Birthday depression

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Là một hội chứng "nỗi buồn ngày sinh nhật", tóm lại là bạn sợ sinh nhật...

Báo cáo về các vụ ra đi vào ngày sinh cao hơn 13.8% so với ngày thường, đối với người trên 60 tuổi, rơi vào 18%... Chưa kể đến các vụ tự sát ở nam giới vào ngày sinh lên đến 35%...

Hồi bé tôi cũng nhận thức rõ sinh nhật vui vẻ thật sự, chưa kể ngày sinh mà rơi vào các ngày lễ đi, niềm vui còn nhân lên gấp bội. Chỉ vì nó là một ngày người ta rất dễ nhớ, và mọi người hầu hết ai cũng vui vẻ trong ngày lễ...

Mẹ bảo tôi là đứa con chào đón Chúa, và câu của bố từ hồi bé tôi vẫn nhớ đến giờ: Sinh nhật con cả thế giới chúc mừng...

Tôi vui lắm, kể cả sinh nhật có lỡ hứa mời cả lớp đến mà không đứa nào đến tôi vẫn vui, đơn giản nó là ngày của tôi, ngày dành cho tôi... Có dành nó cho riêng bản thân hay cùng với gia đình và bạn bè, nó vẫn luôn là một ngày đặc biệt...

Cho đến khi tôi đi học, nỗi tự ái khi đám bạn coi sinh nhật như cái ngày lễ ăn bánh kẹo, hoặc đi chơi đi bời mà bố mẹ không có can thiệp, cảm giác chúng nó làm giảm bớt sự trân trọng cho một ngày lễ làm tôi vô cùng tự ái, tôi còn bật khóc... Sau đấy tôi chỉ muốn nhận lời chúc, đơn giản và nó cũng là một cách gây sự chú ý. Với một đứa mờ nhạt thì có một sinh nhật đặc biệt cũng khiến tôi đủ thấy mình đặc biệt...

Lớn hơn một chút, xa nhà rồi, tôi chán hẳn, tuy vẫn yêu sinh nhật. Chỉ là hơi buồn vì có năm không ai nhớ, nhưng tôi thề năm đấy tối đến lúc đi học thêm về em trai đến bên cạnh tôi để tám nhảm một ngày của nó, tôi biết có lẽ một phần nào nó biết ngày đặc biệt của tôi thật "không đặc biệt". Cứ cho là không nến không bánh không hoa quà đi, tôi chỉ "ăn xin lời chúc mừng", tuy nhiên người ta vẫn chúc, dù hôm qua quên...

Khi được giải thoát khỏi địa ngục mang tên "trọ nhà họ hàng", tôi cảm tưởng đời mình đã hít thở không khí của tự do, năm đấy sinh nhật đến và tôi chẳng giấu nổi niềm vui, lúc đấy tôi vẫn ở nhà, và tôi sẵn sàng delay tất cả các ngày trước sinh nhật chỉ để chuẩn bị, thì tất nhiên, sinh nhật vẫn vui như thế...

Đến năm nay, tôi sợ...
Sợ ngày sinh nhật đến...

Cảm giác như deadline cuộc đời tôi còn hai ngày nữa là đến ngày nộp vậy. Bạn tôi sợ sinh nhật, vì kí ức kinh hoàng mang tên "cái chết của em trai". Nhưng tôi sợ vì chả có tí tác động ngoại cảnh nào hết. Tôi sợ vì cảm giác tôi vừa phí thêm một tuổi...

Bước sang tuổi mới tôi vẫn chẳng có gì... Khủng hoảng của người đang trưởng thành đấy... Và có vô vàn lí do khiến tôi phải lên cả một kế hoạch 44 vài ngày đấy. Tôi xin lỗi vì không thể kể ra lí do tôi gia hạn cái chết của bản thân trong hai tháng vừa rồi...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net