tutoring sessions 0.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Buổi học gia sư", miếng tờ rơi màu hồng được ghim trên chiếc bảng thông báo dọc hành lang đang đung đưa theo cơn gió lướt qua từ đám sinh viên vội vã chạy về phía các lớp học tiếp theo. Yeonjun, ấy vậy mà, vẫn đứng nguyên một đống ở đó, với chồng sách giáo khoa ôm trong hai cánh tay, đang nhìn chằm chằm vào tờ quảng cáo vô tội với vẻ mặt không thể ghét bỏ hơn. Đống sách nằm nặng nề trên tay hắn.

Hắn chẳng bao giờ muốn tự rước thứ chết tiệt đó vào người, nhưng hắn thực sự cần một ai đó dạy kèm. Không phải lí do tại hắn chưa đủ cố gắng, chỉ là đống bài tập ở trường cứ thế chồng chất trên đầu hắn một cách nhanh đến chóng mặt và Yeonjun thì đang dần trở nên lo lắng rằng bằng cách nào mà hắn có thể thoát khỏi chúng. Hắn thậm chí còn cảm nhận được sức nặng vô hình từ đống bài luận đang đè nặng lên ngực, và với tất cả mớ công việc phải hoàn thành, hắn gần như tuyệt vọng với cái chuyên nghành chán ngấy của mình.

Tóm lại, bằng một cách ghen tị nào đó cùng đôi mắt đang híp chặt, Yeonjun duỗi một tay ra, xốc đống sách lên khuỷu tay còn lại, xé lấy miếng giấy với một số điện thoại được ghi cẩu thả trên đó từ chiếc bảng thông báo. Cẩn thận trượt nó vào túi, và rồi hạ quyết tâm tự tìm lối thoát cho mình, thầm hi vọng không ai nhìn thấy lúc này. Xong xuôi, hắn quay đi, đầu cúi thấp, chân bước nhanh chóng để theo kịp những sinh viên khác, dễ dàng trộn vào đám đông.

---

Yeonjun gần như quên bẵng đi mất cho đến một ngày nghỉ kia, hắn rút điện thoại ra và miếng giấy tí hon theo đó rơi ra ngoài. Cứ như thể đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nó vậy, cái màu hồng rực rỡ ấy. Hiện tại thì hắn đang trên xe khách, ngồi trên cái ghế rung lắc ghê người trong khi điện thoại đặt một bên đùi và mẩu giấy ở bên còn lại. Yeonjun lưỡng lự một lúc, cảm thấy mình chẳng khác gì một tên ngốc khi mà cái ghế cứ xô hắn từ trái qua phải như thế, khiến đầu suýt đâm sầm vào hàng trước. Rốt cuộc hắn cũng chịu cuộn lại ánh mắt mông lung, xoay chiếc điện thoại trong tay, nhanh hết sức gõ xuống dòng tin nhắn cho chủ nhân của dãy số trên tờ rơi kia và gửi nó đi trước khi đống noron trong não kịp ngăn cản hắn. Đáng lẽ đã có thể gọi điện trực tiếp, nhưng Yeonjun đủ tỉnh táo để biết rõ rằng hắn chẳng cần cho cả cái xe buýt này biết chuyện hắn phải đi tìm một gia sư.

Hắn chốc chốc lại liếc qua chiếc điện thoại với một vẻ lo lắng bồn chồn, thế quái nào mà chỉ việc chờ phản hồi của người dạy kèm kia lại khiến hắn xoắn xuýt đến thế. Màn hình sáng lên và hắn phải mất đến vài giây để mở được khung chat. Vậy ra Taehyun là tên cậu ta, Yeonjun lẩm nhẩm sau khi đọc tin nhắn tự giới thiệu của đầu dây bên kia. Một cái tên đẹp không phải sao? Và tên đó cũng khá là khách sáo, nói chuyện với Yeonjun bằng lối hành văn trang trọng hơn cả những gì hắn mong đợi, nhưng hắn cảm thấy ổn với điều đó, ít nhất nếu như bọn họ không tỏ cái vẻ hống hách của những tên sinh viên lúc gặp nhau.

Họ cuối cùng cũng thống nhất sẽ hẹn nhau ở quán cà phê gần trường vào chiều muộn hôm đó. Cứ mang theo tiền nếu anh muốn thôi. Cà phê luôn là chiếc động cơ thúc đẩy tôi hoàn thành công việc, kẻ tên Taehyun đã nói thế. Ừm, cả vì wifi ở đó nữa. Yeonjun đã bật cười ở đoạn ấy. Taehyun bảo hắn cứ mang tiền theo nếu muốn, điều mà hắn gần như là mong chờ rất nhiều. Miếng tờ rơi màu hồng đó không ghi rõ Taehyun sẽ nhận gia sư chính xác bộ môn nào, vậy là hắn có thể hỏi cậu ta bất cứ kiến thức gì hắn băn khoăn. Nghe vui thiệt ấy chứ vì mình quá hời, Yeonjun thầm nghĩ, vả lại hình như hắn chưa bao giờ gặp ai tên Taehyun trong những lớp học của hắn trên trường.

Khi Yeonjun bước vào cửa chính quán cà phê, hắn được chào đón bằng bầu không khí ấm cúng phủ ngập trong không gian bởi mùi hương của cà phê và bánh mì. Chồng sách giáo khoa ở trước ngực hắn, sức nặng quen thuộc của chúng vẫn đang đè lên hai cánh tay. Taehyun nói cậu ta sẽ ngồi ở một trong số những gian được ngăn cách riêng nên Yeonjun không cần cảm thấy khó khăn để tìm ra. Hắn nghĩ có lẽ hắn sẽ nhận ra người đó ngay thôi, hắn biết tất cả những gương mặt nhập học cùng năm với mình mà. So với những lớp tự học buổi tối trong trường, nơi này trông có vẻ dễ tập trung hơn. Sắc trầm từ những giọng nói đang cố gắng phát ra âm thanh nhỏ nhất có thể hòa trong không khí, một cảm giác phấn chấn khó hiểu len lỏi trên hoa văn của những bức tường được trang trí tinh xảo, chùm tia sáng vàng hòa nhã từ đèn trần trải xuống vai của những vị khách toàn là sinh viên kia.

Sinh học, hắn cần ai đó cứu hắn khỏi cái môn chết tiệt ấy, cược cả mạng sống luôn. Hắn chẳng bao giờ nhét nổi đống từ vựng chuyên môn vào đầu và giữ chúng ở đó được lâu. Mớ kiến thức đó thích thú với việc rò rỉ khỏi não hắn, và Yeonjun ước gì hắn có thể gói tất cả lại và siết chúng ở đó bằng một cái ống dẫn. Lại còn cả toán nữa. Dãy công thức luôn kết thúc với tư thế đang khiến hắn gần như phát điên, và ở cái khoảnh khắc hắn gần như đã chinh phục hoàn toàn được chúng, đám công thức tiếp theo sẽ đến chào hỏi và hắn lại thấy bản thân lạc lối cùng cực. Yeonjun thu lại dòng suy nghĩ mông lung bằng một tiếng thở dài khi bước dọc theo các dãy bàn, thầm nhủ hắn sẽ nhờ Taehyun giải đáp giúp mình tất cả mọi thứ.

Yeonjun tiến tới một trong những gian phòng được ngăn cách riêng và ngồi xuống cạnh bức tường lớn làm bằng kính, sau khi đã nhìn qua một lượt những vị khách cũng đang ngồi cùng dãy và tự hỏi có lẽ hắn đã đến buổi hẹn quá sớm chăng? Để rồi hắn gần như khựng lại. Phía trước hắn là một cậu trai ngồi tại gian cách đó vài bước chân. Cậu chàng gần như đang nhoài cả người ra bàn, hí hoáy làm gì đó với cuốn notebook khổ nhỏ trước mặt. Yeonjun bắt được cái ghế trống phía đối diện cậu ta và... đó... đó là Taehyun ư? Gót giày hắn như đóng băng trên sàn.

Nhìn xem, mái tóc cậu bé có màu nâu caramel, những sợi tóc không quá dài tới mức chùm qua gáy nhưng vừa đủ để ôm lấy đôi chân mày. Tia sáng từ chiếc đèn chùm dường như càng muốn nhuộm vàng làn da mật ong đó, những ngón tay nhẹ nhàng quây lấy chiếc bút và đưa đi thoăn thoắt theo dòng kẻ in trên trang giấy. Cậu chàng trông như bơi trong chiếc áo len phủ một màu kem, và phảng phất một điều gì đó trong tâm hồn Yeonjun đang đu đưa với suy nghĩ rằng chiếc áo đó rất đẹp khi mặc trên người Taehyun, cả cái cách cậu trai ấy hòa vào bầu không khí ấm cúng của quán cà phê. Chỉ có một thứ, tuy nhiên, do ngoại hình của Taehyun, cậu ta trông chẳng có vẻ gì là bằng hay lớn hơn Yeonjun chút nào. Thực tế mà nói cậu ta nhìn như một nam sinh trung học vậy. Và trên tất cả, Yeonjun nhận ra lí do tại sao hắn chưa bao giờ nghe thấy cái tên đó là bởi sinh viên này chắc chắn không học cùng khóa với hắn. Cậu chàng hẳn là nhỏ hơn một tuổi, hoặc có khi là hai cũng nên, và cái suy nghĩ xấu hổ ấy làm Yeonjun chỉ muốn quay bước chạy một mạch về nhà, giả vờ như thể hắn chưa từng đặt chân đến chỗ quái quỷ này. Được dạy kèm bởi một thằng nhóc năm hai... Yeonjun-năm-cuối sắp khóc đến nơi rồi, chỉ muốn tìm chỗ nào đó mà trốn đi. Có thể hắn đang đưa suy nghĩ đi chơi xa quá, nhưng lòng tự trọng của hắn thực sự bị tổn thương bởi ý tưởng kia. Ấy thế mà, ngay khoảnh khắc Yeonjun định nhấc mũi giày và quay về, cái bánh caramel trước mặt hắn bất ngờ ngẩng lên, ngay lập tức hắn bị thu hút bởi đôi mắt to tròn hấp dẫn màu nâu đó.

Taehyun tặng hắn một ánh nhìn dò xét, bắt được hình ảnh chồng sách giáo khoa đang nằm lộn xộn trong lòng Yeonjun, bàn tay thả lỏng hòa nhã đặt bút xuống. Cậu bé đứng dậy khỏi chỗ ngồi, như đang sắp xếp lại một cỗ máy trong đầu, ngón tay lê theo góc bìa và gập cuốn notebook lại, nom như một đứa trẻ đang giấu đi kho báu của mình khỏi con mắt dò xét của người lớn.

"Có phải anh đang tìm buổi gia sư đã hẹn trước?", cậu chàng hỏi, và Yeonjun cảm nhận được có gì đó hơi tức giận trong thanh âm của giọng nói đó. Hắn ngoan ngoãn gật đầu, rối bời và cả ngượng ngùng. Taehyun dừng lại một lúc rồi liếc về phía chiếc ghế trống đối diện, một cử chỉ ngầm ra hiệu thay cho lời nói, tiếp đó lại đưa mắt dán chặt lên người Yeonjun.

Yeonjun bước vòng qua với vẻ bẽn lẽn đến đáng thương, hối hận đã không chạy thoát sớm hơn ngay khi hắn còn có thể. Đặt mớ sách hỗn độn lên bàn, hắn cuối cùng cũng đủ can đảm liếc qua khuôn mặt Taehyun vài lần.

"Cậu không học cùng khóa với tôi, đúng không nhỉ?", hắn do dự hỏi, bổ sung thêm, "Cậu năm mấy vậy... năm hai à?". Hắn chỉ biết chòng chọc nhìn vào gáy những quyển sách, cảm thấy bản thân thảm hại chết đi được, thầm cầu nguyện hắn chỉ đang nhầm mà thôi. Hắn không muốn nhờ cậy sự giúp đỡ của một thằng nhóc năm hai để giải quyết đống tài liệu mà hắn có khi chẳng đến lớp nghe giảng một buổi nào.

"Đó là vấn đề với anh à?", Taehyun ngắt lời, và Yeonjun gần như ngẩng đầu lên chỉ vì bất ngờ với vẻ thách thức pha trong giọng nói kia. Hắn trân trân mất một lúc cho đến khi đôi mắt nâu mở lớn của Taehyun bắt lấy hắn trong không khí ngại ngùng giữa họ, Yeonjun bỗng lại lần nữa cảm thấy bối rối không biết chui vào đâu.

"Không... không phải mà!" Yeonjun ấp úng chẳng cần suy nghĩ, nhanh chóng an vị ở chiếc ghế còn lại trong gian và ngón tay bận rộn miết những sợi tóc vô hình sau gáy nhằm tiêu tan đi sự xấu hổ. "Chỉ là tôi không nhận ra cậu, vậy thôi...", hắn cố giải thích. Tất nhiên ấy chẳng phải một lời nói dối, nhưng đó đâu phải vấn đề chính của hắn chứ. Hắn có thể lờ mờ cảm nhận một màu đỏ đang bắt đầu nở rộ trên cổ hắn và ước sao nó biến mất ngay lập tức.

"Được rồi, anh gặp khó khăn với môn nào vậy?" Taehyun hỏi, và lớp da trên người Yeonjun như đang gào lên rằng nó cảm thấy bất tiện khi được chiêm ngưỡng bởi đôi mắt chăm chú kiên định của cậu chàng. Hắn không thể không cảm thấy chút gì đó ngứa ngáy bên trong khi mà phải tìm sự giúp đỡ từ một người còn nhỏ tuổi hơn hắn, hai hàm răng cắn chặt lại và tự nhủ thôi thì hắn sẽ đón nhận chuyện này. Vượt qua bài kiểm tra sắp tới là lựa chọn duy nhất của hắn, và nếu Taehyun là người có thể giúp được chút gì đó, vậy cũng ổn thôi. Thêm nữa, dành một buổi tối với tên nhóc này, có lẽ... Yeonjun ngước mắt lên khỏi dòng suy nghĩ và một lần nữa chạm phải cái nhìn kiên nhẫn từ Taehyun. cũng không tệ đến mức đó!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net