Chương 3: Thế nhưng có đào binh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế nhưng có đào binh?
Lại còn ngay dưới mí mắt của nàng?
Tần Lạc híp mắt, khóe môi gợi lên một đường cong trào phúng, cánh tay giơ lên ném cây ngân thương về phía thân ảnh đang chuyển động, lạnh giọng: "Muốn chạy trốn?"
Nhân thương mang theo khí thế lôi đình, trong nháy mắt bay đến trước mặt kẻ đang tháo chạy, chặn đường đi của hắn lại.
"Ách..." Thân ảnh kia như là bị người ta dùng định thân thuật không chế, vẫn duy trì tư thế chạy trốn đứng hình tại chỗ, thân mình cứng đờ một lát rồi chậm rãi quay đầu, có chút lúng túng nhìn sắc mặt thanh lãnh của Tần Lạc.
Tiếng cười càng thêm xấu hổ.
"Ha ha ha... Chuyện này... Chuyện này... Tần tướng quân, ngài... Ngài khỏe không...." Tên đào tẩu chậm rãi xoay người, tuy rằng trên người mặc khôi giáp Đại Sở nhưng nét mặt không có nửa phần nghiêm túc và khí phách của quân nhân.
Hắn có đôi mắt hình quả hạnh, trong con ngươi mang theo ánh sáng ngọc rực rỡ như chứa đựng cả dải ngân hà, đôi môi mỏng đẹp mắt, da trắng nõn, trong nụ cười rất có dáng vẻ thiếu niên phong lưu.
Thiếu niên ôn nhuận tuấn mỹ như vậy thực sự không thích hợp chinh chiến sa trường, cầm cán bút thi đậu công danh còn có thể.
Tần Lạc nhướng mày, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hắn một lúc lâu như đang có điều suy nghĩ, ánh mắt có chút phức tạp, giọng điệu mỉa mai trên môi lại càng dày đặc: "Nghe nói, ngươi là phản đồ..."
"Thẩm! Thanh! Hoan!"
Tần Lạc nghiến răng đọc lên ba chữ này, thân thể kẻ đào tẩu cứng đờ một hồi.
Ba chữ này không hề đơn giản, mặc dù Tần Lạc quanh năm đóng ở biên quan nhưng cũng từng nghe thấy.
Ba tháng trước, trong mắt bách tính Đại Tần, ba chữ "Thẩm Thanh Hoan" này vẫn là một đối tượng được người người ngưỡng mộ.
Nửa năm trước, thừa tướng đại nhân đại sư huynh Triệu Trường Lăng dốc hết sức đề cử, thỉnh đệ tử chân truyền của Thiên Sơn Lão Nhân xuống núi hỗ trợ xử lý triều chính, việc này chấn kinh triều dã, ồn ào huyên náo, thanh thế vô cùng to lớn.
Hơn nữa Thẩm Thanh Hoan quả thực không hề làm mất mặt Triệu Trường Lăng.
Hôm ấy vào triều, đối mặt với quần thần giằng co, một phen ngôn luận khiến cho quần thần phải tâm phục khẩu phục, ngay cả văn hào được mọi người kính trọng Cố lão tiên sinh cũng đối với hắn vài phần kính nể, liên tục thở dài hậu sinh khả úy.
Sau khi hắn vào triều, chính sách cải cách lần lượt ban xuống, tầm nhìn độc đáo, ý thức chính trị nhạy bén cùng với thủ đoạn sắc sảo làm cho người ta phải thán phục, Đại Tần càng lúc càng quốc phú dân cường. Thẩm Thanh Hoan được Trưởng Công chúa ưu ái, hoàng đế phong làm Phò mã, ba tháng sau thành thân, trong khoảng thời gian ngắn tiền đồ vô lượng.

Thế nhưng, ba tháng sau, ngay đêm đó gần ngày Thẩm Thanh Hoan cùng Công chúa thành thân, truyền ra tin tức hắn thông đồng với địch phản quốc, hai mươi vạn đại quân nước Sở vây hãm bốn mặt, bản đồ pháo đài biên phòng Đại Tần bị trộm, hoàng đế bệ hạ phát bệnh hôn mê, trong triều võ tướng trước sau ngộ hại. Trong một đêm, Thẩm Thanh Hoan không biết kết cục ra sao.
Chỉ còn lại một mình Tần Lạc ở Hoằng Quan anh dũng chiến đấu.
Bá tính Đại Tần gán cho Thẩm Thanh Hoan đủ các loại thân phận, có người nói hắn vốn là nội gián, ẩn núp tiến vào gây họa cho Tần quốc, lại có người nói hắn phụ bạc Đại Tần Trưởng công chúa như hoa như ngọc là bởi vì đã có người trong lòng ở nước Sở, hắn đến Đại Tần hết thảy cũng chỉ vì người trong lòng chịu khuất nhục.
Mọi giả thuyết bàn luận xôn xao, thật giả khó phân.
Nhưng không thể nghi ngờ, ba chữ Thẩm Thanh Hoan này triệt để trở thành ngôn từ đại diện cho nghịch thần tặc tử, nhắc tới hắn, bách tính Đại Tần không một ai không nghiến răng nghiến lợi chửi ầm lên.
Tần Lạc mới từ chiến trường trở ra, sát ý chưa kịp thu, cả người bao phủ một cỗ sát khí khiến cho người khác không rét mà run.
Thì ra, Thẩm Thanh Hoan cũng không phải vô tung vô ảnh biến mất mà hắn vẫn luôn ẩn thân trong quân đội Đại Sở, nếu không có người mật báo, cho dù là chiến thần Tần Lạc cũng không tìm được hắn.
Máu tươi của bốn vạn tướng sĩ bởi vì Thẩm Thanh Hoan làm phản không uổng công vô ích.
Tần Lạc lần nữa cầm ngân thương trong tay, chĩa mũi nhọn về phía Thẩm Thanh Hoan, lần này, đầu thương bén nhọn nhắm ngay tại cổ của hắn, nếu hắn dám can đảm cử động nửa phân sẽ lập tức giết chết.
"Tướng quân... Tần đại tướng quân, thủ hạ lưu nhân." Thẩm Thanh Hoan đang muốn nói lời dây dưa lập tức dừng lại, sắc mặt trắng bệch nhìn Tần Lạc, hai tay giơ lên thật cao: "Ngài hãy nghe ta nói... Chuyện này... Chuyện này có ẩn tình..."
"Ta bị oan uổng!" Ngân thương trên cổ chạm vào da thịt lạnh băng, hắn ngước mắt, chống lại ánh mắt băng lãnh không có chút tình cảm của Tần Lạc, nhìn thấy rõ ràng sát ý trong mắt nàng.
Tên này thật sự muốn giết mình!
Cảm nhận được điều này, khuôn mặt ôn nhuận như nước của Thẩm Thanh Hoan mang theo vài phần lo lắng, thử thăm dò về phía trước, muốn đẩy ngân thương trong tay Tần Lạc ra lại bị ánh mắt sắc bén của Tần Lạc trừng cho lùi trở lại.
"..." Thẩm Thanh Hoan khẽ chuyển động hầu kết, tròng mắt khẽ chuyển, sống chết trước mắt, giải thích cũng vô dụng. Hắn ngửa đầu về sau, trực tiếp ngồi bệt xuống đất, ánh mắt nhìn Tần Lạc tràn đầy chăm chú: "Đại tướng quân, ta thật sự bị oan, ngươi giết ta cũng không giải quyết được vấn đề."
Hắn ngửa đầu: "Đại tướng quân ngài nghĩ đi, trưởng công chúa xinh đẹp như vậy, hoàng thượng coi trọng ta như vậy, đại sư huynh của ta còn là thừa tướng, ở Đại Tần không ai sống tốt hơn ta, ta muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, danh lợi tốt đẹp, mỹ thân tề thu. Đang yên đang lành, tại sao ta lại làm phản?"
"Ngươi hỏi ta?" Ngân thương trong tay Tần Lạc khẽ chuyển.
Thẩm Thanh Hoan chau này, hiển nhiên là bị nàng dọa sợ, khi ngân thương vừa tới gần, hắn duỗi hai tay nhanh chóng siết chặt cán thương, đẩy một cái, thay đổi phương hướng.
Mắt to đen láy chớp chớp, nhìn Tần Lạc bằng vẻ mặt vô tội: "Tần tướng quân, ngài anh minh thần võ như thế nhất định sẽ nhìn rõ mọi việc đúng không? Thật sự không phải là ta! Ta ở Đại Tần sống những ngày tự do tự tại như vậy, cho dù đầu óc bị nhúng nước cũng sẽ không đi lên con đường làm phản, ta bị người khác hãm hại thật mà!" Hắn tận lực nhấn mạnh điểm này.
"Buông tay." Tần Lạc đanh mặt hắng giọng.
"Không buông." Thẩm Thanh Hoan không chịu buông tay, trái lại vươn người về phía trước, toàn bộ thân thể đều ôm lấy cán thương của Tần Lạc, khuôn mặt tuấn tú nhỏ nhắn ngước lên, bộ dạng đáng thương nhìn nàng. Dáng vẻ này nếu là nam tử tầm thường sẽ chỉ làm người ta chán nghét, nhưng để cho hắn làm lại khiến cho người ta không tự chủ được sinh lòng thương hại.
"Tần đại tướng quân, ngài đừng giết ta, ngài nói ta sống lâu như vậy, vợ còn chưa có con cũng không, cứ như vậy chết thảm ngoài thành, đến một người nhớ ngày giỗ của ta cũng không có, ngày lễ ngày tết không có ai hóa vàng mã cho ta, đến lúc đó ta thành cô hồn dã quỷ, phiêu đãng nhân gian, không chỗ an thân, ta chết không nhắm mắt!"
Tần Lạc cười nhạt: "Yên tâm, sẽ có người nhớ ngày giỗ của ngươi!" Toàn bộ bách tính Đại Tần đều sẽ nhớ ngày giỗ của tên tội nhân thiên cổ như ngươi.
Thẩm Thanh Hoan bĩu môi: "Nhưng mà ta không muốn chết..."
Người ta đồn Thẩm Thanh Hoan quân tử khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc, vì sao đến trước mặt nàng lại biến thành một tên lưu manh không hơn không kém, dáng vẻ vô lại như vậy rốt cuộc hắn học từ ai?
Tần Lạc nhìn chằm chằm hồi lâu bởi vì hắn quá đẹp, khuôn mặt giả bộ đáng thương trông có vẻ đặc biệt vô tội, nàng tức giận nghiến răng, hắn tại sao lại có cái đức hạnh này!
Phong độ để đâu? Mặt mũi để đâu? Không cần nữa sao?
Thẩm Thanh Hoan tiếp tục lì lợm la liếm, liên tục kêu la: "Chỉ cần ngươi không giết ta, ta nguyện ý đáp ứng ngươi bất cứ chuyện gì... Ngươi nhất định có lúc cần dùng đến ta, đại tướng quân, ngươi không hiếu kỳ rốt cuộc là ai vu oan giá họa cho ta sao? Ngươi không muốn bắt được kẻ đứng sau giật dây sao? Bốn vạn tướng sĩ, lẽ nào ngươi để bọn họ chết oan ức vậy sao? Cái gì ta cũng biết làm, giặt quần áo làm cơm, bưng trà rót nước, mang binh đánh giặc cũng được, hoặc là, ta giúp ngươi cùng nhau tìm ra hung thủ đứng đằng sau..."
Tần Lạc: "..." Tên lưu manh vô lại trước mặt thật sự là Thẩm Thanh Hoan?
Nàng chỉ thấy đầu vang lên ong ong, dù cho đối mặt thiên quân vạn mã, dù cho một mình chiến đấu, dù cho liều chết giao tranh, cũng không khiến nàng phiền muộn như giờ phút này.
Tần Lạc hít một hơi thật sâu, nhiều năm giáo dưỡng dạy nàng không ngừng khắc chế chính mình.
Nếu còn nhìn hắn tiếp tục làm loạn như vậy, nàng sợ chính mình sẽ nhịn không được một cước đá vào bản mặt giả ngu giả ngơ này.
"Cho ta một lý do."
Thẩm Thanh Hoan đang lải nhải đột nhiên im bặt: "Lý do gì?"
Tần Lạc hai tay dùng sức, ngân thương trong nháy mắt thoát khỏi ma trảo của Thẩm Thanh Hoan, nàng nghiến răng, nhả từng chữ: "Cho ta một lý do không giết ngươi."
Vẻ cợt nhả khóc lóc om sòm lưu manh vô lại trên mặt Thẩm Thanh Hoan hoàn toàn biến mất, chỉ trong nháy mắt, hắn nghiêm túc nhìn Tần Lạc, nét mặt hiếm khi lại chăm chú như vậy: "Hiện tại trên dưới Đại Tần ai chẳng biết ta là kẻ phán bội, nếu ngươi tróc nã ta quy án, công lao tất nhiên không thể thiếu, nhưng nếu ngươi tự tiện giết ta, ngươi làm sao ăn nói với Hoàng thượng? Đại tướng quân chớ quên, bốn chữ công cao chấn chủ..."
Mắt thấy sắc mặt Tần Lạc càng thêm âm trầm, hắn lại bổ sung thêm một lợi thế: "Chỉ cần ngươi thả ta ra, ta có cách khiến hoàng thượng tỉnh lại"
Trong nháy mắt, bầu không khí rơi vào trầm mặc.
Làm như đang suy nghĩ xem những lời hắn nói vừa rồi có mấy phần chân thật, ánh mắt Tần Lạc đánh giá Thẩm Thanh Hoan, không buông tha bất cứ một biểu tình nhỏ nào trên mặt hắn.
Ánh mắt sắc bén tựa như lưỡi kiếm tàn phá tâm trí hắn.
Một hồi lâu, Tần Lạc thu hồi lại ngân thương trong tay, để ở sau lưng, nhấc chân đi tới cửa thành.
Thanh Sơn vẫn luôn đứng ở nơi xa nhìn bọn họ, nhìn thấy cảnh này, đi theo Tần Lạc, có chút nghi hoặc nhìn nàng: "Tướng quân, hắn..."
Thẩm Thanh Hoan giống như bôi dầu trơn dưới lòng bàn chân, ngay sau khi Tần Lạc thu hồi ngân thương, chỉ trong nháy mắt hắn đã hướng phía sau núi chạy đi. Khóe môi Tần Lạc cong lên một nụ cười lạnh, quay đầu nhìn Thẩm Thanh Hoan đang cắm đầu cắm cổ mà chạy, quay sang Thanh Sơn phân phó: "Trói hắn lại!"
Đều là đang cười, Thẩm Thanh Hoan tươi cười mang theo vẻ vô lại, Tần Lạc tươi cười lại ẩn chứa uy nghiêm, bởi vậy trong quân rất nhiều người nguyện ý tin tưởng rằng Tần Lạc trời sinh chính là để làm tướng quân.
Thanh Sơn cả người chấn động: "Tuân mệnh!"
Hơn mười tướng sĩ lập tức đuổi theo Thẩm Thanh Hoan, chỉ trong một khắc Thanh Sơn đã túm cổ áo xách hắn trở lại.
Thẩm Thanh Hoan trừng đôi mắt to, cả giận nói: "Tần Lạc, ngươi nói mà không giữ lời..."
"Tần Lạc, ngươi là đồ tiểu nhân lật lọng..."
"Tần Lạc, ngươi là một tên lừa gạt!"
"Ngươi đã nói sẽ bỏ qua cho ta, ngươi đê tiện..."
...
"Câm miệng! Thanh Sơn hung tợn trừng hắn, nếu không phải vì ngại còn có Tần Lạc ở đây hắn đã sớm xông lên rồi, dám nhục mạ tướng quân, hắn không muốn sống nữa sao?"
Dáng vẻ Tần Lạc dường như chẳng thèm để tâm, nàng đi đến trước mặt hắn, tiếp nhận sợi dây trên tay Thanh Sơn, kéo hai tay hắn ra sau lưng trói gô lại.
Thẩm Thanh Hoan bĩu môi, điềm đạm đáng yêu nói: "Tần đại tướng quân, không phải ngài nói sẽ bỏ qua cho ta sao?"
Lại dùng chiêu này?
Ngoại trừ giả ngây giả ngốc ra vẻ đáng thương vô tội ra không còn chiêu nào khác sao?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net