《Đêm nay》 Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 3

Tiêu Định từ khi đăng cơ, hắn ngày nào cũng quan sát hoặc tham gia đấu khẩu chốn quan trường, nhiều năm như vậy liền thành thạo chuyện này. Mỗi khi tranh cãi công kích lẫn nhau, Trần Tắc Minh vẫn chưa bao giờ nói lại hắn. Lúc trước bất quá là hắn có lòng nhường Trần Tắc Minh. Việc này dù có gia tăng nhưng chung quy hắn vẫn không quản được.

Thấy Trần Tắc Minh bị nói đến á khẩu, Tiêu Định nhân lúc rèn sắt khi còn nóng lại nói: " Nếu trong lòng ngươi không muốn chấp nhận chuyện này, muốn trẫm làm một thiên tử khinh khi hà hiếp nam nhân, cũng không phải không thể."

Trần Tắc Minh tức giận cười thẳng, trong lòng biết Tiêu Định nói không sai, lúc ấy mình đã làm như vậy, làm sao có thể một mực xóa bỏ, nhịn không được tức giận, nghẹn khuất khó nói, lui hai bước, đầu gối đụng phải cái ghế phía sau, chán nản ngồi xuống.

Tiêu Định ngược lại so với trước đây nhân từ hơn rất nhiều, cư nhiên cũng nghĩ đến muốn cho người ta một cái cớ, nhưng nghĩ đến cảm xúc của chính mình, cái loại cảm xúc khiến hắn trằn trọc khó ngủ như bị xé rách bị dày vò giống như vĩnh viễn ở trong luyện ngục này là sai sao?

Tiêu Định không biết từ lúc nào đã đứng dậy đi tới chỗ hắn, vươn ngón tay chạm vào má hắn, liền bị hắn nắm chặt. Tiêu Định đau, muốn rút lại nhưng làm sao giật được, lại nghe Trần Tắc Minh ghét bỏ nói: "Nhưng ta không muốn, ta chính là không muốn!"

Nghe xong, Tiêu Định từ bỏ vùng vẫy, cúi đầu nhìn hắn một lúc lâu, đột nhiên thấp giọng nói: "... Ngươi thật sự... nghiêm túc..."

Thanh âm hắn ôn nhu, ngược lại thể hiện ra chút ý tứ thương tiếc, không có bộ dáng bức người như vừa rồi.

Trần Tắc Minh nghe lời này của hắn, tựa hồ nghĩ đến cái gì đó, cúi đầu nhìn cổ tay trong tay mình, Tiêu Định từ sau khi trúng độc, qua nhiều năm trở nên gầy gò, gầy đến kinh người. Nếu không phải tướng tá của hắn vốn cao lớn, chỉ sợ sẽ chìm trong trang phục của chính mình. Trần Tắc Minh trầm mặc một lúc lâu nói: "Thần từ trước đến nay vẫn luôn nghiêm túc, cũng đã phạm phải rất nhiều sai lầm, cũng may không có hại bệ hạ." Hắn lần lượt nới lỏng năm ngón tay của mình.

Tiêu Định sờ sờ cổ tay, thầm nghĩ hắn dùng sức quá lớn rồi, trong miệng lại lập tức đáp lại lời của đối phương: "Rất nhiều sai lầm? Ngươi còn bận tâm về trận chiến ở Tuyên Hóa phủ? Đến cuối cùng, đó không phải là lỗi của ngươi, tại sao ngươi cứ phải canh cánh mãi chuyện đó trong lòng? Chỉ cần phong di chiếu của phụ hoàng còn tồn tại, ngươi nghĩ Đỗ Tiến Đạm sẽ bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này? Cho dù không có Trần Tắc Minh ngươi, cũng có Trương Tắc Minh, Lý Tắc Minh khác hợp tác với hắn."

Trần Tắc Minh kinh ngạc nhìn hắn, hiển nhiên kỳ quái việc hắn cư nhiên nói đề tài đến này, nhưng những lời Tiêu Định nói chính là chuyện hắn tâm niệm niệm ngày đêm không thể nào quên được, đối với hắn mà nói, đề tài này quả thực có sức ảnh hưởng lớn, nhịn không được đáp: "Nhưng... Rốt cuộc vẫn là ta cho hắn cơ hội đó..."

Tiêu Định nói: "Chính là không có ngươi, hắn vẫn sẽ tìm được cơ hội tiếp theo. Trừ khi cả đời này ta không thể phạm sai lầm, khiến cho hắn ta vĩnh viễn không có cơ hội để mà lợi dụng. Nhưng có thể sao? Ta là người không phải thần, ta không thể sống mà không có sơ hở. Không lẽ ta cũng nên giống như ngươi lúc nào cũng canh cánh trong lòng những lỗi lầm của bản thân? Ta đã sai bao giờ chưa? Tất nhiên là rất nhiều... Nhưng vậy thì sao chứ?"

Trần Tắc Minh cảm động, không chớp mắt nhìn hắn.

Ngón tay Tiêu Định lạnh lẽo, không biết sống chết lại sờ lên má hắn, một đường đi xuống, trượt đến quai hàm: "Cho dù sai rất nhiều lần, ta vẫn chỉ có thể tiến về phía trước..." Tiêu Định nói xong, không thấy Trần Tắc Minh phản kháng, vì thế đầu ngón tay khẽ nhấc lên, nâng khuôn mặt Trần Tắc Minh.

Trần Tắc Minh hoàn toàn không ngại cử chỉ đầy ám muội này của Tiêu Định, hắn thậm chí còn không có ý định né tránh, hắn theo lực đạo của Tiêu Định mà ngẩng đầu, cẩn thận quan sát Tiêu Định, cố gắng tìm kiếm cuộc sống mà hắn hằng khát khao trong mắt đối phương. Tiêu Định từ trên cao nhìn hắn, nhưng trong ánh mắt không hề có ý trêu chọc đùa giỡn. Trần Tắc Minh dời tầm mắt, cúi đầu xuống —— bầu không khí ám muội giữa hai người trong nháy mắt thế là bị phá vỡ, không khó khăn chút nào. Hắn im lặng một lúc lâu: "Ta ghen tị với ngươi có thể nghĩ được như vậy, ta ước gì bản thân mình cũng có thể làm được như thế."

Tay Tiêu Định trượt lên vai hắn, cúi người đến bên tai hắn: "Ngươi vì muốn sửa chữa sai lầm đã làm rất nhiều, thậm chí không tiếc buông tay từ bỏ hết thảy mọi thứ, bất quá..."

Hắn đứng thẳng lên, suy nghĩ một lát rồi nói, "Ta nghĩ rất khó để ngươi có thể quên đi cảm giác tội lỗi. Ta nói những điều này với ngươi là hy vọng ngươi biết ta có suy nghĩ riêng của ta. Ta biết cảm giác tội lỗi có sức nặng, nếu ngươi vẫn đang cố chịu đựng, ít nhất ta hy vọng rằng không có ta trong phần gánh nặng đó."

Biểu tình của Trần Tắc Minh bị những lời này của hắn đâm đến, trong nháy mắt trở nên sống động, trừng mắt nhìn hắn: "Quả thật không có."

Tiêu Định nghẹn ngào một chút, nở nụ cười: "Vậy thì tốt." Hắn thấp giọng lặp lại những lời này, sau đó nâng đầu Trần Tắc Minh lên, đặt trán mình lên Trần Tắc Minh, cảm thán: "Cảm giác này rất quen thuộc, có phải ngươi đã từng làm qua?"

Trước khi hai người chạm vào nhau, Trần Tắc Minh dời tầm mắt, nhưng hắn cũng không hề tránh né động tác thân mật này. Trong mắt hắn lúc này lời nói và thái độ của Tiêu Định đều có chút ôn nhu kỳ lạ, nhưng hắn cũng không quá để tâm.

Hắn vốn tưởng rằng sau khi dạo qua một lần trước điện Diêm Vương, trong lòng đã không còn mong muốn gì nữa, như vậy mà bình thản qua đời thật sự chính là nguyện vọng của nhân sinh, nhưng tối nay nghe Tiêu Định những lời này, hắn mới biết hắn vẫn còn chút khát vọng.

Sau khi bình phục từ vết thương do mũi tên gây ra, hắn cũng không cùng bọn Vi Hàn Tuyệt ở lại quan ngoại.

Hắn đã đi qua Qua Bích hoang vắng, nơi hiếm có con người, khói lửa và dã thú, đi qua Giang Nam, nơi liễu xanh ngọc mềm mại đào hồng thơm ngát, lúc hắn trở về Ninh Nam thì tuyết đã bay đầy trời, hắn thấy được lệnh truy nã, cho rằng Độc Cô Hàng có thể trở về rừng núi mà bọn họ từng sống, nhưng chung quy tìm kiếm không có kết quả, hắn chèo thuyền trên sông Tần Hoài trong sương nước mênh mông, hoài niệm về cố nhân xưa. Hắn không ngừng thúc ngựa chạy tới mỗi một nơi mình có thể nghĩ tới, phải trải qua những gì to tát nhất, mới ngộ ra được sự nhỏ bé của bản thân.

Hắn tránh xa đám đông, tránh xa ánh mắt kính nể của đám Vi Hàn Tuyệt, phiêu dạt khắp nơi. Âm thầm hắn cảm thấy Vi Hàn Tuyệt cùng vị bằng hữu thần y của hắn đúng là quản việc nhàn rỗi, cho dù là bọn họ có ý tốt, nhân sinh thường như thế, ý tốt chưa chắc đã là kết quả mãn nguyện. Lúc nửa đêm mơ màng trở về, hắn vẫn không cách nào đối mặt với tiếng khóc ai oán của những oan hồn đó, điều này khiến hắn càng không muốn đối mặt với những lời tán dương, cũng như không muốn đối mặt với những lời vu khống. Cả đời này hắn nhận được rất nhiều lời ca ngợi cũng như rất nhiều lời phỉ báng, nhưng những lời đó đều không phải là hắn, không thật sự nói lên con người hắn. Hắn cố gắng lờ đi nhưng lại mơ hồ biết hắn khát khao có một người biết rõ nội tình mọi chuyện, nhưng lại có thể hiểu được hắn, cùng hắn trải qua tất cả sai lầm mà không trách cứ hắn. Hắn không thể cưỡng lại cảm giác này.

Sau đó hắn phản ứng lại, "Vậy khi đó ngươi vốn tỉnh táo?"

Tiêu Định cũng không trả lời trực tiếp, câu trả lời của hắn phảng phất có ý tứ khác: "Rất nhiều lúc ta đều tỉnh táo."

Sắc mặt Trần Tắc Minh bắt đầu không được tự nhiên, hắn từ trong sự ôn nhu kỳ quái thoát ra, nhận ra được có một số chuyện không giống như mình nghĩ, hắn nhíu mày, "...Như là?"

Tiêu Định nhắm mắt lại: "Ví dụ như... cái đêm ngươi say rượu mà đến quan sát ta, rồi tự treo mình dưới xà ngang của Tĩnh Hoa cung..."

Trần Tắc Minh thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

Hắn lập tức đẩy Tiêu Định ra, Tiêu Định bị hành động mãnh liệt của hắn đẩy đến lảo đảo lui về hai bước, nghĩ rõ những lời này rốt cuộc có ý nghĩa gì, Trần Tắc Minh quả thực hận không thể đẩy Tiêu Định ra ngoài cửa.

Tiêu Định cười tủm tỉm nhìn mồ hôi vụn trên trán Trần Tắc Minh, "Vì sao ngươi cảm thấy một người quen với đấu đá cung đình sẽ ngủ ngon giấc trước mặt những kẻ khác? Có động tĩnh là ta sẽ thức dậy, thức dậy cũng sẽ không để cho đối phương nhận ra được, đó là bản năng." Trần Tắc Minh nhìn hắn chằm chằm, sắc mặt biến ảo bất định.

"Cho nên ta muốn ngươi nghe lời ta, yêu cầu này cũng không quá đáng, đúng không?" Tiêu Định đến gần, cúi đầu, nhưng hắn không hạ mình xuống ngang tầm với Trần Tắc Minh, hắn đã quen lợi dụng chiều cao để tạo ra cảm giác áp chế người khác, biểu tình hắn có chút tinh quái.

"Ngươi thích ta, ngươi vẫn luôn thích ta. Phải không?"

Trần Tắc Minh chấn động.

Hắn biết sự tình sẽ phát triển theo hướng này, nhưng khi những lời này thật sự từ trong miệng Tiêu Định nói ra từng chữ một, hắn cư nhiên không thể lý giải. Hắn kinh ngạc nhìn Tiêu Định đang quan sát mình, quên phản ứng, quên ngụy trang, càng quên mất phủ nhận.

Hắn nhớ lại thanh âm chói tai của những đòn roi năm xưa hắn giáng xuống người y, nhớ đến cảm giác lúc y chật vật dưới bàn tay hắn khi bị ép uống rượu độc, lẫn hương vị của thứ rượu y đã cùng hắn uống, nhớ lại cơn giận và sự miễn cưỡng của bản thân khi hắn bóp cổ đối phương, nhớ lại cơn đau âm ỉ ở đầu gối khi hắn đứng dậy nhìn xuống y đang gục trên mặt đất.

Tại sao hắn lại làm thế, tại sao hắn lại làm thế, hắn không thể nhớ được. Thời gian của hắn đột nhiên ngưng đọng, thể xác cùng linh hồn chợt tách ra như bị ngăn cách giữa trời và đất, hắn hờ hững nhìn linh hồn kia cật lực hô to thậm chí điên cuồng nổi giận, hắn không phân biệt được mình đang hô cái gì, cũng không muốn phân biệt những chuyện vô nghĩa này.

Hắn ta cứ nhìn chính mình như vậy, như thể khoảnh khắc tiếp theo sẽ không bao giờ đến.

Tiêu Định nhìn chằm chằm hắn, đột nhiên cúi đầu tựa hồ như thở dài. Tiêu Định thẳng người lên, giương mắt nhìn mái nhà, nơi đó có thể có cái gì? Không có gì cả. Hắn suy nghĩ, hắn có nên trực tiếp lột bỏ lớp ngụy trang như thế này không? Hắn có làm đượckhông? Hắn mỉm cười, quyết định tiếp tục, nếu Trần Tắc Minh cứ luôn tự lừa dối bản thân như vậy, làm sao bọn họ có thể chạm đến được nơi sâu nhất của nhau?

Hắn trầm tư trong chốc lát, rồi đột nhiên cao giọng: "Để ta nghĩ là từ khi nào ... Hình như là từ rất sớm, có lẽ là từ lúc Trần quý nhân đi thăm gia quyến đã có khả năng..."

Biểu tình của Trần Tắc Minh thay đổi khi nghe được ba chữ "Trần quý nhân", không còn là loại đình trệ tự chán ghét chính mình nữa, thần sắc của hắn dần dần rõ ràng, cũng trở nên u ám hơn, "Trần quý nhân..." Hắn lẩm bẩm, tựa hồ như phản ứng lại Tiêu Định đang nói cái gì, "Ngươi đang nói đến Âm Âm?"

Tiêu Định nghe đến tên, quay đầu nhìn hắn: "Ngươi còn trách ta sao? Trách ta khiến ngươi đốt cung điện Thái hậu?"

Trần Tắc Minh đương nhiên không thể nhanh chóng trả lời câu hỏi của hắn: "... Ta không biết." Mỗi từ của hắn đều trầm thấp, như suy sụp, không sức sống.

Tiêu Định nói: "Ta có rất nhiều lý do, tất cả đều hợp tình hợp lý, nhưng ta sẽ không dùng chúng để biện minh cho hành động của mình."

Trần Tắc Minh như đang rên rỉ, nhưng rốt cuộc cũng từ trạng thái hư vô kia đi ra: "Ngươi biện mình thì ta càng không chịu nổi."

Tiêu Định gật đầu: "Ta cũng nghĩ vậy." Hắn trầm ngâm, "Đêm đó, chúng ta ở trong phòng đùa giỡn ân ái, ngoài cửa sổ có kẻ nhìn trộm, ngươi liền đuổi theo không trở về, ngoài cửa sổ hẳn là... nàng ấy, phải không?"

Trần Tắc Minh trầm mặc thật lâu, mãi đến khi Tiêu Định mất hết kiên nhẫn thì mở miệng: "... Phải."

Tiêu Định nhìn hắn, "Ta cũng đoán vậy, nàng sinh ra Kính vương, vốn tiền đồ tươi sáng, lại đột nhiên mạo hiểm truyền thư cho Thái hậu, thì ra là vì ngươi... Quả nhiên là vì ngươi," Hắn thở dài một tiếng, "Nàng đối với ngươi cũng coi như tình thâm ý trọng..."

Trần Tắc Minh vẻ mặt sững sờ: "Ta rất có lỗi với nàng..."

Tiêu Định ngắt lời hắn, y không thể để hắn giờ phút này rơi vào sám hối hổ thẹn: "Đêm đó nếu có lựa chọn, ta sẽ không để ngươi làm chuyện này."

Trần Tắc Minh ngơ ngác nhìn hắn.

Tiêu Định nhìn thẳng vào hắn, y chưa bao giờ nói một cách chân thành như vậy: "Ta không thể tạm thời thay đổi kế hoạch, như vậy sẽ thay đổi toàn bộ cục diện. Cung biến chưa bao giờ là ngươi chết ta sống... Ta nhất định phải sống."

Trần Tắc Minh nhìn hắn, đối phương chỉ cách hắn một bước thôi, người này cả đời nói qua vô số lời nói dối, vô số lần lừa gạt hắn, lần này cũng sẽ không phải là ngoại lệ. Hắn chờ đợi, chờ nụ cười châm chọc chế giễu mà hắn đã quen hiện lên khuôn mặt ấy. Nhưng tiếng cười ngạo mạn như dự đoán đã không xuất hiện. Tiêu Định cũng kiên nhẫn chờ hắn, chờ hắn trả lời. Sự chờ đợi này cũng chính là sự chân thành.

Trần Tắc Minh dần dần tỉnh táo lại, hắn nhìn xung quanh lại nhìn Tiêu Định, hình bóng của y không biến mất, đây không phải là một giấc mơ. Trần Tắc Minh nhận ra đây là một cuộc trò chuyện đã được tính toán cẩn thận, Tiêu Định khéo léo đem những sự kiện quá khứ xâu chuỗi lại, lượt qua từng cái một, cố gắng cởi bỏ những nút thắt giữa hắn và y. Cho dù những lý lẽ này Trần Tắc Minh sớm đã hiểu, nhưng y vẫn muốn nghiêm túc nói cho hắn nghe —— y biết hắn cần lời giải thích này. Y mặt đối mặt mở lòng giao tiếp với hắn, nghiêm túc phân tích, hy vọng mỗi một điểm hắn đều không còn khúc mắc nữa —— thái độ như vậy, tác động rất lớn đến Trần Tắc Minh.

Trần Tắc Minh càng thêm mờ mịt. Hắn mang theo cái chấp niệm tựa hồ như không thể tan biến này hơn mười năm nay, nhưng lại bởi vì đối phương thẳng thắn tin rằng bản thân không còn gì để nói. Hận ý xuyên suốt cuộc đời hắn đột nhiên không có chỗ đặt, không khỏi lẩm bẩm: "Vì sao năm đó ngươi không nói..."

Tiêu Định nghe Trần Tắc Minh lẩm bẩm, hắn coi đây là trả lời của Trần Tắc Minh, hắn hỏi: "Nếu năm đó ta chịu nói như vậy, ngươi sẽ từ bỏ hận thù?"

Trần Tắc Minh sững sờ, có thể sao? Hắn ta lắc đầu, không, không thể. Hắn làm sao buông tay được nỗi hận đã thấm đẫm máu đỏ?

Tiêu Định nói, "Không phải sao? Ta nói và không nói, kết quả đều giống nhau, vậy thì vấn đề này không quan trọng. Tại sao ta phải nói?" Câu trả lời này đậm chất khó đoán và khó lường thường thấy ở Tiêu Định. Trần Tắc Minh cũng mong chờ câu trả lời này, như vậy mới giống Tiêu Định.

Tiêu Định đến gần, ánh mắt thâm sâu: "Nếu như không có ngọn lửa trong cung năm đó, có lẽ ta đã thường xuyên làm chuyện này..." Hắn nâng cằm Trần Tắc Minh lên, nhanh chóng quét qua mặt hắn một cái, rồi khom lưng xuống hôn lên môi hắn. Động tác này như bao gồm cả đùa giỡn và sự chân thành.

Trần Tắc Minh cũng không tránh.

Hắn chấp nhận nụ hôn. Tiêu Định từng chút từng chút bức hắn lùi ra sau ghế, thẳng đến khi lưng ghế chặn lại thân thể hai người, rốt cuộc cũng không còn chỗ nào để lui. Nụ hôn của Tiêu Định giống như lời lẽ của hắn, hùng hổ bức người, kịch liệt tiến đến như từng bước từng bước chiếm đóng, Trần Tắc Minh bị động đáp lại, rất nhanh bị xúc cảm giữa môi và răng hấp dẫn.

Lời của Tiêu Định liên tục nối tiếp nhau, một kích lại kích, cơ hồ đánh trúng tất cả các điểm đau của hắn trong một nhát. Hắn suy nghĩ hỗn loạn, không cách nào nhanh chóng làm rõ được cảm thụ của mình, hắn cảm nhận được thành ý của Tiêu Định, nhưng không thể đáp lại.

Mà y lại vô cùng quen thuộc với hắn, biết hắn sẽ phản ứng như thế nào, cũng biết cách kích thích và lợi dụng bản năng của hắn. Bọn họ ngã xuống đất lạnh như băng, lại không cảm thấy lạnh. Bọn họ liếm mút, dùng đầu lưỡi thăm dò răng của đối phương, dùng hàm răng gặm cắn môi hoặc lưỡi của đối phương, cảm nhận đối phương, cũng mang đến cho đối phương cảm thụ. Xâm phạm đối phương, cũng bị đối phương xâm phạm. Ánh nến trên bàn lắc lư, nhưng gần như bị che khuất trong bóng tối. Bởi vậy họ không nhìn rõ được mặt nhau, chỉ có mùi vị của đối phương là rõ ràng nhất, vô cùng ám muội, nó kích thích dục vọng của Trần Tắc Minh, khiến hắn quên đi những thứ như quy tắc đạo đức.

Tiêu Định ngồi ở phía trên Trần Tắc Minh, giơ hai tay lên đỉnh đầu hắn đè lại, Trần Tắc Minh không nhúc nhích, hắn nhìn Tiêu Định hướng mình ngả người xuống, sau đó Tiêu Định tỉ mỉ gặm cắn tai hắn, ở bên tai hắn phun khí tức, hỏi hắn: "Như vậy có cái gì không tốt?" Đúng vậy, không có gì không tốt. Trần Tắc Minh nghĩ như vậy, nhưng cũng không nói ra. Hắn hôn cổ Tiêu Định, một đường xuống dưới. Tiêu Định cảm giác được ngứa ngáy, ha ha nở nụ cười, nâng nửa người lên: "Này, ngươi thành thật chút đi". Hắn thở hổn hển nhìn về phía Trần Tắc Minh, trong giọng nói tràn đầy ý đồ tiến công.

Trần Tắc Minh cảm thấy mình có rất hứng thú hôn lên ngực hắn —— tương lai có lẽ sẽ không có cơ hội nữa. Nhưng nguyện vọng này bị Tiêu Định thực hiện trước, trước ngực bị mút ngứa khiến Trần Tắc Minh không ngừng lui về phía sau, hắn cố gắng thoát khỏi khốn cảnh, Tiêu Định lại không chịu buông tha cho hắn. Quấn quýt lẫn đấu tranh đến hồi cuối cùng, Tiêu Định giương răng cắn vào hạt trân châu của hắn, Trần Tắc Minh phát ra tiếng kêu nhỏ. Tiêu Định không thiếu ác ý cảnh cáo hắn: "Đừng nhúc nhích." Đau đớn khiến Trần Tắc Minh khôi phục lại một ít thanh tỉnh. Hắn dùng tay phải chống đỡ thân thể, tư thế tựa hồ muốn từ mặt đất đứng dậy, nhưng không tiếp tục. Ánh nến chiếu đến khuôn mặt của hắn, ánh sáng rõ ràng, bóng tối giống như nước không nhìn thấy điểm cuối, hắn muốn thoát ly khỏi cảm giác bị nhấn chìm, lại nhịn không được muốn chìm đắm sâu hơn. Những ý nghĩ này cứ hỗn loạn lôi kéo hắn, khiến cho hắn bị trì trệ và bối rối. Hắn không khỏi thấp giọng lẩm bẩm, giống như đang nhẫn nhịn cái gì đó, lại giống như đang nhắc nhở bản thân: "Ta... Không nên làm chuyện này."

Tiêu Định nhíu mày. Hắn chống người lên —— trùng hợp chặn đi ánh sáng, cúi đầu nhìn Trần Tắc Minh lần thứ hai bị rơi vào bóng tối.

Hắn cúi xuống và ghé tai Trần Tắc Minh: "Không, đêm nay... Chúng ta có thể làm bất cứ điều gì."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net