Chương 87: Bị Bắt.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuấn Lâm lông bông bên ngoài cũng hơn một năm, không ai bắt được cậu cả. Nghiêm Gia không thể thì ELT càng không.

Phán quyết của Nghiêm Hạo Tường về việc không bắt Tuấn Lâm ngay lúc đó là quá sai lầm, kết quả cho dù có ở Trung Quốc đi nữa việc bắt Tuấn Lâm cũng vô cùng khó khăn.

Tuấn Lâm ở bên ngoài hơn một năm vẫn phiêu diêu tự tại, cả ăn cả ngủ đều rất thoải mái. Tuy nhiên có một số lúc bị người của Nghiêm Gia làm phiền, nhưng Tuấn Lâm cũng lấy đó làm thú vui.

Tiện thể lấy chút tiền của họ luôn, dù sao cậu có ở ngoài đi nữa cũng là người Nghiêm Gia, Nghiêm Hạo Tường phải bao nuôi cậu.

Hắn càng muốn bắt cậu thì cậu càng muốn bỏ trốn, trong vòng hơn một năm đã đi qua đâu đó khoảng gần bốn mươi nước, qua cửa quan dễ như uống ăn bánh cho dù có thuộc hạ của Nghiêm Hạo Tường ở đó cũng không làm được gì.

Chỉ cần thay đổi cách ăn mặc, nhuộm tóc và cắt tóc liên tục lượn qua họ cũng chẳng có nghi ngờ, nếu có thì Tuấn Lâm dùng chiêu khác.

Hôm qua gặp Lăng Kiệt đúng lúc hết tiền, Tuấn Lâm liền không có liêm sỉ ngửa tay ra xin tiền hắn, ban đầu chỉ định đùa một chút ai ngờ hắn thực sự cho cậu tiền, hơn nữa còn là một khoản tiền lớn.

Tuấn Lâm tưởng hắn trêu ngươi cậu cho nên mới vào quán mua thử đồ, thế mà được thật.

Sau mấy ngày gặm bánh mì ngủ ngoài công viên, Tuấn Lâm vui mừng quá liền cầm đi thẻ của hắn mà chẳng thèm quay đầu cảm ơn. Chỉ giơ lên chiếc thẻ đen đầy ắp tiền với ánh mắt sáng choang.

Thời gian bốn năm ở ngoài, Tuấn Lâm rất quan trọng tiền bạc. Không giống như ở Nghiêm Gia, muốn có tiền thì nói với Lưu Anh sẽ có ngay lập tức, ở ngoài không có ai cả nhiều lúc còn phải nhịn đói.

Tuấn Lâm cầm theo thẻ của Lăng Kiệt đi qua sân bay Italy tới Nga một chuyến. Đây là đất của Ngao Tử Dật nên cậu cũng không lo người của ELT sẽ tới bắt cậu.

Nhưng mà thật không may, người của Ngao Tử Dật phát hiện ra thẻ tín dụng của Tuấn Lâm là thẻ đen mang mã đặc trưng người của Lão Hoàng.

Mà hiện tại Ngao Gia và Lão Hoàng đang đối chọi gay gắt, từ lúc lão ta xía chân vào với mục đích định đá đi bát vàng của Ngao Tử Dật thì hắn đã nổi lên tức giận đạp lão bay ra khỏi địa phận nước Nga.

Trước đây nơi này có một góc là phần lãnh thổ đen mà lão ngầm nắm giữ, nhưng Nghiêm Hạo Tường đã chiếm ngầm được thị trường Trung Quốc thì Ngao Tử Dật cũng sẵn sàng đá ông ta ra khỏi lãnh thổ đen đó.

Thế nên việc xuất hiện một chiếc thẻ như vậy khiến cho người của Ngao Tử Dật phát hiện ra, tuy nhiên cũng vì cái hiểu lầm này nên Ngao Tử Dật đã tự ra tay đi truy tìm người cầm chiếc thẻ đó.

Ban đầu Tuấn Lâm tưởng Nghiêm Hạo Tường nhúng tay vào cho nên vẫn cứ chạy thôi, bằng mấy năm bỏ trốn vốn dĩ đã thành kĩ năng nên Tuấn Lâm không quá khó khăn, người có chạy qua trước mặt cũng không để ý đến cậu.

Tuấn Lâm vẫn ngang nhiên đến quảng trường đỏ Matxcova, tận hưởng vài thú vui tao nhã, ăn vài thứ linh tinh.

Cũng may là rút được một món tiền rồi, nếu không có mà cạp đất.

Tuấn Lâm thuê một phòng khách sạn đắt giá bậc nhất nơi này, đặt hẳn phòng VIP sang trọng để thỏa sức tận hưởng. Nhưng mà cậu không biết một điều, khách sạn này của Ngao Tử Dật...

Không lâu sau thì Ngao Tử Dật truy ra người dùng thẻ, cùng với người của Nghiêm Gia vẫn luôn tìm kiếm xác định chính xác là Tuấn Lâm.

Tiếp tục truy nữa thì lại phát hiện Tuấn Lâm ở trong khách sạn nhà hắn, Ngao Tử Dật mới khẽ nhướn mày, trong mấy năm nay bây giờ hắn mới cảm nhận được một chút thú vị.

Ngao Tử Dật liên lạc với Nghiêm Hạo Tường, châm biếm hắn vài câu -"Quản bảo bối kiểu gì mà để người chạy sang chỗ của tôi thế?".

Nghiêm Hạo Tường -"Đang ở đâu?".

Ngao Tử Dật -"Khách sạn cách quảng trường đỏ không xa, là chi nhánh lớn trong chuỗi khách sạn của tôi".

Nghiêm Hạo Tường -"Tiếp đãi cho tốt! Ba ngày nữa tôi sẽ đến đón".

Ngao Tử Dật -"Ba ngày nữa? Ha... Cậu chần chừ làm gì không sợ lại chạy mất sao?".

Nghiêm Hạo Tường -"Không dám chạy".

Ngao Tử Dật -"Chẳng nhẽ...?". Hắn vừa dứt câu liền quay đầu ra phía sau, không thấy cái bóng của Cố Thanh đâu liền hỏi thuộc hạ -"Cố Thanh đâu?".

-"Ngài ấy không có ở đây...tôi không rõ".

Lúc bấy giờ Ngao Tử Dật đột nhiên nghe thấy một tiếng két lớn trên đường, một vài chiếc xe phóng vụt qua xe của hắn, chạy lạng lách như ăn cướp.

Tiếp sau khoảng một phút lại có tiếng hú còi của xe cơ động, Ngao Tử Dật mở cửa kính xe ra nhìn về phía trước, ở khoảng cách xa hắn cũng không nhìn rõ nên mới nói -"Chạy lên phía trước nhanh".

Dứt câu hắn liền ngắt kết nối với Nghiêm Hạo Tường, chuyển sang chỗ của Cố Thanh nói -"Chạy rồi sao?".

Cố Thanh -"Chạy rồi! Biển số xe 1A-788.89".

Ngao Tử Dật -"Phía trước tôi sẽ điều người bao vây, quây thành hình tròn đi nếu không cậu ta mà đâm phải chỗ nào có chết tôi không chịu trách nhiệm đâu!!".

Cố Thanh -"Được".

Xe cơ động hú còi như điên, đuổi không kịp tốc độ xe của Cố Thanh. Thậm chí xe của Ngao Tử Dật đi sau còn vượt nhanh hơn, những chiếc xe phía trước nghe tiếng lớn cũng tự động dạt sang một bên không thì phanh đứng giữa đường chờ cho những chiếc đang phóng như điên vụt qua.

Kết quả Cố Thanh và Ngao Tử Dật đuổi phía sau, phía trước lại bố chí thêm người, Tuấn Lâm bị quây lại ở chính giữa, phi cũng ra khỏi trung tâm thành phố.

Nơi này vắng hơn một chút nhưng vẫn khá là đông xe đi qua, Tuấn Lâm thì không có dễ để bản thân chịu thất thế như vậy, đây cũng không phải lần đầu tiên bị bao vây, bọn họ sợ cậu liều mạng đâm phải chỗ nào rồi bị thương, hoặc đến mức chết nên lúc nào cũng quây cậu lại, dạt hết tất cả xe khác sang hai bên.

Tuấn Lâm quá quen thuộc với những chiêu thức này liền đặt chế độ tự lái cho xe, ngắm trước một cái cột đèn giao thông có đỉnh cong chĩa ra ngoài đủ vững chắc liền cầm bánh vô lăng bẻ lái qua đó thật nhanh, đồng thời mở trần đứng dậy.

Cố Thanh dường như đoán được ý định của Tuấn Lâm liền nhạy bén lao lên phía trước chặn lại, tuy nhiên Tuấn Lâm nhanh hơn một bước sớm đã phi một cáp dây sắt quấn vào cột đèn bỏ xe nhảy ra ngoài.

Xe của Cố Thanh phóng quá nhanh, hắn không thể dừng kịp khi tới chỗ của Tuấn Lâm, lúc đi qua hắn còn nhìn thấy Tuấn Lâm giơ ngón tay hình súng chĩa về phía hắn trêu ngươi.

Đoàn xe phía sau cứ vùn vụt đi qua mà không thể dừng lại kịp, những chiếc xe đi trước cũng không thể dừng bởi vì nếu phanh gấp những chiếc phía sau sẽ đâm phải, tạo ra liên hoàn tai nạn thì khổ.

Tuấn Lâm đứng ở bên đường nhìn theo xe của Cố Thanh biến mất liền mỉm cười -"Cố Thanh thì vẫn là Cố Thanh thôi".

Vừa mới dứt câu phía sau Tuấn Lâm đã vang lên một tiếng khiến cậu giật mình -"Vậy tôi thì thế nào?".

Tuấn Lâm trợn trắng mắt nhìn vô định về phía trước, tóc gáy và cả da gà đều nổi lên. Giọng nói này khiến cậu sợ đến mức không thể tiếp tục đứng vững, đầu quay lại như người máy bị kẹt.

Hắn cách cậu một bước chân dài, khi Tuấn Lâm nhìn thấy cậu thậm chí còn cảm thấy ngộp thở. Hắn tiến Tuấn Lâm lùi, hai tay cậu đưa lên ngực vẫy vẫy -"Nghiêm Lão Đại anh minh...tuyệt vời...tôi thua...ha...ha....đừng qua đây chúng ta đứng đó nói chuyện là được".

Nghiêm Hạo Tường không hề dừng lại,Tuấn Lâm càng sợ hơn -"Không phải nói ba ngày nữa mới đến hay sao...".

Nghiêm Hạo Tường -"Chiêu trò của em không qua mắt được tôi! Em dùng được một lần nhưng không thể dùng được lần hai".

Tuấn Lâm lùi dần lùi ra cả giữa đường, hắn quá đê tiện. Hắn cùng Ngao Tử Dật lừa cậu... Mẹ nó.

Chẳng trách Tuấn Lâm lại dễ dàng có thể tiến vào hệ thống của Ngao Gia như thế, chó chết. Lúc đó rõ là cậu đã nghi ngờ rồi, thế nhưng lúc đó cũng là lúc Cố Thanh xông vào phòng khách sạn khiến cho Tuấn Lâm không kịp nghĩ.

Tuấn Lâm vẫn cứ vẫy tay gượng gạo nói -"Nghiêm Lão Đại lâu ngày không gặp...ngài đừng như vậy...chúng ta có gì từ từ nói".

Nghiêm Hạo Tường -"Em có biết duy chỉ việc tìm em tôi đã mất bao nhiêu công sức và tiền bạc không? Em có dùng cả đời để trả cũng không đủ, tôi cho người tới tận nơi đón em không về còn dám chạy trốn".

Tuấn Lâm lắc đầu -"Không phải như thế, Nghiêm Lão Đại hiểu nhầm rồi...tôi...tôi đi dọn rắc rối giúp ngài nửa năm trước thanh toán giúp ngài một đám người không an phận...bọn họ muốn phản...tôi giúp ngài trong âm thầm, hay là ba tháng trước tôi giúp ngài làm kế hoạch của Lão Hoàng thất bại...tuần trước tôi...".

Nghiêm Hạo Tường gay gắt trả lời -"Em làm vì bọn chúng động đến em, em không làm vì tôi, em còn có gì muốn chối nữa không?".

Tuấn Lâm lắc đầu, xong thấy sai lại gật đầu, xong lại lắc đầu -"Tôi không biết...nhưng ngài đừng tiến nữa tôi sắp".

Nghiêm Hạo Tường không để Tuấn Lâm nói xong đã đưa tay ra định kéo Tuấn Lâm lại, tuy nhiên phản xạ của Tuấn Lâm rất nhanh, hắn chưa kịp nắm Tuấn Lâm đã xoay người chạy đi rồi.

Chạy cũng nhanh hơn trước gấp mười lần, chân không dài nhưng chạy rất nhẹ nhàng, nếu là trước đây Nghiêm Hạo Tường chỉ cần đuổi bằng ba bước chân dài đã tóm được Tuấn Lâm, thì bây giờ hắn đuổi theo Tuấn Lâm gần một cây số rồi nhưng chỉ chạm được vào áo của cậu, sau đó cái thứ lươn lẹo kia liền bẻ cua chạy sang hướng khác.

Tuấn Lâm chạy mà toát cả mồ hôi, Nghiêm Hạo Tường còn chưa hết sức hắn mà nổi điên có khi túm cậu đấm cho túi bụi, Tuấn Lâm biết bây giờ hắn nhất định sẽ không tha cho cậu vì vậy cậu càng sợ.

Tuấn Lâm không sợ trời không sợ đất, không sợ ai cả, chỉ sợ Nghiêm Hạo Tường.

Nghiêm Hạo Tường chạy mất dấu Tuấn Lâm, hắn đứng ở ngã tư đông nghẹt người mắt đảo tám hướng liên tục, nhưng dáng người Tuấn Lâm thấp bé đứng giữa những người Nga cao to quả thật khó mà nhận ra.

Lúc này Cố Thanh vừa hay quay lại, Nghiêm Hạo Tường lập tức lên xe chạy về hướng mà hắn nhìn thấy Tuấn Lâm lần cuối.

Nghiêm Hạo Tường hừ lạnh một tiếng nói -"Có bản lĩnh".

Cố Thanh -"Có cần điều thêm trực thăng tới không ạ?".

Nghiêm Hạo Tường -"Điều thêm người đến nữa, trong đêm phải bắt được Hạ Tuấn Lâm".

Cố Thanh -"Đã rõ".

Tuấn Lâm không nghĩ là cậu sẽ rơi vào hoàn cảnh éo le như vậy, xung quanh toàn là người của Nghiêm Gia, và chính cậu thì lại trốn trong một cái thùng rác...

Tuấn Lâm rướn nhẹ người mở hé nắp thùng rác ra đôi chút, xong sau đó lại hạ xuống mở điện thoại lên, ở đây cậu không thể nhờ ai trợ giúp được.

Đợi thêm khoảng mười lăm phút nữa, thấy đủ an toàn Tuấn Lâm mới cẩn thận nhảy ra bên ngoài, đầu trùm mũ đi vào một cửa hàng thời trang mua một bộ đồ khác thay đi. Thế nhưng khi nhìn vào camera chiếu lên TV ở phía trước, Tuấn Lâm nhìn thấy có mấy tên loanh quanh bên ngoài, biết chắc bọn họ cũng đang nhi ngờ, Tuấn Lâm mới trả tiền rồi chạy vào nhà vệ sinh luôn.

Vừa mới đóng được cửa, còn chưa kịp cài khóa đã có người đẩy thật mạnh khiến cho Tuấn Lâm suýt chút nữa thì ngã, tuy nhiên cố gắng hết sức thì cậu vẫn khóa lại được cửa.

Tuấn Lâm -"Mẹ nó...".

Vừa mới dứt câu thì bên ngoài có tiếng nói -"Thiếu gia, Lão Đại cho cậu một cơ hội cuối cùng, nếu không trở về ngài ấy sẽ không nhân nhượng nữa".

Tuấn Lâm không trả lời, cậu không thích nghe lời dọa nạt cho nên cứ mặc kệ, trước thay một bộ đồ rồi nhảy khỏi ô thoáng trong nhà vệ sinh ra ngoài.

Mấy năm nay Tuấn Lâm ở bên ngoài được chứng tỏ bây giờ cậu không còn sợ phải đối mặt với sự truy đuổi của Nghiêm Gia nữa, tuy nhiên Nghiêm Hạo Tường đích thân đi thì lại là chuyện khác.

Tuấn Lâm cẩn thận vô cùng, bước ra khỏi ngõ hẻm liền leo lên một chiếc xe taxi vượt ra khỏi thành phố, nhưng mà không ngoài dự đoán Nghiêm Hạo Tường đã phong tỏa cả thành phố bằng người của hắn rồi, muốn ra ngoài buộc phải kiểm tra.

Tên khốn nạn.

Tuấn Lâm đập mạnh vào thành xe một cái, tài xế bên trên thấy vậy liền nói -"Cậu sao vậy?".

Tuấn Lâm -"Không thấy sao? Rất bực tức".

Còn cách khoảng ba chiếc xe nữa là tới lượt cậu bị kiểm tra, bây giờ mà ra ngoài cũng chết mà để bị kiểm tra cũng chết, Tuấn Lâm thở một hơi mạnh bực tức, sau đó cậu liền thu người ép vào cửa chỉ mong có chút may mắn xảy ra.

Tim Tuấn Lâm đập liên hồi, mấy năm nay lại chưa cảm nhận được chút lo lắng nào như thế này.

Nhưng mà...tại sao lại lâu như vậy?.

Chiếc xe vẫn đang đi, thậm chí còn rất nhanh.

Tuấn Lâm mở mắt ngửa cổ nhìn ra bên ngoài, sau đó lại dướn người dậy ngó ra phía sau, cậu đã đi qua trạm kiểm soát...thế là thế nào?.

Tuấn Lâm quay lại nhìn tài xế, qua gương chiếu hậu cậu thấy được ánh mắt của hắn, thật sự rất quen, rất giống...

Tuấn Lâm -"Mạc Vân Đình?".

Mạc Vân Đình bị Tuấn Lâm phát hiện cũng không mảy may bất ngờ, chỉ kéo khóa cửa thật chặt khiến Tuấn Lâm đang trong trạng thái suy nghĩ cũng giật bắn người.

Tuấn Lâm kéo mạnh tay gạt nhưng không mở được, bấy giờ cậu mới bật người về phía trước túm lấy gáy áo Mạc Vân Đình, đồng thời tay kia lấy trong người con dao xoay một vòng nhanh và dứt khoát, cuối cùng con dao chạm vào cổ Mạc Vân Đình ghì xuống.

Tuấn Lâm -"Anh mau đem tôi ra khỏi thành phố!! Con mẹ anh dám phản bội tôi".

Mạc Vân Đình cảm thấy hoàn cảnh này có chút quen thuộc, lúc trước Tuấn Lâm leo lên xe của hắn cũng đe dọa hắn như vậy. Mẹ nó thế mà vẫn không thay đổi...

Mạc Vân Đình điềm tĩnh nói -"Cậu có chạy đường trời, đây là đất của Ngao Gia cậu có muốn đào lỗ xuống để trốn thì ngài ấy cũng lật lên tìm cho được thôi, nếu không Lão Đại sẽ chặt ngài ấy làm thịt nướng".

Tuấn Lâm -"Anh đang đưa tôi đi đâu?".

Mạc Vân Đình -"Về nhà!".

Tuấn Lâm -"Nếu tôi nói tôi không muốn về?".

Mạc Vân Đình -"Vậy phải nhìn từ trên trời xuống dưới đất xem có khe hở không?".

Tuấn Lâm đưa mắt nhìn ra phía trước, có vài chiếc trực thăng nhấp nháy trên không trung, tiếng ôtô lao vù vù trong gió bao quanh lấy xe Tuấn Lâm, trên xe lại có cả Mạc Vân Đình, lần này chạy thoát rất khó.

Nếu đã không chạy được thì cố cũng không được, cậu cũng không thể vì chuyện này mà làm bị thương Mạc Vân Đình, vậy nên mới buông dao xuống ngửa người ra ghế, mắt nhìn lên trần buồn chán nói -"Vô vị muốn chết, trở về cái gì cũng phải theo quy tắc sai cái này thì bị phạt, đúng cái kia cũng vẫn bị phạt, lại còn không được sống tự do, tôi không muốn về"

Mạc Vân Đình -"Nhưng đó là nhà của cậu, đi lâu như vậy vẫn chưa muốn về sao?".

Tuấn Lâm -"Nhà của tôi? Ngoài Đinh Trình Hâm ra thì có ai chấp nhận đón tiếp tôi ở đó đâu...".

Mạc Vân Đình nhìn Tuấn Lâm qua gương chiếu hậu, thấy gương mặt buồn như bát cơm thiu liền nói -"Neil đi được rồi, chuột của cậu cũng tăng lên mấy kí rồi, còn không về tôi cũng không rảnh chăm sóc".

Tuấn Lâm -"Có để lại di chứng gì không? Luyện võ vẫn bình thường chứ?".

Mạc Vân Đình -"Hắn không thể dùng võ được nữa, đã từng bị liệt tất để lại di chứng, còn may là đi lại được bình thường, Đinh Trình Hâm Đại nhân cũng rất cực khổ mới có thể chữa được cho hắn, chỉ sợ chữa không được lúc cậu về lại rơi nước mắt".

Tuấn Lâm không nói gì, nằm vật vạ trên ghế một chút lại ngồi dậy nhìn ra cửa sổ -"Đang đi đâu vậy?".

Mạc Vân Đình -"Tới chỗ của Ngao Lão Đại! Dùng máy bay về nhà chính".

Tuấn Lâm -"Tôi không muốn về...".

Mạc Vân Đình -"Vô ích thôi".

Tuấn Lâm khóc không ra nước mắt, nghĩ đến Nghiêm Hạo Tường nổi điên liền sợ đến mức làm nũng, cố để lấy được chút lòng thương -"Mạc Vân Đình...".

Mạc Vân Đình -"Tôi không biết đâu...cậu đừng có gọi tôi như thế".

Tuấn Lâm -"Mạc...".

Chưa kịp hết câu, Mạc Vân Đình đã chắt đứt toàn bộ hi vọng của Tuấn Lâm bằng một câu -"Đến rồi".

Cánh cổng phía trước rộng vô cùng, Mạc Vân Đình lái vào mà Tuấn Lâm cảm tưởng cậu đang đi vào quỷ môn quan tìm chết.

Lòng vòng mấy trăm mét thì nhìn thấy chiếc máy bay to tướng ngay phía trước, thấp thoáng còn nhìn được hình dáng của Nghiêm Hạo Tường.

Tuấn Lâm bỗng chốc co người lại mặt úp vào đùi không dám nhìn thẳng, xe ôtô dừng lại, Mạc Vân Đình mở cửa xuống xe. Tuấn Lâm lúc này vẫn còn nuôi mộng bỏ trốn cho nên liền ngẩng đầu, tay đẩy mạnh cửa bất chấp chạy ra ngoài.

Tuy nhiên Mạc Vân Đình nhanh nhạy đuổi theo, Tuấn Lâm bị mấy chiếc xe chặn lại phía trước không có đường chạy liền bị Mạc Vân Đình túm lấy cổ áo kéo về trước mặt Nghiêm Hạo Tường.

Ngao Tử Dật đứng một bên tán thưởng -"Cũng có nghị lực quá nhỉ? Tới đây rồi cẫn còn muốn chạy".

Mạc Vân Đình vừa lúc kéo Tuấn Lâm đến nói -"Lão Đại! Phải trói lại".

Nghiêm Hạo Tường -"Ừm".

Tuấn Lâm ngẩng đầu lên nhìn hắn đầy kinh ngạc, cậu đâu phải heo đâu mà phải trói lại -"Không thích! Bỏ ra".

Tuấn Lâm bị Mạc Vân Đình giữ chặt, xong hai tay bị dây thừng trói lại. Đến cả chân cũng không được yên...

Tuấn Lâm bị nhấc lên vẫn còn la -"Nghiêm Hạo Tường!! Đồ chó...đồ chó khốn nạn...tên không biết liêm sỉ...anh dám bắt tôi? Anh dám trói tôi...tôi cắn chết anh đồ chó...thả ra!! Thả ra mau!!".

Tuấn Lâm vừa chửi vừa giãy giụa nhưng cuối cùng vẫn bị khiêng lên trên máy nay, lúc này Cố Thanh mới nói -"Lão Đại! Lúc trở về không tránh khỏi sự tra hỏi của Lưu Vũ Đại nhân với Hạ Tuấn Lâm, ngài đừng nổi nóng với ngài ấy...lần trước đã quỳ đến mười ngày".

Nghiêm Hạo Tường hừ lạnh một tiếng, sau đó không nói một lời nào mà quay đầu lên máy bay luôn.

Cố Thanh không thể đi theo, hắn cần phải hỗ trợ Ngao Tử Dật thêm vài tháng nữa, mọi chuyện ổn định mới về được.

Kaylifer thấy vẻ mặt Cố Thanh buồn thiu đầy suy nghĩ liền nói -"Anh lo lắng sao?".

Cố Thanh -"Có một chút, lần trước Đại nhân quỳ đến mười ngày nếu như Lưu Anh Đại nhân không cố chấp đem vào khéo ngài ấy còn quỳ đến ngất đi".

Ngao Tử Dật -"Xin lỗi nhưng mà...tôi có làm phiền hai người không? Còn rất nhiều việc không phải tán phét ở đấy".

Cố Thanh -"Ngao Lão Đại! Tôi đến đây để hỗ trợ ngài, không phải xem ngài uống rượu nên ngài cũng phải làm việc đi".

Ngao Tử Dật thở dài một hơi nói -"Biết rồi! Bây giờ làm ngay".

Kaylifer mỉm cười nói -"Hôm nay mới thấy ngài có chút vui vẻ".

Ngao Tử Dật -"Như vậy sao? Cũng phải...thật lâu mới thấy đông vui như vậy, người đi rồi lại cảm thấy buồn chán".

Dừng một chút Ngao Tử Dật hướng một hướng khác vẫy vẫy tay nhẹ nói -"Các người vào trước đi".

Dứt câu Ngao Tử Dật liền chạy về hướng mà hắn định đi, Kaylifer đã nhìn quen rồi liền có chút đau lòng nói -"Ngài ấy lại đến nói chuyện với thiếu gia rồi".

Cố Thanh cũng biết, mấy năm nay Ngao Tử Dật đều như vậy, dứt khoát không trả mộ phần của Irena về cho nhà Ivan, cho dù Ireny có gay gắt mắng hắn cũng không trả.

Ngao Tử Dật cho đến bây giờ vẫn chưa vượt qua được sự mất mát này, nếu không làm việc hắn sẽ lại ngồi một chỗ chìm đắm trong suy nghĩ, hắn rất nhớ hai con báo nhỏ ngày ngày quấn lấy hắn không buông, thật là đáng yêu.

Nhưng mà chuyện cũng đã xảy ra rồi, cho dù không chấp nhận nó cũng là sự thật.

Cố Thanh thấy Kaylifer sắp khóc đến nơi liền nói -"Đừng có khóc! Tôi không thích".

Kaylifer vừa gạt đi giọt nước mắt chuẩn bị rơi liền đánh một phát vào người Cố Thanh nói -"Anh dỗ người khác như thế à? Không nói được một câu tử tế sao?".

Cố Thanh không đáp, hắn thấy sẽ rất phiền phức nếu như đàn bà khóc...

Máy bay sau khi cất cánh lên cao liền đi một mạch im ru, Tuấn Lâm bị ném vào khoang thương gia, chân tay đều bị quấn dây thừng to bằng ngón tay cái.

Có điều ngay cả việc được tử tế ngồi cũng không được, Tuấn Lâm ngồi thu người trong góc co cả chân vào che đi nửa mặt chỉ lộ mỗi mắt, cậu không dám nhìn thẳng Nghiêm Hạo Tường nhưng mà cậu biết hắn đang nhìn cậu, rất chăm chú, không rời đi lấy một chút....

Tuấn Lâm ngửa mặt lên nói -"Nghiêm Lão Đại...tôi...".

Chưa kịp dứt câu, giọng của Nghiêm Hạo Tường đã vang lên vô cùng đanh thép -"Câm miệng!!".

Tuấn Lâm bị giật mình liền quay mặt úp vào tấm rèm bên cạnh, tận lực chui vào che khuất bản thân đi.

Bốn năm ở bên ngoài, Nghiêm Hạo Tường dùng người tìm kiếm, sự tức giận của hắn cũng bằng bốn năm. Tuấn Lâm không thể nào chịu được sự tức giận dồn nén đó của hắn cho nên mới không dám nói.

Hơn nữa khi về nhà chính, không chỉ Nghiêm Hạo Tường mà những người khác cũng sẽ vây vào, rất đáng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net