Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe thấy tiếng động từ cánh tủ quần áo, Nghiêm Hạo Tường mở mắt ngay, anh cầm điện thoại lên xem, phát hiện vẫn còn sớm, bèn hỏi : "Bình thường cậu cũng hay dậy sớm như vậy sao ?"

Nghe thấy giọng nói khàn khàn chưa tỉnh ngủ hẳn ở phía sau, Hạ Tuấn Lâm quay đầu : "Xin lỗi, tôi làm ồn đến cậu à ?" Nhìn hai vành mắt thâm quầng của Nghiêm Hạo Tường, Hạ Tuấn Lâm lại hỏi : "Hôm qua cậu ngủ không ngon hay sao vậy ?"

"Ừ." Nghiêm Hạo Tường cũng trả lời thật. "Không quen ngủ hai người."

Hạ Tuấn Lâm nghĩ bụng, mới hôm qua nói không để ý việc ngủ chung xong, hôm nay đã nói không quen ngủ hai người được ngay rồi.

"Nhưng không sao, mấy hôm nữa là quen thôi." Nghiêm Hạo Tường đè chỏm tóc mái bị vểnh lên xuống, vén chăn rời khỏi giường.

Lúc Nghiêm Hạo Tường vệ sinh cá nhân xong thì Hạ Tuấn Lâm đã quần áo chỉnh tề ngồi trên ghế sô-pha ngoài phòng khách, trên tay cầm cuốn kịch bản ngày hôm qua Nghiêm Hạo Tường đưa, chống cằm đọc, mày nhíu môi bặm.

Nghiêm Hạo Tường đứng dựa ở cửa quan sát Hạ Tuấn Lâm - người khiến anh trằn trọc khó ngủ vào đêm hôm qua một hồi mới quay trở lại phòng ngủ thay đồ, sau đó đi đến cạnh sô-pha vỗ vai Hạ Tuấn Lâm : "Đi thôi."

Hạ Tuấn Lâm ngẩng đầu nhìn Nghiêm Hạo Tường, khó hiểu hỏi : "Đi đâu ? Cậu bảo tôi phải chăm chỉ tập diễn xuất mà ?"

"Tôi sắp xếp giáo viên riêng cho cậu, bây giờ đưa cậu đến đó gặp người ta." Nghiêm Hạo Tường đáp.

"À." Không muốn làm mất nhiều thời gian của Nghiêm Hạo Tường, Hạ Tuấn Lâm nhanh chóng đứng dậy, theo chân Nghiêm Hạo Tường xuống ga-ra xe.

Hạ Tuấn Lâm ngồi vào trong xe, không ngừng cảm thán trong lòng, lần đầu tiên ngồi xe xịn, hơi căng thẳng chút xíu.

Hạ Tuấn Lâm mải ngắm nghía chiếc xe, không để ý Nghiêm Hạo Tường ngồi bên cạnh đang nói gì, cho đến khi Nghiêm Hạo Tường ghé qua, thay cậu thắt dây an toàn thì cậu mới bừng tỉnh.

"Sao cậu cứ như trên mây ấy." Nghiêm Hạo Tường mặt nhăn mày nhó nói.

Hạ Tuấn Lâm hừ nhẹ một tiếng, không đáp lời.

Nghiêm Hạo Tường cũng không để bụng, vừa khởi động xe vừa hỏi : "Cậu muốn ăn gì ?"

"Gì cũng được."

Âm cuối vừa dứt, Hạ Tuấn Lâm chợt quay đầu, quả nhiên mặt Nghiêm Hạo Tường sầm vào, vì thế đành sửa miệng : "Cháo với bánh quẩy là được rồi."

Nghe thế Nghiêm Hạo Tường mới không trưng bộ mặt khó ở ra nữa, anh lại hỏi : "Buổi tối thì sao ? Trưa nay tôi phải đi khảo sát thị trường, không thể ăn cơm cùng cậu, cậu cứ nghĩ dần xem muốn ăn gì đi rồi bảo tôi, tối tôi dẫn cậu đi ăn."

Hạ Tuấn Lâm gượng gạo đáp : "Cậu cứ lo việc của cậu đi, không phải để ý đến tôi đâu."

Nghiêm Hạo Tường khẽ lắc đầu, nói : "Dù chúng ta chỉ là trên danh nghĩa, thế nhưng nếu đã mang danh là người yêu, tôi không thể bạc đãi cậu được."

Bây giờ Hạ Tuấn Lâm mới hiểu, hóa ra khi yêu Nghiêm Hạo Tường thích chăm sóc người khác đến vậy, có lẽ anh cho rằng đó là nghĩa vụ buộc phải làm của một người bạn trai.

Hạ Tuấn Lâm dựa đầu lên kính cửa xe, đưa mắt nhìn cảnh vật dần lùi về sau ở bên ngoài.

Không biết là Nghiêm Hạo Tường cố tình hay vô ý, bánh xe nghiến qua một hòn đá, làm đầu Hạ Tuấn Lâm va vào cửa kính, vang lên một tiếng "bốp" thật lớn, cậu nghiến răng nghiến lợi liếc mắt nhìn vào gương chiếu hậu, khuôn mặt Nghiêm Hạo Tường vẫn vô cùng bình lặng, không có chút gợn sóng nào.

Thôi, cậu cũng chẳng so đo làm gì.

Nhưng tiếng cười khe khẽ ở bên cạnh truyền vào lỗ tai khiến cậu bực bội quá.

Trong lúc dừng đèn đỏ, Hạ Tuấn Lâm mới hỏi : "Cậu có căn nhà nào giá cả phải chăng không ? Giới thiệu cho tôi đi."

"Có thì có đấy, nhưng còn phải xem yêu cầu của cậu như thế nào đã. Giá cả là một chuyện nhưng còn môi trường xung quanh, an ninh, giao thông, chất lượng mới cũ nữa." Nghiêm Hạo Tường đáp. "Với lại cậu có hộ khẩu ở đây không ?"

Hạ Tuấn Lâm lắc đầu : "Không có, nhưng tôi muốn ở lại thành phố này luôn, có cách nào không ?"

"Có. Một là mua dưới danh nghĩa công ti, hai là mua qua đấu giá, ba là nhờ họ hàng có hộ khẩu ở đây mua rồi làm giấy tặng cho cậu." Dừng một chút, Nghiêm Hạo Tường lại bổ sung : "Nhưng mà một trong ba cách này đều có điểm bất cập, còn nếu cậu có tiền trả hết trong một lần thì vẫn mua được, đồng thời cần nộp thuế hoặc bảo hiểm trong 5 năm."

Thấy Hạ Tuấn Lâm rơi vào trầm tư, Nghiêm Hạo Tường hỏi : "Bố mẹ cậu có ở thành phố này không ?"

Hạ Tuấn Lâm mím môi, đáp vỏn vẹn một chữ : "Không."

Có vẻ Hạ Tuấn Lâm không muốn nói về gia đình mình, vì thế Nghiêm Hạo Tường không hỏi thêm nữa.

Ở gần công ti có rất nhiều quán ăn, lớn nhỏ đều có, Nghiêm Hạo Tường đỗ xe xong dẫn Hạ Tuấn Lâm đi ăn cháo bánh quẩy.

Trước khi rời khỏi quán, Nghiêm Hạo Tường còn mua thêm hai cái bánh bao nhét cho Hạ Tuấn Lâm : "Bánh bao ở đây ngon lắm, ăn thử đi."

"...Cảm ơn." Hạ Tuấn Lâm đưa tay nhận, đồng thời nói một câu cảm ơn khách sáo.

Nghiêm Hạo Tường đưa Hạ Tuấn Lâm lên phòng làm việc của mình, anh giơ tay nhìn đồng hồ đeo tay, miệng lầm rầm : "Sao vẫn chưa đến ?"

"Ai cơ ? Giáo viên của tôi á ?" Hạ Tuấn Lâm vừa cắn một miếng bánh vừa hỏi.

Đúng như lời Nghiêm Hạo Tường nói, bánh bao rất ngon, vừa mở túi ra hương thơm đã xộc vào mũi, hình dáng bánh tròn xoe, lớp vỏ ngoài màu trắng sữa mềm mại, nhân bên trong phong phú mà lạ miệng, bánh nuốt xuống rồi nhưng dư vị vẫn còn vương vấn trong khoang miệng.

"Ừ, ngồi chờ thêm chút nữa vậy." Nói rồi, Nghiêm Hạo Tường mở ví ra, lấy một chiếc thẻ ATM đưa cho Hạ Tuấn Lâm. "Cầm lấy, khoản tiền trong hợp đồng tôi đã chuyển vào đây cả rồi. Mật khẩu là ngày sinh của tôi."

Hạ Tuấn Lâm phồng má nhai, mở to mắt hỏi : "Ngày sinh của cậu là ngày nào ?" Tuy rằng cậu hay đi xem tin tức liên quan đến Nghiêm Hạo Tường, nhưng cậu chưa bao giờ tìm hiểu về thông tin cá nhân của anh, nên thật sự cậu không biết sinh nhật của Nghiêm Hạo Tường là ngày nào.

Nghiêm Hạo Tường nhếch môi : "Tự đi mà tìm hiểu."

Hạ Tuấn Lâm tức đến mức nuốt không trôi, mũi cũng sắp xì ra khói đến nơi rồi.

Nghiêm Hạo Tường không để ý đến cậu, rút điện thoại ra gọi, nhưng một hồi chuông chỉ vừa mới vang lên, cửa phòng làm việc đã bị ai đó gõ vang.

"Mời vào."

Không ngoài dự đoán, là người mà Nghiêm Hạo Tường đang chờ.

Nghiêm Hạo Tường đứng dậy khỏi ghế, gật đầu chào hỏi đối phương, sau đó giới thiệu với Hạ Tuấn Lâm : "Đây là giáo viên của cậu, tên Mã Gia Kỳ."

Hạ Tuấn Lâm lễ phép đứng dậy chào : "Chào thầy Mã, em tên Hạ Tuấn Lâm."

Mã Gia Kỳ cười ôn hòa : "Đừng khách sáo thế, gọi anh là được rồi, anh chỉ hơn cậu có hai tuổi thôi."

"À vâng." Hạ Tuấn Lâm cười, gật đầu. "Ban đầu nghe Nghiêm Hạo Tường nói em cứ tưởng là một người hơi lớn tuổi một chút cơ, chẳng ngờ lại trẻ như vậy."

Mã Gia Kỳ thoáng ngạc nhiên vì Hạ Tuấn Lâm gọi thẳng họ tên Nghiêm Hạo Tường ngay khi ở công ti, nhưng rồi nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường, anh nói đùa : "Đừng trông anh còn ít tuổi, kinh nghiệm anh đầy mình đấy nhé, đảm bảo có thể dẫn dắt cậu thành tài."

"Bớt ba hoa đi." Nghiêm Hạo Tường không nhịn nổi nữa, nhanh chóng cắt ngang màn nói chuyện phiếm của hai người kia. "Phòng tập ở tầng này đều dùng hết cho thực tập sinh với nghệ sĩ của công ti rồi, hai người lên phòng 203 tầng trên đi." Nói rồi Nghiêm Hạo Tường móc chìa khóa phòng tập ra đưa cho Mã Gia Kỳ.

Mã Gia Kỳ cầm chìa khóa, nhưng anh không đưa Hạ Tuấn Lâm lên phòng tập mà lôi kéo cậu đi dạo phố.

Lúc đi ngang qua phòng tập, Mã Gia Kỳ dừng chân rồi chỉ vào một cậu con trai chừng 17-18 tuổi, hỏi : "Cậu nhìn thằng nhóc ngồi vị trí thứ ba từ trong đếm ra, đoán xem nhóc đó đang có tâm trạng gì ?"

"Chắc là... vừa bị giáo viên mắng ?" Hạ Tuấn Lâm ngẫm nghĩ một hồi, đáp.

Mã Gia Kỳ cười : "Anh cần một đáp án chắc chắn."

"Chắc chắn vừa mới ăn mắng xong."

"Ừ, đấy là vẻ mặt của một thằng nhóc đang trong độ tuổi bắt đầu trưởng thành khi bị mắng, nhớ thật kĩ nhé, một lúc nào đó anh kiểm tra mà không diễn lại được là anh phạt đấy." Mã Gia Kỳ nửa đùa nửa thật nói.

"Được." Hạ Tuấn Lâm gật đầu. "Phạt cái gì ?"

"Haha, không nói cho cậu biết."

Mã Gia Kỳ đưa Hạ Tuấn Lâm ra đường lớn, đi đến đâu anh cũng hỏi cảm nhận của Hạ Tuấn Lâm về mọi người xung quanh.

Có lẽ vì quá bộn bề chạy trong guồng quay của cuộc sống mà rất ít khi chúng ta dừng chân để cảm nhận nó. Thế nên hôm nay Hạ Tuấn Lâm mới phát hiện, cùng là nghề quét rác trên phố, nhưng có những cô dì chú bác trông rất tươi tắn, vừa làm việc vừa tận hưởng, nhưng có những cô dì chú bác, dù đã bịt kín khẩu trang nhưng tận sâu trong đáy mắt là sự vất vả nhọc nhằn khó giấu.

Hiện tại đang là giờ cao điểm, khi đèn đỏ sáng lên, một loạt xe dừng lại trước vạch trắng, có người tranh thủ xem điện thoại, có người gõ gõ tay trên vô-lăng thể hiện sự mất kiên nhẫn, có người thản nhiên nhìn con số màu đỏ đang đếm ngược, v.v...

Đèn đỏ chuyển xanh, các xe bắt đầu di chuyển, từ tốc độ chầm chậm rồi nhanh dần, sau đó như dòng nước lũ cuộn trào, khói bụi mịt mù.

Trên dải đường ngược chiều bên kia, Hạ Tuấn Lâm trông thấy hai thanh niên đi giao đồ ăn nhanh, một người vừa đi vừa lắc lư cái đầu đội mũ bảo hiểm hình pikachu, người còn lại chạy vội chạy vàng như thể đang bị khách hàng giục giã vậy.

Hạ Tuấn Lâm khẽ cười, vì cậu trông thấy hình ảnh của chính bản thân mình mới mấy ngày trước đây.

Đi ngang qua một công viên, cậu thấy mấy ông cụ giọng nói sang sảng, khẩu âm rất nặng, đang kể về thời ngày xưa, miệng nói mà tay chân vẫn thoăn thoắt tập thể dục.

Một góc khác thì có hai bà cô đang chửi nhau, thậm chí cũng chia bè chia phái.

Khi dừng chân ở trước cổng một trường tiểu học, Hạ Tuấn Lâm trông thấy có đứa trẻ bám chặt song sắt cổng trường, lớn giọng gào khóc : "Con không muốn đi học đâu." Bên ngoài là người mẹ mắng con : "Không học thế về đi hót *ứt nhá ?" Còn cô giáo đứng bên trong một bên gỡ ngón tay học trò một bên dịu giọng dỗ dành. Tiếng ồn ã của trường học hòa lẫn trong tiếng rao của chiếc xe bán đồ ăn vặt.

Cuối cùng là vào trong khu trung tâm thương mại, Mã Gia Kỳ chỉ cho Hạ Tuấn Lâm thấy một người đàn ông đứng nghịch điện thoại chờ người yêu chọn đồ. Người yêu hỏi : "Anh ơi bộ này thế nào ?" Người đàn ông ngẩng đầu liếc một cái rồi lại cúi xuống, đáp : "Đẹp." Cô người yêu thấy thế thì tức giận : "Anh nói cho có lệ đấy à ?"

Mã Gia Kỳ hỏi : "Cậu với Hạo Tường có như thế bao giờ không ?"

"Hả ?" Hạ Tuấn Lâm ngơ ra, không hiểu ý của Mã Gia Kỳ là gì.

"Thôi khỏi giấu, tôi biết mối quan hệ của hai người rồi." Mã Gia Kỳ cười nói : "Cậu ấy nói với tôi cả rồi."

Khóe môi Hạ Tuấn Lâm hơi co rút, cậu nghĩ cái gọi là nói hết cho Mã Gia Kỳ biết cũng chỉ dừng lại ở câu "Hai chúng tôi đang hẹn hò" mà thôi.

Hạ Tuấn Lâm lắc đầu : "Không có." Chưa có, bởi vì họ mới kí hợp đồng được hơn một ngày.

Đang nói chuyện, bỗng nhiên chuông điện thoại của Mã Gia Kỳ vang lên, anh nhấc máy, đầu dây bên kia không ai khác chính là Nghiêm Hạo Tường, Nghiêm Hạo Tường hỏi : "Anh đưa Hạ Tuấn Lâm đi đâu vậy ?"

"Gì đây ? Anh có bắt cóc vị kia nhà cậu đâu mà lo." Mã Gia Kỳ than thở. "Anh đây đưa cậu ấy đi quan sát, học hỏi từ thực tế."

Bên kia không nói gì, Mã Gia Kỳ hỏi : "Còn chuyện gì nữa không ?"

"Đi nguyên một buổi sáng rồi, về công ti đi." Nghiêm Hạo Tường nói. "Tôi còn có việc, cúp máy đây."

Mã Gia Kỳ lắc đầu, chậc lưỡi : "Khiếp quá, mới xa nhau có một buổi sáng mà cứ làm như là cách biệt cả thế kỉ rồi vậy."

Hạ Tuấn Lâm không cần nghe cũng biết nội dung cuộc trò chuyện, cậu nghĩ bụng, có mà Nghiêm Hạo Tường sợ cậu lười biếng thì có.

Khi hai người trở về công ti thời gian cũng không còn sớm nữa, Mã Gia Kỳ để Hạ Tuấn Lâm nghỉ ngơi, chờ đến giờ cơm thì xuống căn-tin của công ti ăn. Buổi chiều Mã Gia Kỳ chọn ra một người bất kì trên phố và yêu cầu Hạ Tuấn Lâm phân tích về người đó, cuối cùng là dùng cách diễn đạt của mình để thể hiện một nhân vật tương tự.

"Ừm..." Mã Gia Kỳ khoanh tay trước ngực quan sát Hạ Tuấn Lâm, sau một hồi, anh nói : "Về nhà luyện n-l, ch, sh, zh đi nhé, về phần diễn xuất thì tương đối ổn."

Trước đó Mã Gia Kỳ đã nghe Nghiêm Hạo Tường "khoe khoang" về Hạ Tuấn Lâm, nghe nói ngoài hồi trung học tham gia đoàn kịch của trường thì cậu không có hoạt động nào để nâng cao diễn xuất, thế nhưng khi lên Đại học vẫn luôn nằm trong tốp được giáo viên khen ngợi, có thể nói, Hạ Tuấn Lâm thuộc kiểu có đôi chút thiên phú, đáng tiếc cậu chỉ học một năm rồi nghỉ.

Bây giờ mới bắt đầu làm quen lại với diễn xuất, cho nên có thiếu sót là chuyện rất bình thường.

"Thật ra tôi cảm thấy không phải tiếng phổ thông của cậu không tốt, mà chẳng qua cậu quen cách nói chuyện đời thường rồi thôi, cố gắng sửa thói quen là được." Mã Gia Kỳ nói.

Hết buổi học, Hạ Tuấn Lâm trở về căn hộ của Nghiêm Hạo Tường.

Bởi vì Nghiêm Hạo Tường đã nói buổi tối sẽ dẫn cậu đi ăn, thế nên cậu chỉ đành tắm rửa trước rồi ngồi đọc kịch bản, chờ Nghiêm Hạo Tường về.

Chỉ có điều, hôm nay Nghiêm Hạo Tường về rất muộn, đã hơn 8 giờ tối rồi, bụng Hạ Tuấn Lâm đói đến mức sôi ùng ục, không đọc nổi một chữ nào nữa.

Ngay khi Hạ Tuấn Lâm sắp ngủ thiếp đi trên ghế sô-pha, thì cửa nhà lạch cạch bị mở ra.

Nghiêm Hạo Tường đã về.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net