Chương 3: Lễ hội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Dạo gần đây tâm tình của quỷ vương đại nhân khá tốt. Tỳ Mộc chuyên tâm tu dưỡng yêu lực, ngày càng tiến bộ nên làm việc hiệu quả trông thấy. Văn kiện đến tay hắn cũng giảm xuống, mà văn kiện phê duyệt giảm thì Tửu Thôn càng có thêm thời gian săn tìm rượu quý.

 Quả nhiên đem Tỳ Mộc về nuôi là quyết định sáng suốt nhất trong cuộc đời quỷ vương.

 Lễ hội mùa đông của Bình An Kinh năm nay được tổ chức đặc biệt long trọng. Theo nguồn tin của Miêu Chưởng Quỹ, gia chủ Nguyên gia danh xưng Nguyên Lại Quang được Nhật Hoàng phái tới để lập lễ cầu phúc, chuẩn bị cho mùa xuân sắp tới, những mong mưa thuận gió hòa, nhân dân hạnh phúc ấm no, một phần cũng vì gia huấn tổ tiên truyền lại. Mà nhà họ Nguyên vốn nổi tiếng là gia tộc diệt quỷ nhiều đời nay được sủng ái bậc nhất triều đình. Tiếng lành đồn xa, dân chúng tứ phương nô nức kéo nhau về Bình An Kinh, xen lẫn trong dòng chảy thương nhân là các gia chủ tới từ nhiều dòng dõi âm dương sư khác. Có người muốn học hỏi, cũng có người chỉ muốn thách đấu để phô diễn năng lực. Bất luận thắng hay thua thì được gặp gia chủ Nguyên tộc cũng đã là vinh dự đời người trăm năm chưa chắc có một. 

 Âm dương sư cả nước tụ hội nên những yêu quái biết tự lượng sức mình đều khăn gói tránh nạn, sẵn tiện tìm nơi thích hợp hơn để cư trú. Chẳng mấy chốc mà dân số Đại Giang Sơn tăng vọt. 

 Quỷ vương hùng mạnh kiêu hãnh, quỷ tướng trung thành, hành sự liêm chính cẩn trọng, chiến công hiển hách lẫy lừng. Đây chính là tiếng lành đồn xa của quỷ giới! 

 Chúng yêu có thể sợ hãi nhưng quỷ vương lại đặc biệt hứng thú. Trước nay chưa từng kẻ nào cản được hắn. Hắn đánh đâu thắng đấy, nơi nào Tửu Thôn Đồng Tử đi ngang qua đều chỉ còn lại tro tàn vụn nát. Nhưng hắn cũng có đạo lí riêng. Người không đụng ta, ta không đụng người nên không ít kẻ tự mình đầu quân dưới trướng hắn. 

 Tửu Thôn ngắm Tỳ Mộc chăm chú đọc báo cáo, suy nghĩ miên man một hồi. Yêu quái yếu có thể trốn nhưng hẳn không ít kẻ mạnh sẽ tới. Trong số chúng yêu hắn để vào mắt, có một kẻ tên Bách Túc Quân. Tên đó nguyên hình là một con rết độc khổng lồ trên ngàn tuổi, chuyên nay đây mai đó mà chu du bốn phương. Hắn chính là đầu mối thông tin quan trọng của bách quỷ dạ hành, dịp lễ hội này chắc chắn hắn sẽ xuất hiện. Mà khéo làm sao, hắn thường cải trang làm một thương nhân buôn rượu, và rượu của hắn đều là loại hảo hạng tuyệt vời. Nghe đồn ngàn năm nay hắn luôn đi tìm một người nhưng kẻ ấy không hề xuất hiện, dẫu vậy, hắn chưa từng bỏ cuộc. Kiên trì một cách đáng khâm phục.

 Càng nghĩ càng thấy có hứng, Tửu Thôn cải trang thành nam tử nhân loại. Mái tóc đỏ rực như ngọn lửa được biến ngắn, khoác lên thân một bộ trang phục lãng khách. 

 "Tỳ Mộc, đi theo ta xuống núi thôi, Bình An Kinh đêm nay có náo nhiệt." 

 Cục bông đang chăm chú đọc công văn cẩn thật xếp gọn sổ sách.

 "Được, bạn thân." Nói đoạn, y tươi cười hóa thành một nam nhân tuấn tú, mang dáng dấp thư sinh ôn văn nho nhã. 

 "Hóa thành nữ nhân." Tửu Thôn nghiêm túc.

 "..." 

 "Kinh thành đông dân, có nữ nhân bên cạnh đỡ gây chú ý hơn. Phụ nữ nhân loại rất biết quan sát, bị để ý kĩ quá sẽ làm ta mất hứng. Hơn nữa năm nay lại đông âm dương sư, nhiều tai mắt. Vạn nhất vẫn là nên cẩn thận."

 Thật ra đó chỉ là cái cớ thôi.

 Tỳ Mộc chăm chú lắng nghe rồi gật đầu liên tục tán thành.

 "Không thể làm bạn thân mất hứng được. Quả nhiên không hổ danh là bạn thân, suy nghĩ vô cùng thấu đáo, làm ta vạn lần ngưỡng mộ." 

 Giọng nói từ từ chuyển dần sang thanh âm mềm mại như nhung lụa, chỉ chớp mắt Tửu Thôn đã thấy trước mặt mình là một giai nhân xinh đẹp. Tỳ Mộc một thân nữ trang bạch y, làn da trong trẻo như ngọc, mái tóc trắng được nón che, mắt phượng mày thanh, mi mục như họa, môi đỏ chúm chím. Quả thực là quyến rũ vô ngần. 

Tửu Thôn sảng khoái mà kéo "vợ" hiên ngang rời núi.Chúng quỷ xưa nay nào có ai được chiêm ngưỡng dung nhan của quỷ tướng hóa nữ nhân, thấy quỷ vương sánh vai bên mỹ nhân thì ngẩn ngơ một phen.

 "Quỷ vương vô ái vô dục cùng nữ nhân mặn mà ân ái."

 "Ngươi thấy không, nàng ta thiên kiều bách mị, thập phần diễm lệ." 

 "Nhìn cách ăn mặc trông rõ ra dáng con nhà lành.""Hai người đi xuống núi là muốn tới lễ hội sao?"

 "Chậc chậc, theo như ta thấy thì gạo nấu thành cơm rồi."

 Mỗi kẻ một lời, càng nói càng xa nhưng chúng đều vui chung trong lòng. 

 "Đại Giang Sơn sắp có tiểu vương tử rồi!!! Quỷ vương sắp có người nối dõi!!!"

 .               .               .                   .

 Tránh được nữ nhân loài người nhưng Tửu Thôn lúc này lại cảm thấy khó chịu vì nguyên nhân khác, đó là lũ nam nhân đang nhìn chằm chằm Tỳ Mộc như sói đói.

 Đứa nhỏ này tuy khá hơn xưa, tiến bộ nhanh nhưng vẫn còn thua quỷ vương hắn rất nhiều. Mấy lần Tỳ Mộc muốn quyết đấu, Tửu Thôn đều chiều theo, cố ý thật nhẹ tay, mà hễ thấy y thấm mệt hắn đều kéo y ngồi xuống uống rượu.

 "Bạn bè giao đấu, đủ rồi thì dừng."

 Tửu Thôn đứng sau lưng Tỳ Mộc mà nghĩ vẩn vơ.

 Tỳ Mộc Đồng Tử biến thành nam nhân thì lộ tai dài mà hóa nữ nhân lại để lộ mái tóc trắng cùng hai chiếc sừng nho nhỏ xinh xinh như nụ hoa hải đường. Dù đã cố hết mức nhưng cũng chỉ giấu được yêu giáp hai bên má và thu nhỏ sừng lại. Loài người vốn dĩ đa nghi, kẻ hời hợt sẽ nghĩ đó là đồ trang sức hiếm lạ, kẻ tinh ý chắc chắn sẽ nhận ra ngay sự bất thường mà vây bắt y. Một khi đã bị bắt sẽ là chiến lợi phẩm của kẻ thắng cuộc, bởi lẽ yêu quái vốn dĩ luôn bị người đời sợ hãi, chúng chỉ muốn đuổi cùng giết tận vạn yêu.

 Tửu Thôn Đại Vương cười lạnh. Vợ hắn nuôi từ nhỏ, quỷ hậu tương lai của hắn!Y là của một mình hắn! Thánh nhân tiên tử cũng đừng mong đụng vào vợ nhỏ của Quỷ Vương Đại Giang Sơn! Kẻ nào dám đụng vào Tỳ Mộc, hắn thề diệt cả gia môn, chó gà không tha.

 Tửu Thôn dịu dàng cúi xuống, kéo chiếc mũ trắng che đi hai nụ hoa nho nhỏ trên trán Tỳ Mộc.Tỳ Mộc chăm chú kể chuyện, cười đến vui vẻ. Nào là chuyện anh em nhà Liêm Dứu đua tốc với Sơn Thố khiến điện của Mạnh Bà bị vỡ mấy bình hoa quý. Bát Nhã thì đang đau đầu nghĩ xem nên tặng gì cho Hấp Huyết Cơ nên tìm tới Tỳ Mộc xin lời khuyên. Rồi cả chuyện Hà Đồng tặng cậu ba bùa cùng một trăm câu ngọc để cảm ơn cậu giúp xếp hoa giấy làm quà cho Lý Ngư Tinh.

 "Ta cũng có quà muốn tặng bạn thân." 

 Trong mắt Thôn ca rất nhanh ẩn hiện một tia sáng không dễ thấy. Tỳ Mộc lúc nào cũng coi hắn là tất cả, chỉ hận không thể mang đan quỷ của mình tặng cho hắn. Thật tò mò, không biết lần này Tỳ Mộc sẽ tặng gì cho hắn đây. Mà gì cũng được, chỉ cần là cậu tặng thì là gì hắn cũng đều trân trọng. 

 Tỳ Mộc tíu tít vây quanh hắn một cách tự nhiên không chút e dè. Nhìn cậu cười hào sảng như thế, Tửu Thôn nảy ra một ý nghĩ gian manh. Nghĩ là làm, quỷ vương đưa tay kéo mỹ nhân sát vào người mình.

 "Như thế này mới giống vợ chồng." Hắn cười gian đáp lại biểu tình ngơ ngác trên mặt cậu. 

 Tỳ Mộc bừng tỉnh. Đúng rồi, hôm nay bạn thân muốn y đóng giả vợ chồng với bạn thân. 

 "Bạn thân thật sáng suốt, đóng giả y như thật, tài hoa uyên bác. Bạn thân ghét loài người nhưng lại có thể làm giống họ. Không, còn tinh tế hơn tận mấy phần!! Ta thật kính phục bạn thân." Bài ca "ưu điểm của bạn thân" bỗng có thêm một chương mới: Tửu Thôn ảnh đế. 

 Từ xa nhìn nữ nhân nép vào lòng nam tử tuấn tú, đám công tử thế gia mới thở dài tiếc nuối mà rời tầm mắt. Quỷ vương đại nhân hoàn toàn đắc ý! Vô cùng đắc ý! Ung dung hưởng thụ sự ngưỡng mộ của ái nhân như mọi khi. 

 Phố đã lên đèn, trăng thanh mang theo hương thược dược giữa mùa đông se lạnh. Tuyết trắng nhuộm bạc một góc chân trời và cả từng tán tuyết tùng hai bên đường. Từng cặp nam nữ nói cười trên phố đông. Tửu Thôn cẩn thận che chở cho Tỳ Mộc không bị ai đụng trúng. 

 Xa xa là một đôi vợ chồng trẻ đang nắm tay đứa con trai nhỏ, họ có vẻ rất vui. Người cha mua cho con một chiếc mặt nạ, đứa bé chạy tới ôm mẹ nũng nịu, miệng nhỏ cười xinh xắn. 

 Sau này hắn cũng sẽ có một đứa trẻ như vậy. Con của hắn và Tỳ Mộc. Đứa bé sẽ mang sức mạnh cường đại của hắn, yêu giáp xinh đẹp như mẹ, à còn có mái tóc trắng tuyết đó nữa. Hắn sẽ thật yêu thương con của hắn và Tỳ Mộc. Nếu là con trai, hắn sẽ dạy thằng bé cách chinh chiến và sự dũng mãnh của mình. Còn nếu là con gái, hắn sẽ bảo vệ và nâng niu con bé hết mực.

 Tỳ Mộc nào biết lòng Quỷ Vương nghĩ xa đến đâu. Cậu chỉ biết bạn thân của mình vô cùng tuyệt vời lại dịu dàng ấm áp. Trong lòng không kìm được lại khẽ cất lời khen. Không hổ là bạn thân!! Đóng giả cũng thật giống quá đi. Thảo nào nữ nhân loài người mê đắm bạn thân đến như thế. Hết sức anh tuấn tiêu sái, vô cùng ra dáng trượng phu!!

 Hắn cúi xuống nhìn "vợ nhỏ", đôi mắt dịu dàng thêm vài phần, ẩn hiện nét ôn nhu phong tình, vạn năm hiếm thấy có một. Sự cao ngạo của hắn trước Tỳ Mộc hoàn toàn vô dụng. 

 "Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi." Quỷ vương khe khẽ ngâm một câu thơ cổ. 

 Đôi quỷ nam cứ vậy mà sánh vai bên nhau giữa dòng người dập dìu nhuộm trắng ánh đèn lồng hai bên đường. Từ dưới lớp tuyết đang dày lên, mầm cỏ non êm dịu gieo mình vào giấc ngủ

.                    .                        .                      .

 Bách Túc Quân một vẻ chăm chú kiểm kê sổ sách, tay trái nắm chuỗi bình an kết đã bạc màu bên hông. Chuỗi bình an kết này vốn là màu đỏ như tơ hồng, nay đã bạc màu phần nào, chỉ còn viên minh châu xanh lục, trong trẻo tựa như rừng cây đắm mình giữa cơn mưa là vẫn giữ nguyên màu sắc thuần, trong và âm u nguyên bản. 

 Quỷ vương vừa ghé qua lấy rượu, lần này đặc biệt đưa người theo. Quỷ này hắn giấu cả vạn năm, nay mang theo không nỡ rời thì hẳn là ý trung nhân. Hắn cô độc đã lâu lắm rồi, cuối cùng cũng tìm được người tro

ng mộng. Làm một kẻ ham mê du ngoạn đây đó cũng phải mừng thay cho mối lương duyên.Chỉ là đêm nay quá đỗi yên bình, hơn tất cả bao đêm dài đằng đẵng trong suốt những năm tháng đợi chờ của hắn.

 "Thật là..." Hắn thở dài. 

 "Ngài đang phiền lòng điều gì sao, chủ tiệm?" Thanh Hành Đăng và Yêu Đao Cơ xếp từng vò Mộ Dung Tửu lên bàn tính tiền.

 Thanh Hành Đăng ôm yêu đăng đang tỏa lờ mờ quầng sáng xanh lục. Yêu Đao Cơ giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng như mọi khi, thanh đại đao đeo sau lưng được bao phủ bởi một luồng yêu khí, mỗi khi luân chuyển lại như quét lên lưỡi kiếm một màu đỏ như máu quỷ. Khí thế bức người. Chỉ là bàn tay đang ôm eo Thanh Hành Đăng không ăn nhập chút nào với khí thế ấy.

 "Không có gì. Mong không phải bình yên trước cơn bão." 

 Bách Túc Quân khẽ cong môi cười nhàn nhạt. Hắn ngửi thấy mùi của cái chết. Bình an kết trong tay được miết nhẹ hơn một phần tựa hồ như đã hết sức kiềm chế cơn sóng ngầm đang cuộn trào trong lòng.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net