1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tỳ mộc vốn không phải một người may mắn.

Từ khi sinh ra hắn đã có thể nhận biết, ánh vào mắt hắn lúc nào cũng là những khuôn mặt hoặc ghét bỏ hoặc sợ sệt. Cha mẹ hắn khi thấy hình hài của hắn cũng đã lựa chọn từ bỏ đứa con họ sinh ra. Hắn có lỗi sao? Mái tóc trắng này, đôi mắt vàng óng này của hắn đâu phải do hắn mong muốn.

Khi hắn được ba tuổi, cha mẹ hắn đem hắn đến một khu rừng rồi vứt bỏ hắn ở đấy. Họ nói hắn chờ họ, nhưng hắn biết họ sẽ chẳng bao giờ đến. Hắn lúc đó thật yếu đuối, chẳng có một chút sức lực. Hắn đói, đói đến điên rồi, hắn hành động như một con vật, bản năng hoang dại của hắn bị kích phát. Cuộc đời của hắn lúc ấy chỉ có máu, thức ăn cùng chiến đấu. Hắn bị thế giới loài vật đồng hóa, trở nên bạo lực, điên cuồng, luôn tìm kiếm sức mạnh, phục tùng cường giả.

Cho đến khi hắn gặp gia đình đó. Họ không sợ hắn, ánh mắt của họ thất khác biệt. Lúc ấy hắn không biết đó là sự thương hại, chỉ vì hiếu kì nên mới đi theo họ. Họ dạy cho hắn nhiều thứ, họ cho hắn ấm no. Hắn dần hiểu hơn về thế giới loài người, cũng rõ ràng vì sao mình bị ghét. Đôi vợ chồng rất vui mừng khi thấy hắn trở nên ngoan ngoãn, giúp được nhiều việc cho họ. Nhưng họ lại không hiểu, một con vật có thể khoác da của người là nguy hiểm thế nào.

Người chồng làm nghề cắt tóc, ông dạy hắn nghề, cho hắn làm phụ ông. Lúc đầu hắn vẫn làm khá tốt, thế nhưng sau đó, nhiều vị khách lại bị sứt da đầu. Vợ chồng bị than phiền, chửi mắng mới biết chuyện con họ đã làm. Họ chợt nhận ra là mình đã sai lầm thế nào khi cho con quỷ nhỏ biết ngụy trang làm người.

Họ sợ hãi hắn, và lần nữa hắn lại bị vứt bỏ. Đáng buồn thay, đáng buồn làm sao. Khi rời đi, hắn cười, một điệu cười ghê rợn và điên cuồng. Quả nhiên, hắn vẫn không thể sống cùng với con người, hắn vốn chưa bao giờ được xem là loài người cả. Vậy thì bị từ bỏ lần nữa cũng đâu có sao...

Làm sao có thể không sao cơ chứ... hắn hận. Hận cha mẹ đã từ bỏ hắn, hận người cứu giúp hắn cũng từ bỏ hắn, hận con người đã xa lánh hắn. Họ coi hắn là quỷ, vậy tại sao hắn không trở thành quỷ cơ chứ? Tỳ mộc điên rồi. Hắn tàn sát cả thôn, giết cả những người đã giúp hắn, máu chảy thành sông, xác chết la liệt, tử khí vờn quanh. Thiếu niên tóc bạc đứng đấy, cả mình nhuốm máu, cười thật vui vẻ.

Cô lập sinh ra đau khổ, ghét bỏ sinh ra thống hận, sợ hãi sinh ra điên cuồng, yêu quái sinh ra cũng do con người mà thôi. Tỳ mộc đồng tử đã xuất hiện như thế. Hắn là một con thú tàn bạo có thể ngụy trang thành nhân loại vô hại. Không ai có thể ngăn cản hắn. Hắn cô độc, hắn kiêu ngạo, hắn đứng đó để vô số kẻ phải thần phục. Cho đến khi hắn gặp hắn.

Tửu thôn đồng tử, chủ nhân của bách quỷ dạ hành. Lần đầu gặp hắn, Tỳ mộc đang ngụy trang thành một thiếu nữ vô hại. Hắn ở đó, dáng vẻ say khước nhưng đôi mắt đỏ ấy như nhìn thấu lớp ngụy trang của hắn. Tỳ mộc quay đầu rời đi, cố gắng trốn tránh khỏi đôi mắt ấy. Nhưng hắn bị hắn giữ lại.

Hai người đánh nhau đến hăng say. Tỳ mộc vốn không phải kẻ yếu mà Tửu Thôn cũng là kẻ mạnh nhất trăm quỷ, hai người đánh đến ba ngày ba đêm. Cuối cùng tỳ mộc vẫn thua, hắn thua Tửu Thôn. Hắn phục tùng cường giả, từ trước đến nay vẫn vậy. Bởi thế khi hắn thua mà không bị giết, hắn đã đi theo tửu thôn.

Hắn trở thành bạn hắn, bồi hắn uống rượu, bồi hắn đánh nhau. Tửu Thôn trong mắt Tỳ Mộc vốn là đặc biệt. Hắn không nhìn hắn với ánh mắt ghét bỏ hay thương hại, trong đôi mắt đỏ tươi ấy chỉ có sự thưởng thức. Hắn chưa từng nói lời ngọt ngào với hắn, nhưng hắn vẫn dùng hành động quan tâm hắn. Tửu Thôn luôn dung túng Tỳ Mộc, điều đó khiến hắn cảm thấy một điều gì đó. Một cảm giác thỏa mãn, có lẽ ấm áp tràn ngập lòng Tỳ Mộc. Nó chỉ xuất hiện khi hắn ở cạnh hắn.

Nhưng rồi ngày nào đó, bạn thân hắn yêu một quỷ nữ tên Hồng Diệp. Tửu Thôn không còn màng tới hắn, suốt ngày chỉ quấn lấy nữ nhân kia. Lúc đầu hắn không thấy gì nhưng càng về sau hắn càng cảm thấy khó chịu. Bạn thân lúc nào cũng chỉ chú ý đến quỷ nữ, chẳng đáp lời hắn. Dù tỳ mộc có mời hắn uống rượu, việc hắn thích nhất nhưng hắn vẫn chẳng quan tâm.

Hắn sợ hãi, sợ một lần nữa sẽ bị bỏ rơi. Hắn ghen tị với nữ nhân đã được tất cả sự quan tâm của bạn thân. Hắn hận nàng đã lấy đi ấm áp của hắn. Và hắn đã bật lên sát ý tìm và giết nàng. Nhưng khi vừa mới đến gần, hắn đã bị đôi mắt màu đỏ lạnh lùng nhìn chằm chằm. Bàn tay bị nắm đau đớn, mắt hắn co rút, thân thể bị thổi bay. Hắn nhìn bạn thân. Tửu Thôn không thèm chừa cho hắn một ánh mắt, giọng sắc lẹm:

- Đừng đụng bàn tay bẩn thỉu của ngươi vào người nàng ấy.

Lúc đó, hắn biết hắn đã chạm vào nghịch lân của bạn thân. Hắn cố gắng tìm Tửu Thôn để xin lỗi, nhưng hắn chẳng thể tìm thấy hắn. Hắn quá yếu, hắn không thể tìm được bạn thân. Hắn phải mạnh hơn nữa, để gặp lại Tửu Thôn, để xin lỗi hắn. Thế là hắn thường xuyên tìm vào thế giới con người, biến thành nữ giới dạo quanh La Sinh Môn để kiếm người ăn thịt. Tin đồn về hắn đã lan đến âm dương giới, đã có âm dương sư đến để thu phục hắn. Hắn thoát được, giết hết bọn chúng nhưng cũng mất đi một cánh tay. Nhưng hắn chẳng quan tâm. Hắn mạnh mẽ hơn, nhưng cũng tàn bạo hơn. Lí trí của hắn đang dần mất đi, chỉ có một chấp niệm là phải tìm được bạn thân.

Cuối cùng hắn đã tìm được Tửu Thôn nhưng vừa bước đến gần gọi, bạn thân đã biến mất, không lưu lại một chút khí tức. Hắn chỉ nghe một tiếng nói của bạn thân trước khi đi:

- ngươi biến đi, ta không phải bạn ngươi, chưa từng là

Câu nói như một nhát dao đâm vào trái tim Tỳ Mộc. Hắn lại bị vứt bỏ một lần nữa. Nhưng hắn không hề hận hắn. Hắn không thể hận hắn. Tại sao thì Tỳ Mộc không biết nhưng hắn chắc chắn không thể xuống tay với Tửu Thôn. Hắn lại chìm đắm trong việc giết chóc để quên đi cảm giác khó chịu trong lồng ngực.

Ngày nào đó, hắn phát hiện quỷ nữ yêu một âm dương sư. Vì tên đó, quỷ nữ đã tiết lộ địa bàn của Tửu Thôn cho hắn, giúp hắn giết Tửu Thôn. Tỳ Mộc vội chạy đến nơi mà bạn thân đang ở, đúng như những gì hắn nghe được, nơi đây đã bị hạ một kết giới, một loại kết giới không để ai chú ý nhưng lại nhốt đúng một đại yêu quái ở trong, nếu kết giới trống không sẽ tự bạo với một nguồn linh lực cực lớn có thể làm bị thương nặng hoặc giết chết kẻ thù. Vì để đề phòng Tửu Thôn chạy mất nên kết giới được hạ một cấm chế sức mạnh, khiến chỉ có những kẻ mạnh như Tửu Thôn mới có thể vào được.

Tỳ Mộc nhẹ nhàng tiến vào kết giới, rồi lên tiếng gọi bạn thân. Hắn thấy khuôn mặt ghét bỏ của hắn, nhưng hắn không rời đi như mọi lần. Tửu Thôn đợi Hồng Diệp. Tỳ Mộc nói cho hắn nữ nhân đó đang tính kế hắn. Nhưng hắn không tin. Trái tim Tỳ Mộc hơi quặn đau. Hắn lấy một mảnh giấy cùng chiếc trâm của Hồng Diệp mà hắn đã vô tình lấy được khi cô ta hẹn Tửu Thôn vào một lần khác rồi nói Hồng Diệp đang đợi Tửu Thôn ở La Sinh Môn. Hắn thấy tín vật vội rời đi ngay. Hắn không biết ở đó, Tỳ Mộc đã nhờ quái tạo kết giới khiến hắn trong vòng ít nhất trăm năm sẽ không thể rời đi. Trăm năm, đủ lâu để người ta quên đi cái tên Tửu Thôn đồng tử.

Tỳ Mộc nhìn theo hướng của Tửu Thôn, đôi mắt đượm buồn. Hắn cuối cùng vẫn là bị từ bỏ. Hắn có lẽ không nên sinh ra. Hắn hóa thân làm Tửu Thôn, chờ đợi Hồng Diệp cùng tên âm dương sư kia. Tên đó mang theo cả một đại quân, không thấy Hồng Diệp, có lẽ ả đang ở bên ngoài canh phòng kết giới. Hắn ngụy trang chiêu thức của Tửu Thôn để lấy mạng bọn chúng. Nhưng chúng quá đông, hắn vẫn là không thể địch lại. Nhưng hắn sẽ không trở về hình dạng của mình. Hắn đang chết dần, bọn chúng nghĩ mình đã thắng Tửu Thôn. Hắn bạo phát một kích cuối cùng rồi cũng bị tiêu diệt.

Ở trước khi hắn với hình dạng của Tửu Thôn tan biến, hắn đã thấy những kí ức lóe lên. Hắn mỉm cười cay đắng.

Ngô hữu

Ngô chưa từng quỳ gối trước ai

Chỉ phủ phục trước mặt ngươi

Ngô kiêu ngạo bị ngươi đánh nát

Ngô tôn nghiêm bị ngươi khiêu khích

Ngô lạnh lẽo bị ngươi hòa tan

Ngô cô độc bị ngươi xóa bỏ

Ngô tâm bị ngươi chiếm giữ

Ngô thân thể, giờ đây cũng biến mất vì ngươi

Ngô hữu

Trong tâm ngươi liệu có một góc nhỏ nào cho ta

A, quả nhiên, có lẽ hắn đã yêu bạn thân, yêu đến điên cuồng. Tình cảm này, hắn sẽ đem theo cùng tan biến với hắn. Ngô hữu, nếu có kiếp sau, ta... sẽ không một lần nữa yêu ngươi...

------------------------

P/s: ta viết dựa vào một phần nhỏ lịch sử Tỳ mộc và dựa trên âm dương sư, nhưng thế giới này không có Seimei nên người Hồng Diệp yêu là kẻ khác.

Sẽ cập nhật Tửu Thôn suy nghĩ sau, với lại bối cảnh chính là ở thế giới Âm dương sư.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net