoa thì nghỉ đi, về làm chủ với tôi, cậu lăn lộn ở ngoài thế này, lại còn phải chịu đựng lời ra tiếng vào của thế tục, tôi không đành lòng."

Hạ Tuấn Lâm lườm Nghiêm Hạo Tường : "Dạ thưa sự nghiệp của tôi chỉ vừa mới bắt đầu, vài năm nữa nếu ngon lành thì tạm gọi là có chút chỗ đứng, bao nhiêu công sức sao có thể nói bỏ là bỏ được."

Nghiêm Hạo Tường đặt cằm lên đỉnh đầu cậu, ra sức thở dài.

Hết việc với đoàn phim, Hạ Tuấn Lâm bảo A Tuyết về trước, cậu muốn ở lại chơi vài hôm rồi mới về. A Tuyết bối rối nhìn Hạ Tuấn Lâm, cậu hiểu ý cô nàng, vì thế đưa tin nhắn của Doãn Mộ Hoa cho cô nàng xem : "Anh hỏi sếp, sếp đồng ý rồi, anh sẽ chú ý mà, tuyệt đối không gây rắc rối đâu nên em cứ yên tâm."

Lúc này A Tuyết mới chịu để Hạ Tuấn Lâm lại mà về một mình.

Hai ngày sau đó là khoảng thời gian riêng tư của Hạ Tuấn Lâm và Nghiêm Hạo Tường sau những ngày tháng dài đằng đẵng không được gặp nhau.

Ngày trở về, Nghiêm Hạo Tường đặt vé thương gia cho cả hai, giờ bay cũng là đêm muộn, vì vậy không có người hâm mộ nào biết lịch trình của Hạ Tuấn Lâm để ra sân bay đón cậu cả.

Lên máy bay, Nghiêm Hạo Tường nhanh chóng ngủ thiếp đi, đầu dựa lên vai Hạ Tuấn Lâm, cậu nghiêng đầu nhìn sườn mặt trưởng thành của người kia, mí mắt to rõ ràng, làn da trắng đến mức khiến bao cô gái phát phiền, trên má trái sau lớp khẩu trang còn có một nốt ruồi, nó khiến Nghiêm Hạo Tường đáng yêu hơn hẳn.

Trong ánh sáng tù mù của máy bay, hành khách xung quanh có lẽ đều đã ngủ hết, Hạ Tuấn Lâm lớn gan lớn mật cúi thấp đầu, chạm nhẹ lên môi Nghiêm Hạo Tường qua một lớp khẩu trang.

Ngay lúc cậu định quay mặt đi thì bị Nghiêm Hạo Tường vốn đang ngủ say giơ tay giữ chặt gáy, anh kéo khẩu trang xuống, trao cho cậu một nụ hôn thật sự.

Hành động vụng trộm bị bắt gặp, Hạ Tuấn Lâm cảm thấy hơi xấu hổ, cậu đẩy Nghiêm Hạo Tường ra, nghiêng người đi nhắm mắt giả vờ ngủ.

Nghiêm Hạo Tường cười, nhỏ giọng nói : "Lén lén lút lút."

Hạ Tuấn Lâm đưa ngón trỏ lên môi : "Suỵt ! Đừng làm ồn đến người khác."

Nghiêm Hạo Tường cầm tay cậu, mười ngón tay đan chặt : "Ừ, nghỉ ngơi chút đi."

Về lại thành phố, Hạ Tuấn Lâm tạm thời có mấy ngày để nghỉ xả hơi, Nghiêm Hạo Tường kiên quyết túm cậu đến căn hộ của mình, cậu không thể làm gì khác hơn là chiều theo ý đối phương.

Có Hạ Tuấn Lâm ở nhà, hôm nào Nghiêm Hạo Tường cũng đi làm muộn, tan làm sớm, bị phê bình mà anh còn tỏ ra oai phong lẫm liệt lắm : "Tôi là sếp, tôi thích đi làm giờ nào chẳng được."

Hạ Tuấn Lâm trợn trắng mắt, chỉ muốn vả cho Nghiêm Hạo Tường một phát, nhưng chung quy vẫn là không nỡ.

Buổi tối Nghiêm Hạo Tường kéo Hạ Tuấn Lâm vào phòng làm việc, muốn cậu tập đàn cùng mình.

Hạ Tuấn Lâm vốn chẳng biết đàn, lâu ngày không sờ vào phím đàn, chút kiến thức cỏn con Nghiêm Hạo Tường dạy cho đã bay biến từ lâu.

Nghiêm Hạo Tường nói "Không sao", rồi nắm tay cậu dạy lại từng nốt nhạc.

Hạ Tuấn Lâm không đủ kiên nhẫn, nhanh chóng tìm cách phá bĩnh, Nghiêm Hạo Tường không ép cậu nữa. Cậu rút điện thoại ra lướt douyin, Nghiêm Hạo Tường cũng xem cùng cậu, tài khoản chính của cậu đều do nhân viên công tác quản lí, thường ngày cậu chỉ lên mạng bằng tài khoản phụ.

Nghiêm Hạo Tường nheo mắt nhìn ngón tay bối rối lướt nhanh những video của mấy người hay cởi đồ khoe múi đi, cảm thấy vị chua sắp ăn mòn cổ họng mình. Anh hỏi : "Thì ra bình thường cậu toàn xem cái này ?"

Hạ Tuấn Lâm cười ngượng : "Đâu có."

"Đâu có ? Hiện tại các phần mềm đều sẽ đề xuất theo ý muốn của người dùng, cậu xem cái gì nhiều thì cái đó càng hiện ra nhiều." Nghiêm Hạo Tường nhìn Hạ Tuấn Lâm, đôi mắt hiện lên sự đố kị. "Miệng cứ xoen xoét nói thích tôi nhưng bình thường chẳng hề xem tôi. Hừ !"

Hạ Tuấn Lâm cười lấy lòng nhưng Nghiêm Hạo Tường lại được nước lấn tới, cho bậc thang mà không chịu bước xuống.

"Điện thoại cậu còn giấu gì nữa ?" Nghiêm Hạo Tường bĩu môi hỏi.

Bỗng nhiên Hạ Tuấn Lâm nhớ ra bức ảnh giấu trong tệp ảnh ẩn, cậu chột dạ đứng dậy muốn rời đi. Nhìn thấu ý đồ của cậu, Nghiêm Hạo Tường túm chặt eo cậu, giơ tay muốn lấy điện thoại để xem.

Thật ra anh chỉ đùa thôi, không phải là muốn xâm phạm quyền riêng tư của Hạ Tuấn Lâm thật.

Trong lúc hai người nô đùa với nhau, màn hình vẫn chưa thoát hẳn khỏi douyin bị chạm lung tung, khung phát trực tiếp nhảy ra từ bao giờ không hay.

Đến khi nhận ra thì đã muộn rồi.

"Bảo sao cứ cảm thấy giọng Tiểu Hạ quen quen, thì ra là giống diễn viên Hạ Tuấn Lâm."

"Ủa, còn giống cái gì nữa, rõ ràng là chính cậu ấy, tên giống, giọng giống, công việc trước khi làm diễn viên cũng giống, quan trọng là vừa rồi còn bị lộ mặt."

"Người kia thật sự là... Nghiêm Hạo Tường ?"

"Nền phía sau là phòng làm việc của Nghiêm Hạo Tường chứ đâu, xem mấy video trên weibo là biết."

"Vậy... tài khoản H.X lúc trước tự xưng người yêu Tiểu Hạ là viết tắt của bính âm trong tên Nghiêm Hạo Tường..."

"Nếu từ cái hồi H.X tặng quà và nhận là người yêu Tiểu Hạ thì từ lâu lắm rồi ấy, khi đó Tiểu Hạ còn chưa cả ra mắt."

"Ôi, bất ngờ chưa, người ta phim giả tình thật, còn đôi này tình thật rủ nhau đi đóng phim."

"OTP của tôi real ư ? Ai đó hãy vả tôi thật mạnh để tôi biết đây không phải mơ đi !!!"

"Này, tôi vừa đi xem địa chỉ IP của cả hai, đều hiện cùng một nơi."

"Hai người khỏi che màn hình, chúng tôi nhìn thấy hết rồi, cả chiếc đàn piano trắng kia nữa, chắc chắn Tiểu Hạ đang ở nhà Nghiêm Hạo Tường."

"Kể ra thì hình như từ sau khi Tiểu Hạ vào giới giải trí thì không còn phát trực tiếp hoặc đăng video bằng tài khoản này nữa."

"Ừ đấy, còn bảo chuyển nhà, hóa ra chuyển đến ở cùng với người ta."

"Ghê tởm."

"Hừ, thế mà cứ giả vờ thanh cao. Đã bảo rồi đừng trông mặt mà bắt hình dong. Mặt ngây thơ, hiền lành thế các ông chủ mới thích chứ."

"Haizz, lại là đi lên bằng quy tắc ngầm à ?"

"Một Nghiêm Hạo Tường không đủ, còn phải đeo bám cả Doãn Mộ Hoa, tiếp theo tới lượt ai đây cậu Hạ ?"

Hạ Tuấn Lâm nhìn từng bình luận lướt qua trên màn hình đen sì vì camera đã bị cậu che lại, dù ngoài mặt vẫn bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra nhưng lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi đã bán đứng cậu.

Nghiêm Hạo Tường đưa mắt quan sát Hạ Tuấn Lâm, anh thừa nhận, anh đang vui vì có thể công khai mối quan hệ của hai người, dù bằng cách này hay cách khác. Chỉ có điều anh không thể hiện cảm xúc này ra ngoài mặt, vì anh hiểu nỗi lo lắng trong lòng Hạ Tuấn Lâm.

Nghiêm Hạo Tường lặng lẽ đưa tay muốn nắm lấy tay cậu, nhưng cậu vô thức tránh đi, đến lúc cậu nhận ra mình vô tình làm tổn thương Nghiêm Hạo Tường, mới mấp máy môi nói lời xin lỗi.

Nghiêm Hạo Tường dứt khoát cướp điện thoại khỏi tay cậu, bấm thoát khỏi douyin.

Hạ Tuấn Lâm gục trán lên vai Nghiêm Hạo Tường, nói không ra cảm xúc phức tạp trong lòng.

Nghiêm Hạo Tường vỗ nhẹ lên lưng cậu để an ủi, yên lặng không nói lời nào.

Quả nhiên, không ngoài dự đoán, mọi chuyện đều vỡ lở trong sự thấp thỏm của Hạ Tuấn Lâm.

Nửa đêm hôm ấy Doãn Mộ Hoa gọi điện thoại cho Hạ Tuấn Lâm, Hạ Tuấn Lâm nhìn hồi lâu nhưng không dám bắt máy, cuối cùng vẫn là Nghiêm Hạo Tường nghe thay cậu.

Hạ Tuấn Lâm ngồi co gối ở đầu giường, suy nghĩ về những phương án có thể giải quyết. Thật ra đối mặt với những lời chửi bới, lòng cậu không có quá nhiều gợn sóng, nhưng khi thấy Nghiêm Hạo Tường cũng bị cuốn vào, cậu không chịu nổi. Trước đây Nghiêm Hạo Tường sống rất kín đáo, căn bản chẳng ai moi móc được chút đời tư nào của anh, vậy mà từ khi cậu xuất hiện, cuộc sống của Nghiêm Hạo Tường đều bị đảo lộn.

Cậu cứ liên tục đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu mình.

Nghiêm Hạo Tường ngồi ngoài phòng khách nói chuyện điện thoại với Doãn Mộ Hoa, Doãn Mộ Hoa hỏi anh : "Anh thật sự muốn công khai, không muốn phủ nhận ?"

Nghiêm Hạo Tường đáp : "Ừ."

Doãn Mộ Hoa có vẻ không vui : "Anh có nghĩ cho Tiểu Hạ không, đã hỏi qua ý kiến của anh ấy chưa ?"

"Ý tôi là..." Nghiêm Hạo Tường đưa mắt nhìn vào khoảng không tối mờ, nhẹ giọng nói : "Tôi muốn mọi chuyện lắng xuống đồng thời cũng nói rõ mối quan hệ của chúng tôi, tôi không thích chúng tôi phải lén lút gặp nhau, lén lút sống trong bóng tối. Giấy không gói được lửa, không sớm thì muộn mọi chuyện cũng bại lộ, chẳng thà nhân cơ hội này công khai luôn."

Doãn Mộ Hoa : "Rồi ai dám giao vai chính cho anh ấy nữa ?"

"Cậu biết mà." Nghiêm Hạo Tường đáp. "Cái cậu ấy cần chưa bao giờ là vai chính, dù chỉ là một vai phụ nhỏ nhoi thôi cậu ấy cũng vô cùng trân trọng."

Doãn Mộ Hoa cười nhạt : "Thua hai người luôn đấy."

"Cậu có giận vì chuyện này không ?" Nghiêm Hạo Tường lại hỏi.

Doãn Mộ Hoa thở dài : "Tôi còn tính công khai theo đuổi Tiểu Hạ nữa đấy, đáng tiếc bị anh giành mất, vậy nên chuyện này tôi không quá khắt khe."

Nghiêm Hạo Tường : "Cảm ơn cậu."

Bỗng nhiên Nghiêm Hạo Tường khách sáo như vậy khiến Doãn Mộ Hoa không quen, thậm chí hắn còn cảm thấy hơi ngượng : "Thôi được rồi, anh đi an ủi tinh thần Tiểu Hạ đi, chắc bây giờ anh ấy đang rối ren lắm."

Nghiêm Hạo Tường cầm điện thoại đứng dậy, đi vào phòng ngủ, anh xoa đầu Hạ Tuấn Lâm, dịu giọng nói : "Đừng nghĩ ngợi nhiều quá."

Hạ Tuấn Lâm ngẩng đầu nhìn Nghiêm Hạo Tường : "Xin lỗi, tại tôi mà cậu..."

Nghiêm Hạo Tường bật cười : "Lỗi lầm gì ở đây, chúng ta chẳng có lỗi gì hết. Yêu đương là tự do."

"Nhưng..."

Không để Hạ Tuấn Lâm nói hết câu, Nghiêm Hạo Tường đã ngắt lời : "Lo gì, cho dù trời có sập xuống cũng đã có tôi chống lưng cho cậu, cùng lắm thì bỏ nghề, tôi tặng cậu mặt bằng, cậu cho thuê, mỗi tháng ngồi nhà rung chân cũng kiếm cả đống tiền. Còn nếu cậu thích diễn xuất đến thế, tôi kiếm tiền để đầu tư phim cho cậu đóng, kịch bản theo ý cậu, diễn viên cậu tự chọn, miễn cậu vui là được. Đây không phải là cậu đòi hỏi, mà tôi tự nguyện, nếu cậu có thể ỷ lại tôi, tôi vui mừng còn chẳng hết. Tôi yêu cậu như thế, cậu không quan tâm tôi, đi quan tâm miệng lưỡi thiên hạ làm gì ?"

Nói đến đây, Nghiêm Hạo Tường còn bĩu môi ra vẻ hờn dỗi, chọc cho Hạ Tuấn Lâm phì cười. Hạ Tuấn Lâm nhéo nhéo má anh : "Già rồi, đừng tỏ vẻ đáng yêu, gớm lắm."

"Được rồi, đi ngủ thôi." Nghiêm Hạo Tường vén chăn nhảy lên giường, kéo Hạ Tuấn Lâm nằm xuống, ôm cậu vào lòng.

Ánh đèn vụt tắt, giọng nói âu yếm của Hạ Tuấn Lâm vang lên : "Cậu có nguyện ý đối mặt với sóng gió cùng tôi không ?"

Nghiêm Hạo Tường thản nhiên mà dứt khoát đáp : "Có, một ngọn sóng chứ trăm nghìn ngọn sóng tôi cũng nguyện ý chèo chống cùng cậu."

Hạ Tuấn Lâm cảm thấy ấm lòng, mỉm cười ôm Nghiêm Hạo Tường chặt hơn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net