48_Một đêm chạy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một Alpha nguyện ý thay Omega đem theo thuốc ức chế, mang ý nghĩa trân quý và bảo vệ.

Dù Hạ Tuấn Lâm là kiểu người tuỳ tiện, cũng biết rằng Nghiêm Hạo Tường làm như vậy, không phải hai chữ tỉ mỉ là có thể diễn tả hết được.

Mấy ngày sau đó, nhớ lại thuốc ức chế kia, Hạ Tuấn Lâm không khỏi phân ra mấy phần tâm tư, hồi tưởng lại cảnh ồn ào trong quán cafe net, bộ dáng lúc Nghiêm Hạo Tường nói chuyện với cậu.

Tâm tình vi diệu.

Hắn ôn nhu giống như một tấm lưới, từng chút một trói buộc cậu vào trong. Hạ Tuấn Lâm tới trễ mà ý thức được, có một số việc từ từ trở nên không thể khống chế.

....

Sau khi họp phụ huynh xong, Phó Viện vội vàng chuẩn bị chuyển đến Hải Thành. Phó Viện định cuối tuần mới rời đi, để Hạ Tuấn Lâm có thời gian rảnh ra sân bay tiễn bà.

Mà buổi sáng thứ tư, tình trạng bệnh của Tô Vân Thâm đột nhiên chuyển biến xấu, bác sĩ kiến nghị tốt nhất là mau chóng chuyển tới bệnh viện ở Hải Thành, Phó Viện chỉ đành phải mua vé máy bay cùng ngày hôm đó.

Thời điểm Hạ Tuấn Lâm nhận cuộc điện thoại của Phó Viện, còn đang ở trên lớp.

Phó Viện đầu tiên gọi cho cậu một cuộc điện thoại, sau đó có lẽ ý thức được cậu không có cách nào nghe máy, cuối cùng gửi Wechat cho cậu một tin:

[ Hạ Nhi, bệnh tình Vân Thâm xấu đi, mẹ với chú Tô bàn bạc, quyết định đáp chuyến bay chiều tới Hải Thành. ]

Hạ Tuấn Lâm nhìn thấy tin nhắn, nhanh chóng gõ trả lời: [ Mấy giờ mọi người đi? ]

Phó Viện: [ 4:50 chiều. ]

Phó Viện chần chờ một chút, gửi thêm một tin nhắn: [ Từ trường học đến sân bay cũng phải mất 2-3 tiếng, quá phiền phức. Con học tập cho tốt, tháng sau mẹ về Ninh Thành ăn tết với con. ]

Hạ Tuấn Lâm nói thẳng: [ Con đến tiễn mọi người. ]

Gửi xong tin nhắn, Hạ Tuấn Lâm nhìn thời gian.

Gần 3 giờ, còn 10 phút nữa hết tiết, cậu từ trường học đến sân bay có lẽ mất khoảng 1 tiếng.

Vừa tan lớp, Hạ Tuấn Lâm nói một tiếng với Tống Ý: "Tôi đến sân bay tiễn mẹ tôi, nếu buổi chiều có giáo viên nào hỏi, cậu xin nghỉ giúp tôi đi."

Tống Ý vội vàng hỏi: "Dì đi bây giờ? Không phải nói cuối tuần hả?"

Hạ Tuấn Lâm: "Bệnh tình của Tô Vân Thâm quá nghiêm trọng."

Nói xong, cậu đi thẳng tới kéo mở cửa sau.

Nghiêm Hạo Tường nhìn cậu rời đi, suy tư.

Chờ Hạ Tuấn Lâm đi, Trần Việt thấp giọng hỏi: "Gia đình cậu ta....?"

Nghiêm Hạo Tường lắc đầu một cái, ý bảo chính mình cũng không rõ.

Lúc Hạ Tuấn Lâm đến sân bay, vừa vặn đuổi kịp lúc Phó Viện đang giải quyết gửi vận chuyển.

Khoảng thời gian này, hành khách ở sân bay không nhiều. Ánh mặt trời từ đỉnh đầu trút xuống, chiếu lên làm sáng ngời đại sảnh sân bay màu xám trắng.

Hạ Tuấn Lâm nhìn thấy Tô Vân Thâm đầu tiên.

Cậu nhóc quá chói mắt, cậu bé gầy yếu ngồi ở xe lăn, màu da tái nhợt. Hành khách lui tới cũng phải ngoảnh lại hướng đó nhìn một chút.

Hạ Tuấn Lâm bước vài bước qua bên đó.

Phó Viện với Tô Thành đang đổi thẻ máy bay, Tô Vân Thâm nhìn thấy cậu trước.

"Anh hai!" Giọng cậu nhóc rất lớn, đôi mắt cũng sáng ngời hẳn lên.

Theo giọng cậu nhóc vang lên, Phó Viện với Tô Thành cũng quay đầu lại, Phó Viện gọi Hạ Tuấn Lâm một tiếng: "Hạ Nhi."

Hạ Tuấn Lâm đi tới: "Mẹ, chú Tô."

Cậu duỗi tay, nhẹ nhàng xoa đầu Tô Vân Thâm: "Bạn nhỏ."

Nhân viên công tác gọi Tô Thành: "Thưa anh, mời anh đặt hành lý lên băng chuyền."

Hạ Tuấn Lâm liếc nhìn vali hành lý bên chân Tô Thành, duỗi tay cầm lên.

Tô Thành không phản ứng nhanh như cậu, thấy thế ngăn cậu lại: "Để chú được rồi."

Lời còn chưa nói xong,Hạ Tuấn Lâm đã đặt hành lí lên băng chuyền, Tô Thành vội vàng nói: "Cảm ơn con."

"Không có gì." Hạ Tuấn Lâm hỏi: "Mọi người khi nào làm thủ tục kiểm tra an ninh?"

Phó Viện: "Chừng 20 phút nữa."

Tô Thành biết Hạ Tuấn Lâm là từ trường chạy tới, nhìn Phó Viện một chút, lại quay sang Hạ Tuấn Lâm: "Hai người có cần nói chuyện riêng không?"

Tô Vân Thâm bĩu môi: "Con cũng muốn nói chuyện với anh hai."

Hạ Tuấn Lâm cười cười: "Em nói gì với anh? Nói anh đẹp trai?"

Tô Vân Thâm gật đầu, thế vậy mà nghiêm túc thật: "Anh hai vốn vẫn rất đẹp trai."

Hạ Tuấn Lâm gãi gãi cằm cậu nhóc: "Được, anh của em đã nhớ kỹ."

Phó Viện nhìn hai đứa trẻ này tương tác, trong lòng có chút chua xót.

Phó Viện thấp giọng nói: "Mấy bữa nữa nhiệt độ hạ thấp, ký túc xá không đủ ấm, con về nhà ở đi. Nếu không muốn ở một mình, con hỏi Tống Ý thử xem có muốn ở cùng với con không."

Hạ Tuấn Lâm gật gật đầu.

Phó Viện: "Mấy ngày ăn tết, nếu con không muốn qua đây, mẹ đến Ninh Thành___"

Hạ Tuấn Lâm đánh gãy bà: "Ăn tết con đến Hải Thành."

Phó Viện hơi run run, gật đầu.

Phó Viện nói liên tiếp một hồi, chủ yếu toàn mấy việc vụn vặt hằng ngày. Phó Viện ít khi căn dặn cậu như thế, Hạ Tuấn Lâm nghe, cũng không cảm thấy tẻ nhạt.

Cứ liên tục trò chuyện, bất tri bất giác đã qua 20 phút.

Nếu không vào kiểm tra an ninh sẽ không lên máy bay kịp, Hạ Tuấn Lâm thấy Tô Thành nhìn điện thoại mấy lần, chủ động nói: "Mẹ, mọi người đi đi."

Phó Viện cũng nhìn đồng hồ.

"Được rồi," bà nói, duỗi tay ôm Hạ Tuấn Lâm một cái: "Con tự chăm sóc mình thật tốt."

Cảm nhận được độ ấm trên người Phó Viện, Hạ Tuấn Lâm cũng ôm chặt bà, trầm thấp đáp một tiếng.

Bỗng nhiên.

Một giọng nói phá vỡ yên lặng.

"Anh hai, xin lỗi."

Câu xin lỗi không đầu không đuôi của cậu nhóc, khiến cả ba người ở đây đều ngẩn người.

Hạ Tuấn Lâm phản ứng lại đầu tiên, cậu thấy Tô Vân Thâm im lặng nhìn về phía mình. Lông mi rung động, có vẻ hơi do dự bất định.

Tô Vân Thâm tựa như cũng không xác định, đến cùng có nên nói câu này với Hạ Tuấn Lâm hay không.

Đối diện với đôi mắt trong suốt này, góc nào đó trong lòng Hạ Tuấn Lâm có dấu hiệu sụp đổ.

Tựa như bức tường chắn ngang giữa cậu và Tô Vân Thâm, sau khi gặp câu xin lỗi này liền trực tiếp đổ nát, có lẽ ở tường bên kia, rồi lại chẳng có thứ gì.

Trong lòng cậu đột nhiên trống rỗng mờ mịt, cũng vô cùng nặng nề.

Phó Viện giật giật môi, nói không ra lời.

Hạ Tuấn Lâm trầm mặc một lúc lâu, chậm rãi ngồi xổm xuống.

Cậu nhìn thẳng Tô Vân Thâm, nhìn đôi mắt đen thẳm của cậu nhóc, Hạ Tuấn Lâm nhẹ giọng nói từng câu từng chữ: "Em phải khoẻ mạnh lớn lên."

Cậu không nhắc đến câu xin lỗi kia, cũng không hỏi Tô Vân Thâm tại sao xin lỗi.

Trong chốc lát, bọn họ giống như bình thường, đều hiểu rõ trong lòng nhưng không ai nói ra, có gì đó ăn ý lạ thường.

Cậu biết tại sao Tô Vân Thâm xin lỗi. Tô Vân Thâm cảm thấy mình theo Phó Viện đến Ninh Thành, là cướp đoạt đi phần tình cảm vốn dĩ nên thuộc về Hạ Tuấn Lâm.

Khi Hạ Tuấn Lâm bằng tuổi Tô Vân Thâm, cậu cũng từng có ý nghĩ tương tự như vậy.

Tô Thành và Tô Vân Thâm xuất hiện, khiến Phó Viện không thể không phân ra một phần tinh lực vùi đầu vào gia đình mới, đôi lúc sẽ tự nhiên bỏ quên Hạ Tuấn Lâm.

Không phải chưa từng oán giận, cũng không phải chưa từng thất vọng.

Nhưng chờ đến khi Hạ Tuấn Lâm chậm rãi lớn lên, nhìn em trai luôn có vẻ bệnh tật, cậu từ từ hiểu, tất cả mọi chuyện, đều không thể đơn giản dùng mất mát và cân nhắc để đo lường.

"Được rồi, đi thôi." Hạ Tuấn Lâm đứng lên: "Đợi đến tết, anh đến Hải Thành gặp em."

Phó Viện nghe đến đó, vốn dĩ có thể giữ vững bình tĩnh, đột nhiên giống như vỡ toang ra.

Viền mắt bà chậm rãi đỏ lên.

Phó Viện nhìn Hạ Tuấn Lâm, giọng run run: "Lúc trước mẹ từng nói với con, tận lực học tập là tốt rồi, con vui vẻ quan trọng nhất."

Bà lặp lại một lần: "Hạ Nhi, mỗi ngày con đều phải thật vui vẻ, khoẻ mạnh mà trưởng thành....Đã là đủ."

Hạ Tuấn Lâm đáp một tiếng, cười cười với Phó Viện: "Con mỗi ngày đều rất vui vẻ."

Sợ Phó Viện khổ sở, Hạ Tuấn Lâm nhẹ nhàng ôm vai bà, đẩy nhẹ lên phía trước một cái: "Mẹ đi nhanh đi, chốc nữa lại không kịp chuyến bay."

Phó Viện giống như đột nhiên bị kích thích, viền mắt vốn ửng đỏ từ từ đậm lên, thấy nước mắt bà đảo quanh hốc mắt, Hạ Tuấn Lâm có chút không đành lòng, dứt khoát quay đầu nhìn Tô Thành: "Chú Tô, mọi người đi đi."

Tô Thành thấp giọng đáp ứng, duỗi tay vỗ vỗ lưng Phó Viện.

Hạ Tuấn Lâm không nhìn bên kia nữa, cậu thu tầm mắt lại, quay lưng đi.

Phát thanh trên sân bay thỉnh thoảng vang lên, nhắc nhở hành khách đến các nơi mau chuẩn bị lên máy bay.

Cũng chính lúc này, Hạ Tuấn Lâm đột nhiên ý thức được, cậu không còn bất cứ người thân nào ở tại thành phố này nữa.

Trong hơn một năm tới đây, thậm chí còn dài hơn, cậu sẽ phải duy trì tình trạng sinh hoạt như vậy.

Sau một hồi lâu, cậu nhắm hai mắt lại.

Đi từ sân bay ra ngoài, Hạ Tuấn Lâm đón xe trở về trường.

Cũng không biết cái gì chống đỡ được cậu đi về tới cổng trường Nhất Trung. Hạ Tuấn Lâm tựa như mộng du đi về cửa lớp, vừa vặn nghe thấy giọng Chu Hành Sâm: "....Nghe nói năm ngoái ở Night Run 100 km có người chạy tới 70, 80 km, tuy là chưa hơn 100, nhưng mà đỉnh thật đó. Năm nay phía chủ sự còn cung cấp thêm bột huỳnh quang, chắc là chơi rất vui."

(* Night Run 100 km = Chạy 100 km ban đêm. Gốc là Night Run Trăm Dặm, mình đổi thành km, bởi vì dặm với km cũng gần tương đương nhau, 1 dặm = 1.5 km.)

Hạ Tuấn Lâm đẩy mở cửa sau.

Chu Hành Sâm nhìn thấy cậu đi vào, nóng bỏng hỏi cậu: "Hạ Tuấn Lâm, cậu đi đâu vậy?"

Hạ Tuấn Lâm thấp giọng nói: "Sân bay, tiễn mẹ tôi."

Chu Hành Sâm không phát hiện có gì không đúng: "Mẹ cậu đi công tác?"

Hạ Tuấn Lâm lắc đầu một cái, lại gật gật đầu.

Hạ Tuấn Lâm ngồi xuống, cúi đầu chọc chọc điện thoại. Chu Hành Sâm nhìn bộ dạng khác thường của cậu, ý thức được Hạ Tuấn Lâm không đúng lắm, theo bản năng nhìn Nghiêm Hạo Tường.

Nghiêm Hạo Tường nhìn bóng lưng Hạ Tuấn Lâm, không lên tiếng.

Giấy kiểm tra Hoá được phát xuống.

Bây giờ Hạ Tuấn Lâm mới nhớ, tối nay kiểm tra Hoá. Nghĩ tới đây, Hạ Tuấn Lâm dứt khoát nằm nhoài lên bàn học.

Cậu không muốn làm kiểm tra gì hết, chỉ muốn nằm dài tại chỗ không động đậy.

Hạ Tuấn Lâm quyết định ở trong lớp ngủ một giấc. Có chuyện gì thì tỉnh ngủ lại nói.

Đang muốn nhắm mắt lại, có người ở phía sau gọi tên cậu.

Hạ Tuấn Lâm quay đầu xuống.

Nghiêm Hạo Tường rũ mắt nhìn cậu, thấy mặt cậu gần như chẳng có tâm tình gì, Nghiêm Hạo Tường hỏi: "Làm sao vậy?"

"Không sao." Hạ Tuấn Lâm hơi tránh ánh mắt, không nhìn hắn: "Buồn ngủ, muốn ngủ một lúc."

Cậu nói xong, cho là Nghiêm Hạo Tường không quản mình nữa, không nghĩ tới hắn lại hỏi tiếp: "Tại sao buồn ngủ?"

Hạ Tuấn Lâm: "...."

Ngày thường hắn đều hiểu cậu làm cái gì, lúc này thấy cậu qua loa mượn cớ, biểu hiện cực kì chấp nhất.

Hạ Tuấn Lâm không muốn liên luỵ tâm tình hắn, thấp giọng nói: "Chỉ là hơi mệt."

Nghiêm Hạo Tường không lên tiếng.

Hạ Tuấn Lâm vừa mới chuẩn bị nằm xuống lần nữa, hắn duỗi tay nặn nặn vai cậu, dùng sức rất nhẹ: "Có muốn ra ngoài chơi không?"

....

Đến điểm bắt đầu của Night Run 100 km, Hạ Tuấn Lâm vẫn còn cảm thấy việc này khó mà tin nổi.

Buổi tối thứ tư, lớp trưởng đại nhân đứng đầu lớp bọn họ bỏ bài kiểm tra Hoá, cùng cậu đứng ở đại học thành phố gần đây, chờ đợi một đêm chạy ngàn người.

Lúc ở trong lớp, sau khi Hạ Tuấn Lâm gật đầu, Nghiêm Hạo Tường liền cùng cậu đi ra khỏi lớp, Hạ Tuấn Lâm muốn hỏi hắn chơi cái gì, Nghiêm Hạo Tường giơ giấy tuyên truyền Night Run 100 km trên điện thoại cho cậu xem.

Hạ Tuấn Lâm chơi cái gì cũng được, chỉ là cậu không muốn tiếp tục nằm úp sấp trong lớp.

Thấy Hạ Tuấn Lâm đồng ý, Nghiêm Hạo Tường lấy điện thoại đăng ký. Hai người bọn họ gần như đến thời hạn cuối cùng mới báo tên.

Mấy người đăng ký chạy hầu hết cũng là học sinh, chỉ có một ít là người đã đi làm. Lúc mấy nữ sinh xung quanh phân phát vòng huỳnh quang, thấy Hạ Tuấn Lâm với Nghiêm Hạo Tường, dứt khoát cho hai người bọn họ mấy cái.

Hạ Tuấn Lâm đang nghĩ có nên đeo thứ này lên cổ tay hay không, đeo lên nhìn vào có hơi ngốc, nhưng không đeo lại có chút không có không khí.

Đang do dự.

Một giọng nói truyền đến, lúc nói chuyện mang theo vài phần kinh dị: "Bạn học Hạ Tuấn Lâm?"

Thầy Hà nhìn thấy Nghiêm Hạo Tường, càng kinh ngạc hơn: "Hai em tối nay không lên lớp?"

Hạ Tuấn Lâm sờ sờ mũi, không biết có nên nói mình trốn học chạy ra hay không, Không nghĩ tới thầy Hà đem việc này chải chuốt lại, đột nhiên tỉnh ngộ: "Hai em đây là, chạy ra hẹn hò?"

Hạ Tuấn Lâm: "...."

Nghiêm Hạo Tường: "...."

Thầy Hà nhìn bọn họ không nói lời nào, nghĩ hai đứa trẻ này có lẽ bị mình doạ rồi, vui cười hớn hở nói: "Yên tâm, thầy không báo với Tưởng chủ nhiệm đâu. Thầy với ổng không giống nhau, thầy thấy chuyện xưa của hai em trên diễn đàn, cảm thấy đây thật là chuyện tốt. Tình yêu thời học sinh mới là đơn thuần nhất, hơn nữa thành tích của hai em đều tiến bộ, cả hai còn có thể giảm bớt áp lực cho nhau, không có gì không tốt."

Hạ Tuấn Lâm: "....."

Hạ Tuấn Lâm thầm nói ngài còn nhìn diễn đàn của học sinh cấp ba, rất hợp mốt đó.

Thầy Hà nhíu nhíu mày: "Có phải hai em trốn học....."

Nghiêm Hạo Tường đột nhiên nói: "Thầy Hà, bọn em cũng là bởi vì áp lực quá lớn, mới nghĩ ra nên chạy cự li dài để thả lỏng một chút."

Hạ Tuấn Lâm, thấy ông há miệng, vội vã nói tiếp: "Đúng đúng đúng, bọn em bình thường đều không có nhiều tiết Thể Dục. Lần trước cậu ấy thi hạng nhất thành phố, mỗi ngày đều phải lo lắng đề phòng, chỉ lo ngày nào đó bị người khác vượt qua, em muốn cùng cậu ấy đi ra thả lỏng một chút, miễn cho cậu ấy học tập đến choáng váng."

Nghiêm Hạo Tường kéo kéo khoé môi, vẫn phối hợp với Hạ Tuấn Lâm: "Lần trước cậu ấy thi trên 500 hạng, cũng thật lo lắng sẽ bị đi xuống. Bọn em....Kéo nhau đi giảm bớt căng thẳng một chút."

Hạ Tuấn Lâm ngay lập thức thổi phồng thầy Hà một câu: "Thầy, thầy dạy thể dục, khẳng định thầy có thể hiểu được học sinh bọn em, vận động mới là biện pháp giảm bớt áp lực tốt nhất."

"Học sinh cấp 3, quả thật áp lực quá lớn." Thầy Hà vừa lắc đầu vừa thở dài, cũng cảm thấy thật cũng không dễ dàng: "Ngẫu nhiên thả lỏng một chút, cũng không có gì không tốt."

Thầy Hà mắt nhắm mắt mở, đi tới bên kia lấy gậy huỳnh quang, Hạ Tuấn Lâm thở phào nhẹ nhõm.

Vừa vặn lúc này, bên cạnh có nhân viên công tác cầm khay chất lỏng huỳnh quang, một đường đi tới, để người nào cần thì lấy.

Nhìn thấy không ít người đều phun ánh huỳnh quang lên cánh tay, bắp chân mình, còn có người phun lên cả trên quần áo. Hạ Tuấn Lâm cũng duỗi tay cầm một bình ánh huỳnh quang.

Cậu đang suy nghĩ làm sao phun cho thật ngầu, đột nhiên, cậu nhìn thấy Nghiêm Hạo Tường ấn ấn điện thoại.

Một cái ý tưởng đột nhiên nảy lên trong đầu. Ý nghĩ này có hơi không thích hợp, nhưng bởi vì nó, Hạ Tuấn Lâm bắt đầu trở nên hưng phấn.

Giống như vừa nãy vòng vèo trước mặt thầy Hà, mấy tâm tình không vui đều nhường chỗ cho hưng phấn, tựa như trước mặt có một con đường dài, chỉ cần đi về phía trước, nhất định có thể chạm vào ánh trăng cuối đường.

Cậu không nên làm như vậy, nhưng cậu muốn làm như vậy.

Cậu cúi đầu, phun lên mu bàn tay mình một bức vẽ.

Sau khi hoàn thành, Hạ Tuấn Lâm tự mình thưởng thức một lát, cảm thấy cực kì hài lòng.

"Đẹp mắt không?" Hạ Tuấn Lâm giơ tay lên, hỏi Nghiêm Hạo Tường.

Là một ngôi sao.

Màu vàng.

Nghiêm Hạo Tường liếc nhìn ngôi sao trên mu bàn tay cậu, khẽ cúi người, nhìn thẳng mắt cậu, trong giọng mang theo ý vị không tả rõ: "Tại sao lại là ngôi sao?"

Tốc độ nói chuyện của nam sinh bình tĩnh, ẩn chứa ám chỉ ái muội.

"Bởi vì tôi nghĩ." Cỗ hưng phấn không nguyên do kia qua đi, Hạ Tuấn Lâm cũng nhìn ra hành vi của mình có bao nhiêu không tuân theo quy củ. Trong lòng khó nói dâng lên một trận hoảng loạn, cậu cúi mắt xuống, ngược lại càng giống như giấu đầu hở đuôi: "Cậu đừng nghĩ nhiều."

"Tôi chưa kịp nghĩ nhiều, cái này có quan hệ gì với tên của tôi." Nghiêm Hạo Tường thong thả ung dung: "Cậu đã nhắc nhở tôi rồi."

"...."

"Rất đẹp." Nghiêm Hạo tường nói, nhìn chằm chằm cậu, đôi mắt đen nhánh để lộ ra một chút mờ ám: "Đẹp mắt như vậy, tôi muốn."

Rõ ràng là đang khen ngôi sao huỳnh quang trên tay cậu.

Có lẽ từ muốn kia của Nghiêm Hạo Tường, làm cho dòng suy của Hạ Tuấn Lâm bị chệch đi một chút, bên tai như bị đâm vào, đột nhiên có hơi nóng.

Nghiêm Họa Tường nhìn cậu bất động, duỗi cánh tay lên phía trước, lộ ra mu bàn tay trắng nõn: "Cũng vẽ cho tôi một cái."

Mu bàn tay hắn rất lớn, đốt ngón tay thon dài, có cả gân xanh nhô ra.

Hạ Tuấn Lâm thấy hắn đưa tay qua đây, lúc phun chất lỏng ánh huỳnh quang lên mu bàn tay hắn, ngón tay khó giải thích được có hơi run.

Cuối cùng dẫn đến Hạ Tuấn Lâm phun ra không giống ngôi sao, trái lại giống như đổ một bãi thuốc màu hơn.

Hạ Tuấn Lâm ngừng phun lại, nhìn ngôi sao trên mu bàn tay hắn lung ta lung tung, hiếm thấy có vài phần xấu hổ: "Không thì, tự cậu sửa lại một chút đi?"

Gần như cậu vừa dứt lời, âm thanh đếm ngược đêm chạy vang lên.

"Mười, chín, tám____"

Nghiêm Hạo Tường quan sát cái hình trên mu bàn tay một chút

"Cứ như vậy đi." Hắn nở nụ cười nhẹ:

"Còn rất có sáng tạo."

Người chung quanh đều đếm ngược theo:

"Bảy, sáu, năm, bốn____"

Hạ Tuấn Lâm không phải lần đầu tiên thấy hắn cười.

Cậu biết Nghiêm Hạo Tường lớn lên rất đẹp, dù sao cũng được nhiều người yêu thích như vậy, danh xưng giáo thảo cũng không phải nói không.

Nhưng mà thật kỳ quái.

Trong nháy mắt đó, hắn không để ý mà nở nụ cười, đối với Hạ Tuấn Lâm mà nói, hắn lại hiện ra trong cậu một hình ảnh khác.

Vượt qua bạn cùng lớp, thậm chí làm mờ ranh giới bạn bè, trở nên chân thật, sinh động.

"Ba, hai, một____"

Cùng theo một tiếng nổ súng.

Đoàn người chạy đêm cùng hướng lên phía trước.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net