Phần I

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Zhihu] Tướng quân lại đào mộ tôi rồi (1/5)
Tác giả: Hạnh Tử Phì Thời | Dịch: Hạ Chí
__________

1.

Sau mười năm nằm dưới đất, nắp quan tài của tôi đột nhiên bị cạy.

Tôi chưa kịp định hình, đôi bàn tay thon dài của người đào mộ đã đưa xuống. Ngón tay ấm áp sờ mặt tôi, lướt qua xương bả vai, sau đó chạm vào xương sườn.

Lâu lắm rồi tôi mới biết mùi ngại đỏ mang tai.

Tôi thân thiện đặt bàn tay, à không, đúng hơn là đặt xương bàn tay lên tay của hắn, hỏi: "Cố Tướng quân, huynh sờ gì vậy?"

Người bên trên thẫn thờ, không tin nổi, xoay cần cổ cứng đờ ngó vào trong quan tài.

Bốn mắt nhìn nhau.

Tôi sững sờ! Hắn sửng sốt!

Cố nhân mười năm không gặp, đáng lẽ nên tay bắt mặt mừng, rơm rớm nước mắt, nghẹn ngào chẳng nói thành câu. Nhưng mà hiện giờ, tôi và hắn, một bộ xương và một con người, cầm tay nhau dưới huyệt trong bãi tha ma... đều hãi hùng đến ngây ngẩn cả người!

Bởi vì tôi đã chết được mười năm, cỏ mọc trên mộ cũng cao ba trượng rồi.

2.

Tôi tên Tống Khuynh Từ, mặc dù không có công tích gì kể từ khi trở thành ma ở bãi tha ma này. Nhưng sinh thời, tôi từng là Thượng thư nữ giả nam trẻ nhất Đại Ngụy, là nhân vật có tầm ảnh hưởng đến đề thi khoa cử.

Trong khi đó, người hôm nay đến đào mộ tôi đã từng là đồng liêu Cố Tử An, Trấn Viễn Tướng quân của Đại Ngụy lừng lẫy một thời.

Tôi dùng chữ "từng", bởi vì nghe nói hiện giờ hắn chỉ là người bán giày rơm.

Từ việc hắn đào mộ tôi, các vị có thể thấy hai chữ "đồng liêu" ở trên cũng không thực sự mang nghĩa tốt đẹp.

Lần đầu gặp Cố Tử An, đó là khi tôi mới nhận được thư tín đường xa của sư huynh Tiêu Ngôn, liền cải trang thành nam nhi xuống núi để vào triều làm quan.

Nhạn Sơn rất xa kinh thành, do bất cẩn tiêu hết lộ phí nên tôi đành phải bắt gà rừng mang vào sòng bạc chơi chọi gà.

Thường Thắng Tướng quân, hay cũng chính là gà chọi của tôi, đang trên đà bách chiến bách thắng thì cửa phòng bị đá văng nghe cái rầm. Tôi vội vàng ôm gà và đống bạc đã thu về đứng run bần bật trong bóng tối.

Cố Tử An với vóc dáng cao to, dáng vẻ hiên ngang đứng trong sòng bạc chướng khí mịt mù. Chỉ một hình bóng thôi đã giúp tất cả con bạc biết thế nào là tư thái của rồng phượng.

Hắn ngoắc ngón tay, và thế là sòng bạc bị càn quét sạch sẽ.

Gà của tôi bị tịch thu, bạc kiếm được cũng mất nốt. Chuyện tôi chơi bẩn, cho gà ăn thuốc kích thích bị lộ tẩy. Trong tiếng mắng chửi của những người đấu thua, tôi giơ tay áo che mặt, sợ bị ai đó nhận ra.

Cố Tử An nhíu mày giật tay áo của tôi, quan sát một hồi rồi đưa cho tôi thỏi bạc cất trong ngực áo, "Đánh bạc cũng biết sĩ diện xem ra vẫn chưa hết thuốc chữa. Đã có bản lĩnh vậy thì sao không dùng mánh lới một cách đàng hoàng?"

Mặc dù đang trong tình cảnh hỗn loạn và xấu hổ cùng cực, hắn vẫn ghi lại dấu ấn sâu đậm trong tôi.

3.

Sau đó, tôi đỗ đạt.

Tôi mặc đồ đỏ, đội mũ hoa vào cung tham dự tiệc đào xuân của thiên tử. Những người cùng tham dự có quan viên tai to mặt lớn, có gia quyến quý tộc, và có cả... Cố Tử An.

Trong vườn đào sáng sủa, tôi mặc đồ đỏ rực lửa, hắn mặc đồ đen và đội mũ ngọc.

Tôi mải nhìn hắn đến ngây người, quên cả vén gọn mấy sợi tóc phất phơ.

Tôi không thể nào ngờ được, tiểu tướng tóm gọn sòng bạc ở thôn quê lại là Đại tướng quân Tam phẩm trong triều.

Hắn cũng ngạc nhiên khi thấy tôi. Không ngờ con bạc ở vùng quê xa xôi lại trở thành tân khoa trạng nguyên.

Bây giờ ngẫm lại tình huống ngày ấy, tôi vẫn muốn đào cái hố để chui xuống.

Kết thúc cung yến, tôi vội vàng đuổi theo Cố Tử An, muốn hắn trả lại ngân lượng cho mình.

Cố Tử An cho ngựa dừng lại trên đường, chỉ ngoảnh lại liếc tôi một cái, ánh mắt của hắn quá đỗi lạnh lùng, "Tống Trạng nguyên yên tâm, bản quan không có hứng thú với chuyện của kẻ nhàn tản."

Hắn cho rằng tôi là kẻ nhàn tản, làm việc không đến nơi đến chốn! Còn tưởng tôi đuổi theo là để bịt miệng hắn!

Khụ khụ... Mặc dù đúng thật là tôi có suy nghĩ ấy.

4.

Hồi tôi mới nhậm chức, các thế lực trong triều đã sớm chia bè kết phái.

Đại Ngụy chia thành ba phe phái lớn. Phe Thái tử Tiêu Ngôn, phe Tứ hoàng tử Tiêu Thống, và phe Quý phi. Trong triều đình, ngoài phe hoàng đế và một vài lão đại thần chưa nghiêng hẳn về bên nào, thì chỉ còn mỗi Cố Tử An nắm binh quyền chưa về phe ai.

Mười sáu tuổi, hắn đỗ Trạng nguyên bảng võ. Mười bảy tuổi xuất chinh, thành danh chỉ sau một trận chiến, nhờ đó nhậm chức Đô úy. Mười chín tuổi được phong làm Trung quân Đại tướng quân. Triều đình có tranh giành lợi ích thế nào, hắn cũng chưa từng dính một vết nhơ.

Tôi thì khác.

Mười lăm tuổi, tôi đỗ Trạng nguyên bảng văn, nhậm chức Hàn lâm Thất phẩm. Mười bảy tuổi lên chức Thị lang bộ Lễ. Mười chín tuổi đã là Thượng thư bộ Hộ. Sau bốn năm làm quan trong triều, tôi am hiểu mọi mánh lới chốn quan trường.

Tiêu Ngôn chỉ đâu tôi đánh đó, đại sát tứ phương khắp triều đình. Nổi tiếng là quan lớn lộng quyền, khắp thành Trường An không ai không biết.

Có một lời đồn về tôi thế này: Tống Khuynh Từ của phe Thái tử giỏi kết thân. Là hồ ly chốn kinh thành, không nên kết giao.

Kháo nhau là thế nhưng vẫn có rất nhiều đồng liêu bày tỏ tình hữu nghị với tôi ra ngoài mặt.

Chỉ riêng Cố Tử An là né tôi như né tà.

Đương nhiên, một phần nguyên nhân đến từ cái tiếng quan lớn lộng quyền lẫy lừng của tôi, phần nguyên nhân còn lại là do lời đồn khác bùng lên trong dân gian: Tống Thượng thư là đoạn tụ[1]!

[1. Có nghĩa là đồng tính.]

Về chuyện này, phải quay ngược lại năm tôi đỗ trạng nguyên.

Năm ấy, khi tôi chưa đặt chân đến kinh thành, đã có một vài vương công quý tộc chuẩn bị bắt con rể ngay khi vừa yết bảng. Mặc dù tôi biết mình đến kinh thành để gây dựng sự nghiệp, không phải đến lấy vợ. Nhưng hồi đó tôi mới tới kinh thành, thấp cổ bé họng nào có được đắc tội nhà quyền quý, tôi đành phải mỉm cười từ chối như sau:

"Đa tạ các vị đại nhân đã cất nhắc, có điều thật sự là tiểu sinh... tiểu sinh có nỗi khổ khó nói, không thể lấy vợ."

Tôi từ chối đại như thế, vậy mà lời đồn nhanh chóng lan truyền thành: "Trạng nguyên ban văn xinh đẹp yêu kiều, đam mê Long Dương[2]."

[2. Hàm ý là thích đàn ông.]

"Tống Thượng thư quyền cao chức trọng, vẻ ngoài anh tuấn lại tránh xa nữ sắc. Nghĩ bằng đầu ngón chân cũng hiểu tại sao."

???

Tôi còn làm gì được nữa, tự mình nói nên giờ không tự cam chịu thì ai còn ai chịu cho?

"Tống Trạng nguyên đam mê Long Dương?"

"Đúng đúng đúng, ta mê Long Dương."

"Tống đại nhân là đoạn tụ?"

"Đúng đúng đúng, ta là đoạn tụ."

"Tống Thượng thư ỷ vào tư thái yêu kiều trời sinh để quyến rũ Cố Tướng quân?"

Đúng đúng đúng, bản quan ỷ vào... Không không không, bản quan không hề ỷ vào tư thái yêu kiều trời sinh để quyến rũ Cố Tướng quân.

Lời đồn nào tôi cũng nhận, nhưng riêng đặt điều tôi quyến rũ Cố Tử An?

Quả là thái quá!

5.

Đúng là tôi có đối xử khác biệt với Cố Tử An, nhưng khác biệt ấy không xuất phát từ việc tôi mê trai đến cuồng si.

Thực ra nguồn cơn tạo nên lời đồn thái quá kia xuất phát từ sự kiện dưới đây.

Tôi và Cố Tử An là đồng liêu, thường xuyên gặp nhau. Cùng với đó, tôi còn là vị quan thân thiện. Mục tiêu sống của tôi là một ngày nào đó trở thành Tể tướng đứng đầu các quan viên trong triều!

Bước đầu để trở thành Tể tướng là gì? Tất nhiên là phải được lòng tất cả quan viên!

Vậy nên tôi cần được lòng Cố Tử An!

Chẳng hạn như sau ba tuần rượu trong cung yến, tôi đứng dậy gật đầu hỏi hắn: "Tiểu đệ định ra ngoài, Tử An huynh có muốn đi cùng không?"

Cố Tử An cầm chén rượu, lạnh lùng đáp: "Không."

Chẳng hạn như sau khi hạ triều, tôi và đồng liêu hẹn đi uống rượu ở lầu xanh, "Hoa nương mới đến Dẫn Phong Lâu tài sắc vẹn toàn, Cố huynh có muốn đi cùng không?"

Cố Tử An mím đôi môi mỏng, "Không."

Hắn công tư phân minh với tôi, chẳng những rạch ròi rõ ràng mà thỉnh thoảng còn vạch tội tôi trước hoàng đế.

Ai đời quan võ lại vạch tội quan văn? Thế mà Cố Tử An làm đấy.

Hắn tố cáo tôi bất chấp quy định, lén lẻn vào Đông Cung.

Tố cáo tôi là mệnh quan triều đình lại chơi bời lêu lổng, ngày ngày cắm mặt ở chốn ong bướm, không phải là tấm gương sáng cho bề tôi noi theo. Hắn còn tố cáo tôi hà hiếp dân lành như ăn trộm ngô trong ruộng của dân.

Mỗi lần bị hắn tố cáo, tôi đều bị lão hoàng đế chỉ thẳng mặt mắng mỏ thậm tệ, còn bị phạt cắt mấy tháng bổng lộc.

Nhiều lần như thế, dần dà tôi không còn cảm xúc gì khi nghe hắn tố cáo mình, toàn nghe tai nọ xọ tai kia.

Tôi nhớ có một hôm, hắn tố cáo tôi xong, tôi đang vừa quỳ vừa ngái ngủ thì phải đứng dậy. Nào ngờ quỳ lâu quá thành ra bị tê đầu gối, loạng choạng thế nào ngã vồ lên người hắn.

Khoảnh khắc ấy, người Cố Tử An cứng đờ. Chúng quan ngỡ ngàng.

Thế nên, vài canh giờ sau khi hạ triều, lời đồn dở hơi nói tôi quyến rũ kẻ thù Cố Tử An nhanh chóng lan truyền.

6.

Sau sự kiện ấy, tôi luôn phát giác ánh mắt Cố Tử An nhìn mình có gì đó là lạ.

Lạ ở đâu thì tôi không nói được.

Mùa thu đến, các quan được lệnh tham gia đợt săn bắn mùa thu cùng hoàng đế. Hoàng đế vô tình gặp sói, Cố Tử An hộ giá nên bất cẩn bị thương.

Là một đồng liêu biết nhìn xa trông rộng, tất nhiên tôi phải ngay lập tức xuống ngựa đỡ hắn, "Cố Tướng quân có bị thương ở đâu không?"

Hắn có vẻ mất tự nhiên, vùng vằng muốn tự đứng dậy, "Ta không sao."

Tôi quan sát hắn một lượt, thấy ống quần dính máu là biết hắn đang giả vờ mạnh mẽ. Bạn thấy đấy, nam nhi nào chẳng vậy, không bao giờ chịu thừa nhận mình cũng có lúc yếu đuối.

Có điều, tôi là một đồng liêu rất tâm lý, thế nên tôi đề nghị: "Nào Cố Tướng quân, để ta băng bó sơ qua cho huynh."

"Không cần."

"Ôi chao, Cố Tướng quân khách sáo làm gì. Ngày nhỏ ta sống ở trên núi, băng bó giỏi cực kỳ..."

"Không cần thật."

"Cần!"

Tôi xô ngã hắn rồi vén vạt áo ra...

Ặc, hắn bị thương ở đùi.

Vết thương nhuốm màu đỏ sậm, còn chân thì... trắng nõn!

Tôi nhìn chằm chằm vết thương của hắn, mặt hắn bỗng dưng đỏ bừng.

Tôi cũng hơi nóng má, nhưng đã đến nước này, tôi đành phải mặt dày xé một mảnh áo trong để băng bó vết thương.

"Chúng ta đều là nam nhi, huynh sợ gì chứ?"

Cố Tử An không trả lời, hình như hắn đang vô cùng ngại.

Tôi đành phải chuyển chủ đề để xua tan bầu không khí kỳ lạ, "Cố Tướng quân này..."

"Chân của huynh trắng quá!"

Mắt Cố Tử An sắc như dao, hắn muốn móc mắt tôi!

"..." Cố Tử An đẩy tôi ra, vội vàng khép vạt áo lại, định tự đứng dậy.

Nhưng mà cái bàn tay đẩy tôi kia, nó đẩy đúng ngực của tôi...

Hắn đẩy ngực của tôi đó!

Tôi chết điếng, hình như bàn tay của Cố Tử An cũng khựng lại. Hắn nhìn tôi bằng ánh mắt quái đản, sau cùng chỉ buông câu: "Phiền Tống đại nhân tránh xa ta ra."

Ờ...

Tôi không biết Cố Tử An có nhận ra gì không, hay hắn thật sự là đoạn tụ?

Trong khi tôi trái lo phải nghĩ đến rụng cả tóc, cái tên Tiêu Ngôn đã giúp tôi chặn đứng phiền muộn bằng câu: "A Từ, hãy giúp ta."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hài #đại
Ẩn QC