Phần III

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Zhihu] Tướng quân lại đào mộ tôi rồi (3/5)

Tác giả: Hạnh Tử Phì Thời | Dịch: Hạ Chí
__________

13.

Trước đêm tân hôn của Tiêu Ngôn và Tốc Tốc, tôi tặng cho Tốc Tốc một cặp chuỗi ngọc tình nhân, ngụ ý rằng: Người có tình rồi cũng sẽ về bên nhau, tay nắm tay bên nhau đến bạc đầu.

Nhưng Tốc Tốc không vui như tôi tưởng, nàng ấy ôm bầu rượu, say bí tỉ ngồi trên xích đu kể:

"Ta rất thích Tiêu Ngôn, Tiêu Ngôn cũng nói với ta rằng chàng sẽ tốt với ta cả đời. Đáng lý ta nên vui nhưng không hiểu sao lại hơi muốn trở về Thạch Dương Bộ. Khuynh Từ, cô nói xem, có phải ta kỳ quặc lắm không?"

Tôi an ủi nàng ấy: "Thạch Dương Bộ cách kinh thành ba nghìn dặm, công chúa nhớ nhà là chuyện bình thường."

Nàng ấy lắc đầu, chống tay lên má, "Ngày biết tin ta muốn đi hòa thân ở Trung Nguyên, ta và cha đã xích mích một thời gian dài. Ta cho rằng đã gả thì phải gả cho người mình thích."

"Nhưng từ khi cô tiết lộ thân phận cho ta hay, ta chợt cảm thấy con gái đâu chỉ có mỗi con đường thành gia lập thất, hạn chế trong khuê phòng. Thật ra cũng có rất nhiều con đường khác cho con gái lựa chọn."

"Cô biết không, ta cưỡi ngựa bắn cung giỏi hơn tất cả thanh niên ở Thạch Dương Bộ. Các ca ca cũng không thắng được ta."

Đôi mắt trong veo của nàng ấy nhìn tôi, "Cô sống tự do, thoải mái, mà ta thì để ngày dài trôi qua vô vị."

Tốc Tốc vẫn luôn hoạt bát, ngây ngô đột nhiên tâm sự về hiện thực tàn khốc, làm tôi bỗng nhiên không biết trả lời thế nào.

Nghĩ một lát, tôi đành nói thật lòng: "Công chúa à, gả cho người mình thích không phải chuyện vô vị. Cuộc đời ta đâu thể gọi là viên mãn. Dù có lựa chọn con đường nào, chỉ cần đi theo trái tim mách bảo ắt sẽ không hối hận."

Mặc dù tôi lớn hơn Tốc Tốc ba tuổi nhưng mà tôi ít kinh nghiệm sống, không trải nghiệm nhiều hơn nàng ấy là bao.

Bản thân tôi có những vấn đề chưa hiểu thấu, nên không thể tổng kết thành đạo lý để gỡ khúc mắc giúp nàng ấy.

Tốc Tốc thì khác, một mình nàng ấy rời khỏi quê hương, vượt mấy nghìn dặm đến kinh thành, nhất quyết phải gả vào Đông Cung phong ba bão táp chỉ vì người mình yêu.

Tính ra, tôi còn lâu đã dũng cảm bằng Tốc Tốc.

*

Ngày đại hôn của Thái tử, quan viên tề tựu chung vui.

Tôi và Cố Tử An ngồi chung bàn. Tôi chỉ biết giả vờ bình tĩnh, né tránh ánh mắt của hắn và tập trung ăn uống.

Lúc Tiêu Ngôn đến mời rượu, rõ ràng bước chân đã chếnh choáng nhưng vẫn cầm đúng chén rượu của tôi, "Ngươi không uống được, đừng uống nhiều."

"Rượu không nặng, không có vấn đề gì."

Tôi bị rượu làm cho gan máu dám giành lại chén rượu, nhưng lại cầm nhầm vào tay của Tiêu Ngôn.

Tiếng xuýt xoa khe khẽ vang lên, có người bàn tán:

"Năm ấy Tống Thượng thư chẳng màng điều tiếng dám bán nhan sắc ôm chân Thái tử để trèo cao. Hôm nay là ngày đại hôn của Thái tử, dĩ nhiên là hắn phải mượn rượu giải sầu."

Đúng thật là nước chảy đá mòn, miệng đời ghê gớm!

Tôi lén liếc sang Cố Tử An ngồi đối diện, hắn cũng đang nhìn tôi.

Thấy tôi nhìn hắn, hắn lập tức rời mắt, nghiêm mặt im lặng uống rượu.

14.

Những món ăn trên bàn mới đắng ngắt làm sao.

Đợi mãi cũng kết thúc yến tiệc. Đang rảo bước trên con đường hoàng thành dài dưới chân thiên tử, chẳng ngờ tôi lại bị ai đó kéo vào góc tường tối mịt.

Mùi rượu trên người hắn còn nồng nặc hơn trên người tôi, đôi mắt sâu thẳm nhìn tôi không rời.

Trái tim tôi giật thót, vội vàng giơ quạt che mặt, "Cố huynh nhìn kìa, trăng đã lên rồi, hay là chúng ta tìm nơi sáng trăng để trò chuyện đi..."

Cố Tử An nuốt hết những lời chưa kịp nói của tôi vào miệng.

Trong lúc môi hôn quấn quít, hắn thì thầm: "Tống Thượng thư đúng là có tấm lòng quảng đại, có thể khiến bất cứ ai trở thành bạn tốt."

"Cố Tử An, huynh đừng có mà quá đáng, chúng ta là đồng liêu..."

Hừ, có câu tửu sắc mê đắm lòng người, quả thật là khiến người ta say mê đến mụ mị.

Rất lâu sau, Cố Tử An mới dừng lại, ngón tay có vết chai miết môi tôi, "Tống Khuynh Từ, giờ mà nàng vẫn nói chỉ coi ta là đồng liêu ư?"

Tôi nuốt nước bọt, mở mắt nhìn người trước mặt. Biết không thể trốn tránh được nữa, tôi bình tĩnh nói: "Vậy ta phải làm sao? Bảo ta từ chức, gả cho huynh làm thê tử của huynh, từ ấy tất cả vui vẻ, buồn đau đều thuận theo sắc mặt của huynh chăng? Huynh thương ta, ta vui mừng khôn xiết. Huynh không thương ta nữa, lấy thiếp thất xinh đẹp, ta chỉ còn nước hằng đêm nhòe mi ướt gối chăng?"

Ánh trăng giúp tôi nhìn thấy mặt hắn, tôi mỉm cười, "Cố Tướng quân, ta không phủ nhận huynh là người trong lòng ta. Nhưng chỉ vì vậy mà muốn giam lỏng ta trong sân nhà, vậy thì đó không phải điều mà Tống Khuynh Từ ta mong muốn."

"Khuynh Từ, ta chưa từng nghĩ sẽ giam lỏng nàng trong sân nhà."

"Nếu ta gả cho huynh thì đó là chuyện mười mươi."

Ánh mắt của hắn dao động, nhìn tôi chằm chằm, không đáp nổi.

Tôi lắc đầu rồi thở dài, ngước mắt qua vai hắn nhìn lên mặt trăng trên trời, "Ta phải bôn ba rất xa mới được đứng chung hàng với các huynh! Ta không có lựa chọn khác."

Tôi nói thật.

Mọi người chỉ biết tôi là quan lớn, chỉ bằng bốn năm đã giữ chức vụ cao chót vót trong triều. Nhưng họ không biết mười năm học tập gian khổ, ngụp lặn ra sao trong chốn quan trường.

Tôi vô cùng may mắn khi được Tiêu Ngôn nâng đỡ thẳng đường thăng tiến, nhưng con đường ấy vẫn toàn sình lầy. Tôi còn trẻ mà chí lớn chưa thành, bỏ ngang để thành gia lập thất, trở thành bông hoa trong vườn nhà không phải con đường tôi lựa chọn.

Vậy nên dù có là gả cho Cố Tử An, tôi cũng không chấp nhận.

15.

Có lẽ tôi đã đâm nhiều nhát dao vào trái tim của Cố Tử An, nên sau hôm ấy, hắn nhìn thấy tôi cũng chỉ tỏ ra khách sáo, hời hợt.

Mặc dù tôi cảm thấy chạnh lòng nhưng không có thời gian dành cho cảm xúc cá nhân.

Bởi vì thời gian này, có đại thần dâng tấu nên thay đổi chế độ khoa cử. Các quan viên nghị luận sôi nổi, Tiêu Ngôn hỏi suy nghĩ của tôi về vấn đề này.

Tôi nói: "Nếu đã cải cách, chi bằng cải cách triệt để. Hiện chỉ vương công quý tộc được đi học ở Quốc Tử Giám, trường tư thục cũng chỉ dành cho con nhà giàu. Vậy thì cớ sao không xây dựng trường quốc gia cho phép con của dân thường được đi học, cho phép con gái được theo học?"

Tiêu Ngôn suy ngẫm một lúc mới đáp: "Xây dựng trường học cho dân thường thì được, cho phép con gái theo học thì..."

Hắn mỉm cười, không nói hết câu.

Tôi không hiểu nụ cười ấy nhưng vẫn gai mắt cực kỳ.

Trở về phủ, tôi thức trắng đêm viết tấu chương cải cách để trình lên hoàng đế. Nào ngờ trên đường đi nộp lại bị Tiêu Ngôn ngăn cản, hắn ta đặt tấu chương sang một bên, "A Từ, chuyện này khác. Sư muội thông minh lại được đích thân sư phụ dạy dỗ, những cô gái tầm thường kia nào sánh bằng muội."

???

Tôi sửng sốt, chợt thấy người trước mặt có hơi lạ lẫm.

Tôi kiên nhẫn thuyết phục hắn ta: "Sư huynh, không phải ta khác biệt mà do là may mắn được học chữ, được sư phụ dạy bảo, được cả huynh trợ giúp có cơ hội đỗ đạt. Nếu các cô gái khắp thiên hạ đều có cơ hội giống ta, vậy thì chẳng phải rất tốt ư?"

Tiêu Ngôn nhếch môi tiếc nuối, "Trường hợp của muội là trái với tam cương ngũ thường. Sư muội còn định khiến tất cả cô gái trong thiên hạ vứt bỏ nữ đức, phu cương để tham gia khoa cử, vào triều làm quan?"

"Sư huynh..."

Tôi cố chấp muốn thay đổi suy nghĩ của Tiêu Ngôn, nhưng hắn ta xua tay, "Thôi, đừng nói về chuyện nhàm chán đó nữa. Ta nghe nói dạo này muội rất thân với Cố Tướng quân..."

Tôi không hiểu đang yên đang lành, sao lại chuyển sang nói về chuyện của tôi với Cố Tử An. Tôi vẫn kiên quyết, "Thái tử điện hạ, lần cải cách này là cơ hội tốt."

Tiêu Ngôn rất bất lực, hắn ta day trán, "Được rồi A Từ, phụ hoàng đang nguy kịch, tạm gác lại chuyện đó đi."

16.

Tôi không biết chuyện cải cách sẽ bị gác lại đến khi nào. Sau khi nghĩ thoáng hơn, tôi đoán do mình cấp tiến quá.

Hoàng đế đang trong cơn nguy kịch nên hắn ta không có tâm trạng bàn đến chuyện ấy.

Sau đó hoàng đế băng hà, Tiêu Ngôn lên ngôi. Tất cả quan viên để tang bảy ngày, được nghỉ bảy ngày.

Mặc dù tôi bận thay phiên đến Thái Miếu trực, song cũng bận suy nghĩ về cải cách khoa cử. Nghĩ xem chọn nơi xây trường ở đâu, chọn phu tử nào? Trả bao nhiêu lương cho bộ Hộ? Rồi thì làm sao để giúp con gái được cho phép đi học? Tôi dự trù tất cả phương án đã gặp phải hoặc sẽ gặp phải.

Hôm ấy, đến lượt tôi túc trực bên linh cữu ở Thái Miếu. Trong khi tôi đang ngủ gà ngủ gật, Lưu Ngự sử quỳ bên cạnh bỗng nhìn tôi chằm chằm.

Tôi lau nước dãi, nheo mắt hỏi: "Lưu huynh nhìn chằm chằm bản quan làm gì?"

Lưu Ngự sử luôn pha trò cùng tôi có biểu cảm rất kỳ lạ, hắn ta nói: "Trước đây không nhận ra, nay mới thấy Tống huynh còn đẹp hơn cả hoa khôi của Dẫn Phong Lâu."

Tôi nhướng mày, cười, "Đã khen đẹp ở đây thì phải kể đến Lưu huynh mặc đồ tang cũng có tướng phong lưu hệt Phan An."

Tôi và hắn khen nhau lên tít tận mây xanh. Rời khỏi Thái Miếu, chẳng ngờ tôi giẫm hụt.

Thấy tôi sắp ngã xuống bậc thang, Lưu Ngự sử nhanh tay định kéo tôi lại.

Tôi tránh tị hiềm theo bản năng nên né hắn ta. Lúc Lưu Ngự sử với tay, tôi dịch nhanh cái eo và rồi ngã thẳng xuống dưới.

Nhưng chưa kịp ngã thì một cánh tay ngập tràn sức mạnh đã đỡ lưng tôi.

Tôi kinh ngạc ngoảnh lại thì thấy Cố Tử An. Tôi ngây người nhìn hắn.

Hắn không nhìn tôi, chỉ đỡ tôi đứng thẳng rồi buông tay, quay phắt đi để lại mỗi bóng lưng đón gió.

17.

Về đến phủ, tôi nao nao trong lòng, có cảm giác giông tố sắp ập đến.

Không ngoài dự đoán, ngày đầu tiên sau khi kết thúc kỳ nghỉ, thân phận của tôi đột nhiên bị bại lộ.

Các quan viên xì xào bàn tán.

Người tố cáo lại chính là Lưu Ngự sử có mối quan hệ tốt đẹp với tôi.

Mặc dù trong lòng vô cùng lo lắng, nhưng kinh nghiệm làm quan nhiều năm giúp tôi hiểu rằng càng là lúc nguy hiểm càng phải điềm tĩnh.

Tôi cười khẩy, phẩy tay áo xoay người, lạnh lùng nhìn kẻ tố cáo mình, "Lưu đại nhân cho rằng bản quan là nữ?"

Bàn tay dưới ống tay áo của Lưu Ngự sử run rẩy thấy rõ, nhưng vẫn nghiêm chỉnh quỳ gối nhìn lên chiếc ghế trên cao, "Hoàng thượng, thần tuyệt đối không buông lời ngông cuồng. Nếu không phải, Tống Thượng thư có dám cởi áo nghiệm thân không?"

Tôi run mi mắt, nhìn lên Tiêu Ngôn.

Tiêu Ngôn bưng chung trà, giữ im lặng. Tôi không quan sát được gì từ biểu cảm ấy.

Mặt khác, Cố Tử An lại là người đứng ra khỏi hàng. Dáng người cao ráo, áo mũ chỉnh tề, gương mặt cương nghị buông lời sắc bén:

"Lưu Ngự sử quá chén hay sao mà lại bắt đường đường là Thượng thư Tam phẩm của Đại Ngụy ta cởi áo ngay trước mặt văn võ bá quan? Lưu Ngự sử muốn viết chuyện này vào sử sách, để cho con cháu đời đời chê cười Đại Ngụy ta chăng?"

"Chuyện này..."

"Cố Tướng quân, chuyện của bản quan không liên quan gì đến huynh, hà cớ gì phải làm bộ làm tịch." Tôi lạnh lùng nhìn Cố Tử An, nhưng trái tim thì quặn đau.

Chuyện có ngày hôm nay, cho thấy rõ ràng có người muốn kéo tôi xuống nước. Nếu tôi bại lộ thân phận thì sẽ phạm tội khi quân.

Chúng thần đang xì xào về giới tính của tôi, còn tôi nắm bàn tay trong ống áo, sầm mặt nhìn kẻ bắt mình cởi áo để chứng minh vô tội. Lạnh lùng nói:

"Bản quan có thể cởi áo nghiệm thân. Có điều, bản quan đã dùng tính mạng để kiểm chứng sự trong sạch, vậy thì cũng mời các vị đại nhân cược bằng tính mạng của mình. Nếu ta có tội, tự khắc ta không cần cái đầu này. Nhưng nếu ta trong sạch, các vị chư công muốn ta cởi áo cũng không cần cái đầu của mình. Xét vậy có được không?"

Vừa dứt lời, trong triều đang ồn ào bỗng im phăng phắc. Đâu có ai muốn đánh đổi mạng sống chỉ để hóng chuyện.

Mắt thấy tôi sắp vượt qua được cửa ải, đang định lùi một bước thì chẳng biết mũi tên từ đâu vọt đến bắn bung ngọc quan của tôi.

Ngọc quan rơi xuống đất, vỡ thành hai mảnh, mái tóc dài mượt cũng buông xõa sau lưng.

"A Từ, hà cớ gì phải dọa họ."

18.

Tôi ngoảnh lại, chẳng thể nào hiểu nổi, cũng chẳng thể nào tin được Tiêu Ngôn ngồi ở trên cao kia.

Hắn ta thong dong đưa cung cho thái giám, rồi bước từng bước xuống dưới, ôm vai của tôi và nói:

"Các vị ái khanh, trẫm và cô nương Tống Khuynh Từ là thanh mai trúc mã. Bốn năm trước, trẫm cố ý đưa muội ấy xuống núi để đến bên bầu bạn với trẫm."

Tiêu Ngôn cầm tay tôi, tôi nhìn thấy Cố Tử An đứng hình.

Thoát chết bằng cách trớ trêu là tình huống gì? Chính là tình huống của tôi đây!

Rồi sẽ có ngày tôi bị vạch trần thân phận, nhưng tôi không bao giờ ngờ người vạch trần lại là sư huynh tốt của mình.

Hôm ấy, tôi không thể trở về phủ thượng thư, tôi bị Tiêu Ngôn giữ lại hoàng cung, nhốt trong Trường Nhạc Cung.

Từ đó, khắp thiên hạ đều biết tôi thi trạng nguyên, vào triều làm quan không phải vì công danh, không phải vì bổng lộc của đại thần; mà là để bầu bạn, để bên nhau trọn kiếp với thanh mã trúc mã Tiêu Ngôn.

Những người đã từng chê tôi là đoạn tụ thì giờ đều bật ngón cái khâm phục.

Hình như tất cả mọi người đều nghĩ con gái làm quan trong triều là chuyện kinh hãi thế tục, nhưng xuất phát từ tình yêu lại trở thành lẽ đương nhiên.

(Còn tiếp)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#hài #đại