Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thư sinh đi rồi, ngày hôm sau cũng không hề xuất hiện. Các cô nương Quốc Sắc Thiên Hương suy đoán sôi nổi, xem rốt cuộc thư sinh kia có đến nữa hay không, thậm chí còn mở sòng bạc. Lưu Ly làm nhà cái, lấy kỳ hạn năm ngày, ai đặt thư sinh không đến thì một bù một, ai đặt thư sinh đến thì một bù ba.

"Quốc Sắc Thiên Hương này của tỷ từ khi nào mà đổi sang kinh doanh sòng bạc rồi?" Đoan Mộc Túy nhìn các cô nương đặt cược, không kiềm được cười hỏi Lưu Ly.

Lưu Ly nhún vai không bận tâm, "Việc làm ăn có thể kiếm tiền, ta đều làm."

Đoan Mộc Túy nhìn đơn đặt cược trong tay Lưu Ly, "Không phải chứ, đặt thư sinh đến chỉ có mấy người thế này? Cũng xem thường ta quá đó."

"Đã nói là kỳ hạn năm ngày, qua năm ngày rồi, thư sinh có đến cũng coi như không đến." Lưu Ly cất đơn đặt cược đi, "Chỉ có năm ngày, Thương công tử, đừng có tự tin quá."

"Nếu ngay cả bản thân mình mà cũng không tin, vậy thì còn có thể tin ai?"

"Nếu hắn biết ngươi là nữ tử, đương nhiên sẽ đến sớm sớm. Đáng tiếc, người ta tưởng ngươi là công tử ca cơ!" La Thường xen lời vào, thấy Đoan Mộc Túy bĩu môi, không nén được cười, "Nếu ngươi không phục, có muốn cũng đặt một ván không?"

"Bảo ta đặt cược? Ta sợ Lưu Ly tỷ tỷ thua không nổi!" Đoan Mộc Túy ôm vai Lưu Ly một phát, "Chúng ta đã quen thân thế rồi, sao ta có thể để tỷ bù bạc chứ?"

Lưu Ly cười một cái, "Ta là nhà cái, bù thế nào cũng không đến lượt ta."

Đoan Mộc Túy cười nói, "Nếu không thì sao lại nói, Lưu Ly tỷ tỷ biết làm ăn nhất chứ?"

* * *

Từ sau hôm đó, các cô nương Quốc Sắc Thiên Hương ngoại trừ mở cửa đón khách, lại có thêm một phần tâm tư, đó là mỗi ngày ngóng nhìn xem thư sinh kia có đến hay không.

Buổi tối ba ngày sau, Bái Trúc giúp các cô nương tiễn khách ra ngoài, rốt cuộc nhìn thấy thư sinh đứng thập thập thò thò phía sau đèn lồng bên ngoài cửa.

"Lưu Ly tỷ! Lưu Ly tỷ!" Bái Trúc chạy vào như nhặt được bảo bối, "Thư sinh ngốc kia tới rồi!"

"Tới rồi?" Lưu Ly cũng không bất ngờ, chỉ nhìn bốn phía, "Người đâu?"

"Vẫn đang trốn ở ngoài cửa đấy!" Bái Trúc che miệng cười trộm, "Theo em thấy, trong chốc trong lát vẫn chưa vào được đâu."

Lưu Ly cười, "Vậy chúng ta cứ đợi đi, xem xem hắn có gan vào không!"

"Vậy, em có cần đi..." Bái Trúc chỉ chỉ hậu viện.

"Đi đi." Lưu Ly tự tìm cái bàn ngồi xuống, đợi xem rốt cuộc khi nào thư sinh kia mới tiến vào.

Thư sinh kia cũng không làm Lưu Ly thất vọng, khi trà xuân Long Tĩnh đã châm đến lần thứ ba, Lưu Ly đợi đến sắp mất kiên nhẫn, thì thư sinh kia mới dè dặt đi vào.

"Các cô nương, còn không tiếp khách?"

Lưu Ly vừa dứt lời, bốn năm cô nương liền tiến lên. Thư sinh kia cứ như bị khiếp sợ vậy, liên tục lùi ra sau, suýt chút đã ngã ngồi ra mặt đất.

"Đến Quốc Sắc Thiên Hương chúng ta, tất nhiên là để tìm cô nương mua vui." Cô nương giơ tay kéo lấy thư sinh, "Không cần nói, chúng ta cũng hiểu mà."

"Không không không, không phải là tôi đến tìm cô nương." Thư sinh cuống quýt xua tay.

"Kìa! Đến Quốc Sắc Thiên Hương, không tìm cô nương, chẳng lẽ muốn tìm công tử hay sao?"

Thư sinh kia thoắt đỏ mặt, "Tôi... tôi..."

"Được rồi, đừng chọc ghẹo vị công tử này nữa." Lưu Ly nhìn tình hình này, chỉ sợ còn nói cười tiếp thì thư sinh sẽ thật sự trở mặt, bèn phất tay để các cô nương tản đi.

"Bà chủ." Thư sinh nhìn Lưu Ly, tựa như có điều sợ sệt.

Lưu Ly đánh giá thư sinh: hốc mắt thì đen, trong mắt có tơ máu, chắc là mấy ngày này cũng chưa được ngủ ngon. Aiz! Đây là tạo nghiệt gì vậy chứ!

"Tôi đến, là muốn... muốn gặp..."

"Gặp Thương Ly sao!" Lưu Ly không nhìn nổi nữa, nói hết giúp hắn, "Theo ta đi." Nói rồi, bèn muốn kéo tay thư sinh.

Thư sinh giật mình rụt thẳng về sau.

Lưu Ly lắc đầu. Với chút gan này, còn dám vào Quốc Sắc Thiên Hương Lâu, còn muốn gặp Thương Ly? Nên nói hắn ngốc, hay là nên nói hắn háo sắc khiến gan to bằng trời?

Trong Quốc Sắc Thiên Hương Lâu, ti trúc vui tai, nói cười rộn rã, nhưng hậu viện lại tĩnh mịch im ắng. Lưu Ly dẫn thư sinh đến hậu viện, chỉ gian phòng đèn đuốc sáng trưng kia, "Chính là nơi đó đấy."

Nhưng thư sinh lại đứng tại chỗ không nhúc nhích nữa.

"Sao lại không đi?" Lưu Ly cũng không hiểu được nữa.

"Tôi... tôi thấy, tôi vẫn nên quay về thôi."

"Cũng đã đến rồi, vì sao lại muốn quay về?"

"Tôi... tôi sợ bạc của tôi không đủ."

"Bạc?" Lưu Ly cười lạnh, "Ngươi cho rằng Quốc Sắc Thiên Hương là nơi nào, còn y là ai? Nếu muốn lấy bạc, chỉ e, giá của y, vẫn chưa có ai trả nổi!"

"Nhưng mà, đây dẫu sao... dẫu sao cũng là người đời không dung..."

"Ồ! Hóa ra chuyện mà công tử ngươi nghĩ là chuyện người đời không dung? Ta còn tưởng, ngươi đến tìm y, chỉ là để luận bàn cầm nghệ chứ!"

"Đúng! Đúng! Là luận bàn cầm nghệ." Rốt cuộc thư sinh đã tìm được lý do, vội vàng gật đầu.

"Đã là luận bàn cầm nghệ, còn sợ cái gì? Đi đi!" Lưu Ly nói đoạn, đẩy thư sinh một phát từ phía sau.

Thư sinh loạng choạng lảo đảo ngã vào trước cửa, cửa phòng lại đột ngột mở ra.

Đoan Mộc Túy ở hướng đối diện cửa, nghiêng người ngồi trên giường, một chân gập lên đạp trên mép giường, cánh tay gác trên chân, trên tay còn móc bình rượu, đang liếc mắt nhìn hắn.

Thư sinh như bị trúng định thân chú, không thể động đậy, chỉ nhìn Đoan Mộc Túy, từ cổ đỏ đến tận lỗ tai.

"Không vào à?" Đoan Mộc Túy lắc lư bình rượu trong tay, cười mập mờ khiêu khích.

Thư sinh há há miệng, nhưng cuống họng lại thít chặt chẳng nói ra được gì, chỉ không ngừng nuốt nước bọt.

Đoan Mộc Túy đứng lên, đi về phía thư sinh, "Huynh cứ một mực nhìn ta như vậy, nhưng lại không nói chuyện, là có ý gì?"

Thư sinh nghe vậy, vội né tránh ánh mắt, không dám nhìn Đoan Mộc Túy nữa.

Đoan Mộc Túy nhướng mày cười, nhưng lại ra vẻ như bất đắc dĩ, thở dài một tiếng, "Aiz! Huynh chịu đến, ta còn tưởng là nhất định huynh đã suy nghĩ rõ ràng, có quyết định rồi. Hiện giờ xem ra... huynh vẫn quay về đi thôi."

Nói xong, Đoan Mộc Túy vung tay một cái, xoay người muốn đi.

"Không, không phải." Thư sinh luống cuống, duỗi tay muốn kéo lấy Đoan Mộc Túy, nhưng ngón tay còn chưa chạm vào tay áo của Đoan Mộc Túy, đã "ui da" một tiếng ôm lấy cánh tay, đau tái cả mặt.

Đoan Mộc Túy nhìn hòn đá rơi bên chân thư sinh một cái, sắc mặt không khỏi lạnh đi.

"Huynh về đi."

"Không, tôi chỉ là... tôi cũng không biết tại sao..." Thư sinh ôm cánh tay, nhưng vẫn muốn giải thích.

Đoan Mộc Túy cười nhạt, "Ta hiểu, nghe ta, huynh về trước đi."

Thư sinh bất đắc dĩ, chỉ có thể y lời rời khỏi, lúc đi còn thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn, tựa như có điều không cam, có điều không nỡ.

"Không phải thuộc hạ có ý này."

"Lại thêm, chuyện của Bách Lí Không giả, ngươi làm sao mà biết?" Đoan Mộc Túy quan sát Mặc Dã, "Từ khi rời khỏi Túy Tiên Đảo, ta không hề liên hệ với Thánh Bảo. Chuyện mà ta cũng không biết, ngươi nghe được tin tức từ đâu?"

Mặc Dã bị hỏi cho sững sờ. Vừa rồi nhất thời muốn giải thích giúp Bạch Anh, nhưng không ngờ lại nói lỡ miệng. Nói nhiều tất sai, chẳng lệch đi chút nào.

"Xem ra, ngươi với ảnh vệ cũng vẫn luôn chưa từng ngắt liên lạc. Chỉ sợ chuyện thư sinh này, ngươi cũng đã truyền qua đó rồi phải không."

Mặc Dã cúi thấp đầu, không dám đáp lời.

Đoan Mộc Túy cười không thèm để tâm, "Nói thì nói thôi, ta đã dám làm, thì không sợ ngươi nói. Nếu không, con bồ câu ngươi truyền tin kia, ta đã bắn xuống nướng ăn từ lâu rồi."

Bạch Anh như phát giác được có điều gì đó không hợp lý, "Chủ tử, rõ ràng người biết Mặc Dã huynh ấy... Là người cố ý để huynh ấy truyền tin tức về ư?"

"Ta nghĩ thế nào, ngươi không cần biết. Còn ta thì muốn biết, ngươi nghĩ thế nào."

"Tôi? Tôi chẳng nghĩ gì cả." Bạch Anh bị hỏi mà ngây ra.

"Chuyện Mặc Dã, ngươi không thể nào không biết, nhưng lại không nói. Ta nên nói là ngươi không đủ trung thành với ta, hay là quá nghĩa khí đối với hắn?"

"Tôi... tôi muốn giúp chủ tử..." Bạch Anh thấy Đoan Mộc Túy nhướng mày, lập tức rụt vai, "Chủ tử, tôi sai rồi."

"Các ngươi có thể nói dối ta, nhưng mà," Đoan Mộc Túy nheo mắt lại, "Tuyệt đối đừng để ta nhìn ra."

* * *

Bất kể thế nào, trong vòng năm ngày, thư sinh đã đến Quốc Sắc Thiên Hương, ván cược mà Lưu Ly bày ra cũng coi như đã có kết quả. Bởi vì người đặt thư sinh sẽ đến không nhiều, Lưu Ly ngồi nhà cái ít nhiều cũng kiếm được chút bạc. Thế là ba vị cô nương kim bài liền ồn ào, bắt Lưu Ly làm chủ lấy bạc ra, mời mọi người uống rượu.

Tam đại kim bài cô nương, có ai mà thiếu bạc đâu, chẳng qua là muốn một cuộc náo nhiệt mà thôi. Đoan Mộc Túy cùng ba vị cô nương tụ tập trong phòng Lưu Ly, mãi khi trời sắp sáng mới tàn tiệc.

Đoan Mộc Túy về phòng ngủ đến lúc mặt trời lên ba sào mới dậy, rửa mặt chải đầu xong, Bạch Anh lại gõ cửa tiến vào, không nói một lời mà đứng trước mặt Đoan Mộc Túy.

"Sao đấy?" Đoan Mộc Túy buồn cười nhìn Bạch Anh, "Sao lại có biểu cảm quái gở vậy?"

Bạch Anh giơ hai tay, đưa đến trước mặt Đoan Mộc Túy.

Đoan Mộc Túy nhìn kim bài trong tay Bạch Anh, dường như cũng không bất ngờ, "Nhanh thế đã đến rồi?"

Chỉ chưa đến thời gian bốn ngày mà đã từ Ai Lao Sơn qua đây rồi? Tuy nói Đạp Huyết là con ngựa tốt, nhưng mà, thời gian ngắn như vậy, chắc cũng phải ngày đêm thần tốc chăng.

Đoan Mộc Túy không hề nhận kim bài, Bạch Anh do dự mở miệng, "Chủ tử, người... không đi sao?"

"Đi đâu?" Đoan Mộc Túy hỏi ngược lại.

"Đi gặp giáo chủ đó!" Bạch Anh trừng to mắt, đè thấp giọng, "Nếu giáo chủ cũng đã đến Hoành Thành rồi..."

"Tại sao hắn phải đến Hoành Thành?"

"Đương nhiên là vì chủ tử người." Cái này chẳng phải rõ ràng dễ thấy sao?

"Phải đấy, ngươi cũng nói là vì ta. Nếu hắn vì ta mà đến, tại sao không phải là hắn đến gặp ta, mà là ta đi gặp hắn?"

"Nhưng mà, đó là giáo chủ mà."

"Là giáo chủ của các ngươi, có liên quan gì đến ta?" Đoan Mộc Túy bĩu môi, lắc lắc bầu rượu mang theo bên người, "Hết rượu rồi, đi lấy rượu giúp ta."

"Vậy, chủ tử, kim bài này..."

"Hoặc là ngươi giữ, hoặc là trả về, dù sao cũng đừng mong ta sẽ nhận."

"Dạ." Bạch Anh cầm lấy bầu rượu của Đoan Mộc Túy, xoay người muốn đi ra ngoài.

"Nhớ lấy, rượu ít hơn hai mươi năm, ta không uống đâu."

* * *

Lúc chập tối, Đoan Mộc Túy từ phòng Lưu Ly về hậu viện, vừa đẩy cửa đã nhìn thấy bầu rượu của nàng và kim bài đều được đặt trên bàn.

Đoan Mộc Túy cười, nhấc chân vừa vào phòng, cửa phòng bèn đóng lại. Đoan Mộc Túy vẫn bước qua, cầm bầu rượu, rút nút bấc ra ngửi một cái, "Rượu Phần Sơn Tây?"

Phong Lăng Khước bước từ sau bình phong ra, đặt vò rượu xách trên tay lên bàn.

Đoan Mộc Túy liếc nhìn Phong Lăng Khước, "Sự vụ trong giáo bộn bề, giáo chủ rút thì giờ đến đây, không biết là có việc gì?"

Phong Lăng Khước không hề nói chuyện, chỉ quan sát phòng của Đoan Mộc Túy. Giống với phong cách của nàng, xưa nay nàng nhạy cảm với mùi hương, nên trong phòng không hề xông hương, cũng không có mùi phấn son; chăn đệm trên giường lấy mềm mại ấm áp làm lựa chọn hàng đầu, màu sắc cũng là màu tím nhạt mà nàng thích.

"Sao vậy, ngươi có hứng thú với cách bài trí của thanh lâu?"

"Ngươi định bao giờ về Thánh Bảo?" Phong Lăng Khước không đáp mà hỏi ngược.

Đoan Mộc Túy chợt cười, "Ta nói muốn về Thánh Bảo hồi nào?"

Phong Lăng Khước hơi nheo mắt lại, "Ngươi đến Hoành Thành, là vì cái gì?"

Đoan Mộc Túy hừ một tiếng, "Kỳ lạ chưa, vì sao ta nhất định phải là 'vì cái gì' mới có thể đến? Ta chán, ra ngoài chơi, không được à?"

Phong Lăng Khước đến gần trước mặt nàng, "Ngươi cảm thấy, ta sẽ tin?"

Đoan Mộc Túy thử ngụm rượu, "Nói thế nào cũng là chuyện của ta, còn về việc tin hay không, thì đó là chuyện của ngươi."

"Năm kia ngươi đi Hán Trung*, Lương gia ở Hán Trung liền xảy ra chuyện, lần này ngươi đi Dật Danh Trang, Dật Danh Trang lại chết người. Đừng bảo rằng, những chuyện này đều là trùng hợp."

(* Hán Trung: huyện cổ, thuộc tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc.)

"Nếu không, ngươi cho rằng là gì?" Đoan Mộc Túy liếc mắt, nghiêng đầu, nhìn Phong Lăng Khước.

"Ta vẫn suy nghĩ, về nguyên nhân ngươi cứ luôn chạy ra ngoài."

"Nguyên nhân sao?" Đoan Mộc Túy bĩu môi, "Không thích Thánh Bảo, hoặc không thích ngươi, ngươi tự chọn một cái đi."

Chân mày Phong Lăng Khước khẽ động một thoáng, "Ta thì cảm thấy, ngươi đang tìm kiếm gì đó."

"Vậy ngươi cảm thấy, ta đang tìm cái gì?" Đoan Mộc Túy hỏi ngược lại.

Phong Lăng Khước lắc đầu, "Có lẽ, ngươi có thể cho ta biết."

"Ta?" Đoan Mộc Túy hừ lạnh, "Ta có điên mới cho ngươi biết. Với lại chưa nói có phải là ta thật sự muốn tìm cái gì không, nếu muốn tìm thật, cũng sẽ không cho ngươi biết! Cho ngươi biết rồi, ngươi còn không chặt đứt tất cả manh mối với ta hay sao?"

Phong Lăng Khước lại cười một cái, "Ngươi quả nhiên hiểu ta."

"Ta có ngốc đi nữa, cũng biết ngươi hận không thể xích ta lại trong Thánh Bảo."

Phong Lăng Khước áp sát Đoan Mộc Túy, "Rồi có một ngày, ta sẽ thế."

"Ngươi thật sự cho rằng, ngươi xích được ta?" Đoan Mộc Túy cười xem nhẹ, "Nếu có thể xích ta lại, ngươi đã xích từ lâu rồi, cũng sẽ không đến Hoành Thành này để tìm ta."

Phong Lăng Khước không nói gì, chỉ là nhìn Đoan Mộc Túy. Có những việc, không phải là không thể, chỉ là không nỡ đành mà thôi. Hắn rõ ràng, đương nhiên nàng cũng sẽ biết.

Đoan Mộc Túy cũng không tránh né ánh mắt của Phong Lăng Khước, chỉ cười hỏi, "Sao vậy, nhìn mười mấy năm rồi vẫn chưa nhìn rõ bộ dạng của ta sao?"

"Lần này, vì sao phải đi trêu chọc thư sinh kia?"

"Sao lại là ta trêu chọc hắn? Rõ ràng là hắn trêu chọc ta."

Khóe môi Phong Lăng Khước hơi cong lên, "Nếu ngươi không muốn, ai mà có thể trêu chọc được ngươi?"

"Sao vậy, giáo chủ đại nhân ghen rồi? Đường đường là giáo chủ, mà vẫn phải đi ghen với một tên thư sinh sao? Giáo chủ đại nhân, mất thân phận đó!" Đoan Mộc Túy cười, sấn đến trước mắt Phong Lăng Khước, thò tay vỗ vỗ vào ngực Phong Lăng Khước, nhưng lại phát giác có gì không đúng, bèn nhìn kỹ lại chất liệu áo của Phong Lăng Khước, "Ngươi may y phục mới bao giờ thế?"

Phong Lăng Khước quen mặc áo đen, lần này trong chất liệu áo lại có tơ vàng lẫn vào, mới đầu nhìn không hề nhìn ra, nhưng tia sáng vụt qua lại thấp thoáng ánh vàng lấp lánh.

"Ừ, y phục này khá hợp với ngươi." Đoan Mộc Túy gật đầu, "Rất giống với da rắn."

Phong Lăng Khước không hề để ý đến lời chế giễu của nàng, ngược lại là vươn tay siết chặt lấy eo nàng, "Vậy rốt cuộc thư sinh kia có thân phận gì?"

"Chính là thư sinh thôi, còn có thể có thân phận gì?"

Phong Lăng Khước nheo mắt lại, cười một cái lạnh lùng, cánh tay lại siết nàng chặt hơn.

"Giáo chủ đại nhân, vì một thư sinh, có phải là người chuyện bé xé ra to quá không?"

Phong Lăng Khước vẫn cười.

Đoan Mộc Túy cười khổ một cái bất đắc dĩ, "Chỉ là ta chưa từng thấy nam nhân biết đỏ mặt, được không hả?"

Nụ cười của Phong Lăng Khước lại càng lạnh hơn, "Vậy nên, cứ phải đi trêu chọc hắn?"

"Ha! Ta không trêu chọc hắn, ngươi sẽ đến tìm ta sao?"

Phong Lăng Khước không hề tin tưởng lý do mà nàng nói, nhưng không tiếp tục truy hỏi nữa, chỉ là vì nàng nói, nàng muốn hắn đến tìm nàng. Bất kể thật giả, câu này, hắn tin rồi.

"Nếu đã muốn gặp ta, vì sao lại không chịu về Thánh Bảo?"

"Xì! Sơn động vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo, chỉ thích hợp với ngươi, không thích hợp với ta." Đoan Mộc Túy nhìn nhìn cánh tay Phong Lăng Khước siết lấy nàng, "Phong giáo chủ, có thể buông tay được chưa? Có phải là ngươi sợ người khác không biết, ta là nam sủng của ngươi hay không hả?"

* * *

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net