Chuyện của Gió... và Vũng nước nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: RinWL147

Category: Angst, Romance, Soft
Rating: K
Warning: Không

A/N: Truyện viết năm 2013~~

-------------

Hôm nay trời mưa to quá.

Mùa hạ là mùa của những cơn mưa dài đằng đẵng tưởng chừng như không bao giờ dứt, mà cứ tạnh một trận mưa thì lại để sót những vũng nước đọng loang lổ trên mặt đường hay trên khắp các tán lá làm trĩu nặng cả cành cây. Khí trời sau mưa cũng mát dịu đến dễ chịu, cầu vồng sau mưa cũng đẹp đến ngất ngây. Nói chung, mưa to thì đi lại có cực nhọc một tý, nhưng nghĩ đến những nét đẹp của cảnh vật sau mưa thì người ta cũng thấy nhẹ lòng.

Những cơn mưa không thể thiếu đi sự hiện diện của gió. Gió luôn xuất hiện một cách bất ngờ, đôi khi rất dữ dội như muốn quật tung tất cả, nhưng cũng có khi âm thầm lặng lẽ như không muốn ai biết đến sự có mặt của mình. Gió thành phố khác với Gió nông thôn. Ở đây không có những cánh đồng bạt ngàn những biển lúa vàng phất phơ, không có những đồi cỏ xanh tươi mơn mởn vi vu, không có những rừng cây xanh rì rào cho Gió lượn; càng không có nhiều chỗ cho Gió quẩn quanh, cùng lắm thì chỉ còn có những tòa nhà cao tầng sừng sững, những ngã tư oi bức trong nắng hè và những khu đất bỏ hoang đầy rác là rộng rãi. Buông ra một tiếng thở dài, Gió bay xuống thấp, thổi nhè nhẹ vào một căn nhà nhỏ lụp xụp ở cuối góc phố khu ổ chuột, cho một ít hơi mát vào cái phòng với bốn bức tường vốn thường nóng nực, bức bách trong những ngày hè khi mặt trời lên cao. Xong việc, Gió lại bay đi, không có gì giữ chân Gió được lâu. Gió thích sự tự do, cho dù có đang làm "công việc" thì Gió cũng không có một lộ trình nào cả, thích bay đi đâu thì tùy, thích nấn ná nơi đâu thêm một chút cũng được. Rõ ràng là kể cả khi mấy cô nàng hoa bên cửa sổ xinh đẹp dịu dàng mời gọi thì Gió cũng chỉ cười bông đùa với họ một chút, hay cả chùm bong bóng xanh đỏ của ông bác đầu phố lắc lư rủ rê chơi đùa thì Gió cũng chẳng thèm quan tâm mấy làm gì. Gió cảm thấy mình sống không có mục đích gì cả, nhiều khi nó cũng thấy chẳng ai cần đến mình. Gió dễ chán nản và hay xem thường mọi thứ xung quanh.

Hôm nay cũng thế. Sau một trận mưa xối xả như trút nước, Gió lại thong dong lướt đi trên những ngọn cây, luồn lách qua những con phố nhỏ nhất của từng khu nhà, nán lại một chút với những chậu hoa rung rinh bên thành cửa sổ, rồi lại bay vi vu trên những tầng mây cao. Lại một ngày lặp lại và không có gì đặc sắc quyến rũ được Gió. Bay mãi cũng mệt, Gió nghỉ chân trên tầng thượng của một tòa nhà cao tầng mọc lên giữa một khu ổ chuột trong thành phố. Nhìn từ trên cao xuống, ai cũng có thể thấy rõ được sự tương phản giữa khung cảnh sang trọng trong khuôn viên được lót gạch của tòa nhà và những mảng đường loang lỗ đầy ổ gà của con hẻm ngay cạnh. Gió lại thở dài. Chợt... nó nhìn thấy một thứ đặc biệt làm thay đổi cuộc đời vốn buồn chán không có gì đáng nói đến của mình. Đối với mọi người thì điều mà Gió thấy không là gì cả, không đáng quan tâm và tầm thường đến mức không có gì bàn luận thêm được: một vũng nước mưa bé xíu còn đọng lại trên một góc mái tôn mới bị thụng xuống của căn nhà lụp xụp nhất trong cái hẻm hẹp bên cạnh tòa nhà cao tầng.

Trong thoáng chốc, Gió không còn thấy được thứ gì khác ngoài vũng nước be bé, long lanh và đơn độc nó. Vũng nước run rẩy trong cái lạnh sau mưa, những chuyển động be bé của mặt nước gợn những lăn tăn, một vài bọt nước nổi bì bõm. Gió sà xuống thấp để nhìn kĩ Vũng nước. Tại sao... Tại sao vũng nước ấy lại có một vẻ đẹp kì lạ nào đó vậy? Giữa một nơi nghèo nàn và bẩn thỉu thế kia... tại sao lại có một thứ gì đó trong suốt và dường như tinh khiết đến thế?

Gió lại bay thấp và chợt hốt hoảng khi nhận ra Vũng nước càng run lên hơn nữa khi mình lại gần. Gió không muốn làm Vũng nước sợ, nên lại đành bay lên cao, từ xa nhìn xuống.

Nước trong vũng trong đến mức Gió có thể soi được chính mình trong đấy, nhìn thoáng qua không thấy có tý bụi bẩn hay rỉ sét gì. Đấy là nước mưa mùa hạ, vẫn còn mới lắm. Gió chợt nhìn lại chính mình, sao thấy bản thân thật bình thường quá đi. Bao nhiêu khói bụi, rác bẩn bám đầy từ khi nảo khi nào rồi mà giờ Gió mới nhận ra. Trong một thoáng, Gió thoạt nghĩ có khi nào mình không xứng với Vũng nước ấy...

Cơ mà tại sao Gió lại quan tâm Vũng nước đến vậy nhỉ? Đó chỉ là một vũng nước mưa đọng lại thôi mà, trên đường thì thiếu gì đấy! Gió cũng không rõ nữa, chỉ biết là Vũng nước có một vẻ cuốn hút kì lạ nào đấy khiến Gió ngắm nhìn mê mẩn, hay chính vì Vũng nước là một khoảng lặng trong lành giữa cái khu nhà ổ chuột này nên mới nổi trội?

Mà thật ra Vũng nước có nổi trội đâu nào, cả chính nó cũng nhận thấy rằng mình mong manh và thấp kém ra sao. Vũng nước vừa mới được sinh ra từ cơn mưa to kia đấy thôi. Nó lạ lẫm với cuộc đời, cảm thấy mình đơn độc và sợ hãi mọi thứ. Tuy chưa nhìn thấy ao, hồ, sông bể đẹp ra sao, chỉ cần so sánh mình với mấy vũng nước trên mặt đá lát xa xa đằng kia thì nó đã thấy mình "tệ" ra sao rồi. Chỉ cần một cơn gió lớn thổi ào qua thì nước của nó sẽ vơi đi một nửa, chỉ cần mặt trời nắng gắt một chút thì nó sẽ khô đi. Chẳng có gì của chính mình khiến nó tự hào được chút nào cả. Vũng nước thở dài, khiến những gợn lại lăn tăn trên mặt nước và bọt bóng lại nổi lên. Nó không biết rằng chính cái ngây thơ và vẻ mong manh đó của nó đã khiến cho một ai đó chợt "xao xuyến".

-------

Hôm nay đã là ngày thứ hai kể từ trận mưa lớn đó. Sáng ngày, trời đã đổ một trận mưa nên Vũng nước vẫn còn ở đấy, chưa vơi đi bao nhiêu. Và sân thượng tòa cao ốc hai hôm rồi lộng gió.

Sau khi đã chờ đợi cả buổi sáng mà không có mục đích gì, Gió quyết định sẽ bắt chuyện với Vũng nước. Gió lượn xuống, từ tốn dịu mình lại để nước chỉ hơi lăn tăn chứ không sóng sánh, rồi dừng trên một mái tôn cách nơi Vũng nước nằm chỉ hơn hai mét. Bụi quét nhè nhẹ quanh chỗ Gió đứng, Gió hà hơi thổi nó bay đi xa để Vũng nước không bị lấm bẩn. Nhắc tới bẩn, hình như Vũng nước đã không còn được như cũ nữa rồi. Những hạt bụi be bé trôi trôi trong màu nước đã ngả đục, một vài váng màu cầu vồng nổi bồng bềnh. Ai cũng hiểu rằng điều đó là không thể tránh khỏi. Ở một nơi đầy ô nhiễm và bụi bẩn như thế này, làm sao Vũng nước có thể giữ được sự tinh khiết ấy hoài được! Người xưa có câu "Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng." Dù cho bản chất ngây thơ trong sáng của Vũng nước vẫn như vậy, thì cái vẻ ngoài của nó cũng không khỏi bị lấm lem. Vũng nước không phiền đâu, nhưng Gió thì buồn lắm. Gió muốn Vũng nước mãi là Vũng nước của ngày hôm qua mà Gió biết kia, nhưng đâu thể thay đổi được thực tế.

Liệu điều này có làm Gió chán ghét Vũng nước không?

Gió cũng tự hỏi chính mình như vậy, Gió băn khoăn mãi...

Bỗng nhiên, Gió nhìn thấy một con ruồi rất lớn từ đâu bay đến, định sà vào Vũng nước. Hoảng cả lên, Gió nghĩ rằng bằng mọi giá mình phải thổi bay con ruồi ấy ra xa Vũng nước, nếu không Vũng nước sẽ bị con ruồi ấy làm bẩn mất thôi. Nhưng trong một thoáng, Gió do dự. Bản thân Vũng nước đã bẩn như vậy rồi, có hay không thêm một con ruồi đậu vào thì cũng đâu khác mấy, phải không? Làm thế chỉ nhọc công Gió, mà chẳng thay đổi được gì. Thôi, tội gì Gió phải làm.

Thế là Gió để mặc con ruồi ấy đậu vào Vũng nước, đem biết bao nhiêu vi khuẩn và rác bẩn từ bãi rác công cộng gần đấy vào Vũng nước.

Trời ngả trưa. Dưới cái nắng gay gắt của một buổi trưa mùa hạ, ai cũng có thể thấy rõ nước trong vũng đã bốc hơi lên thành những làn khói bé tẹo, không đến mức kêu xèo xèo như nước trong mấy ao hồ lớn, nhưng cũng đủ làm Vũng nước vơi dần đi. Không nhiều, nhưng từng chút một.

Gió chứng kiến cảnh đó, liền muốn thổi mây bay đến trên Vũng nước, che đi cái nắng oi ả của Mặt trời. Nhưng rồi... Gió lại nghĩ: mây chỉ giúp che đi một chút, trời vẫn nóng như thế này, sớm muộn gì thì nước trong Vũng cũng nóng lên mà bốc hơi dần thôi. Gió cũng đâu giúp được gì. Mà nếu may mắn chiều nay trời lại mưa thì Vũng nước sẽ lại đầy ngay thôi, chẳng có việc gì to tát cả.

Suy cho cùng thì Gió cũng chưa thể bắt chuyện làm quen với Vũng nước. Cái gì cứ suy tính mãi mà không làm được dễ khiến người ta đâm ra chán nản, muốn bỏ cuộc. Gió thay đổi rồi...

Gió tự trấn an rằng Gió đã có lòng tốt, nhưng lực bất tòng tâm. Để rồi trong một phút day dứt, nó bực bội bay lên thật cao, trên cả những tầng mây trắng phau phau dưới nắng, đi thật ra khỏi cái vũng nước tầm thường đó. Chẳng có gì lưu luyến được Gió lâu, Gió luôn cho là vậy và cảm thấy điều đó thật đúng.

Cả tối hôm ấy, Gió bay lượn khắp thành phố, không rõ vì sao nhưng trông cô độc và buồn bã lắm. Gió lướt qua mặt nước sông Sài Gòn, khiến dòng sông gợn sóng mạnh mẽ. Gió vòng quanh những nhánh dương cao cao, khiến chúng rung lên dữ dội. Gió lật tung những bộ quần áo treo lủng lẳng trên ban công khu chung cư quận 1. Gió cuốn bay chiếc nón vải ba màu của một nhóc con đang ngồi trên xe máy mẹ chở, khiến nó bật khóc òa lên. Sự nổi loạn bất chợt này của Gió khiến ai cũng hiểu cảm xúc của Gió lúc này đang thực sự rối bời. Gió mâu thuẫn trong lòng quá... Ai cũng thấy Gió mạnh mẽ ra sao, dũng mãnh nhữ thế nào. Vậy mà có mỗi chuyện mình làm quen với Vũng nước bé nhỏ kia nhưng Gió lại không làm được. Rồi đột nhiên, Gió nghĩ... đó không phải là lỗi của mình. Phải chăng tại vì Vũng nước quá nhỏ bé, quá tầm thường và thấp kém, nên một kẻ như Gió không thể ở cùng nổi? Vũng nước không xứng để Gió làm quen bắt chuyện , cũng không xứng để cho Gió bỏ ra hàng giờ mà ngắm nhìn rồi suy nghĩ. Có biết bao thứ hay ho hơn những việc mà Gió mất cả sáng ngày để làm, vậy tội tình gì Gió không quên quách đi cái vũng nước bé tẻo teo vô tích sự kia! Càng nghĩ càng thấy mình đang làm chuyện không đâu, Gió quyết định thôi không nghĩ nữa. Gió phiêu du lãng đãng trên những đám mây, thả hồn vào những kí ức xưa cũ không biết từ đâu chợt hiện về.

Nhớ quá...

Nhớ những ngày Sài Gòn xưa...

Thốt nhiên, Gió giật mình thảng thốt. Nó chợt nhận ra tại sao mình lại có cảm tình với vũng nước bé nhỏ trong vắt đó, tại sao mình lại buồn man mác khi Vũng nước bị lấm bẩn... và cả lý do khiến Gió muốn bỏ đi khi mình muốn giúp Vũng nước mà không làm vì cho rằng không thể.

Vũng nước sao mà giống Sài Gòn xưa quá.

.

.

Cách đây rất nhiều năm, trước khi Thành phố Hồ Chí Minh đô thị hóa, trở thành một thành phố hiện đại, tấp nập người xe và ồn ào như bây giờ, Gió là một kẻ rất yêu đời, sống lạc quan và luôn nhìn thấy tương lai tươi sáng.

Mỗi sáng sớm tỉnh dậy, Mặt trời dần lên cao qua những rặng cây xanh xanh, Mây ửng hồng đầy e thẹn bay bồng bềnh bên cạnh. Khi tiếng chim đầu tiên cất lên tiếng hót, Gió bắt đầu một ngày mới trên những con phố vắng người qua lại, thi thoảng chỉ có một vài anh sinh viên đạp xe thồ hàng kiếm tiền trang trải việc học, mấy cô bán hàng quán bên đường dọn hàng sớm chờ khách vãng lai, hoặc một hai người lao công với chiếc chổi tre xào xạc quét từng góc phố nhỏ. Có những gương mặt Gió quen thuộc đến nhớ cả tên.

Trời trưa, Gió bay lên trên những ngôi nhà thâm thấp, lượn ra những bãi đất trống mà bọn trẻ vẫn thường đá bóng bất chấp cái nắng gay gắt của Mặt trời, lướt ngang qua những ngôi trường cũ vắng tiếng nô đùa của lũ trẻ ngày hè. Mấy căn nhà mở rộng cửa đón Gió vào quạt mát, vì chẳng mấy nơi có được chiếc quạt điện. Gió nhè nhẹ đưa nôi cho lũ trẻ con để mẹ chúng được nghỉ tay một lúc, góp phần xua đi cái oi bức của căn phòng với bốn bức tường gạch.

Chiều chiều, Gió lại trở về những con phố, chào các cụ già đang ngồi đánh cờ tướng với những con cờ làm bằng nắp chai, hay nghịch ngợm thổi bay tóc một thiếu nữ đang ngồi chải tóc bên hiên nhà. Có lúc Gió bay ngang qua mấy con rạch, thổi ù một cái khiến lũ trẻ con đang tắm ở dưới đấy một phen lạnh run. Đùa chán, Gió bay ra mấy bãi đất trống, nâng cao một cánh diều làm bằng giấy báo cũ hay giấy bài kiểm tra.

Tối đến, Gió tuần tra dọc mấy con phố, trêu nghịch đám lá đang ngon giấc khiến chúng phát ra tiếng kêu xào xạc đột nhiên nghe rợn cả người, hay kiếm một chỗ cao cao nào đấy nhìn xuống Sài Gòn tráng lệ. Những ngọn đèn đường leo lét đổ bóng dài trên những con phố nhỏ hẹp, thi thoảng vang lên tiếng gõ lanh canh của một cậu bé bán hủ tiếu dạo. Hè đến thì còn có tiếng ve kêu ri ri suốt đêm, tiếng dế thi nhau gáy, tiếng ồm ồm của mấy con ễnh ương núp trong bụi rậm sau mưa.

Tất cả sao êm đềm quá, bình dị quá mà thân thương quá. Gió yêu thành phố, yêu cái tươi mát trong lành của nó khiến Gió dễ chịu biết bao.

.

.

Đang trong cơn suy nghĩ, chợt một luồn khí từ đâu xộc đến khiến Gió bất ngờ ho lên sặc sụa. Thì ra là khói từ chiếc xe tải đang vội chở chuyến hàng trong đêm đây mà. Chạy vội vàng như thế... không khéo lại xảy ra tai nạn nữa thôi. Nhưng kệ, đó có phải là việc của Gió đâu! Chốc chốc, một tiếng còi xe máy vang lên inh ỏi, tiếng đèn xi-nhan cứ đều đều, đều đến phát chán, hoặc tiếng rầm rập khi những chiếc xe quá trọng tải cán qua một nắp cống đã cũ mòn. Đây đâu phải là cái "bản giao hưởng của đêm Sài Gòn" đầy lãng mạn mà các nhà văn vẫn thường miêu tả!

Ôi những đêm vắng yên tĩnh ngày xưa của Gió đâu rồi?

Gió mệt quá, đau đầu quá! Nó vội vàng sà xuống thấp, kiếm bãi đất nơi một công trình nào đó bị bỏ hoang rồi chui vào nghỉ. Đây có lẽ không phải nơi lý tưởng nhất nằm trong danh sách "những chốn nghỉ chân", nhưng khắp cái thành phố này có nơi nào mà gió có thể đặt toàn bộ cái thân hình đồ sộ của mình lên đâu chứ. Gió lại thở dài. Có mỗi chuyện một vũng nước bé con thôi mà khiến Gió gợi nhiều suy nghĩ, nhiều hồi ức quá.

Tối đó, Gió không tài nào chợp mắt được.

.

.

Đây là đêm thứ hai Vũng nước phải ở một mình giữa bóng tối mị hoặc, lạ lẫm. Nó cảm nhận được những giọt sương đêm sà vào lòng mình, mang theo cả mấy hạt bụi li ti. Thi thoảng, Vũng nước giật nảy người khi một loài côn trùng nào đó hạ cánh xuống mặt nước, uống đi một chút và lại mang thêm vi khuẩn, rác bẩn bám vào nó.

Đêm đầu tiên, Vũng nước sợ đến phát khóc. Nhưng hôm nay thì nó quen hơn rồi.

Vũng nước cũng không còn ngại những tiếng động đột ngột vang lên trên những con phố nữa, quen luôn tiếng léo nhéo kêu khóc của lũ trẻ con nhà chủ. Cuộc sống vồn vã nơi phố thị khiến cả những con người dù chậm chạm, ngốc nghếch mấy cũng phải biết nhanh chóng thích nghi, nếu không sẽ bị xã hội đào thải. Vũng nước cũng theo lẽ đó mà sống tiếp thôi!

Nó không nhận ra rằng nước của mình đã vơi đi ra sao... và sự sống của một sinh vật thật ra mỏng manh và ngắn ngủi đến dường nào.

-------

Sáng hôm sau, Gió chờ mãi đến khi Mặt trời đã đứng bóng rồi mới chịu bò dậy, lê cái thân mình to lớn còn ngái ngủ ra khỏi khu công trình bỏ hoang. Tuần tra một vòng quanh các con phố lớn, Gió miễn cưỡng luồn lách vào mấy con hẻm nhỏ hẹp bẩn thỉu chưa đủ mọi loại rác và các thứ mùi trên đời. Hôm nào thì tình trạng của mấy con hẻm cũng thế thôi, nhưng sao hôm nay Gió cảm thấy khó chịu đến lạ thường. Nó lướt vội qua mấy ngã rẽ, rồi kiếm cớ bay lên trên cao để tránh đi mấy điều làm mình không thích đó.

Trời ngả trưa, Gió dừng chân nghỉ mệt tại nơi yêu thích của mình – đỉnh tòa nhà cao tầng tráng lệ nhất nằm giữa cái khu ổ chuột của một đô thị hiện đại; mà đã lên đây thì Gió lại hay nhìn xuống dưới. Bất giác, Gió tìm kiếm cái nóc nhà nơi Vũng nước đang nằm.

Sao hôm nay cái khung cảnh ấy không "đập" vào mắt Gió như những ngày trước nhỉ?

Gió tìm mãi chẳng thấy cái vũng nước bé ấy đâu nữa.

Mà... nói đúng ra, thì chẳng còn vũng nước nào quanh đây nữa...

Gió hốt hoảng, cuống cuồng bay xuống thấp, rà từng mái tôn một, tìm kiếm thứ gì đó thân quen... Nhưng những gì nó thấy chỉ có rác và bụi bẩn. Tìm kiếm trong vô vọng, cuối cùng, khi bay qua bay lại suốt con hẻm, Gió chợt nhận ra tiếng ré lên của đứa trẻ mà Gió đã nghe hai ngày trước, nó mới tìm được chỗ của Vũng nước trên nóc tôn của căn nhà đó. Nhưng Vũng nước nay còn đâu.

Không còn gì nữa... Tất cả những thứ thuộc về Vũng nước đã hoàn toàn biến mất không một dấu vết. Nơi góc mái tôn bị trũng xuống chỉ có một chùm lá vàng rụng, một ít rác đủ loại và hai con ruồi bay bay quanh một loại hạt gì đấy chắc là bị ném xuống từ ban công nhà bên.

Gió sững đến không thốt nên lời. Nó cảm thấy toàn thân run rẩy, run đến mức muốn khuỵu hẳn xuống. Gió đau đớn khi nhận ra sự biến mất của Vũng nước hoàn toàn có liên quan điến Gió.

Nếu...

.

.

Gió không rõ mình đã đứng ở đây bao lâu nữa, nhưng có lẽ là rất lâu rồi. Tại sao Gió lại đứng ở đây? Tại sao Gió có cảm giác mình đang chờ đợi một thứ gì đó không thể xảy ra? À không phải đâu, điều mà Gió đang chờ đợi là hoàn toàn có thể xảy ra chứ! Gió đang chờ trời mưa.

Mưa xuống, nước sẽ lại đầy...

Gió chờ... chờ mãi...

.

.

Cuối cùng thì dường như mây cũng hiểu cho nỗi lòng của Gió. Trời đã đổ mưa. Mưa rất to, to đến mức phủ lên cả đất trời một tấm màn trắng xóa, không chừa sót một ngóc ngách nào quanh đây. Nước mưa đọng thành những vũng nước to trên mặt đường, đổ dài trên những tấm tôn phủ trên nóc mấy căn nhà thâm thấp.

Gió mỉm cười sung sướng, vội vàng bay đến bên chỗ Vũng nước... Nhưng để rồi chết lặng trong nỗi bàng hoàng đến đau đớn.

Đó... đó không phải là Vũng nước mà Gió mòn mỏi chờ đợi. Hoàn toàn không...

Nơi trũng xuống của nóc mái tôn là một vũng đọng nhỏ, với đủ mọi loại rác thải trôi lềnh bềnh đến phát tởm, nước đùng đục một màu của rỉ sét lâu ngày...

Sao mọi thứ lại khác xa đến thế... Tại sao...

Gió xót xa, dằn vặt khi nhớ lại mình đã thay đổi ra sao, đã bàng quan như thế nào trước Vũng nước. Gió nấc lên một tiếng, tưởng chừng như đã òa khóc trong sự ăn năn, hối hận mà cả chính mình cũng không rõ, nhưng Gió đâu thể rơi lệ. Gió đâu có nước mắt để rơi... Từng giọt nước mưa xuyên qua cơ thể Gió, lao xuống mặt đất, nhẫn tâm xé nát mọi thứ trên đường đi của mình.

Quá muộn... Tất cả đã quá muộn.

Gió từng hi vọng khi mưa xuống, vũng nước sẽ lại đầy, sẽ trở lại là Vũng nước của Gió... Nhưng sự thật không thể nào thay đổi được. Dù mưa có lớn như thế nào, vũng đọng có đầy nước ra sao, thì đó cũng không bao giờ là Vũng nước mà hai ngày trước Gió đã gặp. "Không ai tắm hai lần trên một dòng sông". Thứ gì đã qua đi thì không bao giờ có thể lấy lại. Chính Gió đã vứt đi cơ hội hết lần này đến lần khác, và giờ thì không xứng đáng để có thêm một cơ hội nào nữa.

Mưa ngày càng nặng hạt, như cố tình nhấn chìm sâu hơn nỗi buồn của Gió vào cái lạnh lẽo, ẩm ướt và sầu não của nó...

.

.

Giá mà... không phải là Gió...

.Hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net